Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 20
Chương 20 – Dọc đường không yên bình [Mười]
Bảo chính đưa bọn họ đến xem nhà cũ.
Đoan Tĩnh nghe thấy nào “phòng” nào “ốc” liền kích động, bước chân bất giác trở nên nhẹ bẫng, sải vài bước, thì đã từ sau cuối chạy lên đầu tiên, vượt qua cả bảo chính.
Bảo chính vốn sợ nàng chạy sai đường, ai ngờ mỗi lần rẽ ngoặt, Đoan Tĩnh tựa như có mắt sau lưng, không đợi bảo chính lên tiếng nhắc nhở thì đã tự phát xoay người lại.
Trên con đường cửa hiệu thưa thớt, đất đá vụn một đường kéo dài đến một tòa tứ hợp viện tường ngoài loang lổ.
Bảo chính đang lấy chìa khóa, thì đã nhìn thấy Đoan Tĩnh kéo ổ khóa xuống, khóa rơi ra.
…
Tay Đoan Tĩnh cầm tội chứng, nụ cười ngượng nghịu, “Ta, ta chỉ là kéo một cái.”
Tính khí của bảo chính cũng dễ chịu, im lặng cất chìa khóa vào ngực mình, “Không quan trọng, vốn cũng hư rồi.”
Đoan Tĩnh nhìn Tuyên Ngưng trừng mắt nhìn mình một cái, lặng lẽ dời bước chân về sau.
Bảo chính đẩy cửa bước vào.
Trong viện một gốc hòe già xiêu vẹo, thân to cỡ hai người ôm, tán lá đầy sức sống vươn ra bốn phía, như một tán ô xanh biếc rậm rạp, ở khoảng trời đất chán chường đổ nát này, xòe ra một bóng râm tĩnh lặng như mặt nước.
Cửa của căn phòng phía đông đã hỏng, giấy dán cửa sổ phòng phía tây bị thủng, phòng phía nam thì tràn ngập thứ mùi hôi thối kỳ quái, vừa bước vào bụi bặm liền táp vào mặt. Nhà chính có thể ở được, nhưng chiếc giường hộp bằng gỗ lim chỉ còn lại mỗi thành giường và cột giường, ván giường thì đã không cánh mà bay.
Bảo chính lôi từ trong góc phòng ra một chiếc ghế đẩu, thổi lớp bụi bên trên, đưa cho Uyển thị đang đỡ Lão phu nhân, “Nghỉ chân một chút.”
Bụi bặm đó không biết đã bao lâu, làm sao thổi sạch được, Lão phu nhân đã chịu khổ suốt đường đi, cũng không hề coi trọng mấy chuyện đó, đặt mông ngồi xuống, miệng cảm tạ không ngớt.
Uyển thị, Liễu thị và Tuyên Tú nhìn xung quanh một vòng, ba người đưa mắt nhìn nhau, cũng gặp túng khó rồi, hiển nhiên bảo chính đã giới thiệu cho họ căn nhà cũ tốt nhất tại địa phương, chỉ là, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể nhồi nhét Tuyên phủ trên dưới nhiều nhân khẩu như vậy được.
Bảo chính rất tinh mắt, “Bên cạnh còn hai gian nhà nhỏ, không rộng rãi bằng bên này, nhưng cố gắng thì cũng có thể ở được mười mấy người. Còn nữa thì ở xa một chút, cách hai con phố, cũng có hai căn nhà sóng đôi, chỉ là bên trong chẳng còn gì cả, chỉ đủ che mưa chắn gió thôi.”
Liễu thị nói, “Trên đường tới đây, ta thấy bên đường còn có hai tòa nhà mới tinh bị khóa, là nhà mới xây ư?”
Bảo chính ngập ngừng một hồi, nói, “Nhà đó một căn là tân phòng ta chuẩn bị cho con trưởng khi cưới vợ, một căn là của bằng hữu tốt của con trai ta. Năm ngoái cả hai người đều thi được tú tài, đã dời lên kinh thành, nên mới để trống. Căn của con ta thì có thể tạm cho các vị thuê, nhưng căn của bằng hữu của con ta, lúc đi có nhờ ta tìm người bán đi, ta không thể tự ý làm chủ được.”
Trong lòng Uyển thị có tính toán, kéo bảo chính qua một bên, hỏi thăm giá tiền căn nhà.
Bảo chính có ý giao hảo, trước là đưa các nàng qua hai căn nhà xem một vòng, đoạn mới nói: Căn của con mình thì cần 50 lượng, của người bạn của con mình thì phải 70 lượng, tổng cộng là 120 lượng.
Mấy người Uyển thị đều động lòng, biết rằng giá này thật sự không cao, ngặt nỗi, khó xử vì túi rỗng không.
Hai mươi lượng mà Liêu Huy đã đưa trước lúc đi, chỉ đủ con số lẻ.
Uyển thị nhìn người nhà đều mệt mỏi, tính toán trong lòng, trước là mặt dày đưa 20 lượng để thuê căn nhà, cái gọi là người đông sức lớn, kiếm tiền cũng chóng, có lẽ không lâu sau là có thể trả tiền được rồi.
Đang nghĩ thế, tay áo bỗng bị kéo một cái.
Bà quay đầu lại, nhìn thấy Đoan Tĩnh đang nháy mắt ra hiệu với mình.
Đoan Tĩnh kéo Uyển thị qua một bên, lẳng lặng mò ra một xấp ngân phiếu đưa cho bà.
Nhìn chữ số của ngân phiếu, mắt của Uyển thị nhất thời trợn lên, “Con đi đâu lấy nhiều tiền thế này?”
Ước chừng có đến ba vạn lượng!
Đoan Tĩnh nhỏ tiếng nói, “Là của hồi môn.”
Của hồi môn không phải mấy món được khiêng vào Tuyên phủ rồi lại bị tịch thu mang đi rồi sao?
Uyển thị không cẩn thận đem nghi vấn nói ra.
“Thứ đáng tiền con đều đem bán cả rồi.”
Đây là do Sư Ông dạy nàng. Ngộ nhỡ tân lang không hợp tâm ý, cứ cầm lấy của cải, nói đi là đi. Con ngươi Đoan Tĩnh xoay tròn, “Đều đổi thành ngân phiếu giấu vào trong ngực cả.” Nàng không thuộc danh sách tịch biên, nên không ai soát người nàng.
Đứa trẻ đáng thương, nhất định là sợ của hồi môn bị nhà mẹ đổi mất.
Uyển thị suy nghĩ, rút ra một tờ 100 lượng, “Đây là mẹ mượn, còn lại thì con cất đi. Sẽ có lúc dùng đến.”
Đoan Tĩnh khăng khăng đưa tiền cho bà.
Uyển thị không chịu nhận.
Hai người đẩy qua nhường lại mấy bận, Đoan Tĩnh dùng tốc độ mắt thường khó thấy được nhét ngân phiếu vào vạt áo Uyển thị, hơi đắc ý nói, “Mẹ, mẹ đẩy không lại con đâu.”
Uyển thị, “…”
Uyển thị dở khóc dở cười, “Đây là của hồi môn của con, là vật tùy thân, đưa hết cho mẹ rồi, sau này con sống thế nào?”
Đoan Tĩnh sâu kín nói, “Con có để lại một ngàn lượng.” Ngộ nhỡ động phòng không như kỳ vọng, nàng còn có thể…
Nghĩ đến kết cục này, lòng dạ bỗng rối rắm, tựa như nhìn thấy bộ dáng Tuyên Ngưng vẫy khăn tay nhỏ quyến luyến không nỡ xa vậy.
Nếu như, nếu như thật sự như thế, mình có phải là nên lễ phép hỏi thử, Tuyên Ngưng liệu có bằng lòng đi theo nàng hay không?
Uyển thị nhìn đứa con dâu thành thật, lặng thinh thở dài. Đứa trẻ khờ thế này, cũng may là vào nhà mình, đổi thành nhà khác, còn không biết bị ức hiếp lợi dụng thế nào đây. Càng như thế, mình càng không thể chiếm lợi được.
Đang tính uyển chuyển cự tuyệt, liền nghe thấy sau lưng vang lên một âm thanh, “Mẹ, cất đi đi.”
Uyển thị quay đầu liếc hắn một cái, “Con…” Không sợ người khác nói con ăn bám sao?
Tuyên Ngưng im lặng nhìn lại: Không phải hắn đã ăn hết cả quãng đường đi rồi sao?
Uyển thị, “…”
Đoan Tĩnh không hiểu được bầu không khí kỳ quái giữa hai mẹ con, thấy Uyển thị không từ chối nữa thì chính là nhận lấy rồi, nàng vui vẻ sung sướng chui qua chui lại trong nhà mới, đắc ý nghĩ: Phòng có rồi, “động” còn xa hay sao?
Hai căn nhà mới, hai căn nhà cũ, cũng coi như là tất cả mọi người đều đã được an trí xong.
Lão phu nhân mang theo mẹ con Tuyên Tú, vợ chồng Tuyên Lạc ở một căn, vợ chồng Tuyên Thống mang theo Tuyên Tĩnh, Tuyên Xung, Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh ở một căn, mỗi bên mang theo vài người hầu theo bên mình. Những hạ nhân khác đều ở tại hai căn nhà cũ. Chật thì có hơi chật, nhưng so với màn trời chiếu đất trên đường đi thì đã là trên trời và dưới đất rồi.
Nghỉ một đêm, Uyển thị, Liễu thị và Tuyên Tú liền bắt đầu chỉ huy hạ nhân sắm thêm đồ gia dụng.
Đoan Tĩnh nhìn những người khác bận đến xoay mòng mòng, bản thân cũng sốt cả ruột. Tuy ở chung một căn phòng, nhưng nàng ngủ giường, Tuyên Ngưng ngủ ghế dựa. Mà ngày nào hắn cũng đi sớm về khuya, về đến là cắm đầu xuống liền ngủ, ngay cả thời gian để nói một câu đàng hoàng cũng không có, càng khỏi nói đến chuyện động phòng đã giao hẹn.
Xem ra, mềm không được thì chỉ có thể dùng cứng thôi.
Ngày hôm nay, Tuyên Ngưng lại ra ngoài từ sáng sớm, tối khuya mới trở về. Vừa vào cửa liền thấy Đoan Tĩnh đại mã kim đao ngồi đó, kiếm bày bên tay, cơn buồn ngù mờ mịt nhất thời bị ném lên chín tầng mây.
“Còn chưa ngủ?” Một chân Tuyên Ngưng ở bậc cửa, một chân thì ở ngoài bậc cửa, bày ra tư thế “tiến có thể công, lui có thể thủ.”
Đoan Tĩnh cố gắng nặn ra nụ cười mỉm, “Vào đây.”
Con ngươi của Tuyên Ngưng đảo một vòng, “Ta đột nhiên nhớ lúc về, cha kêu ta qua phòng ông một chuyến.”
Mũi chân của Đoan Tĩnh nhún một cái, người đã nhào ra ngoài cửa, không đợi đối phương phản ứng thì đã xách Tuyên Ngưng vào phòng quăng lên giường, thuận tay còn đóng của lại!
Tuyên Ngưng, “…” Nghĩ lại năm đó, hắn đã khoe khoang khoác lác với cha mình, phải cưới một người vợ hiền lành xinh đẹp hơn mẹ mình… Mà nay, lại là báo ứng không biết trời cao đất dày này đây.
Đoan Tĩnh thấy hắn tủi thân, bản thân nàng lại càng tủi thân, cái miệng không kềm được mà dẩu lên, “Đã nói mà.”
Tuyên Ngưng nhướng mày, “Ưm?”
Đoan Tĩnh thấy hắn còn giả ngốc, nổi giận. Một phắt nhảy lên giường, hai chân xoạc ra, ngồi quỳ lên người hắn, giận dữ nói, “Đã nói phải động phòng mà!”
Hết chương 20