Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 25
Chương 25 – Tiểu trấn không yên bình [Năm]
Khoảng cách mấy bước ngắn ngủi, bị bước chân dừng lại đột ngột của Tuyên Ngưng vạch ra hai mặt trận doanh.
Hai anh chàng nhìn nhau, trao đổi ánh mắt cả hai mới có thể hiểu được.
Tuyên Tịnh ho khan một tiếng, toan mở lời, trước mắt một cơn gió nhẹ nổi lên, người bên cạnh chớp mắt đã vượt qua mấy bước kia, hợp hai trận doanh lại thành một.
“Chàng không sao chứ?” Đoan Tĩnh lo lắng nhìn hắn. Tính khí kém, võ công kém, còn một mình chạy đến khu rừng có sơn phỉ, nghĩ thôi cũng biết là rất gian khổ. Nàng nhìn nhìn bộ dáng lôi thôi lếch thếch của hắn, đột nhiên có chút lo lắng về chính mình, quay đầu lại hỏi Tuyên Tịnh, “Ta trông không phải cũng tàn tạ như hắn ta chứ?”
Khóe miệng Tuyên Tịnh hơi nhếch lên, nhưng lại nhanh chóng thu lại dưới cái nhìn chòng chọc của Tuyên Ngưng, “Hai người một trước một sau xuất hiện nhanh như vậy, căn bản là chẳng có thời gian nhìn cho kỹ. Ờ, đệ ấy hơn được một bộ râu.”
Đoan Tĩnh cảm thấy may mắn không thôi, “May là ta không mọc râu.”
Đâu chỉ không mọc râu, còn không “mọc” óc nữa kìa!
Khi lý trí quay trở về với mình, cuối cùng thì Tuyên Ngưng cũng trèo ra khỏi vại dấm chua to đùng, giơ tay liền búng cái bốp lên trán Đoan Tĩnh.
Vào khoảnh khắc ra tay, Đoan Tĩnh đang tranh đấu giữa né tránh và không né tránh, cuối cũng vẫn để kẻ xấu đắc thủ.
Tuyên Ngưng nói, “Trở về tính sổ sau.”
Đoan Tĩnh che trán, “Chàng cho ta đánh trả?”
Còn muốn đánh trả?
Tuyên Ngưng xách cổ áo của Đoan Tĩnh rồi xuống núi.
Đoan Tĩnh không thể tin nổi mà bị xách cả một đoạn đường, đang tính giãy dụa, liền nghe thấy bên tai cái giọng âm trầm lên tiếng, “Nàng còn muốn giải trừ mối nguy tẩu hỏa nhập ma không?”
Hai tay Đoan Tĩnh cứng lại, ngoan ngoãn buông xuống.
Tuyên Tịnh đưa mắt tiễn hai người, “Ta ở lại đây đợi Tam thúc.”
Không ai để ý hắn đã nói gì.
Hai con người đi về còn chưa về tới nhà thì đã bắt đầu cãi vả.
Tuyên Ngưng ra đòn phủ đầu, chỉ trích Đoan Tĩnh chạy lung tung khắp nơi.
Đoan Tĩnh giải thích mình là trừng phạt cái ác, giương cao cái thiện, dùng những lời lẽ trầm bổng tô vẽ chuyện gặp phải khi đó một phen.
Tuyên Ngưng cười lạnh, “Cũng là nói, Ngư đại cao thủ mất tích ba ngày, chẳng thu được gì.”
“Không thể nói như thế.” Đoan Tĩnh nắn ngón tay suy nghĩ, “Ít nhất chúng ta biết được, trong núi có sơn phỉ ẩn núp.”
Tuyên Ngưng nói, “Ừm, ẩn núp ở dưới nước thì gọi là thủy phỉ.”
Đoan Tĩnh, “…:
Nàng trầm mặc một hồi, lại không giữ được bình tĩnh mà hỏi, “Chúng ta phải cứu những người đó ra.”
“Nàng với Đại ca nói chuyện lâu như vậy, chuyện này hẳn đã nói rồi chứ.”
“Nói rồi.”
Quả nhiên là đã nói rất lâu.
Tuyên Ngưng âm thầm ghi sổ trong lòng, “Tam thúc sẽ xử lý.”
Nàng thật sự không nhớ nổi, trong nhiều chiến dịch, vị Tam thúc này đã từng có biểu hiện xuất chúng nào. Đây liệu có được tính là “chìm nghỉm trong đám đông” không?
Đoan Tĩnh không yên tâm lắm, hỏi, “Tam thúc có cần người giúp không?”
“Tẩu hỏa nhập ma của nàng khỏi chưa?”
“Có thể tùy tiện sử dụng võ công rồi à?”
“Chân khí không còn tán loạn nữa à?”
“…”
Một tràng câu hỏi dập cho Đoan Tĩnh không ngóc đầu lên được.
Sau khi về nhà, Tuyên Ngưng trước tiên là thông báo một tiếng với Uyển thị, để bà yên lòng, sau đó thì xách Đoan Tĩnh trở về phòng, tiến hành một đối một giáo huấn “thân mật”.
“Tẩu hỏa nhập ma đã giải quyết được rồi?”
“Chưa có.”
Tuyên Ngưng hồ nghi nhìn nàng, “Đưa cổ tay ra đây.”
Không rõ vì sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa qua.
Tuyên Ngưng nắm lấy cổ tay Đoan Tĩnh, hai ngón tay áp lên bắt mạch, “Không có gì bất thường.”
“Đó là tại vì vẫn chưa phát tác mà.”
“Nàng thật sự tẩu hỏa nhập ma?” Tuyên Ngưng áp sát lại nhìn chằm chằm nàng, khí thế bức người!
Sau đó, Đoan Tĩnh nhìn thấy, trong đôi mắt tuyệt đẹp của hắn chứa đầy ăm ắp toàn bộ đều là nàng, không khỏi đỏ mặt gật gật đầu.
…
Khẩu khí của Tuyên Ngưng nhất thời mất đi mấy phần nhuệ khí, có chút không tự tại mà hỏi, “Vậy kỳ hạn hai ngày nàng nói thì sao?”
Ể?
Đoan Tĩnh chớp chớp mắt, bộ dáng hoàn toàn không còn nhớ.
Lại còn sắm vai vô tội.
Hắn hết nhìn nổi, hung hăng nhéo mặt nàng, “Không phải là nàng nói, hai ngày không động phòng thì sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết sao?!”
Vì câu nói này của Đoan Tĩnh, có trời mới biết hắn đã làm thế nào mà lây lất qua được mấy canh giờ của ngày thứ hai mà vẫn còn chưa nổi điên!
Đoan Tĩnh thất khiếu chảy máu.
Đoan Tĩnh toàn thân co giật.
Tưởng tượng biết bao nhiêu cảnh sống chết, lúc gặp lại, nàng lại chẳng bị làm sao đứng chung với Tuyên Tịnh nói nói cười cười!
Sợi dây lý trí còn sót lại đứt phựt ngay khoảnh khắc đó, khỏi cần nhớ lại cũng biết được biểu hiện của mình lúc đó ngu ngốc buồn cười đến mức nào.
Với bụng dạ xấu xa của Tuyên Tịnh, nhất định sẽ loan truyền chuyện này ra ngoài.
Tuyên Ngưng tưởng tượng đến hình ảnh mình trở thành trò hề, ngọn lửa giận trong bụng lại được rưới cho một đống dầu, cháy đến là mãnh liệt.
Chuyện này đều là do nàng ta hại!
Đoan Tĩnh nuốt nước miếng đánh ực. Nên nói là nam nhân đều có chỗ giống nhau nhỉ? Ít nhất, lúc tức giận, Tuyên Ngưng và Sư Ông trông rất giống nhau, đều cực kỳ đáng sợ!
Nàng nói, “Chàng bình tĩnh một chút, nghe ta giải thích.”
Tuyên Ngưng nói, “Ta chịu nghe nàng giải thích thì đã chứng minh ta đủ bình tĩnh rồi.”
“Tẩu hỏa nhập ma là thật, kỳ hạn hai ngày… là ta đoán thôi! Không ngờ là đoán không trúng.”
Đoán – không – trúng!
Mình thì điên cuồng la hét trong rừng như một tên khùng, bởi vì nàng ta đoán?!
Hắn không khống chế được đôi tay muốn bóp chết Đoan Tĩnh nữa rồi.
Đoan Tĩnh nghiêm túc nói, “Có thể do ta đã vái nhiều thần phật, tất có thần phật phù hộ! Ta quên tính cả chuyện này vào. Ta cảm thấy ta nên đến đạo quan gần đây dâng một nén hương.”
“Không cần, ta thắp cho nàng.”
“Ặc, tự mình thắp có thành ý hơn chứ?”
“Nhưng mà nàng không tiện.”
“Tuy rằng tẩu hỏa nhập ma, nhưng không thể làm lỡ chuyện dâng hương được.”
“Nàng sắp nóng thành hương rồi, làm sao mà không làm lỡ chứ?”
“…” Đoan Tĩnh do dự có nên nhắc nhở rằng hắn căn bản không phải đối thủ của nàng không, nhưng nhìn mắt hắn vẫn tiếp tục phun lửa kia, suy nghĩ một hồi, vẫn là quyết định uyển chuyển một chút, “Hạng tư của Thương Lan còn đợi ta đến đánh bại kia. Vì nước vì dân, không dâng vẫn là tốt hơn.”
Tuyên Ngưng lành lạnh hỏi, “Tẩu hỏa nhập ma còn chưa chữa khỏi, sao mà đánh bại?”
Đoan Tĩnh kinh khiếp nhớ ra một chuyện, “A, hôm nay là ngày chúng ta bái đường!”
“Không kịp rồi.”
“… Chỉ là khấu đầu ba cái, chắc là kịp mà.”
Tuyên Ngưng nói, “Nếu như ta nói, ta không muốn động phòng vào hôm nay nữa thì sao?”
Đoan Tĩnh bật thốt, “Tại sao?”
“Chẳng tại sao.” Tuyên Ngưng nhìn nàng, “Nếu như ta không đồng ý động phòng, nàng sẽ làm thế nào?”
Vậy thì phải thực thi phương án Ất, tìm một phu quân khác.
Nhưng mà.
Chẳng muốn thực hiện chút nào cả.
Luôn cảm thấy, giống như chỗ nào không đúng.
Đoan Tĩnh đau đầu suy nghĩ, cuối cùng nhớ ra lộ phí bỏ trốn đã “quyên” toàn bộ cho Uyển thị rồi, căn bản là không thể đi được!
Hóa ra là thế. Chẳng trách nàng cứ cảm thấy không thể làm như này.
Đoan Tĩnh ngẩng đầu lên.
Tuyên Ngưng càng đợi thì sắc mặt càng khó coi vẫn dán mắt nhìn nàng, trông thì mặt không chút thay đổi, kỳ thật đôi mắt kia đã phô bày một lượt hết tất thảy các loại cảm xúc, thấy Đoan Tĩnh sắp lên tiếng thì toàn thân càng căng cứng, như lâm đại địch.
Đoan Tĩnh nói, “Vậy ta chỉ có thể cương quyết một chút. Chàng phải biết, nữ nhân cũng có thể “cưỡng” đấy!” Đôi mắt trợn to cố gắng biểu đạt cái “bá đạo”, “ngang ngược”, “vô sỉ” của chủ nhân nó.
Tuyên Ngưng buông một tiếng cười giễu, quay đầu bỏ đi.
Đoan Tĩnh, “…” Tại sao lại cảm thấy bóng lưng của hắn trông rất là hớn hở vậy?
Hết chương 25