Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 17
Chương 17 – Dọc đường không yên bình [Bảy]
Sự “chần chừ” của Tuyên Ngưng khiến cho Hành Sơn Đạo Nhân nảy sinh liên tưởng cực kỳ không ổn.
Ông nhìn nhìn Tuyên Thống rồi nhìn Tuyên Ngưng, nhìn nhìn Tuyên Thống rồi nhìn Tuyên Ngưng, nhìn nhìn…
Tuyên Ngưng không chống đỡ được nữa, nói, “Căn bản là không thể nào so sánh.”
Không thể nào so sánh?
Xem ra Đoan Tĩnh chẳng có lấy ngay cả một tia hy vọng.
Hành Sơn Đạo Nhân thở dài, nắm lấy thời cơ quyết định ngay lập tức, đưa Đoan Tĩnh đi tìm một lương tế khác.
Tuyên Ngưng còn không biết mình sắp sửa bị “vứt bỏ”, mặt đỏ như bị thiêu đốt, “Cha của con xấu như thế, làm sao mà so sánh?”
Xấu như thế, quả nhiên là chê xấu… Ế?
Hành Sơn Đạo Nhân quay đầu sang nhìn hắn.
Đôi mắt của Tuyên Ngưng nhìn thẳng về phía trước, gắng hết sức không nhìn ông, nhưng không ngăn được đỉnh đầu chầm chậm bốc lên một luồng khói mảnh, đong đưa theo gió.
…
Xem ra cách nhìn lúc trước của ông không hề sai, Tuyên Ngưng đối với Đoan Tĩnh không phải là thờ ơ vô cảm. Nếu đã không thờ ơ, vấn đề lại càng thêm nghiêm trọng ___ Rất có khả năng chính là có lòng mà không đủ sức.
Hành Sơn Đạo Nhân vuốt vuốt râu của mình, nảy ra ý hay.
Tuyên Ngưng cảm thấy có người đang nhìn lén hắn… xì xì.
Không chỉ một lần.
Để chứng minh phỏng đoán của mình, hắn và Tuyên Xung hợp mưu bắt kẻ rình trộm. Chọn thời gian nghỉ trưa, tìm một mảnh đất địa thế tương đối bằng phẳng trống trải, hắn hướng mặt về phía núi xanh, giả vờ cởi dây lưng quần, chốc lát đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân cực khẽ.
Hắn ung dung cởi dây lưng quần ra rồi cột lại, cởi ra cột lại, cởi ra cột lại, cởi ra… Tiếng động phía sau càng lúc càng tiến gần.
Chính là lúc này…
Hắn huýt sáo một tiếng, bất thình lình quay đầu lại!
Tuyên Xung lên tiếng trả lời rồi từ bụi cỏ nhào ra, nhưng lại vồ hụt.
Tuyên Ngưng nhìn Tuyên Xung, Tuyên Xung nhìn Tuyên Ngưng, gió chầm chậm thổi qua chỗ vui vẻ tịch mịch, bốn phía không một bóng người.
Tuyên Xung nói, “Ca, quần của huynh sắp rớt xuống kìa.”
Tuyên Ngưng hồ nghi nhìn Tuyên Xung, “Kẻ rình lén ta không phải là đệ chứ?”
Tuyên Xung không phục, “Huynh là đại ca của đệ, đệ muốn nhìn huynh còn phải rình lén sao? Chẳng lẽ đệ muốn xem, huynh lại không cho đệ xem?”
Tuyên Ngưng cúi đầu cột dây lưng quần, “Xoay người đi chỗ khác!”
Tuyên Xung, “…”
Trong bụi cỏ cách hai người không xa, Đoan Tĩnh ném Hành Sơn Đạo Nhân xuống.
Hành Sơn Đạo Nhân té sấp mặt, phẫn nộ đứng dậy, “Khoảnh khắc con buông tay, có từng nghĩ ta là Sư Ông của con không?”
Đoan Tĩnh bình tĩnh nói, “Lúc người nhìn lén Tuyên Ngưng, có từng nghĩ hắn là tướng công của đồ tôn người không?”
“… Ta làm thế này còn không phải vì con sao?”
“Con cũng vì tốt cho người thôi.”
“Ta là muốn cho con sớm ngày giải quyết nỗi lo âu tẩu hỏa nhập ma.”
“Con là muốn không muốn để cho người biến thành Rình Trộm Cuồng Ma.”
“Với võ công của ta, làm sao lại bị phát hiện?”
“Ban nãy Tuyên Xung mai phục ở trong bụi cỏ, chuẩn bị tóm người kìa.”
Hành Sơn Đạo Nhân tỏ vẻ khó có thể tin, “Ta là Sư Ông của Thứ Ba Thiên Hạ.”
Đoan Tĩnh tỏ vẻ về tình có thể hiểu, “Kẻ mà người rình trộm là tướng công của Thứ Ba Thiên Hạ.”
Hành Sơn Đạo Nhân nói, “Võ công của con là do mẹ con dạy, võ công của mẹ con là do ta dạy.”
Đoan Tĩnh cảm khái, “Cho nên chỉ có thể là Thứ Ba Thiên Hạ đấy.”
“…”
Khi chuẩn bị lên đường, mọi người phát hiện Hành Sơn Đạo Nhân đang giáo huấn đồ tôn.
Lúc lên đường, mọi người phát hiện hình như Hành Sơn Đạo Nhân đã bị giáo huấn.
…
Quả nhiên là Lệ Khuynh Thành mà.
Đến tối, đợi mọi người mệt mỏi thiếp đi, Tuyên Ngưng hẹn Đoan Tĩnh vào rừng cây nhỏ.
Mặt trăng hôm nay vừa to lại vừa tròn. Ánh trăng xuyên qua kẽ lá của rừng cây, rải đầy trên mặt đất những đốm sáng loang loáng, có những đốm rơi trên mặt đất, có những đốm rơi trên người Tuyên Ngưng, khiến ngũ quan tú lệ tuyệt luân đó như lồng trong sương mù, mờ mờ ảo ảo, đẹp đến không giống người thật.
Đoan Tĩnh nghe thấy cuống họng mình nuốt một ngụm lớn nước miếng, sau đó, ngụm nước kia trôi xuôi xuống, khấy lên sóng to gió lớn, trái tim cũng bị xáo trộn đến muốn nhào ra khỏi lồng ngực. Nàng căng thẳng túm lấy tay áo, nhỏ tiếng nói, “Ngươi tìm ta có chuyện gì à?”
Tuyên Ngưng không phát hiện ra thần sắc dị thường của nàng, trực tiếp hỏi, “Trưa hôm nay, người đó có phải là cô không?”
Đoan Tĩnh, “…” Hắn hỏi là kẻ rình trộm, hay là người đã bao che cho kẻ rình trộm?
Tuyên Ngưng thấy nàng không phủ nhận, vừa thẹn vừa giận, “Cô… cô, cô có còn là nữ nhân không?”
“Không phải.” Đoan Tĩnh yếu ớt nói, “Chưa động phòng, vẫn là đứa trẻ.”
“…” Tuyên Ngưng nói, “Cô có thể đừng có từ sáng đến tối nhắc đến chuyện động phòng không.”
Đoan Tĩnh càng tủi thân, “Ta thật sự muốn dùng hành động để biểu thị, nhưng mà một người không cách nào hành động mà.”
Tuyên Ngưng cảm thấy mình đã bị ép đến bên vách núi, không thể lui được, cuối cùng bùng nổ, “Màn trời chiếu đất, làm sao động phòng hoa chúc? Đợi khi chúng ta đến Lĩnh Tây thu xếp ổn thỏa, tự nhiên sẽ, tự nhiên sẽ…”
Đoan Tĩnh chớp chớp mắt, “Sẽ thế nào?”
Tuyên Ngưng đỏ mặt, “Tóm lại, bây giờ không thể nào.” Quay đầu bỏ chạy.
…
Không lâu sau, gió lạnh rít gào trong khu rừng nhỏ, vọng ra những tiếng “Hí hí hí” quái dị.
Từ đó, Đoan Tĩnh liền gánh vác trọng trách hối thúc mọi người tranh thủ lên đường, khiến cho Liêu Huy vui mừng không thôi. Sự gia nhập của cao thủ bạch đạo tuy bảo đảm được an toàn, nhưng khiến cho việc di chuyển bị dồn tắc nghiêm trọng. Đám đại gia này người nào kẻ nầy đều “gặp ánh sáng là chết”, buổi tối thì ầm ĩ như rồng như hổ, trời vừa sáng liền héo úa, khiến cho hành trình bị trì hoãn một cách nghiêm trọng.
Để tăng tốc, cũng vì chiếu cố nữ quyến, Đoan Tĩnh tìm mấy người làm cổ kiệu, để cho chúng nhân giang hồ thay phiên nhau khiêng đi.
Chúng nữ quyến vốn còn ngần ngại, sau này không biết Đoan Tĩnh bí mật hứa hẹn điều gì, đám người khiêng kiệu cực kỳ hăng hái, gần như đến bước tranh giành lẫn nhau. Các nàng không khước từ được, chỉ có thể thuận theo. Kể từ đó, cước trình nhanh hơn rất nhiều, thậm chí còn đến nơi sớm hơn hai ngày so với mong đợi.
Nhìn rặng núi Thiên Lộng tượng trưng cho giao giới giữa Lĩnh Tây và Tang Minh, gánh nặng của Liêu Huy như giảm đi một nửa, “Vượt qua rặng núi này, chính là địa giới Lĩnh Tây.”
Đám người giang hồ hoan hô như sấm dậy, nhảy múa sướng vui, bộ dáng như kiếp sau sống lại vậy.
Đoan Tĩnh nhắc nhở, “Còn chưa qua núi mà.”
Tiếng hoan hô bị bóp đứt, không trung hoàn toàn yên ắng.
Một đám người giương mắt trông ngóng nhìn Hành Sơn Đạo Nhân.
Đạo Nhân bị vô số ánh mắt chỉa vào, mặt không biểu cảm đi đến trước mặt Đoan Tĩnh.
Đoan Tĩnh chớp chớp mắt. Từ sau khi mình có thể ghi nhớ, Sư Ông chỉ có lúc không được ăn đùi gà và mẹ nàng mất mới lộ ra vẻ mặt trang nghiêm thế này. Nàng nói, “Bên kia chắc chắn là sẽ có gà.”
Đạo Nhân nói, “Ta nhận được tin tức…”
Đoan Tĩnh trợn to mắt, “Người nhận được tin tức lúc nào? Ở đâu? Tại sao con không biết.”
“Hai ngày trước, lúc ngang qua trấn nhỏ…”
“Có phải của bảo tiêu đó không? Lúc đó con đã cảm thấy hắn lén lén lút lút vô cùng khả nghi, lúc đó người lại còn nói hắn rơi tiền nên tìm người giang hồ cứu giúp. Đi bảo tiêu còn làm rơi tiền, sau này ai còn dám tìn hắn làm ăn chứ!” Đoan Tĩnh thấy tức giận vì Sư Ông lừa gạt mình.
Đạo Nhân nói, “Ờ, trong thời gian ngắn cũng không tìm ra cái cớ nào khác… Ta phải nói với con là ta nhận được tin tức, rằng Thị Huyết Lão Tổ đưa người lên Hành Sơn.”
…
Đoan Tĩnh tự hào nói, “Hương hỏa của Hành Sơn chúng ta quả là rất thịnh mà!”
Đạo Nhân nói, “Bọn chúng là đến tính sổ!”
Đoan Tĩnh nói, “Tuy rằng trên núi toàn là tăng đạo, nhưng mà, mọi người cũng đâu phải ăn chay.”
“Mọi người ăn chay hay không ta không biết, ta chỉ biết bọn họ nhất định chưa từng ăn gan hùm mật gấu.” Đạo Nhân nghiến răng, “Thị Huyết Lão Tổ còn chưa làm gì thì tất cả đều chạy hết rồi.”
Đoan Tĩnh cảm khái nói, “Nhất định là mọi người cảm thấy Thị Huyết Lão Tổ xui xẻo quá, không muốn vấy nhiễm.” Nàng nhìn sắc mặt Đạo Nhân không đúng lắm, “Vậy thì thế nào?”
Đạo Nhân nói, “Ta nuôi mười mấy con gà, lúc sắp đi nhờ lão thái bà bên cạnh trông coi giúp. Bây giờ người chạy cả rồi, còn ai đến chăm gà đây?” Vừa nghĩ đến chuyện đám gà có thể bị đói chết, khát chết, cô đơn chết, ông đã bi thương ngập lòng, “Trước khi đi, ta còn có thể ngửi thấy mùi gà nướng tản ra trên người chúng nó đấy! Còn không quay về nữa thì chút cặn cũng chẳng còn sót lại đâu!”
Cuối cùng Đoan Tĩnh cũng lĩnh ngộ được ý của ông, “Người phải về rồi ư?”
Đạo Nhân gật đầu.
Liêu Huy ở bên cạnh không dằn được, “Ngộ nhỡ Thị Huyết Lão Tổ đưa người mai phục trên núi Thiên Lộng…”
Đạo Nhân phất tay, “Ta không rảnh. Bây giờ y đang ở nhà ta ăn gà của ta đó!”
Hết chương 17