Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 22

  1. Home
  2. Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện
  3. Chương 22
  • 10
Prev
Next

Chương 22 – Tiểu trấn không yên bình [Hai]

Hỏi thăm tiểu cô nương thời gian và địa điểm tổ chức hội đèn xong, Tuyên Tịnh đẩy xe lăn đi theo mọi người.

Mọi người đang thảo luận về hội đèn trong tiết Thượng Tị, Tuyên Chuẩn đột nhiên thốt ra một câu, “Đại ca dụ dỗ tiểu cô nương trở về rồi.”

(Tiết Thượng Tị: tức ngày mùng 3 tháng 3 âm lịch, tức tiết Hàn Thực ở VN.)

Tiếng cười nói bỗng lặng xuống, ánh mắt đồng loạt hướng về phía Tuyên Tịnh đi sau mấy bước.

Tuyên Tịnh dở khóc dở cười, “Ta chỉ hỏi thời gian và địa điểm tổ chức hội đèn thôi.”

Tuyên Chuẩn lắc đầu nói, “Đáng tiếc quá. Nếu nhân tiện hỏi địa chỉ nhà của tiểu cô nương thì chúng ta đã biết đến đâu cầu thân rồi.”

“Nói bậy.” Tuyên Tịnh cười mắng.

Lần nói đùa này, ngược lại khiến cho Tuyên Thống và Uyển thị đồng thời chú ý đến Tuyên Tịnh đã đến độ tuổi “trai lớn lấy vợ”.

Mối hôn sự này của Tuyên Ngưng là Lễ bộ Thị lang nhờ người sang cầu. Lễ bộ Thị lang nhìn trúng Tuyên Ngưng tuổi trẻ thành danh, ý khí quật khởi, Tuyên Thống nhìn trúng Lễ bộ Thị lang làm quan thanh liêm, làm người khiêm nhường, cộng thêm, dự cảm được trong triều sóng ngầm cuộn trào, cần gấp trọng thần trong triều trợ giúp, thế là ăn nhịp với nhau.

Tuy hiện tại biết là đã mù mắt, nhưng sai thì có sai, nhưng nhờ thế mà được người con dâu Đoan Tĩnh nãy, là niềm vui ngoài ý muốn, càng là may mắn của Tuyên gia. Xem ra, Tuyên gia bọn họ về mặt con mắt chọn dâu, từ trước đến nay chưa từng xảy ra sai lầm – Cho dù có sai lầm, ông trời cũng sẽ trăm phương ngàn kế lập lại trật tự.

Nghĩ như thế, Uyển thị đã lưu tâm đến chuyện của Tuyên Tịnh, nhân lúc nói chuyện, bà nói gần nói xa, “Ban nãy bộ dáng dịu dàng điềm đạm của tiểu cô nương kia, thật khiến cho ta nhớ đến Tam tiểu thư của Thừa Đức Hầu phủ, nhớ lúc nhỏ các con chơi cùng nhau rất vui vẻ, suốt ngày cứ ngồi cùng nhau.”

Tuyên Tịnh cảnh giác, cân nhắc trả lời, “Không nhớ rõ lắm ạ.”

Uyển thị nói, “Vậy con nhớ rõ người nào?”

Tuyên Tịnh nói, “Lão phu tử thích khẽ lòng bàn tay. Râu tóc bạc phơ, dáng người nhỏ thó.”

Tuyên Ngưng đi đằng trước thuận miệng tiếp lời, “Cưỡi lừa ngồi ngược, Bát Tiên quá hải.”

(Người cưỡi ngược con lừa trong Bát Tiên là Trương Quả Lão, cũng được miêu tả là một ông lão râu tóc bạc phơ, có dáng u mặc.)

Uyển thị, “…”

Uyển thị đẩy Tuyên Ngưng một cái, biết rằng với tâm tính của Tuyên Tịnh, vòng vo tam quốc không biết phải vòng đến ngày tháng năm nào, bà dứt khoát nói thẳng, “Con có ý trung nhân chưa?”

Tuyên Tịnh bật cười nói, “Chưa có ạ.”

“Vậy huynh muốn tìm một đại tẩu thế nào?” Tuyên Chuẩn lại sáp tới.

Tuyên Tịnh nói, “Không thích hóng chuyện như muội.”

Tuyên Chuẩn nhăn mũi, “Vậy tìm một người như Nhị tẩu đi! Võ công giỏi, biết nhiều chuyện, lại xinh đẹp, người lại dịu dàng!”

Tuyên Tịnh theo bản năng nhìn về phía Đoan Tĩnh, vừa lúc Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh cũng quay đầu nhìn lại…

Tuyên Tịnh cười nói, “Vậy phải dựa theo bảng Cao Thủ mà tìm rồi.”

Đoan Tĩnh suy nghĩ, ” ‘Tú Nga My’ xếp hạng 17 vừa hạp tuổi.”

Uyển thị vội kéo Đoan Tĩnh hỏi kỹ chuyện của “Tú Nga My”.

Tuyên Tịnh, “…”

Nhớ đến buổi tối của tiết Thượng Tị, người nhà Tuyên gia trở về sớm để chuẩn bị.

Vừa vào cửa, quản gia liền khẩn trương đưa cho Đoan Tĩnh phong thư.

Đoan Tĩnh nhận lấy liếc nhìn, ra là “chiến thiếp”, vội cất vào trong ngực.

Tuyên Ngưng vốn không để ý, thấy thế ngược lại dậy nghi ngờ, “Thư ai gửi thế?”

“Ặc, không, không biết.” Đoan Tĩnh không biết nói dối, có hơi chút mắt lóe sáng nhìn lên trời.

…

Tuyên Ngưng im lặng dịch lại gần, che đi khoảng trời nàng ngước nhìn.

Đoan Tĩnh quay đầu đi.

Tuyên Ngưng bắt cái đầu nàng quay lại.

Đoan Tĩnh lại cúi đầu xuống.

Khóe môi của Tuyên Ngưng mím lại thật chặt, dứt khoát một phắt xốc người lên đi về phòng.

Uyển thị ở phía sau nhắc nhở, “Chớ quên hội đèn buổi tối đấy.”

Thân thể Đoan Tĩnh cứng ngắc.

A, mẹ chồng?

Mọi người đều đã nhìn thấy bộ dạng bị xách lên như con gà con của nàng rồi.

Thế này sao được?

Còn chưa động phòng đã phá hủy hình tượng đoan trang hiền thục của mình, rất có thể sẽ bị đuổi về nhà mẹ đẻ.

Nhất thời lòng nàng dấy lên cảm giác khủng hoảng, hai tay bắt lấy phần quần nơi đùi Tuyên Ngưng, hai chân quẫy đạp.

Tuyên Ngưng cảm giác được Đoan Tĩnh đang giãy dụa, cánh tay lại tăng thêm mấy phần lực, nhỏ tiếng trách mắng, “Không được lộn xộn!” Sải bước vào cửa, một tay giơ lên muốn ném người lên sạp, giơ lên nửa chừng, đột nhiên nhớ ra người trong tay mình là thê tử, chứ không phải đám thuộc hạ quen ngã quen đánh ở trên chiến trường, nhất thời hắn kìm lại, dự tính nhẹ nhàng đặt xuống.

Thế nhưng, suy nghĩ thì rất đẹp đẽ, nhưng hiện thực lại thật ly kỳ.

Lúc Tuyên Ngưng buông tay ra, Đoan Tĩnh đang túm lấy quần hắn lại không hề lơi tay, còn kéo một cái, thế là, một thân thể khổng lồ từ phía trên đè xuống.

…

Đoan Tĩnh theo bản năng đánh người kia bay ra ngoài.

…

Cửa còn mở.

…

May mà cửa còn mở.

Tuyên Ngưng ở giữa không trung lật người một cái, thân nhẹ như chim én đáp xuống bên ngoài cửa, đang khí thế dào dạt muốn tính sổ, thì nhìn thấy Đoan Tĩnh đang nằm sấp trên sạp, trán túa mồ hôi lạnh, cơ thể khẽ run lên.

“Làm sao rồi?” Hắn bỗng lướt đến bên sạp, “Chỗ nào không khỏe? Nói đi!”

Giọng điệu lo lắng.

Đoan Tĩnh nắm hai tay che mắt, dưới mí mắt nhắm chặt, con ngươi đảo quanh hai vòng. Ban nãy khi đánh Tuyên Ngưng ra ngoài, chân khí trong người đích thực lại xáo động, nhưng chốc lát đã bình phục lại. Thế nhưng, một chủ ý tuyệt diệu nảy ra trong đầu nàng.

Trời ban dịp tốt, không thể bỏ lỡ!

Không động phòng nữa thì đợi đến lúc nào? Chẳng lẽ mang tấm thân xử nữ đi gặp Diêm La vương sao?

Nhất định không được.

“Rốt cuộc là làm sao rồi?” Tuyên Ngưng sốt ruột nắm lấy tay nàng. Lúc nắm hơi dùng sức, khiến nắm tay của nàng đụng trúng mũi, mùi vị chua xót đau nhức… Đoan Tĩnh vừa mở mắt, hai giọt lệ lớn chừng hạt đậu từ khóe mắt lăn xuống.

Tuyên Ngưng, “…” Xoay người liền muốn gọi người, bị Đoan Tĩnh từ đằng sau ôm lấy.

Nàng thê lương nói, “Ta có thể sẽ phải chết.”

Cơ thể Tuyên Ngưng cứng lại, bình tĩnh xoay người nhìn nàng, “Chuyện xảy ra từ lúc nào?”

“… Hả? Ban nãy.”

“Ta đưa nàng đi xem đại phu.”

“Xem đại phu cũng vô dụng.”

“Nàng mới vừa phát hiện, làm sao biết xem đại phu vô dụng?”

“…”

Đoan Tĩnh cuối cùng phát hiện, có khả năng mình và Tuyên Ngưng nói không phải cùng một chuyện?

Nàng trực tiếp lôi chiến thiếp ra đưa hắn.

Tuyên Ngưng mở chiến thiếp ra:

Nghe tin Lệ Khuynh Thành đại hiệp ghé chân Lĩnh Tây, vui mừng khôn xiết.

Hẹn ngài 12 tháng 3 hội ngộ ở đình Bách Tuế, biên giới Nguyên Châu và Nam Lan, xin chớ khước từ.

Thương Lan, Bách Lý Vương Tướng.

…

Nếu không phải ngoài bìa viết hai chữ “chiến thiếp”, còn tưởng đây là một phong thư tình đấy!

Tuyên Ngưng tức đến đỏ mắt, “Không được đi!”

Đoan Tĩnh chỉ chỉ lạc khoản, “Là Bách Lý Vương Tướng đó.”

“Càng không được đi.”

Tưởng hắn không biết ai là Bách Lý Vương Tướng sao? Sau khi biết Đoan Tĩnh là Lệ Khuynh Thành, hắn chuyên môn nghe ngóng từ Sư Ông nàng những người khác thuộc bảng Cao Thủ. Bách Lý Vương Tướng chính là quốc chủ Thương Lan, là Lão Bất Tử xếp hạng tư trên bảng Cao Thủ.

Tuyên Ngưng liếc xéo nàng, “Nàng biết lão ta?”

Đoan Tĩnh lắc đầu, “Ta xa nhất chỉ mới đến huyện Nam Lan.”

Nơi xa nhất của ta, chính là cùng chàng đi đến huyện Nam Lan…

Tuyên Ngưng nhìn ánh mắt Đoan Tĩnh đột nhiên trở nên nhu hòa, vươn tay lau đi giọt lệ còn hoen trên khóe mi nàng, dịu giọng nói, “Chúng ta qua hai ngày nữa là thành thân rồi, sau khi thành thân, nàng chính là người nhà Tuyên gia. Xuất giá tòng phu, ta không cho phép nàng đi, nàng càng không thể đi. Sau này nếu bàn về lý, cũng là ta ngang ngược không nói lý lẽ, không liên quan đến nàng.”

Danh hiệu hạng ba và tư gần nhau như thế, chỉ một khắc bất cẩn thì sẽ bị vượt qua, nghe thôi đã rất nguy hiểm!

“Vậy không được.” Đoan Tĩnh suốt ruột.

“Không được?” Đầu mày của Tuyên Ngưng nhướng lên.

Đoan Tĩnh nuốt nước miếng đánh ực, nói, “Lão ta cực kỳ ngang ngược! Ngang ngược nổi cả tiếng! Nếu ta không đi, nói không chừng lão sẽ tìm đến tận cửa, gây gắc rối cho bà nội và mọi người thì làm sao? Hơn nữa, trận chiến này bọn ta, là đã hẹn từ sớm rồi. Trước khi thành thân đã giao hẹn rồi. Người không thể nói mà không giữ lời, ta hành tẩu giang hồ cũng cần thể diện đấy.”

Tuyên Ngưng nhìn thần sắc lo lắng của nàng, nhíu mày nói, “Nàng rất muốn đi?”

“Trốn tránh cũng chẳng giải quyết được vấn đề.”

Tuyên Ngưng thở dài, “Vậy nàng nắm chắc được mấy phần?”

Có hy vọng!

Ngón tay đối nhau, Đoan Tĩnh ngượng ngùng nhìn hắn, “Vậy phải xem phu quân chàng rồi.”

Hết chương 22

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 22"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

thap-nien-80-nhat-ky-sinh-ton-cua-bach-phu-my.jpg
Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ
4 Tháng mười một, 2024
vai-chinh-nay-toi-khong-dam-duong-noi.jpg
Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
22 Tháng mười một, 2024
cung-tuong-van-tam.jpg
Cung Tường Vãn Tâm
28 Tháng mười một, 2024
xuan-de.jpg
Xuân Đề
9 Tháng 12, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online