Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 18
Chương 18 – Dọc đường không yên bình [Tám]
Liêu Huy thật muốn mua mười ổ gà con cho Đạo Nhân, để ông từ từ nuôi lớn, thế nhưng Đạo Nhân đã quyết chí ra đi, lại có chúng nhân giang hồ quạt gió thổi lửa, quả thật khuyên giữ không được, chỉ có thể ngoài miệng cảm tạ một phen, cùng bọn họ quyến luyến từ biệt.
Đạo Nhân nhớ đến chuyện triều đình khen thưởng, để lại địa chỉ cặn kẽ, xin y lúc thỉnh công, nhất định phải bàn giao rõ ràng. Trước khi đi, ông còn đưa Kim Quang Tiêu Dao Quân và các tù binh khác đi theo. Tuyên ngôn của ông khi biệt ly là, “Con tin ở đây, gà nướng về tay!”
Lúc này Liêu Huy cảm thấy ông rời đi sớm cũng rất tốt.
Đưa tiễn mọi người, trong thoáng chốc đội ngũ vắng lặng đi rất nhiều. Thiên Lộng tuy là danh sơn, thi nhân đua nhau ngâm tụng, nhưng giải sai và mọi người trong Tuyên phủ lại chẳng có chút hứng thú nào, chỉ mải miết lên đường, chưa đến năm ngày, đã băng đèo vượt núi, tiến vào Hợp Ung, khu châu trị của Lĩnh Tây.
(Châu trị: ngày xưa tức chỉ khu vực công thự hành chính của vị quan lớn nhất của một châu.)
Trước khi vào thành, Liêu Huy cáo tội một câu, lại đeo gông đeo xiềng lên những người của Tuyên phủ, một đường áp giải tới châu trị.
Dọc đường bách tính vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ. Nơi này tin tức không nhạy, làm gì biết được là “Tướng quân bị oan”, chỉ biết là tham quan ô lại phạm tội gì đó, vẻ mặt hầu hết là xem thường.
Lấy Tuyên Ngưng làm đường ranh giới, tuổi tác đổ xuống, như Tuyên Xung, Tuyên Lăng các thiếu nam thiếu nữ còn trẻ tuổi nóng tính thì có phần không phục, Tuyên Ngưng trở lên, như những người Tuyên Tịnh, Tuyên Thống đã sớm luyện được bộ da mặt kim cương bất hoại, nước lửa bất xâm.
Tuyên Ngưng xen giữa hai, trong lòng oán hận, nhưng che đậy rất tốt.
Liêu Huy và Biển Kha tiến vào châu trị, không lâu sau có nha dịch đi ra, hô quát giải mọi người trong Tuyên phủ vào nhà lao. Ngục giam tối tăm không ánh sáng, tanh hôi khó ngửi, Lão phu nhân ngay tại chỗ bị hun đến bất tỉnh, cũng may Đoan Tĩnh ở cùng một phòng với bà cụ, bấm nhân trung cho tỉnh lại, rồi nàng điểm huyệt cho bà, tạm thời ngăn mùi.
Đoan Tĩnh nói, “Đã điểm huyệt thì khí huyết không thông, chỉ có thể kiên trì nhất thời, chốc lát nữa phải giải huyệt.”
Lão phu nhân nhớ đến thứ mùi kia đã choáng váng đầu óc, liên thanh nói, “Đợi ta ngủ rồi hẳn giải đi.”
Những người khác cũng cảm thấy khó chịu, đều kêu Đoan Tĩnh điểm huyệt cho mình.
Mấy người bên Tuyên Thống là nam tử, bị nhốt ở kế bên, nghe thấy động tĩnh đều cảm thấy bản thân bị Hoàng đế kiêng kỵ nhưng lại hại mẹ già vợ con chịu khổ theo, trong lòng vô cùng khó chịu.
Chính vào lúc này thì Liêu Huy tiến vào, thấy bầu không khí u ám, niềm vui như trút được gánh nặng sau khi bàn giao công việc lập tức thu lại mấy phần, Rốt cuộc cũng đã từng cùng chung hoạn nạn, thấy cảnh ngộ của họ bây giờ, y cũng rất đồng tình, “Sau này ta sẽ thu xếp cho chư vị. Đợi sau khi nghiệm chứng thân phận là có thể ra ngoài.”
Y đứng trước cửa phòng giam của Tuyên Thống, nhìn trái ngó phải, thấy nha dịch không ở đó, bèn hạ thấp giọng nói, “Ta và chư vị cùng chung hoạn nạn một phen, có mấy câu từ tận đáy lòng, đổi thành người khác, dẫu có thối rữa trong bụng ta cũng không dám nói, nói cho Tuyên huynh ta nghĩ rằng không sao cả. Đất Lĩnh Tây này tuy rằng cùng khổ, nhưng trời cao đường xa, là một nơi tốt để khôi phục nguyên khí. Tuyên huynh chinh chiến nửa đời, cuối cùng có thể dắt gia quyến toàn thây rút lui, chưa chắc không phải là một chuyện tốt.”
Tuyên Thống cũng có vài phần xúc động, “Liêu huynh dọc đường thu xếp chiếu cố, Tuyên mỗ khắc trong tâm khảm.”
“Thật hổ thẹn, dọc đường đi ta đã nhận nhiều ân huệ của chư vị.” Liêu Huy lấy từ trong ngực ra hai tờ ngân phiếu, len lén đưa qua, “Ta đã lo lót xong, mọi người sẽ bị lưu đày đến huyện Vĩnh Thọ. Nơi đó ấm áp dễ chịu, dân phong thuần phác, cẩn thận làm ăn, chưa chắc không thể mở ra một thế ngoại đào nguyên.”
Tuyên phủ đã bị tịch biên sạch, mọi người hai bàn tay trắng, nếu phải sống tiếp, không có bạc là không được.
Tuyên Thống cũng không khước từ, cảm tạ không thôi.
Liêu Huy đứng dậy ôm quyền, “Ngày mai ta phải về kinh phục mệnh, từ nay núi xanh nước biếc, sau này gặp lại.”
“Bảo trọng!” Chúng nhân Tyên phủ sôi nổi từ biệt với y.
Sau khi Liêu Huy đi, ngục giam lại yên tĩnh một hồi.
Uyển thị bỗng lên tiếng, “Nghe nói huyện Vĩnh Thọ là một nơi trồng thứ gì thì sống thứ nấy, ta từ trước đã muốn trồng hai cây đào, xuân ngắm hoa hạ ăn quả, lại lấy hoa đào ướp thành rượu, đến ngày đông lấy ra uống, vừa thơm vừa ấm.”
Liễu thị nhỏ tiếng phụ họa, “Ngày thu trồng hoa cúc, ngày đông trồng hoa mai, một năm bốn mùa đều có hoa để ngắm.”
Tuyên Tú cười nói, “Hai vị tẩu tẩu đều yêu hoa, ta thì lại cảm thấy trồng trúc hay hơn. So với một năm bốn mùa có hoa để ngắm, ta thì hy vọng một năm bốn mùa đều có măng tươi để ăn.”
Nói mà mọi người đều cười vui vẻ.
Ngục giam vẫn tối như bưng, mùi hôi nồng nặc như cũ, thế nhưng ánh sáng tựa hồ đã ở nơi đưa tay có thể chạm tới.
Hôm sau, bọn họ bước ra khỏi ngục giam, bị làm bộ làm tịch điểm nhân số, rồi bị áp giải lên đường.
Nha dịch áp giải ngồi trên chiếc xe ngựa đơn sơ, mấy đôi mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía nữ quyến, châu đầu ghé tai huyên thuyên nói gì đó, vẻ mặt vừa hèn mọn lại ám muội.
Tuyên Thống thấy tên đàn ông đó ba phen bảy bận nhìn về phía Uyển thị, trong bụng nổi lửa, gần như muốn xông ra, thì bị Uyển thị khẽ kéo lại.
Uyển thị cười híp híp mắt nhìn ông, thấp giọng nói, “Thiếp đẹp không?”
Tuyên Thống nhìn kiều thê đã mấy chục năm mỹ mạo vẫn như cũ, chẳng chút do dự trả lời, “Đẹp.”
Uyển thị nói, “Bọn chúng chỉ là thừa nhận vẻ đẹp của thiếp mà thôi. Trước khi thiếp gả cho chàng, thì đã là đại mỹ nhân gần xa nghe tiếng rồi.” Giọng điệu của bà rất đắc ý, trong mắt lại toát ra vẻ không yên lòng.
Trong bụng Tuyên Thống vừa chua vừa chát, nửa hồi sau mới nói, “Khiến nàng tủi thân rồi.”
“Thiếp không thích nghe.” Uyển thị khẽ nhéo ông một cái.
Tuyên Thống nhìn bà một hồi, thở dài thinh lặng.
Gần đến trưa, ngựa phải uống nước, nha dịch bèn dừng lại chốc lát. Mấy người nhìn Uyển thị, Liễu thị lau mồ hôi, cuối cùng kềm không được mà vây lại, cười híp mắt nói, “Có khát không? Có đói không? Có muốn đi chỗ râm mát ngồi một chút không?”
Mấy huynh đệ Tuyên gia dẫn hạ nhân của Tuyên phủ quây tròn xung quanh.
Nha dịch bị dọa sợ, miệng hùm mà gan sứa, “Các ngươi làm cái gì? Muốn tạo phản hả?”
Tuyên Thống lành lạnh nói, “Chúng ta không phải là vì muốn tạo phản nên mới bị Hoàng đế đưa đến chốn này sao?”
Một tên nha dịch nói, “Hôm nay mà các ngươi động tới bọn ta, ngày mai đều sẽ phải rơi đầu! Chi bằng ngoan ngoãn nghe theo, ta cũng dễ dàng nói tốt cho các ngươi mấy câu.”
“Xin hỏi, ta có đẹp không?” Một cái đầu đột nhiên lú ra từ phía sau Tuyên Thống.
Mấy tên nha dịch thuận theo tiếng động nhìn sang, là một gương mặt thanh tú yêu kiều, tuy không phải kiểu quốc sắc thiên hương như Uyển thị, nhưng cũng là một mỹ nhân bọn chúng khó gặp được, lập tức liền gật đầu nói, “Đẹp, đẹp, đẹp…”
Đám bọn chúng bị mỹ sắc huân tâm, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt thương hại của chúng nhân Tuyên gia.
Có lẽ bọn chúng sẽ rất nhanh chú ý đến, khuynh thành của Lệ Khuynh Thành, tuyệt đối không phải là khuynh thành của mỹ mạo khuynh thành.
Đoan Tĩnh cười híp híp mắt tiến lên, không đợi nha dịch nhìn rõ động tác thì đã nghe thấy ba tiếng quỳ đồng loạt vang lên, sau đó tiểu mỹ nhân “hòa ái dễ gần” đó cười híp mắt hỏi, “Bây giờ thì sao? Còn đẹp không?”
…
“Á!”
“Đau, đau….”
“Cánh tay của ta!”
Tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên, đám nha dịch thê thảm vô cùng ôm lấy cánh tay, thối lui cả mấy bước, ánh mắt nhìn Đoan Tĩnh như gặp phải ma quỷ.
Đoan Tĩnh nói, “Ta còn có thể trở nên xinh đẹp hơn kia.”
“Đừng, đừng có qua đây!” Đám nha dịch ôm nhau thành một đống, run như cầy sấy.
Tuyên Ngưng chậm chạp đi đến bên cạnh Đoan Tĩnh, cúi đầu nhìn tay của nàng, mặt lộ vẻ không vui.
Đoan Tĩnh không biết làm sao, phúc đến thì lòng cũng vui, nhỏ tiếng nói, “Không chạm trúng.”
Lúc này biểu tình của Tuyên Ngưng mới dịu đi, nói với đám nha dịch, “Biết tại sao bọn ta bị lưu đày đến Lĩnh Tây không?”
“Bởi vì các ngươi đại nghịch bất đạo!”
“Các ngươi tạo phản!”
“Là Hoàng thượng hạ lệnh.”
Tuyên Ngưng dửng dưng nói, “Là sau khi bọn ta đại nghịch bất đạo tạo phản xong, Hoàng thượng vẫn không dám hạ lệnh giết bọn ta.”
Bọn nha dịch ôm cánh tay gãy, vừa khóc vừa chạy.
Uyển thị, Liễu thị và các nữ quyến cười híp mắt ngồi trên xe ngựa, cùng tâm tình nhân sinh lý tưởng với đám nam nhân Tuyên gia ngồi cùng xe.
Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng đi phía sau cùng.
Đoan Tĩnh thấp giọng hỏi, “Hoàng thượng thật sự không dám giết mọi người?”
“Bên ngoài là không dám.”
Cho nên mới dùng đến thủ đoạn hèn hạ bẩn thỉu.
Tuyên Ngưng nghĩ đến đám người Kim Quang Tiêu Dao Quân, sắc mặt hơi lạnh.
Hết chương 18