Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 16
Chương 16 – Dọc đường không yên bình [Sáu]
Vẻ mặt của ba người họ là ba loại trạng thái.
Rõ ràng là gió xuân phơi phới, thế nhưng lại không muốn biểu hiện __ Tuyên Thống.
Trông thì gió xuân phơi phới, mà đích thật là gió xuân phơi phới __ Liêu Huy.
Trông thì gió xuân phơi phới, kỳ thật lại sầu não không thôi __ Biển Kha.
Liêu Huy trong ngoài nhất quán nhiệt tình dào dạt cảm khái một phen, “Nếu không có chư vị giang hồ đồng đạo tương trợ, hôm nay chúng ta ắt phải bỏ mạng tại chốn này!”
Giang hồ đồng đạo?
Lúc này Đoan Tĩnh mới chú ý tới một mảnh đen thùi thủi sau lưng y… Hóa ra những thứ kia không phải cây, chẳng trách nàng cứ cảm thấy hôm nay gió lớn quá, lá cây lay động đến lợi hại. Nàng ôm đầu, cảm thấy hậu di chứng sau khi tẩu hỏa nhập ma có khả năng càng lúc càng nghiêm trọng rồi.
Hành Sơn Đạo Nhân khiêm nhường một phen. Dùng lời của Sư Thái láng giềng thì, ở trước mặt người ngoài, ông luôn có thể giả bộ được rất “hình người dạng chó”.
(Hình người dạng chó: thân phận là người nhưng cử chỉ dáng điệu lại như chó. Cũng có thể tạm hiểu là bề ngoài đàng hoàng nhưng thực chất chẳng ra làm sao.)
Biển Kha ngoài cười nhưng trong không cười, nói, “Vẫn phải đa ta chư vị đến kịp thời, giống như chưa đẻ đã biết vậy.”
Hành Sơn Đạo Nhân nói, “Cũng nhờ đồ tôn của ta lanh lợi, nửa tháng trước viết thư xin viện trợ, ta mới có thể mời chư vị đồng đạo kịp thời đến đây.”
Lời của Biển Kha quá sức đắc tội người khác, Liêu Huy lập tức bắt lấy cơ hội tán dương Đoan Tĩnh hết lời mấy câu.
Đầu mày của Tuyên Ngưng nhướng lên, lời thì đẹp đấy, nhưng vẻ mặt niềm nỡ đến chướng mắt.
Hành Sơn Đạo Nhân nói, “Nào nào nào, ta đưa ngươi đến làm quen với mấy vị đồng đạo, ngày sau nếu ngươi có thỉnh công với Hoàng đế, cũng sẽ không thưởng sai người.”
…
Chẳng có cái suy nghĩ thỉnh công đâu!
Nếu nói cho Hoàng đế biết, thì không phải là ám thị mình vô năng sao?
Liêu Huy ngoài mặt cười gượng, nội tâm gào thét đi theo ông lão.
Biển Kha không âm không dương rằng, “Tuy rằng đám người đó rút rồi, nhưng khó bảo đảm sẽ không đến nữa. Các người cứu được nhất thời không cứu được một đời.”
Đoan Tĩnh chợt bừng tỉnh, “Đa tạ nhắc nhở!” Vừa nói, liền xông ra ngoài.
Biển Kha, “…” Y nhắc nhở cái gì?
Đoan Tĩnh chạy đến chính giữa, lớn tiếng nói, “Ai nguyện hộ tống bọn ta đi Lĩnh Tây?”
Lặng ngắt như tờ.
Giang hồ đồng đạo nhìn nhìn trời, nhìn nhìn dất, chỉ không nhìn nàng thôi.
…
Hành Sơn Đạo Nhân sờ sờ kiếm của Liêu Huy, đưa cho Đoan Tĩnh.
Đoan Tĩnh thuận tay chẻ một tảng đá lớn.
…
“Ta sẵn lòng… nha.”
“Ta sẵn lòng, u hu hu.”
“… Chúng ta, khụ, chúng ta đều sẵn lòng.”
Tuy trả lời rất ỉu xìu, nhưng tốt xấu gì cũng đồng ý rồi đấy.
Đoan Tĩnh vô cùng hài lòng.
Đêm xuống, hạ trại.
Đạo Nhân bị các đồng đạo quây chính giữa.
Các đồng đạo nhao nhao oán giận ông không nói nghĩa khí, “Đã nói là người ngốc tiền nhiều mau vào túi đâu?”
Hành Sơn Đạo Nhân cầm lấy cành cây, chỉ một đống… người bị cột trên cây, “Ngươi tự mình nhìn Kim Quang Tiêu Dao Quân trước đi, chẳng lẽ từ giữa hai lông mày của y không cảm nhận được vẻ ngu đần?”
Kim Quang Tiêu Dao Quân mặt mũi bầm dập còn bị vây xem, “…”
Hành Sơn Đạo Nhân lại trăm cay nghìn đắng tìm từ dưới nách y ra một mảnh áo ngoài con con, “Nhìn y phục của y, chẳng lẽ các ngươi không cảm giác được vàng đang vẫy tay?”
Kim Quang Tiêu Dao Quân đang bị bịt miệng phát ra những tiếng “ô ô” bất mãn.
Y phục của y đều là tơ vàng đó!
Giá trị liên thành đó!
Có biết bình thường tại sao y lại cứ ngồi thôi không? Chính là sợ đứng dậy móc trúng cành cây đó!
Thế nhưng đám dã nhân, thô lỗ, vô lễ lại đi xé ra để phân chia kìa!
PHÂN CHIA KÌA!
Vừa nghèo vừa bá đạo… Rốt cuộc là ai lăn lộn hắc đạo hả?!
(Lăn lộn hắc đạo có nghĩa là “làm xã hội đen”.)
Đám đồng đạo phân chia mảnh rách quần áo đã được món lợi, chỉ có thể chuyển sang điểm khác, “Đã nói là có mỹ thiếu nữ gặp nạn đâu?”
Hành Sơn Đạo Nhân lý lẽ hùng hồn, “Đồ đệ ta không đẹp sao? Không phải thiếu nữ sao?”
Chúng đồng đạo cùng kêu lên, “Nhưng nàng ta là Lệ Khuynh Thành!”
Uy lực của ba chữ này chẳng kém gì Thiên Sơn Đồng Lão và Đông Phương Bất Bại.
Hành Sơn Đạo Nhân vô tội nói, “Các ngươi không hỏi tên họ mà.”
Chúng đồng đạo, “…”
Đoan Tĩnh hiếu kỳ đi đến, “Các người gọi ta?”
“… Không có không có! Ta là nói tối nay sắc trời đúng là đẹp ghê, ha ha ha ha… khuynh quốc khuynh thành.”
Đoan Tĩnh nói, “Nhưng ta nghe được “Lệ”.”
“Mỹ “lệ” đến khuynh quốc khuynh thành.”
(Chữ “lệ” [厉] của Lệ Khuynh Thành khác từ “lệ” [丽] của mỹ lệ. Lệ trước mang nghĩa “nghiêm khắc, nghiêm trang; mãnh liệt; ác, bạo ngược…”, lệ sau mang nghĩa thường dùng là “xinh đẹp”.)
Khó khăn lắm mới lừa Đoan Tĩnh đi chỗ khác, chúng đồng đạo đều cảm thấy mình mà không phải đã thiếu mất đi ba hồn thì cũng là rơi mất bảy vía, sức cùng lực kiệt, không còn hơi sức đòi công đạo với Hành Sơn Đạo Nhân nữa.
Sau khi mọi người ngủ say, Hành Sơn Đạo Nhân len lén mở mắt, nháy mắt ra hiệu với Đoan Tĩnh cũng vừa mở mắt, hai người yên ắng thức dậy, đi về phía rừng cây.
Cành lá rậm rạp, âm khí dày đặc.
Hai người đứng hai bên cây, trừng mắt nhìn đối phương.
Hành Sơn Đạo Nhân vặn hỏi trước, “Con nói con có phải là đần không? Có phải là đần không? Một tảng thịt mỡ đã rơi bên miệng rồi mà cũng không biết há miệng cắn một miếng!”
Đoan Tĩnh trả lời gọn lỏn, “Người giỏi người lên đi.”
Hành Sơn Đạo Nhân tức đến râu dựng ngược lên, “Lại chẳng phải ta tẩu hỏa nhập ma, nếu như là ta, bây giờ con cái cũng có luôn rồi!”
Khóe miệng Đoan Tĩnh co rút, “… Cái này mới gọi là tẩu hỏa nhập ma nhỉ?”
Tức thì tức, rốt cuộc thì vẫn là đồ tôn của mình, Hành Sơn Đạo Nhân và nàng cùng nhau tổng kết kinh nghiệm thất bại.
“Có phải là con quá kín đáo, quá rụt rè, khiến hắn không cách nào ra tay?”
“Con đã không nghĩ ra được cách nào không kín đạo, không rụt rè hơn nữa rồi.”
“Con làm như thế nào?”
“Con nói thẳng.”
Đạo Nhân chớp mắt, “Nói thẳng là…”
“Chính là mời hắn vào động phòng á.”
Đạo Nhân hít một hơi khí lạnh, trách mắng, “Con là một đứa con gái, thế mà lại không biết rụt rè, không biết kín đáo đến mức này!”
Đoan Tĩnh, “…”
Đạo Nhân kéo nàng ra dưới ánh trăng, mượn ánh sáng đánh giá nàng mấy lượt, “Tuy rằng có mấy phần bóng dáng thằng cha cặn bã của con, nhưng mà, phần kế tục được từ mẹ con cũng không tệ.” Ông tự lẩm bẩm, “Tốt mã giẻ cùi, trông được mà không dùng được ư?”
Đoan Tĩnh nói, “Với thính lực của con, người có nói nhỏ hơn con cũng có thể nghe thấy đấy.”
“Ồ, vậy con không thể nghe thấy cái gì?”
“Người đánh rắm.”
“… Con không nghe thấy vậy sao con biết?”
“Ngửi thấy á.” Đoan Tĩnh bịt mũi chạy xa.
Đạo Nhân bịt mũi đứng tại chỗ, “Vẫn còn câu cuối nghe cho hết, ngày mai ta sẽ thử hắn xem sao. Nếu như thật sự không được, chúng ta sẽ tái giá.”
Đoan Tĩnh chạy ra xa ba bốn trượng huơ huơ tay tỏ ý đã nghe thấy.
Hôm sau thức dậy, tất cả như thường.
Chúng đồng đạo tìm kiếm động lực kiên trì trong tiếng ai oán dậy sớm — Bọn họ cùng nhau chạy đi vây xem tảng đá hôm qua Đoan Tĩnh đã chẻ làm đôi, sau đó sờ sờ cần cổ của mình, vẫn còn liền nhau, nhất thời cảm thấy cuộc sống cũng không gian nan đến thế.
Lúc Đoan Tĩnh thức dậy, vẫn luôn hồi tưởng lại lời mà tối qua Đạo Nhân nói, trong bụng khẩn trương, trên mặt cũng hiện lên mấy phần.
Tuyên Ngưng luôn chú ý đến nàng,”Cô làm sao vậy?”
Đoan Tĩnh căng thẳng nói, “Ngươi thấy ta làm sao?”
“Ta không biết cô làm sao nên mới hỏi cô làm sao.”
“Ta chẳng làm sao hết.” Đoan Tĩnh toét miệng cười.
“Xấu chết được.” Tuyên Ngưng nhịn không được nhéo nhéo mặt nàng.
Đoan Tĩnh tủi thân xoa xoa mặt mình.
Tuyên Ngưng cười nói, “Giờ thì đẹp hơn nhiều rồi.”
…
Hành Sơn Đạo Nhân len lén đi ngang qua sau lưng bọn họ, lộ ra vẻ mặt sáng tỏ: chẳng lẽ là do tướng mạo không hợp khẩu vị? Tuyên Ngưng và mẹ hắn giống nhau như vậy, không phải đều thích tướng mạo như cha hắn chứ?
Sau khi lên đường, Hành Sơn Đạo Nhân đến làm quen với Tuyên Ngưng, “Màu trắng và màu đen màu nào đẹp?”
Tuyên Ngưng trả lời không chút nghĩ ngợi, “Màu đen.”
“Hoa cúc và hoa đào hoa nào đẹp?”
“Hoa đào.”
Mắt Hành Sơn Đạo Nhân lóe sáng, “Cha ngươi và Đoan Tĩnh người nào đẹp?”
Tuyên Ngưng, “…”
.
Hết chương 16