Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 19
Chương 19 – Dọc đường không yên bình [Chín]
Càng đi càng thê lương.
Chốn này, thật sự là nơi chó không ăn cứt, gà không đẻ trứng, muốn gặp người sống thì tự đi mà soi gương.
Nhớ lại viễn cảnh trước khi đi Liêu Huy đã miêu tả___ Ấm áp dễ chịu, dân phong thuần phác, cẩn thận làm ăn, chưa chắc không thể mở ra một thế ngoại đào nguyên… Chúng nhân Tuyên phủ đều cảm thấy bị giao nhầm hàng rồi.
Tuyên Thống hỏi nha dịch đi đâu.
Nha dịch đỡ cánh tay, run rẩy nói, “Huyện Nam Lan.”
Tuyên Thống nhướng mày, “Không phải huyện Vĩnh Thọ sao?”
Nha dịch dường như nghe thấy cánh tay mình không ngừng phát ra tiếng “răng rắc răng rắc”, sắc mặt bi ai thống khổ nói, “Đây là do quan lão gia định, tiểu nhân đâu được làm chủ?” Vì muốn được ông tin tưởng, còn đặc biệt lấy công văn ra.
Tuyên Thống nhận lấy rồi đọc, không nói nữa.
Đám nha dịch thở phào, nhịn đau tăng tốc lên đường.
Vị trí trong xe ngựa có hạn, Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng cùng nhau dựa vào hai chân để chạy.
Dọc đường phong cảnh không đẹp, nàng chỉ có thể nhìn ngắm Tuyên Ngưng.
Lúc bắt đầu Tuyên Ngưng còn có thể giả đò không để ý, nhưng lâu sau, Tuyên Xung cũng nháy mắt ra hiệu ám thị mình, không thể giả vờ không nhìn thấy được nữa. Hắn quay đầu qua, ra vẻ nổi giận hỏi, “Cô không thể nhìn cái khác à?”
Đoan Tĩnh nói, “Không thể. Cái khác không đẹp bằng ngươi.” Kỳ thực, đây là hai câu nói, hai ý tứ. “Không thể” là chỉ Tuyên Ngưng, “Cái khác” là chỉ người và vật ngoài Tuyên Ngưng.
Tuyên Ngưng như mở cờ trong bụng, hai gò má nghiêm túc căng cứng cũng không kiềm nén được mà trào dâng trên khóe miệng co rúm.
Đoan Tĩnh lại nhìn hắn, hắn liền len lén nhìn lại Đoan Tĩnh.
Nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng, nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng… Sau đó, thì đến huyện Nam Lan.
Miếu thờ bằng gỗ của huyện Nam Lan dãi gió dầm mưa, từ sớm đã mục nát không thể tả, chữ “Lan” còn có chút hình dạng, còn chữ “Nam” thì chỉ còn sót lại mỗi nét “thập” nhỏ ở trên đầu, phía dưới thì đã không cánh mà bay.
Mấy tên nha dịch thấy họ dừng chân không đi, trong bụng bồn chồn, đỡ lấy cánh tay kẹp ván gỗ, rất mực cung kính đi qua, “Nơi này là huyện Nam Lan. Nổi danh gần xa, nổi danh gần xa.”
Là nghèo đến “nổi danh gần xa” chứ gì.
Uyển thị xuống xe, ánh mắt như nước khẽ đảo một vòng trên miếu thờ bằng gỗ, rồi trở về gương mặt Tuyên Thống.
Đối phương đang nhìn bà, ánh mắt ẩn hàm vẻ áy náy. Một đại tiểu thư thiên kiều bá mị, sống trong nhung lụa, chớp mắt lại trở thành nông phụ, bà trước sau không trách, ông lòng dạ khó yên.
Tuyên Ngưng thì lại khoát đạt hơn nhiều, có lẽ do Đoan Tĩnh biểu hiện ra sức mạnh sinh mệnh quá mức ngoan cường, khiến cho hắn hoàn toàn không nghĩ ra được trên đời này có nơi nào nàng không sống được, hay là không thể sống tốt.
Quả nhiên, Đoan Tĩnh liếc mắt nhìn đền thờ, nhớ lấy tên huyện, liền thành đầu tàu gương mẫu tiến vào trong.
Vốn tưởng rằng đường đi hoang vắng, ai ngờ đoạn cuối càng hoang vắng hơn.
Đường phố không một bóng người, nhà cửa hai bên lúc ra lúc vào, lúc lớn lúc nhỏ, lúc ngay lúc vẹo, sắp xếp chẳng hề để ý, giống như bị ai xáo trộn qua nhưng không xếp ngay lại. Đi được mấy trượng, vẫn không thấy ai, thỉnh thoảng vài tiếng chó sủa, còn chưa phân rõ phương hướng thì đã biến mất đằng sau những căn nhà cũ u tĩnh như nhà ma.
Tuyên Xung bồn chồn lo sợ, “Đây là thôn quỷ à?”
Đám nha dịch sợ đến giật bắn, “Đương nhiên không phải, tuyệt đối đừng nói như vậy! Ngộ nhỡ đắc tội bọn họ…”
Tuyên Xung hỏi, “Đắc tội ai?”
Đám nha dịch không hẹn mà cùng ngậm tăm.
Tuyên Xung lớn tiếng hô, “Tẩu tử!”
Đoan Tĩnh chớp mắt đã xuất hiện giữa họn họ.
Đám nha dịch, “…”
Huyện Nam Lan vốn là thôn Nam Lan, thôn dân am hiểu dùng cành liễu đan lát, cũng có chút danh tiếng một vùng Lĩnh Tây. Sau này, vùng biên cảnh giữa Lĩnh Tây và Thương Lan nảy sinh xung đột, Thương Lan hung hãn xuất binh, chiếm lấy ba thành biên thùy Lĩnh Tây, còn biên cảnh thì lui đến thôn Nam Lan.
Để phòng ngừa Thương Lan, thôn Nam Lan được thăng thành huyện, xây dựng tường thành. Sau đó, chưa đợi tường thành hoàn công thì Thương Lan đã phái người đánh lén. Chỉ trong một đêm, thôn dân bị tàn sát gần như không còn ai.
Để tránh cho Lĩnh Tây lại gặp kiếp nạn, Tổng đốc Lĩnh Tây trần tình với Hoàng đế, hãy vứt bỏ ba thành trì vừa bị mất, nghị hòa với Thương Lan. Thương Lan đồng ý.
Nghĩ đến huyện Nam Lan bốn mặt trống trải, dễ công khó thủ, Tổng đốc dứt khoát kêu thủ thành rút về. Từ đó, huyện Nam Lan trở thành một sự tồn tại “cha không thương, mẹ không yêu, mất cũng chẳng đau lòng, nhặt được còn chướng mắt”.
Nghe đám nha dịch giải thích xong, sắc mặt chúng nhân Tuyên phủ đều kém vô cùng.
Tuyên Xung hoảng sợ hỏi Tuyên Thống, “Thật hay giả ạ? Tiểu quốc Thương Lan lại nuốt ba tòa thành trì của chúng ta?”
Tuyên Thống thở dài, “Ba thành Bình Phúc, Nguyên Châu, Quy Tô trước nay là nơi của các tộc hỗn cư, không chịu triều đình quản chế. Mất ba tòa thành, Hoàng đế tuy phẫn nộ nhưng không đau lòng. Lúc đó, quốc khố trống rỗng, đại thần trong triều không muốn hao tài tốn của, đều âm thầm ủng hộ đề nghị của Tổng đốc Lĩnh Tây. Chỉ là, chuyện tàn sát dân thì quả thực là lần đầu nghe nói.”
Tuyên Xung nói, “Chẳng trách huyện này không có chút hơi người nào cả.”
Nha dịch nói, “Nghe nói sau khi huyện Nam Lan bị tàn sát, những oan hồn đó vẫn luôn vất vưởng ở huyện này, không chịu xuống địa phủ. Tổng đốc và tri phủ đã mời mấy tốp hòa thượng đạo sĩ đến đây niệm kinh siêu độ, đều thất bại trở về.”
Đoan Tĩnh nghe mà say sưa, “Cái gì gọi là thất bại trở về? Chẳng lẽ nơi này còn ma quỷ lộng hành?”
Nói chuyện với nàng, đám nha dịch hơi có phần rụt rè, lập tức cúi thấp người, “Ai nói không phải chứ. Trước khi được chọn làm thành phòng thủ, Tổng đốc cũng từng suy xét về huyện Nam Lan, còn phái một chi quân đội đến đóng quân, ai ngờ chẳng bao lâu, chi quân đội này đã mất tích. Tổng đốc không tin tà ma, lại phái thêm mấy chi tới, mà toàn bộ đều không cánh mà bay. Lúc này mới có tin đồn huyện Nam Lan có ma quỷ lộng hành. Vì để siêu độ oan hồn, Tổng đốc từng mấy lượt mời những người xuất gia danh tiếng của Hành Sơn, Thái Sơn, Hoa Sơn, Phổ Đà Sơn, Ngũ Đài Sơn đến, thế nhưng cuối cùng, những người đến đây vẫn không ngừng mất tích.”
Đoan Tĩnh nói, “Cho nên, chúng ta đến đây cũng sẽ nhanh chóng mất tích luôn?”
Mặc kệ nội tâm chờ mong thế nào, đám nha dịch đều không ngu đến mức nói ra miệng.
Bọn họ nhất loạt biểu thị Tuyên gia cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.
Chuyện đến nước này, cũng không có con đường khác để đi. Người bị lưu đày, không được đặc xá thì không thể rời khỏi. Từ nay về sau, Tuyên phủ đời đời kiếp kiếp phải sinh sôi nảy nở trên mảnh đất này.
Mấy đại lão gia của Tuyên phủ vẫn còn rầu rĩ, chúng nữ quyến thì đã bắt đầu quan tâm tới dân sinh đại sự.
“Chúng ta dừng chân ở chỗ nào?”
“Phụ cận có chợ họp không?”
“Huyện nha ở nơi nào?”
“…”
Mồm năm miệng mười, hỏi đến nha dịch đầu óc rối mù, khó khăn lắm mới nói rõ ràng.
Nam Lan mang danh là huyện nhưng thực tế là thôn. Bởi vì không có huyện trưởng, chỉ có bảo chính, mà số thủ hạ thì kham hiếm, chỉ có chừng 70 hộ, nói đúng ra thì, cũng chỉ là một đại bảo trưởng.
(Huyện trưởng, bảo chính, đại bảo trưởng là các chức quan thời xưa.)
Chừng 70 hộ này có côn đồ bản xứ, bị đưa đến đây cải tạo, có người bản địa năm đó thoát được một kiếp tru diệt, không đành lòng xa quê, cũng có người giống như Tuyên phủ, bị lưu đày. Bọn họ đều sống ở khu phố mới, cách nơi này không xa.
Những người bị lưu đày đến đây có thể đến chỗ bảo chính để nhận việc.
Làm ruộng, xây nhà, rèn sắt, kinh thương đều được. Tiền vốn có thể ứng trước, đợi khi có thu nhập rồi trả sau.
Nghe nha dịch giải thích một phen, đám người Uyển thị đều yên tâm.
Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ quan đầy đủ, ngày tháng sau này có thể gian khổ, nhưng không phải là không sống được.
Nha dịch đưa bọn họ đến phố mới, giới thiệu cho bảo chính.
Bảo chính là người địa phương, tuổi hơn 60, tinh thần vẫn quắc thước, lúc nhìn người khác, đôi mắt lấp lánh hữu thần, tinh quang lộ rõ. Nhưng mà, ông vô cùng khách khí với chúng nhân Tuyên phủ, sau khi đăng ký xong, lập tức an bài nơi cư ngụ.
Ông nói, “Nhà mới ở nơi này đều là do mấy công tượng xây lên chuẩn bị bán, ta cũng không tiện tự ý phân chia. Ngược lại có mấy căn nhà cũ, đã là vật vô chủ, nếu các người không chê bai thì tạm thời ở lại, đợi sau này xây nhà mới xong thì đổi sau.” Người lưu đày, đa phần đều bị tịch biên gia sản, tất nhiên không thể trông mong trên người vẫn còn tài vật. Bởi thế ông nói chuyện rất uyển chuyển.
Trong tay Uyển thị đang giữ ngân phiếu trước khi đi Liêu Huy đã cho Tuyên Thống, trong lòng cũng có mấy phần sức nặng, “Vậy nhọc ngài đưa chúng tôi đi xem thử.”
Nha dịch thấy bảo chính đã tiếp nhận bọn họ, rối rít tỏ ý phải về phục mệnh.
Bảo chính nhìn sắc trời sắp tối, gắng khuyên bọn họ lưu lại nghỉ một đêm, đều bị vô tình cự tuyệt. Thấy bước chân vội vã rời khỏi của bọn họ, bảo chính cảm động nói, “Tận trung tận chức xiết bao.”
Chúng nhân Tuyên phủ, “…” Những người biết chân tướng như chúng ta, răng cửa cũng sắp cười đến rớt ra ngoài rồi.
Hết chương 19