Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 27
Chương 27 – Tiểu trấn không yên bình [Bảy]
Trước khi thành thân, phụ thân kêu hắn phải cố gắng học tập đạo phu thê, nhưng mà, hắn chẳng thể nào ngờ được, cuối cùng mình lại phải “cố gắng” trên phương diện này. Cố nén sầu não vận công một vòng xong, hắn mở mắt ra, thấy Đoan Tĩnh đã sớm vận công hoàn tất, đang vô cùng buồn chán đợi hắn, “Được rồi, bây giờ ta dạy chàng một bộ tâm pháp.”
Tuyên Ngưng, “…”
Đoan Tĩnh cực nhanh dạy xong bộ tâm pháp, nhìn hắn mong chờ, “Chàng học xong chưa?”
“… Chưa.” Không hề dự đoán được hướng đi của đêm tân hôn, Tuyên Ngưng muốn đẩy cửa sổ ra hóng chút gió cho bình tĩnh, nhưng chân hắn vừa chạm đất thì đã bị điểm huyệt.
Đoan Tĩnh rảo đến trước mặt hắn, nghiêm túc nói, “Đã đến bước này rồi, ta đã không còn đường nào để lui rồi.”
Tuyên Ngưng mở miệng muốn nói, liền bị thuận tay điểm vào huyệt câm.
Đoan Tĩnh nói, “Ta sẽ không để chàng gọi cứu binh đâu.”
Tuyên Ngưng, “…”
Đoan Tĩnh suy nghĩ một hồi, đoạn ôm lấy hắn đặt lên giường, im lặng nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn nàng, khuôn mặt cứng nhắc không cách nào biểu lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt linh hoạt lại biểu đạt nỗi bất mãn.
Đoan Tĩnh nhớ lại đoạn tình tiết đêm đen gió lớn trong tiểu thuyết, lại ôm Tuyên Ngưng dậy, để hắn đứng cạnh giường, sau đó dưới ánh mắt không hiểu chuyện gì của Tuyên Ngưng, đẩy hắn một cái. “Bốp”, ót của Tuyên Ngưng đụng phải cạnh giường, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“… Xin lỗi xin lỗi.” Đoan Tĩnh vội vàng nâng đầu Tuyên Ngưng lên, nhẹ nhàng xoa xoa sau ót giúp hắn.
Nửa gương mặt của Tuyên Ngưng vùi trong “hung” địa, cách cái áo yếm cảm nhận được cảm giác mềm mại, dày vò cùng cực. Đáng hận là đã bị điểm huyệt, không cách nào báo thù.
(Hung [điều xấu, điều dữ] trong tiếng Trung đọc giống từ “ngực”.)
Đoan Tĩnh xoa một hồi rồi nhẹ nhàng đặt đầu hắn xuống, nhớ đến trong tiểu thuyết nói: sau khi đẩy ngã phụ nhân kia, miệng gọi tiểu tâm can, tiểu bảo bối, một tay cởi áo xống, một tay nhào nặn vân vê, muốn làm chuyện bất chính…
“Tiểu tâm can.”
“Tiểu bảo bối.”
Giọng điệu sượng cứng, còn xa lạ hơn là gọi Tuyên Ngưng.
Phu nhân có cầu, nếu là nam tử… Đoan Tĩnh dán mắt nhìn lồng ngực của Tuyên Ngưng. Chớ thấy bình thường vóc người hắn mảnh khảnh, khi cởi áo rồi, cơ bắp liền được phơi bày, rắn chắc như dự đoán, tràn đầy vẻ đẹp cường tráng. Nàng dè dặt sờ sờ, lại dè dặt liếc nhìn ánh mắt của Tuyên Ngưng — Sắc bén đến dọa người, ánh mắt nhìn nàng đăm đăm lờ mờ vằn tia máu.
Thế này là ghét nàng đấy sao?
Trái tim Đoan Tĩnh thít lại, so với vẻ ôn nhu thỉnh thoảng Tuyên Ngưng bộc lộ, đột nhiên liền cảm thấy một cơn tủi thân khó nói nên lời.
Rất ít khi khó chịu như thế này, trái tim đau đớn như bị người khác dùng đao xẻo kim đâm.
Thế nhưng, suy nghĩ kỹ lưỡng, người sai là nàng.
Nàng mới lợi dụng hắn để cứu bản thân, nhưng lại không được hắn đồng ý, mà còn muốn “cưỡng” hắn. Điều này có gì khác biệt với đám ác bá ức nam hiếp nữ chứ?
Tuy mình rất ưu tú, chết thì thật đáng tiếc, nhưng mà, loại chuyện này vẫn cần lưỡng tình tương duyệt mới tốt chứ.
Nếu như Sư Ông ở đây, hơn phân nửa cũng sẽ không đồng ý. Dù sao, hắn chỉ là để cho mình “gạt” mà thôi.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Đoan Tĩnh giơ tay giải huyệt đạo cho hắn, cúi đầu xin lỗi, “Xin lỗi, ta sai rồi.”
Tuyên Ngưng kéo chăn, đắp lên nửa thân dưới của mình, giọng khàn khàn hỏi, “Sai ở đâu?”
Đoan Tĩnh ủ rũ nói, “Chàng không nguyện ý, ta không nên ép buộc chàng.”
“Nàng thật sự tẩu hỏa nhập ma?” Tuyên Ngưng luôn cảm thấy chuyện này rất đáng nghi.
Đoan Tĩnh ra sức gật đầu, thấy hắn vẫn còn hoài nghi, giơ tay phát thệ, “Nếu như ta có nửa lời gian dối, thì hãy để cả đời này ta không bao giờ được ăn đùi gà nữa! Còn có đùi vịt, đùi ngan, đùi dê!”
Nghe rất có thành ý. Tuyên Ngưng hỏi, “Nàng bảo ta học tâm pháp cũng là để giải trừ tẩu hỏa nhập ma của nàng?”
“Đúng. Khi cái ấy của chàng,” Ngón tay chỉ chỉ, “Đặt vào cái ấy của ta,” Ngón tay chỉ chỉ, “… thì chúng ta sẽ cùng nhau luyện bộ tâm pháp kia, sau đó là có thể từ từ hóa giải chân khí tán loạn trong cơ thể ta. Nhưng mà, chàng nhất định phải kiên trì, ít nhất phải vận công một vòng, mềm xuống nhanh quá là không được đâu.”
Đây chính là nguyên do Sư Ông kêu nàng tìm một nam nhân có sức chịu đựng bền bỉ.
…
Đỉnh đầu Tuyên Ngưng bốc khói, không biết là thẹn hay là giận, nói như đinh đóng cột, “Yên tâm, ta nhất định sẽ kiên trì.”
Sau một đêm, trời trong gió mát.
Chim sẻ đậu trên cành hót ríu rít.
Tuyên Ngưng thức dậy từ sớm, nghiêng người ngắm nhìn Đoan Tĩnh đang say giấc nồng, bỗng hắn vươn tay ra muốn véo mũi nàng. Chưa kịp chạm vào, đã bị tóm được cổ tay, khẽ run lên, cả người và chăn đã bị vứt ra ngoài.
…
Đoan Tĩnh hậu tri hậu giác mở mắt ra, sờ sờ thân thể trần trụi lành lạnh của mình, mơ màng nhổm dậy tìm chăn.
Tuyên Ngưng khoác chăn đứng bên cửa sổ, cách lớp giấy dán cửa ngắm ánh nắng mai.
“Sớm thế này đã dậy rồi à?” Đoan Tĩnh mơ mơ màng màng hỏi.
Tuyên Ngưng không chuyển mắt, vẫn nhìn giấy dán cửa, “Ừm.”
Ký ức chậm chạp trở về, Đoan Tĩnh ngập ngừng hỏi, “Ban nãy có phải ta đã làm gì không?”
Cuối cùng Tuyên Ngưng cũng nghiêng đầu thưởng cho nàng một cái nhìn sắc lẹm.
Đoan Tĩnh cười gượng, “Không phải là ta vừa mới ném chàng ra ngoài chứ?”
“Nàng cảm thấy thế nào?” Hắn lành lạnh hỏi.
Đoan Tĩnh cười xòa nói, “Từ nhỏ đến lớn ta đã ngủ một mình, có hơi không quen…”
Tuyên Ngưng cười lạnh nói, “Chẳng lẽ nàng còn muốn từ nhỏ tìm người ngủ chung cho quen sao?”
Đoan Tĩnh nói, “Ta xin lỗi, ta không cố ý đá chàng đâu.”
Tuyên Ngưng cắt ngang, “Không có.”
“Hửm?”
“Không – có – đá.” Nhấn từng chữ, khá là âm vang hữu lực.
Đoan Tĩnh nghi hoặc nhìn bóng lưng hắn cà nhắc cà nhắc đi về phía bình phong, “Chân của chàng…”
“… Đứng tê chân.” Mới sáng sớm đã thừa nhận mình bị vợ ném ra ngoài, sau này còn tỏ uy của người chồng thế nào đây? Nhất định không nhận.
Thời gian chân Tuyên Ngưng “tê” có hơi dài, thế là thời gian hai người sửa soạn rửa mặt hơi muộn, lúc bước vào chính sảnh thì các trưởng bối đã đợi được một lúc. Cũng may đây đều là người từng trải, vô cùng cảm thông, không những không trách phạt mà ngược lại còn trấn an vài câu.
Chỉ là dáng đi của Tuyên Ngưng thật khiến người ta chú ý, đề tài nói chuyện qua qua lại lại một hồi lại chuyển đến chân hắn.
Đoan Tĩnh nói, “Tướng công đứng tê chân ạ.”
“Đứng” tê?
Tuyên Thống và Uyển thị nhớ lại cuốn sổ màu vàng nhỏ hôm qua đưa cho Tuyên Ngưng, chẳng lẽ là chọn điệu gì liên quan đến thế đứng? Nhưng mà, đêm tân hôn mà đứng đến tê chân, thật sự là tổn hại mặt mũi của người Tuyên gia quá.
Họ không hẹn mà đồng thời nhìn về phía Tuyên Ngưng, rất có ý hận rèn sắt không thành thép.
Còn đám tiểu bối thì lại nghĩ là “chiến” tê. Xem ra tình hình chiến đấu tối qua vô cùng ác liệt, tẩu tẩu không thẹn là nữ trung hào kiệt! Nhị ca cưới một nương tử như này thật là can đảm ngất trời, có thể xưng là tấm gương cho chúng ta.
(Chiến và đứng trong tiếng Trung phát âm giống nhau.)
Lý giải bất đồng cũng nảy sinh ra cách nhìn tuyệt nhiên bất đồng đối với Tuyên Ngưng, khiến cho hắn như đắm mình trong ánh mắt giữa hai thái cực băng lửa, hết sức đau khổ.
Nhưng Tuyên Lão phu nhân lại có tinh thần sảng khoái của người gặp chuyện may, nhìn gì cũng thuận mắt, nghe gì cũng không nghĩ ngợi, sau khi uống xong trà hai người kính, bà cụ cho mỗi người một cái hồng bao, nói mấy lời khai chi tán diệp. Tuyên Thống và Uyển thị cũng như vậy.
Sau đó là Tuyên Lạc, Liễu thị và Tuyên Tú đưa hồng bao theo thứ tự.
Đoan Tĩnh nhớ đến chuyện sơn phỉ, hai mắt chăm chú nhìn Tuyên Lạc, muốn tìm thời cơ để hỏi thăm. Ánh mắt của nàng quả thực quá nhức người, đừng nói Tuyên Lạc, ngay cả Tuyên Thống và Uyển thị cũng có thể cảm nhận được. Uyển thị biết người con dâu này là một người sảng khoái, cũng chẳng vòng vo, trực tiếp hỏi nguyên nhân.
Đoan Tĩnh bèn nói rõ từng cái.
Tuyên Thống nói, “Diện tích của núi Vân Hoang rất rộng lớn, nếu muốn soát núi thì vẫn phải mượn sức quan phủ. Ta đã báo chuyện này cho thôn chính biết, ít ngày nữa sẽ có tin tức.”
.
Hết chương 28
~M~: Cảnh động phòng hoa chúc… cảm giác như bị lừa :)))