Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 26
Chương 26 – Tiểu trấn không yên bình [Sáu]
Mắt thấy động phòng hoa chúc sắp hỏng rồi, Đoan Tĩnh quyết định sử dụng đòn sát thủ, nghiêm túc suy nghĩ nên bắt đầu “cưỡng” từ đâu.
Dựa theo kiều đoạn hái hoa trong tiểu thuyết, hẳn là phải nhân lúc đêm đen gió lớn, tìm một nơi vắng lặng rồi một phắt ôm lấy tiểu nương tử… à, tiểu lang quân, đẩy ngã xuống đất, vừa xé áo xống vừa càn rỡ hôn hít sờ mó, miệng còn phải luôn mồm “Tiểu tâm can của ta”, “Tiểu bảo bối của ta”…
Ya, mắc cỡ quá đi!
Đoan Tĩnh quyết định ăn no một bữa trước rồi bịt mặt hành động sau.
Nhà bếp đang bận đến khi thế ngất trời, Đoan Tĩnh nhân lúc cháy nhà hôi của, ăn đến cái bụng tròn vo. Không biết là ăn phải đồ hỏng hay là sau ba ngày bị đói nhất thời ăn quá căng tức mà phải ngồi nhà xí cả buổi, đến tận khi hai chân bủn rủn, mệt lả nằm trên giường.
Thật là ăn vào còn không bằng không ăn.
Thể lực này mà đi hái hoa, liệu có phải cánh hoa cũng không níu lấy được? Nhưng đối phương là Tuyên Ngưng, một đóa cúc La Mã yếu ớt, hẳn là không đầy gai như hoa hồng chứ?
Đoan Tĩnh lâm vào tình thế khó xử.
Dũng sĩ đang hò hét trong lòng: “Cường cán nhược chi!” ngay cả nhược chi cũng không thể nào “cường cán” thì có mặt mũi nào tự xưng thứ ba thiên hạ!
(Cường cán nhược chi: củng cố thân cây, làm suy yếu cành cây. Tỷ dụ như cắt giảm thế lực địa phương, gia tăng quyền lực trung ương.)
Mưu sĩ thì can gián trong lòng: bất kể là thể dục sáng hay thể dục tối thì đều là thể dục để cơ thể khỏe mạnh, hà tất phải quá nóng vội? Vạn sự sẵn sàng, lập sẵn mưu rồi hành động, mới là thượng sách.
“A!” Đoan Tĩnh hét lớn một tiếng, phiền não dùng chăn đắp qua đầu.
Ngoài cửa có người gõ cửa.
Đoan Tĩnh kéo chăn xuống, Uyển thị đã đưa người đẩy cửa bước vào.
“Mẹ.” Đoan Tĩnh ngồi bật dậy, sửa sang tóc tai.
Uyển thị phất tay một cái, một đoàn bà vú quây tròn lấy Đoan Tĩnh, kéo đến trước bàn trang điểm, chuẩn bị chải tóc lau mặt…
Đoan Tĩnh ngơ ngác hỏi, “Ế? Buổi tối phải ra ngoài ạ?”
Uyển thị ngớ người, “Thiện Thiện chưa nói với con à? Nó không phải đã nói các con thương lượng cả rồi sao?” Mày liễu dựng lên, khuôn dung kiều mỹ lộ ra mấy phần sắc bén, “Ta cũng cảm thấy tối nay bái đường quá mức vội vàng! Ta đi nói với nó…”
“Đợi đã!” Eo của Uyển thị đột nhiên bị ôm lấy, Đoan Tĩnh ngang ngược ôm lấy bà, đôi mắt lóe sáng còn hơn cả sao trời, “Con đồng ý ạ!”
Con dâu đối với con trai mình khăng khăng một mực, người làm mẹ tất nhiên nghe mà vui lòng thỏa dạ. Chỉ là, lương tâm thế nào cũng có chút bất an, sợ con trai mình quá ngốc quá chậm chạp, không có bản lĩnh, làm lỡ dở khuê nữ người ta.
Uyển thị im lặng một chốc, trìu mến sờ sờ đầu Đoan Tĩnh.
Tuyên Ngưng trở về phòng, còn chưa bước vào đã nhìn thấy một màn mẹ chồng con dâu ôm lấy nhau, “thâm tình” nhìn nhau.
…
“Mẹ, cha đang tìm người.” Tuyên Ngưng nói với gương mặt gượng cứng.
Uyển thị hoàn hồn lại, khẽ vỗ vỗ lưng Đoan Tĩnh, “Ta đi chút sẽ trở lại.”
Tuyên Ngưng, “…” Phòng ngủ của hắn, tại sao mẹ lại phải đi chút rồi sẽ trở về?!
Cái ôm của mẹ chồng thật ấm áp, hơn nữa còn thơm thơm nữa, chẳng giống với cái ôm của Sư Ông hồi còn nhỏ chút nào. Nhìn bóng lưng Uyển thị đi xa dần, Đoan Tĩnh lộ ra vẻ mặt không nỡ.
Một bóng người cản mất tầm mắt.
Đoan Tĩnh lần theo cần cổ trắng ngần nhìn lên trên, cùng Tuyên Ngưng bốn mắt nhìn nhau.
Tuyên Ngưng cúi đầu nhìn nàng, “Nàng với mẹ đã nói những gì?”
Đoan Tĩnh cười ngượng ngùng.
Tuyên Ngưng, “…”
Tuyên Ngưng nghĩ theo chiều hướng tốt, “Ban nãy nhắc đến ta à?”
Đoan Tĩnh lắc đầu.
…
Vậy là chẳng cách nào tốt rồi.
Tuyên Ngưng mím môi, “Nói đến Tuyên Tịnh?”
Đoan Tĩnh nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Vậy mà còn phải suy nghĩ nữa, câu hỏi thứ nhất rõ ràng là trực tiếp lắc đầu luôn cơ.
Tuyên Ngưng cảm thấy mình cũng sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, “Buổi tối sẽ bái đường, mẹ nói với nàng chưa?”
“Ừm!” Đoan Tĩnh cười đến mắt híp tịt lại.
Ngón tay Tuyên Ngưng xoa xoa, vẫn không kềm được mà nhéo nhéo mặt nàng.
Nụ cười của Đoan Tĩnh chợt mất.
Tuyên Ngưng làm như không có gì xảy ra, “Nàng dự tính thành thân thế này?”
Đám bà vú làm phông nền cả buổi cuối cùng cũng bước ra, ngươi một câu ta một lời bày tỏ sẽ trang điểm cho tân nương tử trở nên thật xinh đẹp.
Trải qua một lần ác mộng, Đoan Tĩnh xoắn xuýt hỏi, “Nhất định cần à? Không phải nói tắt đèn thì đều như nhau sao?”
“…” Tuyên Ngưng nhịn không được mà nhéo mặt của nàng, nói chắc nịch, “Nhất định cần!”
Dày vò một trận đến tối.
Đoan Tĩnh đội khăn đỏ, được bà vú đỡ đến cửa, lại được tân lang nắm dây đỏ một đường đưa đến chính đường.
Tuyên Lão phu nhân, Tuyên Thống, Uyển thị ngồi giữa sảnh, mấy hậu bối như Tuyên Chuẩn, Tuyên Lăng ở bên cạnh góp vui. Bởi là bái đường bổ sung, bên nhà gái không có người đến, lại tranh thủ ngày lành giờ tốt, những chuyện khác đều không chú trọng, mời một bà mối người địa phương đến hô lời, tất thảy giản lược. Cũng may là hỉ phục, nến long phượng và đèn đóm đều chuẩn bị sẵn, ở nơi thâm sơn cùng cốc này, trông cũng khá là long trọng.
Đoan Tĩnh bị che mắt, dựa vào thính lực và mùi để phán đoán vị trí mọi người, nàng giống như con rối, mỗi một khẩu lệnh là một động tác.
Bái thiên địa, bái cao đường, phu thê giao bái.
Tam bái hoàn tất, đưa vào động phòng.
Trái tim Đoan Tĩnh đập bình bịch bình bịch, đến khi một cái cân hất khăn trùm đầu đỏ ra thì liền nghe thấy chúng nhân Tuyên gia đang phát ra những tiếng tán thán đùa giỡn.
Tuyên Chuẩn nói, “Ca ca thật có phúc, cưới được một tẩu tử vừa xinh đẹp lại giỏi giang!”
Tuyên Chuẩn nói, “Chúc ca ca tẩu tẩu bách niên hảo hợp, bạch đầu gia lão, bách tử thiên tôn… bách, bách chiến bách thắng!”
Tuyên Tịnh ngồi bên cạnh cười nói, “Ta thấy muội là bách vô cố kỵ.”
(Bách vô cố kỵ: không kiêng kỵ gì)
Mọi người cười đùa miết nhưng lại hết sức văn nhã, đại để cũng biết rất rõ bản lĩnh của mình, trước mặt tân nương thật chẳng đáng để chú ý, nên cũng không cần tìm cơ hội rước nhục vào thân.
Đợi khi đã quét sạch những người vô phận sự, Tuyên Ngưng chậm rãi đi đến bên bàn ngồi xuống, bắt đầu rót rượu.
Đoan Tĩnh hỏi, “Còn phải uống rượu à?”
“Rượu hợp cẩn tất nhiên là phải uống.”
Đoan Tĩnh đi đến bên bàn, cầm hũ rượu lên một hơi uống cạn, nắm tay Tuyên Ngưng dắt đi về phía giường, “Được rồi, đến đi.”
…
Tuyên Ngưng kéo nàng lại, “Ta còn chưa uống.”
Đoan Tĩnh hối thúc, “Vậy chàng uống mau.”
Tuyên Ngưng chia phần rượu còn lại trong ly làm hai phần, cùng nhau uống cạn.
Ly trống còn chưa chạm bàn, người đã bị kéo đến bên giường.
Đoan Tĩnh kéo tay hắn, trịnh trọng nói, “Phải bắt đầu rồi.” Ngữ khí vô cùng bi tráng.
Tuyên Ngưng không tự chủ mà thái đội trở nên nghiêm trang, “Ta đã chuẩn bị xong.” Ném ly lên bàn, nâng tay cởi đai lưng…
“Được, chúng ta vận công trước.”
“… Ớ?”
“Ồ, cởi y phục ra trước cũng được.” Nhanh chóng cởi y phục ra, chỉ để lại áo yếm.
Tuyên Ngưng, “…” Tốc độ ra tay này, phải nói quả nhiên là cao thủ có thứ hạng trong thiên hạ nhỉ.
Thấy hắn nửa ngày không động, Đoan Tĩnh lại đến giúp hắn.
Tuyên Ngưng muốn nói để hắn tự làm, vừa giơ tay, thì đã chạm phải bờ vai trần của nàng, xúc cảm nhẵn nhụi trơn mềm như bạch ngọc thượng hạng, nhưng lại thiêu đốt đến cả người hắn đều âm ỷ nóng ran, trong thoáng chốc, áo xống đều đã bị lột sạch, chỉ còn lại một cái tiết khố.
“Lên giường đi.” Đoan Tĩnh phóng khoáng lên giường ngồi ngay ngắn.
Tuyên Ngưng chần chừ một lúc, đoạn lên giường ngồi, buông rèm xuống.
“Khoanh chân.” Đoan Tĩnh chỉ điểm động tác của hắn.
“Khoanh chân?” Tuyên Ngưng cuối cùng cũng không khắc chế được ngọn lửa trong lòng, nó đã cháy lan lên mặt. Sau khi bẩm báo với phụ thân tối nay sẽ thành thân, phụ thân đã đưa cho hắn một quyển sổ nhỏ mang về từ buổi chợ, học được một chút “thường thức”. Ngồi xếp bằng được coi là nội dung tương đối cao thâm trong đó.
Không ngờ được vừa bắt đầu đã là kỹ thuật cao như vậy.
Tuyên Ngưng không muốn bại dưới kiều thê trong phương diện này, vô cùng phối hợp khoanh chân ngồi ngay ngắn.
Đoan Tĩnh cũng khoanh chân ngồi ngay ngắn như hắn, sau đó nói với Tuyên Ngưng đang buồn bực, “Trước tiên là vận công một vòng.”
.
Hết chương 26
~M~: Nói thêm ~ Thiện Thiện là tên ở nhà của Tuyên Ngưng, lâu lâu xuất hiện một lần không biết mọi người có chú ý không. Từ Thiện này trong lương thiện, nghĩa là hiền lành, còn từ Thiện ở tựa truyện có nghĩa là con lươn, hai từ này thì có âm đọc giống nhau. Và truyện này thì tác giả chơi từ đồng âm viết khác nghĩa khác cũng kha khá.