Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 23
Chương 23 – Tiểu trấn không yên bình [Ba]
Tuyên Ngưng chợt sững, xoa xoa tay, “Nói đi, nàng muốn ta đi cắt đứt một cánh tay hay là một cái chân của lão?”
Đoan Tĩnh chớp chớp mắt, “Tướng công sao lại đi cắt đứt một cánh tay hay là một cái chân của lão?” Thứ tư bảng Cao Thủ lại không phải là treo trong cửa hàng thịt heo.
Tuyên Ngưng cười lạnh, “Binh bất yếm trá. Đối phó một người biết ăn biết uống biết ngủ, sẽ luôn có cách.” Tuy rằng dùng thứ thủ đoạn hèn hạ không phải tác phong trước nay của hắn, nhưng để bảo vệ thê tử, nguyên tắc vẫn có thể nới lỏng một chút.
Đột nhiên nhớ đến câu khi binh sĩ nói chuyện phiếm: Nam nhân sau khi thành thân, thì sẽ không thầy mà tự rành cái “hạ lưu” thôi.
Quả nhiên lời lẽ chí lý.
Đoan Tĩnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tuyên Ngưng, vô cùng cảm động mà rằng, “Tướng công, chàng hiểu nhầm rồi, ta không phải ý đó.”
“Vậy là ý gì?”
“Là ý động phòng ấy a.” Đoan Tĩnh trợn to mắt, nhìn hắn mong chờ.
Tuyên Ngưng, “…”
Binh sĩ đó nói không hoàn toàn đúng hết, nam nhân làm gì mà không thầy mà tự rành chứ, rõ ràng là có danh sư chỉ điểm. Nương tử nhà khác không biết, nương tử nhà mình thì chính là vậy.
Ánh mắt trầm lặng của Tuyên Ngưng khiến Đoan Tĩnh áp lực cực lớn.
Nàng quyết định nói thật, “Kỳ thật là thế này…”
Đoan Tĩnh dùng dăm ba câu giải thích rõ chuyện mình bị tẩu hỏa nhập ma, cần gấp phải động phòng để giải cứu.
Tuyên Ngưng nghe đến đầu mày nhíu lại, “Tại sao nàng lại tẩu hỏa nhập ma chứ?”
“Vào một đêm, ta không ngủ, nhổm dậy luyện công một chút, sau đó có thể là khí trời tương đối lạnh, sao trời tương đối nhiều, thế là ta tẩu hỏa nhập ma luôn… Sư Ông nói ta hăng quá hóa dở.” Đoan Tĩnh thở dài.
Tuyên Ngưng nói, “Chỉ cần động phòng là được?”
Đoan Tĩnh nói, “Ờ, Sư Ông nói, không được quá yếu.”
…
Thế nào được coi là yếu?
Thế nào được coi là quá yếu?
“Lần đầu tiên” âm thầm lo âu. Hắn gật đầu mà mặt không cảm xúc, “Ta biết rồi.”
Đoan Tĩnh dè dặt hỏi, “Vậy lúc nào thì chúng ta động phòng?”
Tuyên Ngưng trấn định nói, “Không phải sắp thành thân rồi sao?” May là trước lúc thành thân có một khoảng thời gian, nhất định phải đàng hoàng thỉnh giáo một chút thế nào mới có thể KHÔNG QUÁ YẾU.
Bầu không khí tốt như vậy, không bỏ thuốc mạnh vào thì thật sự có lỗi với thiên thời địa lợi nhân hòa. Đoan Tĩnh nói, “Không kịp rồi.”
Tuyên Ngưng hỏi, “Tại sao không kịp.”
“Ta chỉ còn hai ngày.” Đoan Tĩnh cắn cắn răng, nói dối, “Nếu như trong hai ngày không động phòng, thì sẽ chết chắc, sẽ chết vì chân khí tán loạn.”
Tuyên Ngưng hồ nghi hỏi, “Lúc trước tại sao nàng không nói?”
“Ta không biết nên mở lời thế nào.” Đoan Tĩnh cúi đầu, vặn xoắn ống tay áo của mình, “Dù sao, ta cũng là một nữ tử mà.”
Tuyên Ngưng, “…” Một nữ tử quang minh chính đại treo chữ “động phòng” bên miệng mà lại không dám nói rõ nguyên nhân?
Tuy cảm thấy chuyện này có điểm kỳ quặc, nhưng Tuyên Ngưng không thể không ôm lấy tâm thái thà tin là có, hắn hỏi tựa như không hề để ý, “Nếu như yếu quá thì thế nào?”
Đoan Tĩnh cũng không biết, thăm dò trả lời, “Nửa sống nửa chết?”
…
Tốt hơn “chết chắc rồi”.
Tuyên Ngưng suy nghĩ rồi nói, “Trở về sau hội đèn, chúng ta động phòng đi.”
“Hí hí hí há há há kha kha kha…” Đoan Tĩnh cao hứng bật cười, đợi khi ánh mắt quái dị của Tuyên Ngưng nhìn sang, nàng mới bớt lại, rụt rè gật gật đầu, “Ừm.”
Đèn sáng như ngày, người đông như nêm.
Hình như người của toàn huyện đều tập trung ở nơi này.
Chúng nhân Tuyên gia đứng ở đầu này con phố, nhìn biển người di dộng trong ánh đèn nơi xa xa, Tuyên Lão phu nhân lần đầu tiên nảy ý trở về, vợ chồng Tuyên Lạc và Tuyên Tú đưa mấy đứa con dũng cảm xông vào.
Từ sau khi Tuyên Ngưng biết Đoan Tĩnh bị tẩu hỏa nhập ma, hắn xem nàng như một con người giấy gió lay là ngã, suốt đường đi dùng cánh tay bảo vệ lấy, bị Tuyên Chuẩn, Tuyên Lăng trêu ghẹo rất lâu.
Bọn họ người đông, đi lâu cũng tản ra.
Tuyên Ngưng bảo vệ Đoan Tĩnh, Tuyên Tịnh đi theo Tuyên Chuẩn, Tuyên Lăng, chỉ còn lại năm người trên một con phố.
Đèn lồng của huyện Nam Lan không tinh xảo hoa lệ bằng của kinh thành, mấy người đi cả đoạn đường ngắm nghía cũng chẳng động lòng gì, đang cảm thấy tẻ nhạt thì nhìn thấy căn tiệm vắng ngắt ở góc đường có treo mấy chiếc đèn lồng đan bằng mây tre.
Ăn quen thịt cá rồi, vô tình gặp được cháo hoa dưa cải lại thấy hợp khẩu vị.
Tuyên Chuẩn kéo Tuyên Lăng tò mò đi tới, “Đèn lồng này bán thế nào?” Trước khi dạo phố, Uyển thị đã nhét vào túi các nàng một nắm bạc vụn, đủ để mua rất nhiều đồ vật.
Chẳng dễ gì có được một mối làm ăn, chủ tiệm tỏ thái độ vồn vã, “Đây là đèn lồng Hồng Nương, cũng được gọi là đèn lồng Khiên Tuyến. Cái gọi là nhân duyên nghìn dặm đường quanh co, người có ý trung nhân cầm đèn lồng này nhất định sẽ đạt thành tâm nguyện, người không có ý trung nhân mua đèn lồng này thì sẽ mau chóng có hỉ sự đến cửa, linh nghiệm lắm đó.”
(Khiên Tuyến: có nghĩa là giật dây, dắt mối, làm trung gian giới thiệu…)
Tuyên Lăng là một người thành thật, “Thế nhưng chuyện làm ăn của tiệm hình như có phần vắng vẻ…”
Tuyên Chuẩn dùng khuỷu tay huých nàng ta.
Chủ tiệm cười khan nói, “Huyện Nam Lan là một nơi vượng nhân duyên, việc buôn bán này của ta tự nhiên có chút dư thừa, dư thừa rồi. Ha ha ha…”
Đoan Tĩnh tai thính mắt tinh, biết không phải “đèn lồng Hồng Nương” dư thừa, mà là đèn lồng lấy cái tên này quá nhiều, trước sau trái phải chí ít đã có bảy, tám tiệm, hơn nữa tiệm nào cũng tinh xảo xinh xắn hơn tiệm này.
Nhưng mà nàng thấy chị em Tuyên gia hứng thú dâng cao, có lòng tốt không bóc trần, mà nhấc một cây đèn lên hỏi, “Đèn này bán thế nào?”
“Mười văn tiền hai cái.” Chủ tiệm nói, “Hai cái là một đôi, một cái cho mình, một cái đưa cho ý trung nhân, vừa khéo. Hơn nữa lúc đưa cũng có một quy tắc, nhất định phải để người bên cạnh hỏi một câu, người trong đáp án mới có thể cầm đèn lồng.”
Tuyên Chuẩn cười nói, “Trò này thú vị quá. Nếu người bên cạnh hỏi, trong lòng ngươi ghét người nào nhất, chẳng lẽ phải đưa đèn lồng này cho người mình ghét nhất sao?”
Chủ tiệm cười ha hả, “Tiểu cô nương tuổi tác còn nhỏ, chẳng lẽ không biết các cô nương miệng luôn nói ghét người đó nhất thường thường lại là nhớ nhung người đó nhất hay sao?”
Tuyên Chuẩn nói, “Nói bậy, trong lòng ta ghét Diên Vương gia là thật sự căm ghét!”
Chủ tiệm tưởng nàng nói là “Diêm Vương gia”, vội nói, “Lời nói xấu thần tiên không thể nói được! Cô yên tâm, huyện Nam Lan trong tiết Thượng Tị không có người ngoài nào không biết điều đi hỏi cô là cô ghét ai đâu.”
Con ngươi của Tuyên Chuẩn đảo quanh, lấy ra mười văn tiền, mua một đôi đèn lồng, cũng không hỏi Đoan Tĩnh thích hay không thì đã nhét một cái vào lòng nàng, sau đó cầm cái kia để ghẹo nàng, “Tẩu tẩu, tẩu nói trong số chúng ta ai là người đẹp nhất?”
Nàng ta sợ Đoan Tĩnh khó xử, không dám hỏi người thích nhất là ai, liền đổi sang một câu hỏi an toàn. Phải biết rằng, chỉ luận dung mạo, một Tuyên Ngưng hoàn toàn thừa kế được mỹ mạo của Uyển thị, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng thua cho ai.
Đoan Tĩnh bị hỏi đơ người, nghẹn họng trân trối nhìn Tuyên Chuẩn.
Tuyên Chuẩn tưởng nàng e thẹn, giật dây nói, “Nói nhanh nói nhanh, Nguyệt Lão và Hồng Nương làm chứng, không được nói dối!”
Chủ tiệm cũng ở bên cạnh khuyến khích, “Không sai không sai, nếu như nói ra không phải là người trong lòng nghĩ đến, dây tơ hồng của Hồng Nương có thể bị cột nhầm đó.”
Đoan Tĩnh từ nhỏ lớn lên ở đạo quan, trước nay thờ phụng quỷ thần, ánh mắt nhìn Tuyên Ngưng nhất thời trống rỗng mấy phần, cái tên trong miệng nhiều lần quay vòng mới chậm rãi nhả ra, “Tuyên… Tịnh.”
…
Nhất thời, tĩnh lặng.
Hết chương 23