Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 15

  1. Home
  2. Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện
  3. Chương 15
  • 10
Prev
Next

Chương 15 – Dọc đường không yên bình [Năm]

Thế nhưng tư thế oai hùng của hắn cũng chẳng duy trì được quá lâu, thì đã bị một đợt sóng lớn “thiên binh thiên tướng” đến cùng Sư Ông tông cho mất hình mất dạng.

Quân mới xuất hiện như mãnh hổ xuống núi, nhanh chóng tiếp lấy đối thủ của Tuyên gia và lính giải sai, đánh với đám Hắc Đạo kia thành một đống, tràng diện hỗn loạn vô cùng.

Người của Hắc Đạo gào thét:

“Bọn chúng mời trợ thủ tới! Lão Tổ ở đâu rồi? Ta không nhìn thấy Lão Tổ nữa! Nhanh chóng cho chỉ thị tiếp theo đi! Ngươi là ai vậy? Đừng cản tầm mắt của ta, ta không nhìn thấy, TA KHÔNG NHÌN THẤY!”

“Á, ai đạp chân ta!… Á, ai đánh tay ta!… Á, ai chém mất nửa cổ ta rồi! Phọt máu ra rồi nè!”

“Là người chính đạo đến rồi, mọi người nhanh chóng chạy đi!… Ai CMN bảo ta biết phải chạy về hướng nào đi, sao mà đầy nhóc người thế này!”

“…”

Viện binh thì hô lớn:

“Ta nhìn thấy Kim Quang Tiêu Dao Quân rồi! Thù cha không đội trời chung! Cha mẹ ai bị y giết thì nhanh lên hết đi!”

“Ta ta ta ta, ông nội của cha vợ của cậu ta hình như bị y giết, để ta lên!”

“Kim Quang Tiêu Dao Quân từng mắng sư thúc của ta, ta phải tìm y báo thù!”

“Kim Quang Tiêu Dao Quân ở đâu? Ngày xưa y chém đứt một cái tay áo của ta, hôm nay ta phải lấy đôi chân của y!”

“Kim Quang Tiêu Dao Quân…”

Rốt cuộc cũng có người không kềm chế được, rống lên theo, “Tại sao đều là tìm ta chứ?!”

Nhân sĩ chính phái vô cùng vô tội, “Hành Sơn Đạo Nhân nói hôm nay đến để đánh ngươi mà!”

Kim Quang Tiêu Dao Quân bị đánh đến tóc tai bù xù kéo kéo nửa mảnh tay áo vàng chói lóa, phẫn nộ nói, “Mấy người mà các người nói ta chưa từng nghe qua.” Còn bảo cái gì mà “chém đứt một tay áo của ta”? Dù nhân phẩm của y có xấu hơn thì sinh hoạt đời tư vẫn chừng mực mà!

(Chém đứt một tay áo của ta: chơi chữ “đoạn tụ”, tức bảo Kim Quang Tiêu Dao Quân là đồng tính.)

Bốn phía im lặng một hồi.

Bỗng nhiên một người nổi giận nói, “Lẽ nào có cái lý ấy! Hại người còn không thèm nhớ, đáng ghê tởm tột cùng!”

Lại một loạt đánh túi bụi hô nhau cùng lên.

Viện quân chính phái người đông thế mạnh, Hắc Đạo liên tục thối lui.

Mặc dù có vài cao thủ, nhưng vẫn là “hai đánh một không chột cũng què”.

Thị Huyết Lão Tổ vốn ở giữa chiến trường nhưng lại hoàn toàn bị gạt ra rìa, cảm nhận sâu sắc nỗi tịch mịch.

Lão nói, “Ta có phải là thật sự đã già rồi không?”

Vu Sơn Cơ nói, “Tuyệt đối đừng nghĩ như thế, chỉ là nhìn thì già thôi.”

Thị Huyết Lão Tổ nói, “Ta vì luyện công, không từ thủ đoạn, khi sư diệt tổ, đến cuối cùng, cũng chỉ là thứ bảy thiên hạ. Nói là đứng đầu Hắc Đạo, chuyện xấu làm còn không nhiều bằng một hậu bối như Kim Quang Tiêu Dao Quân…” Hiu quạnh nói không nên lời.

Vu Sơn Cơ nhìn Kim Quang Tiêu Dao Quân đang bị quần ẩu, lại nhìn nhìn Thị Huyết Lão Tổ bị lãng quên, không biết bản thân nên đồng tình ai nhiều hơn một chút.

“Thôi bỏ đi!”

Nếp nhăn trên khóe mắt của Thị Huyết Lão Tổ run lên, lỗ mũi nở ra, lại khôi phục vẻ phách lối ban đầu, “Quân tử báo thủ, ba năm chưa muộn. Món nợ hôm nay, tạm thời ghi lại. Hạ lệnh rút quân, ngày sau tái chiến!”

Chúng nhân Hắc Đạo lúc đến không một tiếng động, lúc đi lại kinh thiên động địa.

Chỉ nghe từng tiếng kêu gào dồn dập vang lên:

“Ta đi sang đằng đông, ngươi đi sang phía nào? Cái gì? Ngươi cũng đi đằng đông? Tốt quá, nhanh nói cho ta biết phía đông là phía nào đi.”

“Người đi về phía này đông quá, đường tắc hết rồi này! Các người nhường chút đi!”

“CMN ta đã cút rồi còn đá ta làm cái gì, chẳng lẽ té sấp mặt có thể khiến ta lăn nhanh hơn sao?”

“Đi nhanh đi nhanh! Mọi người cùng đi… ơ, không đúng, ta là Hành Sơn Lão Tổ mời đến mà! Ma đầu, chạy đi đâu?! Ăn một kiếm của ta!”

…

Ầm ĩ một khắc đồng hồ, cuối cùng đã hạ màn.

Người của Hắc Đạo chạy hơn phân nửa, còn lại mấy tên do đường đi chen chúc nên không chen vào dòng chảy được. Người khác thì cũng thôi đi, ngay cả Kim Quang Tiêu Dao Quân cũng trong số đó.

Y cũng buồn bực. Luận võ công, luận cơ trí, luận vai vế, cái nào y cũng nên là nhóm đầu tiên chạy được, lại cứ “nhân duyên” quá tốt, hơn phân nửa cao thủ tiếp viện chạy đến đều vây quanh y, vòng trong sáu lớp vòng ngoài bảy lớp, còn ôm “sờ không được tay áo thì nghe một chút tiếng thở” để cân bằng tâm thái, cứ thế mà nhốt y trong cái tường đồng vách sắt, mệt đến sức cùng lực kiệt, cuối cùng mất sức mà đầu hàng.

Toàn bộ chiến trường trời quang vạn dặm, hỉ khí dạt dào, nhưng cục bộ thì mây đen giăng đầy, ảm đảm buồn sầu.

Lại trở về lúc Sư Ông giá đáo, hiều nhầm Tuyên Ngưng bất lợi với Đoan Tĩnh, ra chân giáo huấn.

Lúc đó Đoan Tĩnh không hề nhìn thấy tướng công nhà mình một khắc thì chật vật nhếch nhác, một khắc thì tiêu sái oai hùng, sau khi phun búng máu thứ hai, nàng đau đến toàn thân co quắp, thân thể chợt nóng rồi lạnh, chân khí điên cuồng tán loạn, dường như muốn phá nát cơ thể mà chảy ra.

Cơ thể như đang rơi vào địa ngục, mà linh hồn thì như bay lên chín tầng mây, một tiếng gọi tựa như ảo mộng vang lên, “Nha đầu?”

…

Chẳng lẽ mình đã đến lúc hồi quang phản chiếu khi hấp hối? Nếu không làm sao lại nghe được giọng nói của Sư Ông. Hơn nữa, giọng điệu của Sư Ông trước nay dù có nói những lời cao to hơn nữa thì vẫn khó che giấu được ngữ khí dung tục, vừa nghiêm túc vừa đứng đắn thế này, lại vừa dịu dàng vừa thân thiết, chẳng giống chút nào cả.

Quả nhiên khi con người cận kề cái chết, lời nói cũng lương thiện hơn. Ngay cả Sư Ông cũng bị mỹ hóa đến chẳng còn khuyết điểm!

Đoan Tĩnh ôm ngực ngồi xổm xuống, trong mắt rơi ra hai hạt đậu óng ánh.

“Con khóc cái gì?” Giọng nói kia hỏi.

Đoan Tĩnh cảm động mà rằng, “Quả nhiên con phải chết rồi, cũng đã mơ thấy Sư Ông hoàn lương!”

Huyệt đạo chưa kịp phòng bị thì đã bị điểm lên, nàng cứng người ngồi trên mặt đất, có một cổ chân khí mảnh nhỏ được đưa vào từ huyệt linh đài ở sau lưng, tựa như con tiểu yêu tinh vặn vẹo khắp nơi trong cơ thể, chậm rãi hướng dẫn luồng chân khí tán loạn của mình vào vị trí.

Đợi khi tỉnh táo lại, trước mặt có hai gương mặt một già một trẻ nhìn nàng chòng chọc.

Một gương mặt nhăn như váng sữa đậu nành, một gương mặt nhẵn mịm như đậu hũ non.

Một gương mặt đen như đêm chưa rạng, một gương mặt trắng như mâm trăng bạc.

…

Đoan Tĩnh quả đoán hướng mặt về phía gương mặt xấu xí kia, nhào tới, “Sư Ông!”

Hành Sơn Đạo Nhân giang hai tay ra đón nàng, “Trước khi đến ta đã nghĩ, con ngốc như thế, nhất định chẳng làm nên trò trống gì, không ngờ một câu là nói trúng phóc…” Ông lắc đầu, khẽ thở dài, “Ta thật là thông minh quá đi.”

Đoan Tĩnh khựng lại, cách Đạo Nhân khoảng cách nửa cánh tay, nghiêm túc nói đạo lý, “Con tận lực rồi.”

Đạo Nhân nói, “Vậy thì đó là năng lực không đủ.”

Đoan Tĩnh nói, “Không đúng không đúng. Con đều làm theo lời người nói, rõ ràng là người nói không đúng.”

Đạo Nhân tức giận thở phì phò, “Nói bậy! Lời ta nói lúc nào không đúng hả?”

Đoan Tĩnh nói, “Nếu không tại sao lại chẳng có chút tác dụng?”

Đạo Nhân trừng mắt, “Vậy thì đó là do con làm không đúng. Con nói xem, con đã làm như thế nào?”

“Con là…”

Đoan Tĩnh sáp tới gần, Đạo Nhân cũng tiến tới gần.

Ba cái đầu chụm cùng một chỗ, đang chuẩn bị thì thầm nói chuyện… Ế? Sao lại là ba cái đầu?

Trán của Tuyên Ngưng chợt lạnh, quay đầu sang liền nhìn thấy Đoan Tĩnh đang vươn ngón tay thon dài chọc mình.

Thế mà lại dám nghe lén mình với Sư Ông nói chuyện!

Đoan Tĩnh đương tính chất vấn thì nghe Tuyên Ngưng nhìn tay của mình, nhíu mày, “Sao ngón tay lạnh thế này?”

Chủ đề nói chuyện bị thay đổi một cách thuận lợi. Khí thế của Đoan Tĩnh nhất thời yếu hơn phân nửa, khẩu khí đột nhiên trở nên mềm nhũn, “Tay của ta thường hay rất lạnh.”

Tuyên Ngưng vốn muốn chuyển đề tài nói chuyện, sau khi nghe được câu trả lời thì lại bị chuyển sự chú ý, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn của nàng, tựa như muốn dùng sự nóng bỏng của ánh mắt để sưởi ấm chúng, “Đợi khi thu xếp ổn thỏa rồi, sẽ tìm đại phu xem sao.”

Đoan Tĩnh muốn nói là đã tìm rất nhiều đại phu xem rồi, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, lời đến bên miệng lại thành “Được.”

Đạo Nhân bị lãng quên trong lòng chẳng biết là tư vị gì.

Tuy rằng đã sớm đoán được sẽ có ngày này, nhưng khi thật sự đến rồi, vẫn là… rất muốn đánh cho tên tiểu tử thối một trận ra trò!

Nhưng mà, cặp vợ chồng son tỏ ra như không có ai bên cạnh thế này, thế mà Đoan Tĩnh còn chưa thực hiện được, thật là chí lớn nhưng tài sức quá mọn!

Ông đang cân nhắc trợ giúp thế nào, thì nhìn thấy Tuyên Thống, Liêu Huy và Biển Kha cùng nhau đi đến.

Hết chương 15

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 15"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong.jpg
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
20 Tháng 10, 2024
ta-tu-my-nhan-mo-lon-tro-thanh-hau-phu-nhan.jpg
Ta Từ Mỹ Nhân Mổ Lợn Trở Thành Hầu Phu Nhân
11 Tháng mười một, 2024
quan-hoan-toa-kieu.jpg
Quân Hoan Tỏa Kiều
29 Tháng mười một, 2024
xuyen-nhanh-chi-nu-xung-chi-co-su-nghiep-tam-convert.jpg
Xuyên Nhanh Chi Nữ Xứng Chỉ Có Sự Nghiệp Tâm Convert
13 Tháng mười một, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online