Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 24
Chương 24 – Tiểu trấn không yên bình [Bốn]
Tuyên Chuẩn thầm hối hận về câu đã hỏi, bây giờ chỉ còn trời nước một màu đen thăm thẳm bầu bạn với trái tim nàng.
Chủ tiệm đứng bên cạnh còn đang cười hì hì hỏi Tuyên Tịnh là ai, hối thúc đưa đèn lồng cho hắn. Cầm đèn lồng đến phỏng cả tay, đầu óc Tuyên Chuẩn đã xoay chuyển ngàn lần, hồn về chốn cũ. Nhưng mà, bất kể trong lòng có muốn đào hố nhảy xuống thế nào đi nữa thì ngày tháng vẫn phải tiếp tục qua.
Tuyên Chuẩn một phắt giật lấy đèn lồng trong tay Đoan Tĩnh, cười khan ha ha, “Thì ra là chơi như thế này à, muội chỉ là thử thôi.” Ánh mắt nhìn trái ngó phải, chỉ là không dám nhìn về phía Tuyên Ngưng và Tuyên Tịnh.
“Người bên cạnh hỏi, thế nào cũng không thật lòng, vẫn là tự mình hỏi mới được.” Giọng nói trong trẻo của Tuyên Tịnh chậm rãi vang lên, giải vây cho nàng.
Tuyên Chuẩn nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy.”
Chủ tiệm đang xem kịch hay cuối cùng cũng hiểu ra, cầm lấy túi tiền hùa theo tiễn khách.
Tuyên Tịnh đi đầu tiên, ở giữa là Tuyên Lăng và Tuyên Chuẩn, Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh theo sau cùng.
Đoan Tĩnh len lén liếc nhìn Tuyên Ngưng mấy lần, đối phương đều không đổi sắc mặt, từ nãy đến giờ, ngoại trừ ban đầu là kinh ngạc trong một nháy mắt, sắc mặt của Tuyên Ngưng tựa như một đầm nước đọng ao tù, lắng đọng hết tất thảy tâm tình, như là nhìn không thấu, nhưng lại đè nén đến khiến người không thở nỗi.
Đoan Tĩnh vẫn là lần đầu tiến thấy được một Tuyên Ngưng âm trầm như thế, nàng rụt rè kéo kéo tay áo hắn.
Tuyên Ngưng buông mắt nhìn nàng,
Đối diện với đôi con ngươi vừa đen vừa tròn, nhưng lại bị lồng trong một tầng mây đen, nhìn không thấy chút ánh sáng gì.
Đoan Tĩnh nuốt nuốt nước miếng, nhỏ tiếng nói, “Chàng cũng rất đẹp.”
Cũng – rất – đẹp!
Nỗ lực thuyết phục bản thân mình đừng có chấp nhặt với người vợ thiếu khuyết thẩm mỹ quan của mình, cuối cùng thì Tuyên Ngưng cũng nhịn không được mà bạo phát. Khóe miệng hắn co rút, đang tính cười lạnh thì nhìn thấy phía trước đột nhiên trở nên hỗn loạn, sóng người không ngừng dạt về đằng sau. Ban nãy hai người còn đứng đối diện, chớp mắt đã bị sóng người tách ra.
Bắt đầu Đoan Tĩnh còn có thể nhìn thấy một góc nhỏ đầu tóc của Tuyên Ngưng, đợi khi “hắn” ôm lấy một ông cụ hét toáng lên thì mới phát hiện là đã nhìn nhầm.
Nàng nhảy lên nóc nhà của cửa hàng bên đường, ở trên cao nhìn xuống, khắp nơi là người người nhốn nháo, làm gì còn tìm được Tuyên Ngưng.
Đánh mất tướng công là vấn đề lớn.
Đoan Tĩnh đang suy nghĩ phải tìm người thế nào, liền nghe thấy tiếng khóc nỉ non của con nít, vội vàng nhảy xuống đỡ đứa bé con vừa té ngã dậy, đưa cho người mẹ lo lắng ở con phố đối diện, lại dời chiếc xe đẩy bằng gỗ vắt ngang giữa phố không ngừng bị va phải đến khu đất trống, còn đưa một bà cụ bị ngã đến gãy chân vào con hẻm nhỏ nghỉ ngơi… Làm xong những sự việc liên tiếp, người trên phố dần bớt đi, tiếng vó ngựa phi nhanh đột nhiên vang lên, càng lúc càng vang, càng lúc càng gần…
Chẳng lẽ Tuyên Ngưng cưỡi bạch mã đến tìm mình?
Nàng còn chưa kịp mừng rỡ, thì đã nhớ đến trong nhà không có ngựa trắng.
Có lẽ là quan binh chăng.
Nàng cụt hứng đứng sang một bên, chuẩn bị đợi đội kỵ mã đi qua liền trở về nhà đợi tin tức.
Không lâu sau, đội kỵ mã từ đầu kia con phố lao tới, phục trang một màu đen tuyền, đai lưng đỏ thẫm, dưới ánh đèn đêm, tựa như sắc máu. Ngựa đến gần, trong gió vẳng lên tiếng nức nở nho nhỏ, gần thêm nữa, thì có thể nhìn thấy bên hông mỗi con ngựa có treo một chiếc sọt, có sọt trống không, có sọt đựng phụ nữ và con nít.
Đương lúc kinh ngạc, trường tiên phá không, đánh về phía nàng.
(Trường tiên: roi dài)
Đoan Tĩnh theo bản năng nắm lấy roi, dùng sức kéo một cái, hất văng tên cầm đầu từ trên ngựa xuống đất.
Đoàn ngựa kinh hãi, quây tròn quanh nàng, sáu người nhảy khỏi lưng ngựa, tay múa trường tiên, chia ra tập kích nàng từ sáu hướng trên, giữa, dưới, trái, phải, sau.
Đoan Tĩnh xoay tròn tại chỗ, kình khí quanh thân như một con quay đẩy trường tiên bay ra, lướt trên đỉnh đầu mọi người, tiện tay rút ra một cây nan từ trên đèn lồng cửa tiệm bên cạnh, đoạn cắt đứt từng cái sọt bên trong có chứa người, khẽ đá qua một bên.
Đoàn ngựa thấy thế, biết đã gặp phải kẻ khó chơi, mang theo những chiếc sọt đựng người còn lại quay đầu chạy mắt.
Đoan Tĩnh vội vận khinh công đuổi theo, nhưng chân khí không nghe lời trong cơ thể lại lần nữa làm mưa làm gió. Mỗi khi đuổi đến gần, cơ thể đều không tự chủ mà tê dại một khoảnh khắc ngắn, cứ vậy lặp lại, rốt cuộc bất tri bất giác mà ra khỏi huyện Nam Lan, tiến vào núi Vân Hoang bên ngoài huyện.
Núi Vân Hoang là một nhánh núi của rặng núi ngàn ngách, chạy dài trăm dặm, do nhiều ngọn núi liên tiếp tạo thành, địa thế trong núi hiểm trở, thường có sơn phỉ xuất hiện, những tiều phu đầy kinh nghiệm cũng không dám vào núi vào ban đêm.
Đoan Tĩnh tài cao mật lớn, lần theo tiếng vó ngựa và tiếng khóc của phụ nữ con nít mà xông vào, ban đầu còn có thể miễn cưỡng theo dấu, về sau thì đã lạc mất phương hướng.
Trải nghiệm này, cũng chẳng phải lần thứ nhất.
Nàng cũng không sốt ruột, nhảy lên ngọn cây tĩnh tọa, điều dưỡng khí tức, đợi khi trời sáng mới treo lên cao nhìn ra xa.
Lúc cắm đầu chạy, cũng không biết là đã chạy bao xa, bây giờ mới biết là rất xa, rất xa. Trước sau trái phải đều là núi, không dấu chân người.
Lúc này, đừng nói cứu người, có thể về nhà hay không cũng là vấn đề.
Càng gay go hơn là, nàng đói rồi.
Bụng sôi “ùng ục ùng ục” rất vang.
Hôm qua chân khí tán loạn đến lợi hại, hôm nay không dám dùng bừa, chỉ có thể dùng tay chân mà trèo xuống dưới, đến phụ cận tìm thức ăn.
Đây là một ngọn núi bừng bừng sức sống, có cây có cành có lá, có cây có cành có lá… chỉ là không có quả.
Đoan Tĩnh cầm lấy lá cây, im lặng nhìn một hồi, cuối cùng nhịn không được mà nhét vào miệng!
Giây lát.
Phun “phì phì” ra hết.
Vẫn là rất khó nuốt.
Xem ra, lá cây khó nuốt sẽ không bởi vì thay đổi của vị trí địa lý đổi thay.
Nàng yếu ớt thở dài, chịu đựng cơn đói đi thêm một đoạn đường, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nước suối chảy rào rào.
Sau khi uống đến lửng bụng, ngẩng đầu nhìn thấy ở đối diện con suối có một con chó đang háo hức chạy tới, vui sướng nhảy ào xuống suối nô đùa, còn bắn nước tung tóe lên khắp người nàng.
Mắt của Đoan Tĩnh lóe ánh sáng xanh, suy nghĩ có nên cho nó một chút giáo huấn, tỷ dụ như đừng nên ở trước mặt một người đói khát phơi bày ra một thân thịt béo thế kia.
Chính tại lúc này, nàng nghe thấy tiếng bước chân.
Đây là tiếng bước chân thần kỳ, dường như mang theo mùi khói bếp bảng lảng và mùi cơm chín thơm ngào ngạt.
Nàng mở to mắt, liền nhìn thấy một thợ săn vóc người vạm vỡ xách theo con gà rừng máu me dầm dề bước ra từ khu rừng.
Đối phương dường như rất kinh ngạc khi nhìn thấy nàng ở chỗ này, miệng liếng thoáng nói ra một chuỗi tiếng.
Sở dĩ dùng một chuỗi tiếng để hình dung, là bởi vì Đoan Tĩnh hoàn toàn nghe không hiểu.
“Ngươi biết huyện Nam Lan đi thế nào không?” Đoan Tĩnh hỏi.
“Một co pé dư lị xao lại ở lơi lày?”
“Huyện Nam Lan, biết không?”
“Phải zề dà xớm li a.”
…
Nói đến sau này, thợ săn cuối cùng cũng nhìn hiểu rằng nàng đang “đói”, bán cho Đoan Tĩnh một chút lương khô. Cũng khiến cho nàng biết được, đại ca thợ săn nhiệt tình hiếu khách, miễn phí tiếp đãi trong thoại bản đều là gạt người hết!
Sau khi ăn no, mạch suy nghĩ cuối cùng cũng tương đối linh hoạt.
Đoan Tĩnh viết chữ “huyện Nam Lan” trên mặt đất, thợ săn chỉ cho nàng một con đường – lên lên xuống xuống trái phải trái phải… độ khó có thể so với mê cùng rồi.
Nàng hết sức hoài nghi cái người hôm qua chạy vào nơi này rốt cuộc có phải là mình hay không.
Thợ săn nhìn nàng một cô gái lạc trong rừng sâu núi thẳm, thật là thê lương, liền đưa một đoạn, sau đó thì còn lại phần trái phải trái phải.
Lúc chia tay, mặt trời còn chưa xuống núi, Đoan Tĩnh lòng tin mười phần bày tỏ mình nhất định có thể tìm được đường về.
Thế là, nàng đi miết, đi miết… trời đã sụp tối.
Đến ngày thứ hai, lại lần nữa mất đi phương hướng, Đoan Tĩnh dựa vào trí nhớ của mình trở về chỗ cũ, lại đi miết đi miết… Trời lại sụp tối.
Đến ngày thứ ba, sau khi ăn hết miếng lương khô cuối cùng còn thừa lại, Đoan Tĩnh cắn cắn răng, thi triển khinh công lướt qua các ngọn cây, không bao lâu thì liền nhìn thấy bìa rừng.
Không biết có phải do đói quá lâu hay không, ngay cả chân khí cũng ổn định lại, dọc đường chẳng hề quấy phá.
Lúc đến gần bìa rừng, không ngờ lại thấy Tuyên Tịnh ngồi dưới gốc cây hóng mát.
“Sao huynh lại ở đây?” Đoan Tĩnh kinh ngạc nhìn hắn.
Tuyên Tịnh vui mừng nói, “Muội một đêm không về, chúng ta liền ra ngoài tìm muội. Có người nhìn thấy muội đuổi theo sơn phỉ, Tam thúc và Tuyên Ngưng đưa người lên núi tìm muội rồi. Ta ở đây đợi tin tức.”
Lời vừa dứt, bụng của Đoan Tĩnh đã “ùng ục ùng ục” lên tiếng.
“Cũng may ta mang theo chút bánh, chi bằng chúng ta vừa ăn vừa đợi.” Dừng một chút, hắn thở dài, “Tam thúc giữa ngày có về một lần, Tuyên Ngưng thì cả một ngày một đêm rồi chưa hề quay về.”
Đoan Tĩnh lo lắng nói, “Sơn phỉ thì thật sự có nhưng ta không bắt được.”
Tuyên Tịnh nói, “Yên tâm, họ đều mang người theo, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nói là nói thế, nhưng rốt cuộc thì vẫn có chút lo lắng.
Chỉ là hắn trước nay vui giận không lộ ra ngoài, cũng không muốn khiến Đoan Tĩnh lo nghĩ, thế nên liền chuyển đề tài khác.
Theo lý mà nói, sau khi trải qua chuyện “ai đẹp nhất”, khi Tuyên Tịnh và Đoan Tĩnh ở chung với nhau khó mà tránh có chút ngượng ngùng. Nhưng bọn họ, một người thì tính tình phóng khoáng, săn sóc chu đáo, một người thì qua loa bất cẩn, hào phóng không chịu gò bó, đều bỏ chuyện này ra khỏi đầu, vui vẻ hào hứng cùng nhau tám chuyện.
Tuyên Tịnh xuất thân thế gia chân lại bất tiện, có lòng vân du tứ hải nhưng chỉ có thể bị giam hãm nơi kinh thành, những năm nay Đoan Tĩnh thường hay cầm kiếm hành tẩu giang hồ, khoái ý ân cừu, từng trải khác thường, càng nói càng có ý tứ hận là đã gặp nhau trễ.
“Ta nói cho huynh biết, năm đó ta giả nam trang hành tẩu giang hồ, biết bao cô nương khóc lóc nói muốn gả cho ta…”
Nàng nghe sau lưng có động tĩnh, chợt im lặng, quay đầu lại.
Tuyên Ngưng thế như chẻ tre xông ra ngoài, còn cách mấy bước thì hắn dừng lai. Niềm vui sướng còn chưa mất trên gương mặt râu ria xồm xoàm vẫn tuấn mỹ đến thiên hạ đều oán trách kia, ánh mắt nhìn bọn họ đã bị phẫn nộ, bi thương và đố kỵ lấp đầy.
Hết chương 24
~M~: Đoạn thoại của thợ săn trong raw là ổng nói bằng tiếng Quảng, nên tớ để vậy hen.