Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 28
Chương 28 – Tiểu trấn không yên bình [Tám]
“Ít ngày” đợi một cái đã thành “không biết là ngày tháng năm nào”.
Tuyên Lạc từng đi tìm thôn chính, nhưng thôn chính cũng chịu hết cách. Tin tức đã báo lên trên nhưng không có kết quả.
Sau này Tuyên Chuẩn tìm được cái cớ, chuốc cho thôn chính say khướt, cuối cùng cũng thăm dò được chút tin tức. Đám sơn phỉ này có kẻ là lưu dân của Thương Lan, cũng có phạm nhân bị lưu đày đến huyện Nam Lan, đều là những tên cứng cựa, nha dịch bình thường không gặm nổi mà cũng chẳng muốn gặm, lâu dần, loại chuyện này hơn phân nửa là không giải quyết được, chỉ có người nào có tiền mới có thể thông qua đường dây nào đó để chuộc người về.
Tuyên Tịnh lại rót cho thôn chính một ly rượu, cười híp mắt hỏi, “Đường dây gì?”
Đại Nhãn Tử xuống núi mua lương thực, đẩy xe đến nơi cũ, người còn chưa nhìn rõ thì đã bị một gậy đánh ngất.
Đoan Tĩnh “gánh vai cao thủ” trong tổ hợp mai phục ba người có chút lo lắng, “Không phải là đánh đến mất trí nhớ chứ?”
Tuyên Ngưng “gánh vai mưu sĩ” nói, “Vậy để Tuyên Xung chiếu theo lực đạo này đánh thêm cái nữa.”
Tuyên Xung “gánh vai sai vặt” mặt đầy kỳ vọng. Đại Nhãn Tử vừa tỉnh hắn liền hỏi, “Biết ta là ai không?”
Đại Nhãn Tử lắc đầu, suýt chút bị một gậy phủ đầu.
Tuyên Ngưng bắt lấy cây gậy, “Ngươi là ai?”
Đại Nhãn Tử nói, “Ta là Trương Đại Yến, được người xưng là Đại Nhãn Tử, nhà ở huyện Nam Lan. Cha mẹ mất sớm, nhà không của cải, nếu các người muốn đánh cướp thì đã nhìn nhầm rồi.”
(Chữ Yến trong tiếng Trung phát âm giống chữ “nhãn” [mắt], tác giả chơi chữ Trương Đại Yến đọc cùng âm với “trương đại nhãn” – mở to mắt.)
“Người hai ba lạng thịt cũng đủ ăn một chén.” Tuyên Xung cười hí hí nói, “Mấy người chúng ta không cần tiền, chúng ta đói bụng, muốn ăn chút thịt luộc, thịt lát nấu cay, thịt kho tàu…”
Mỗi khi nhắc đến tên một món ăn thì Đại Nhãn Tử liền run một cái, nói đến “giò hầm tương” thì sắc mặt đã trắng bệch, run như cầy sấy, nhỏ giọng ấp úng, “Đừng có ăn ta, đừng có ăn ta.”
Tuyên Xung hỏi, “Không ăn ngươi thì ăn ai?”
Đại Nhãn Tử lập tức nói huyện Nam Lan có bao nhiêu bao nhiêu người.
“Không được, ta chỉ ăn người xấu, không ăn người tốt.”
Đại Nhãn Tử sợ đến mất hết hồn vía, cũng chẳng hỏi tại sao mình lại là người xấu, nói luôn là trong núi có bọn cường đạo, thân dày thịt béo mỡ nhiều, ăn không bị mắc kẽ răng.
“Dẫn đường!”
Có được nội gián cùng cấu kết làm việc xấu, không đúng, là cải tà quy chánh, bọn họ nhanh chóng mò được đến sào huyệt của sơn phỉ.
Giữa đường Đại Nhãn Tử đã tỉnh táo lại, vốn là muốn giở mánh khóe, nhưng bị Tuyên Xung đánh hết một trận lại một trận, đánh đến đầu óc thành bột vụn, ngoan ngoãn giống như con chó nuôi trong nhà. Lúc này gã còn không quên mặc cả, “Con đã làm theo lời gia dặn dò rồi, người nhất định phải tha cho con một con đường sống đó.”
Tuyên Xung không nhịn được lại đánh một quyền.
Đại Nhãn Tử khóc hưng hức nói, “Vậy ngươi phải chịu trách nhiệm với ta đó. Bọn chúng biết ta đưa các người đến, nhất định sẽ không bỏ qua cho ta đâu!”
Tuyên Ngưng nói, “Thế này đi. Nếu như bọn chúng không bỏ qua cho ngươi, vậy chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Đại Nhãn Tử bị đánh đến choáng váng mặt mày, đần độn gật đầu lia lịa.
Tuyên Ngưng đánh mắt ra hiệu với Tuyên Xung, để Tuyên Xung đưa người đến làm quen địa hình, xem xem có cửa sau hay không. Mắt vừa chớp, một bóng người nhanh như tia chớp lao lên phía trước.
Đoan Tĩnh xung trận lên trước xông đến trước cửa, “ha” một tiếng, vung một chưởng, sơn môn cao gần hai trượng bị đánh bay, nặng nề nện xuống con đường núi thông lên sơn trại, phát ra tiếng động vang rền!
Từ sau khi nàng và Tuyên Ngưng luyện công thế ấy thế ấy, thế kia thế kia, chân khí tán loạn trong cơ thể đã suy yếu đến không cách nào gây họa. Sau đó, chính là thời điểm nàng thi thố tài năng.
Một đời nữ hiệp Lệ Khuynh Thành đã tái xuất giang hồ.
Nàng giẫm lên sơn môn vỡ nát, chống hông ngửa mặt cười lớn.
…
Tuyên Xung dè dặt nói với Tuyên Ngưng, “Ca, tẩu tử xem ra hình như là tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Tuyên Ngưng nói, “Không, nàng ấy là tẩu hỏa nhập ma sắp khỏi rồi.”
Tuyên Xung, “…”
Thứ ba thiên hạ đã mở đường thế như chẻ tre, Tuyên Xung dẫn người đánh bọc sườn, Tuyên Ngưng theo sau nàng đánh tiểu quái, ung dung như đi tản bộ. Đến nội đường, cuối cùng cũng gặp được đầu lĩnh sơn phỉ nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy đến.
Đầu lĩnh quát lớn, “Các ngươi là ai? Sao dám động Vân Hoang Trại của ta!”
Đoan Tĩnh nói, “Tọa lạc ở núi Vân Hoang thì gọi là Vân Hoang trại, đặt cái tên này cũng hơi bị thiếu thành ý rồi đấy nhỉ?”
Đầu lĩnh ngẩn ra, Đoan Tĩnh nhấc cái ghế bên tay đập xuống đầu gã, sau đó một bộ “phong điên loạn quyền”, với tốc độ nhanh như chớp đánh cho gã thành cái đầu heo.
Tuyên Ngưng tiếp tục ở phía sau lặng lẽ thu thập “tiểu quái”, cho đến khi Đoan Tĩnh động tay cởi thắt lưng của đầu lĩnh, hắn mới kêu lên, “Nàng làm gì vậy?”
Đoan Tĩnh nói, “Cởi quần á.”
… Nương tử nhà ai lại hùng hồn trước mặt tướng công nhà mình đi cởi quần của nam tử khác thế kia?!
Tuyên Ngưng diệt địch vô số, nhưng suýt nữa bị nương tử nhà mình tức đến nội thương.
Đoan Tĩnh ý thức được điểm không ổn, giải thích, “Ta muốn trói gã lên, treo trước cửa núi thị chúng.”
Tuyên Ngưng hỏi, “Chúng ở chỗ nào?”
Treo ở trong một chỗ rừng sâu núi thẳm thế này, sấy khô rồi còn chưa chắc là đã gặp được người qua đường nhỉ?
Đoan Tĩnh vô cùng tiếc nuối, “Trước kia ta đều làm thế này cả.”
“Đã làm qua rất nhiều lần?”
“Ừm.”
Đoan Tĩnh vạch ngón tay chuẩn bị đong đếm lịch sử huy hoàng, bỗng nghe thấy Tuyên Ngưng xa xăm hỏi, “Bao nhiêu chiếc quần của nam nhân rồi?”
“Hả?”
“Đã cởi bao nhiêu chiếc quần của nam nhân rồi?”
Đoan Tĩnh chớp chớp mắt, đầu xoay như gặp gió lốc, “Chỉ một chiếc.”
“Một chiếc?”
“Chàng đó.” Nụ cười lấy lòng không gì sánh bằng.
Lúc này biết nịnh hót rồi à? Trễ rồi. Tuyên Ngưng kềm không được nhéo nhéo mặt nàng, kéo kéo nhè nhẹ.
Đoan Tĩnh liếc nhìn dây lưng quần của tên đầu lĩnh, im lặng nhẫn nhịn.
Bao gồm cả đầu lĩnh thì đám sơn phỉ này có mười mấy tên cao thủ loại hai, ba, đối với một tiểu trấn biên thùy mà nói đã là hiếm có lắm rồi, chẳng trách sao quan phủ địa phương lại không dám quản mà cũng quản không nổi. Nhưng đám người này rơi vào tay Đoan Tĩnh thì cũng chỉ là tép riu mà thôi.
Đánh bọn chúng xong, Đoan Tĩnh còn theo Tuyên Ngưng lục soát khắp nơi một vòng, tìm được thêm vài tên tiểu lâu la, mới coi như là đã quét dọn sạch sẽ sơn trại này.
Sơn phỉ bị trói lại giao cho quan phủ, phụ nữ và trẻ em bị sơn phỉ cướp về cũng xuống núi ai về nhà nấy.
Đoan Tĩnh theo Tuyên Ngưng về nhà, đi miết đi miết, đột nhiên hỏi, “Hôm nay ngày mấy vậy?”
“Mười hai, sao vậy?”
Đoan Tĩnh nhíu mày nói, “Cứ cảm thấy hình như đã quên mất chuyện gì.”
Tuyên Ngưng rơi phía sau cách nàng nửa bước, như đang suy nghĩ gì đó, nhưng khi nhìn tấm lưng của nàng, hắn lại lặng lẽ ngậm miệng lại.
Về đến nhà, Tuyên Xung còn chưa trở về, Tuyên Thống và Uyển thị cũng không ở nhà, hỏi quản gia mới biết là đã qua nhà của Lão phu nhân rồi.
Tuyên Ngưng bén nhạy hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Quản gia ở Tuyên gia đã mấy chục năm, có rất nhiều chuyện không cấm kỵ, “Nghe nói phương Bắc có người đến.”
Vẻ mặt của Tuyên Ngưng lập tức đanh lại, xoay người đi ra ngoài, quay đầu lại thấy Đoan Tĩnh vẫn đứng nguyên tại chỗ, hắn vẫy tay với nàng, “Nàng cũng đến đây.”
Nhà cũ của Lão phu nhân treo tấm biển “Minh Tâm Cư”, nghe nói là đã dựng lên khi Tuyên Lão thái gia còn tại thế. Bởi vì khuê danh của Lão phu nhân mang chữ “Tâm”.
Đoan Tĩnh thường sang, cảm nhận được rõ ràng bầu không khí không giống lần trước. Người hầu vẫn lúc ẩn lúc hiện, nhưng mang theo mấy phần cảnh giác.
Bọn họ đi đến chính đường, mấy nô bộc trung thành đang đứng canh ở cửa thiên phòng, thấy họ đến liền thông báo bên trong một tiếng, qua một hồi cửa mới được mở ra. Tuyên Ngưng đưa Đoan Tĩnh vào phòng, vừa qua ngưỡng cửa đã cảm thấy không chỗ để đứng.
Người ở trong phòng quả thật là hơi bị nhiều.
Đoan Tĩnh bị Tuyên Ngưng cản tầm mắt, chỉ có thể nhón chân lên, vịn vai hắn nhìn vào trong. Một người dáng vóc to lớn, ngồi khuất sáng, tư thế có phần nuốt trọn sông núi, đáng tiếc là cánh tay treo lủng lẳng chật vật đã phá hủy hình ảnh. Nàng chớp chớp mắt, nhìn rõ diện mạo người đó, kinh ngạc nói, “Tên xét nhà?”
.
Hết chương 28