Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 21

  1. Home
  2. Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện
  3. Chương 21
  • 10
Prev
Next

Chương 21 – Tiểu trấn không yên bình [Một]

“Ực.”

Đoan Tĩnh nghe thấy một tiếng nuốt nước miếng cực lớn, ngạc nhiên nhìn sắc mặt đỏ bừng của Tuyên Ngưng.

Ánh mắt của Tuyên Ngưng dao động, chính vì không dám liếc nhìn hai tòa núi cao gần trong gang tấc, chột dạ nhụt chí nói, “Nàng dậy trước đã đi.”

Đoan Tĩnh cúi đầu, ngực áp lên lồng ngực hắn, mặt dường như dán cả lên mặt hắn. Vừa mở miệng, hơi thở tựa u lan, “Phu quân, chúng ta động phòng đi.”

Tuyên Ngưng nghiêng đầu, hít sâu một hơi, đương tính đàng hoàng nói chuyện thì thấy nàng nhổm nửa người dưới lên, lầu bầu độc thoại cúi đầu sờ mó thân dưới, “Vật gì cộm lên vậy?”

…

“Nàng là một cô nương, sao chẳng biết chút e thẹn gì hết vậy?” Tuyên Ngưng vừa thẹn vừa giận đẩy nàng ngồi dậy, hai chân khoanh tròn, cả người rụt vào góc giường.

Đoan Tĩnh có hơi hoài nghi nhìn chằm chằm nửa thân dưới của Tuyên Ngưng, “Ban nãy…”

“Không có ban nãy.” Tuyên Ngưng nhanh chóng cắt ngang.

“Được thôi, vậy chúng ta nói chuyện bây giờ.” Đoan Tĩnh để tay nơi đai lưng, do dự hỏi, “Là chàng cởi hay là ta cởi?”

Dưới ánh nến, Tuyên Ngưng nhìn vị trí mà đôi tay nhỏ trắng nõn của Đoan Tĩnh lưu lại, một hồi miệng đắng lưỡi khô, cán cân trong lòng lại nghiêng trái ngả phải. Một đầu là dứt khoát từ bỏ kháng cự, thuận nước đẩy thuyền, tối nay sẽ động phòng, một đầu là sự hổ thẹn của hắn. Ban đầu hỉ đường thiếu mất tân lang, cũng không có bái đường, hắn nợ nàng một hôn lễ viên mãn. Mẹ từng nói, thành thân là thời khắc hạnh phúc nhất của thiếu nữ, nhất định phải đối đãi trịnh trọng.

“Ta cởi nhé?”

Tiếng nói giòn tan cắt đứt suy nghĩ của hắn. Tuyên Ngưng ngước mắt lên, liền nhìn thấy Đoan Tĩnh đã cởi đai lưng của mình.

“Đợi đã.” Tuyên Ngưng xoay mặt đi chỗ khác, “Mẹ đang chuẩn bị hôn lễ, bảy ngày sau chúng ta sẽ bái đường thành thân! Tiếp sau sẽ động phòng!” Vừa nói, nhảy xuống khỏi giường nhanh như bay, nhảy lên sạp nhỏ, nhấc chăn lên liền nằm xuống ngủ.

Đoan Tĩnh mờ mịt hỏi, “Chúng ta không phải đã thành thân rồi sao?”

Tuyên Ngưng ngẩng đầu trừng nàng, “Nhưng chưa có bái đường.”

Đoan Tĩnh nói, “Ta không để bụng đâu.”

“…” Tuyên Ngưng nghiến răng, “Ta để bụng.”

Đoan Tĩnh không cam lòng chạy đến bên sạp chọc chọc khối chăn quấn lại tròn vo, “Vậy chúng ta động phòng trước rồi bái đường sau?”

Tuyên Ngưng đột nhiên nhổm dậy, “Tại sao nàng lại nóng ruột động phòng đến vậy?”

“A?”

“Có phải nàng có chuyện gì giấu ta?”

“Ặc.”

Tuyên Ngưng tiến tới, nhìn chằm chặp vào mắt Đoan Tĩnh, “Chuyện gì?”

Ế?

Mắt của hắn… rất đẹp.

Đen như mực, giống một viên trân châu đen rơi trong đống tuyết. Nhất là lúc nổi giận, đen tới phát sáng, hình như còn có đầm nước, ánh lên ánh sáng nhàn nhạt.

Đoan Tĩnh kềm không được vươn tay ra muốn chọc, thì bị Tuyên Ngưng một phắt bắt lấy cổ tay.

Tuyên Ngưng nhìn thần sắc si mê của nàng, nhiệt lượng vừa rút khỏi đôi gò má nay lại bò lên lại, cảm giác nhẵn mịn đến từ cổ tay bị nắm lấy giống như cái kẹp gắp than, một đường phỏng đến tận tim, ngón tay không tự chủ mà khẽ vuốt ve nơi đó một hồi. Ý thức được mình làm chuyện gì, lại vội vàng buông tay ra, “Nếu không nói được lý do thì bảy ngày sau hãy động… thành thân.”

Nói xong lại nằm xuống.

…

Đoan Tĩnh chọc chọc chăn, chọc chọc chăn, lại chọc chọc chăn… Chọc đến có phần buồn ngủ, thở dài một hơi, trở về giường ngủ.

Qua một hồi, cuộn chăn nhè nhẹ hé ra một góc, Tuyên Ngưng quay đầu nhìn về phía giường, trên giường không nhúc nhích, hình như đã ngủ rồi.

Hắn nhíu mày, đang suy nghĩ nguyên do Đoan Tĩnh gấp gáp động phòng, thì thấy trên giường khẽ động, Đoan Tĩnh lú đầu ra nhìn hắn, “Bất cứ lúc nào cũng có thể đổi ý nha.”

“TA KHÔNG!” Tuyên Ngưng vén chăn qua đầu.

Hừ, nếu đã không chịu nói, vậy mặc kệ là nguyên nhân gì! Tuyên Ngưng buồn bực trong chăn tức giận nghĩ: Dứt khoát bảy ngày sau chỉ bái đường không động phòng, cho nàng ta sốt ruột chết!

Mấy ngày này Đoan Tĩnh giúp đỡ rất tích cực, trèo cao trèo thấp bài trí hỉ đường, như sợ người khác không nhìn ra được sự nóng ruột của nàng.

Lúc đầu Tuyên Lăng và Tuyên Chuẩn còn trêu ghẹo nàng, nhưng đều thất bại hoàn toàn dưới sự thoải mái phóng khoáng của nàng.

Thế còn chưa đủ, Đoan Tĩnh còn chạy đi hỏi Uyển thị, nếu như hỉ đường có thể bài trí xong sớm, liệu có thể thành thân sớm hơn không. Điều này chọc cho Uyển thị cười đến run cả người, bị Tuyên Thống lườm cho một cái.

Uyển thị nắm lấy tay nàng, nhỏ tiếng nói, “Con gái con đứa, không thể để nam nhân nhìn ra tâm tư của mình. Mặc kệ con thích đối phương rất nhiều, nhưng cũng phải rụt rè một chút, để cho bọn họ chủ động thấy con khác lạ. Thế này bọn họ mới nâng con trong tay, coi như là tâm can bảo bối.”

Tấm lòng của Đoan Tĩnh đối với con trai mình, trời đất có thể chứng giám, nhật nguyệt có thể tỏ bày, hoàn toàn không cần phải lo lắng, Uyển thị ngược lại còn tội nghiệp nàng không có trưởng bối bên cạnh, tính nết lại quá mức đơn thuần, bất giác có phần thiên vị nàng.

Đoan Tĩnh khổ não nói, “Thế nhưng chàng ấy chẳng sốt ruột chút nào cả.”

Uyển thị nhịn không được lại bật cười, “Ai nói nó không sốt ruột chứ. Không thấy nó từ sáng đến tối chạy ra ngoài, vơ vét đồ tốt khắp nơi để làm sính lễ, còn kêu thím nó ra mặt mua sắm đồ cưới nữa à.”

Đoan Tĩnh nói, “Vậy có thể nhanh hơn chút không?”

Uyển thị nắm lấy tay nàng, an ủi, “Tổng cộng không quá bốn năm ngày, mẹ còn e không kịp chuẩn bị nữa kia. Nếu mẹ nói, chuẩn bị hai ba năm cũng không chê là lâu, gia cụ tốt nhất là phải mời công tượng về nhà làm, hiện tại mấy thứ này đều chắp đông vá tây, thể nào cũng không ra hồn.” Bà thở dài, “Cũng may là cả nhà ở cùng với nhau, cuộc sống chung quy sẽ có thể càng ngày càng khá lên, đồ đạc cũng có thể từ từ sắm sửa.”

Ngày phùng tam mỗi tháng, huyện Nam Lan sẽ có họp chợ.

(Ngày phùng tam: tức các ngày mùng 3, 13 và 23.)

Tiểu thương thôn trang phụ cận quảy gánh hàng, từ bốn phương tám hướng tụ tập về phố Trường Nguyên, trái cây rau dưa, đồ ăn vặt, văn phòng phẩm đều bày la liệt.

Tuyên gia tất nhiên không thể bỏ qua, ngay cả Tuyên Lão phu nhân cũng ngồi không yên, được Uyển thị và Liễu thị dìu ra phố.

Phố chợ rất náo nhiệt.

Tiếng la hét, cãi lộn, mặc cả trả giá như bài hát phồn thịnh, nghe mà Lão phu nhân rạng rỡ mặt mày.

Bà cụ nói, “Chỉ nhìn ngày hôm nay thôi thì cũng không kém gì kinh thành.”

Lời này tất nhiên là cường điệu.

Không nói đường phố chật hẹp sơ sài, gập ghềnh không bằng phẳng, chỉ mấy món hàng hóa, nếu đặt ở kinh thành thì phần lớn lão bá tính ngay cả liếc cũng lười liếc mắt nhìn.

Chỉ là những người đã trải qua bể dâu đều có niềm vui như sống sót sau tai nạn, khá có thể đồng cảm.

Bọn họ nhìn hàng hóa, nhưng có không ít người đang nhìn bọn họ.

Tuyên gia đóng quân ở Bắc Cương, danh tiếng Tuyên gia kiêu dũng thiện chiến trung nghĩa cả thiên hạ đều biết.

Những người kia ban đầu thì lặng lẽ nhìn, đợi khi Tuyên Chuẩn hỏi giá bánh rán, ngược lại còn được tặng hai cái xong, thì liền có không ít người cười hì hì tiến đến tặng đồ vật. Dù là mấy người Uyển thị đã từ chối không ngừng, nhưng cũng nhận không ít đồ.

Tấm lòng niềm nở này, lúc mua sắm hàng hóa ở Nam Lan bọn họ cũng từng gặp, nhưng chạy được hòa thượng không chạy được miếu, xong chuyện thì lấy cái lý do tặng chút tiền hay là đồ vật gì có giá trị một chút thì cũng là trả lại. Nhưng hôm nay lại không dễ xử lý. Những gương mặt đến đến đi đi này, căn bản là không kịp ghi nhớ.

Cuối cùng Tuyên Thống tìm một tảng đá lớn, đứng ở trên cao ôm quyền cảm tạ mọi người, nói thẳng là ngày sau mình sẽ định cư chốn này, với chư vị là hàng xóm láng giềng, tất nhiên sẽ giúp đỡ lẫn nhau, nhưng không công mà hưởng lộc thì thật sự hổ thẹn.

Lời của đại tướng quân, uy nghiêm vô cùng, cho dù là ngữ khí hòa dịu thì cũng khiến người không dám cãi lại.

Trận rối loạn này mới được dẹp yên.

Chỉ là những ánh mắt len lén nhìn từ đầu đến chân vẫn không dừng lại.

Lúc mua măng, một tiểu cô nương 12, 13 tuổi nhìn trộm Tuyên Ngưng đến đỏ mặt, đợi khi mọi người sắp đi thì mới gom dũng khí mà nói, “Tối nay trong huyện có tổ chức hội đèn, các vị có thể đến xem. Có, có cơm lam rất ngon nữa.”

Tiểu cô nương càng nói càng nhỏ, cái đầu gần như sắp chôn vào trong đống măng.

“Được, đa tạ cô nương báo cho biết.”

Giọng nói ôn nhu giải thoát cho cô bé khỏi sự ngượng ngùng.

Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy những người khác trong Tuyên gia đều đã đi, chỉ có một thanh niên tuấn nhã ngồi trên xe lăn, mỉm cười nhìn nàng.

.

Hết chương 21

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 21"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

phieu-mieu-2-quyen-mat-quy.jpg
Phiêu Miểu 2 – Quyển Mặt Quỷ
24 Tháng mười một, 2024
su-ton-nang-duong-ho-vi-hoan-convert.jpg
Sư Tôn Nàng Dưỡng Hổ Vì Hoạn Convert
26 Tháng 10, 2024
thuc-yen.jpg
Thức Yến
3 Tháng 12, 2024
ta-khong-lam-thiep.jpg
Ta Không Làm Thiếp
23 Tháng mười một, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online