Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 13
Chương 13 – Dọc đường không yên bình [Ba]
Đoan Tĩnh chính là Lệ Khuynh Thành xếp thứ ba trên Bảng cao thủ.
Lệ Khuynh Thành xếp thứ ba Bảng cao thủ chính là Đoan Tĩnh.
Vậy thì có vấn đề rồi, tại sao Lệ Khuynh Thành lại muốn gả cho Tuyên Ngưng?
Thấy hắn vận xui phủ đầu, lưu đày nghìn dặm, muốn giúp đỡ người nghèo sao?
Trải qua một buổi “tâm tình”, Tuyên Ngưng đưa Đoan Tĩnh trở về, liền gặp phải ánh mắt khốn hoặc, ngờ vực của mọi người.
Bị một đám người vây xem là chuyện cực kỳ lúng túng, càng lúng túng hơn là, bọn họ cứ nhìn chòng chọc miết.
Tuyên Ngưng ho khan một tiếng, đang tính nói chuyện thì nhìn thấy Lão phu nhân vượt qua đám người. Trước tiên, Lão phu nhân hết mực khẳng định sự cống hiến mấy ngày qua của Đoan Tĩnh, sau đó lại giống như đang hạ thấp kỳ thực là đẩy mạnh tiêu thụ mà nói về cháu trai mình mấy câu, cuối cùng thì uyển chuyển ném ra một vấn đề vô cùng sắc bén ___
Cháu rốt cuộc là nhìn trúng cháu trai nhà bà ở điểm nào?
Nội tâm của Tuyên Ngưng có sóng lớn phập phồng. Dù rằng, mặt mũi và năng lực của mình đều là ưu điểm, nhưng mà, hắn đích thực rất muốn biết, nàng rốt cuộc nhìn trúng điểm nào của hắn.
Đoan Tĩnh trầm ngâm.
…
Tuyên Ngưng cảm thấy thời gian nàng trầm ngâm có hơi lâu, lâu đến sóng cả trong lòng hắn cũng cuộn trào thành nham thạch nóng bỏng, cuối cùng Đoan Tĩnh lên tiếng, “Cháu muốn xuất giá rồi.”
Đây là cách nói thỏa đáng nhất.
Trước khi đi, Sư Ông dặn đi dặn lại, trước khi công lực hoàn toàn hồi phục lại, tuyệt đối đừng nên tiết lộ bí mật bị tẩu hỏa nhập ma, tránh cho có người nhân nước đục béo cò, nhưng mà, thời hạn năng lực khôi phục xem ra xa xôi khó vời quá.
Lão phu nhân thương tiếc nàng, “Nam tử trong thiên hạ hàng ngàn hàng vạn, hà tất…” Cảm giác được sắc mặt cháu trai hơi chuyển đen, sửa lời lại, “Thiên lý tương phùng cũng là có duyên.”
Uyển thị cười xen miệng nói, “Không phải thế sao. Nếu không phải duyên phận, với võ công của Đoan Tĩnh, Thiện Thiện làm sao cưới được người vợ võ công vừa cao cường lại vừa hiếu thuận thành thật thế này.”
Bà vừa nói như thế, những người khác cũng suy ra có gì không hợp lý.
Lúc đầu Đoan Tĩnh nói mình bị phụ mẫu uy hiếp, không gả sẽ chịu đòn, không thể không lưu lại, thế nhưng, võ công của nàng rõ ràng có thể phản kháng và treo phụ mẫu lên đánh…
“À, thật ra là thế này.” Đoan Tĩnh kể rõ sự tình mình từ nhỏ lớn lên ở Hành Sơn, Sư Ông kêu phụ thân giúp kén vợ kén chồng.
Lão phu nhân thổn thức không nguôi, “Thì ra là thế.” Càng thường xót nàng hơn.
Uyển thị tuy rằng cảm thấy có chỗ nào quái quái, nhưng cũng không tìm được ra điểm sai, chỉ có thể cho rằng Đoan Tĩnh thuộc về loại ngu hiếu, uổng cho một thân võ nghệ, ngay cả chuyện gả thay cũng không dám phản kháng.
Liêu Huy và Biển Kha dỏng tai lắng nghe hết chân tướng, đều hâm mộ Tuyên gia vận khí tốt, sau khi bị Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ, còn có thể đạp được vận cứt chó, quả không thẹn thế gia trăm năm, phúc trạch sâu dày.
Sau chuyện Kim Quang Tiêu Dao Quân, đường đi bình yên nhiều, thỉnh thoảng có mấy tiểu tặc không có mắt, đều bị Liêu Huy, Biển Kha đuổi đi.
Lần trước Đoan Tĩnh vận công không xảy ra sự cố, lúc điều dưỡng cũng cảm thấy trót lọt rất nhiều, chuyện động phòng với Tuyên Ngưng cũng không theo đuổi căng như trước nữa, Tuyên Ngưng ngoại trừ được thở phào nhẹ nhõm, lại lờ mờ có chút mất mát khó nói nên lời.
Đoàn người đi 50 ngày đường, mắt thấy Lĩnh Tây đã gần ngay trước mắt, chỉ tầm trong một hai ngày sẽ tới nơi, Liêu Huy còn chưa kịp vui mừng, thì đã thấy một đám người đen thùi lùi ở phía trước.
Lĩnh Tây được chọn làm đất lưu đày, tất nhiên chẳng phải là non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình gì.
Nơi đây tuy không phải Lĩnh Tây, nhưng cũng là chốn rừng thiêng nước độc.
Nhất là, hôm nay là ngày nhiều mây.
Đám người đen thùi lùi hoặc đứng hoặc ngồi một đống trên sườn núi trụi lủi, thật sự rất giống Tết Trùng Dương, tiểu quỷ đi dạo.
Con cháu thế gia như Liêu Huy, võ trạng nguyên như Biển Kha, thấy thế đều có phần e ngại, chứ đừng nói đến những lính giải sai khác.
Người nhà Tuyên gia ngược lại khá là bình tĩnh.
Tuyên Thống kêu Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng đến bên cạnh, hỏi Đoan Tĩnh, “Người đứng nhất đứng nhì có ở đây không?”
Đoan Tĩnh nói, “Nghe nói, người đứng thứ nhất là một tên đầu trọc tướng mạo rất đẹp, người đứng thứ hai là một kẻ bại liệt ngạo mạn ngất trời.”
…
Tuyên Thống và Tuyên Ngưng tìm kẻ trọc và người bại liệt trong đám người đen thùi lùi, sau đó phân tích tướng mạo và khí chất.
Tuyên Thống nói, “Mấy kẻ đang ngồi đều ngạo mạn ngất trời.”
“… Bọn chúng hình như đang ngửa đầu nhìn sắc trời.” Tuyên Ngưng ngẩng đầu lên nhìn, “Có vẻ như sắp mưa.”
Tuyên Thống nói, “Bên trái có mấy tên đầu trọc.”
Tuyên Ngưng nói, “Bọn chúng chẳng có chút chéo quan hệ gì với “đẹp” cả.”
Tuyên Thống nhìn Uyển thị vừa tiến gần, xa xăm nói, “Ngoại trừ mẹ con, trên đời này còn đâu ra người đẹp.”
“…” Tuyên Ngưng nói, “Nghe nói con rất giống mẹ.”
Đôi mắt đẹp của Uyển thị liếc về phía Tuyên Thống.
Tuyên Thống nói, “Thua kém chính là cái điểm không giống đó.”
Tuyên Ngưng nhìn cặp cha mẹ đang dịu dàng nhìn nhau, “…” Nếu đã như thế, đẻ hắn ra có ích gì!
Tuyên Thống khẽ khàng xoa xoa vai vợ, đoạn kêu bà và Đoan Tĩnh đi trấn an nữ quyến. Chăm chú nhìn bóng lưng bà đi xa, rồi mới thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói với Tuyên Ngưng, “Nếu hôm nay thủ không được thì để Đoan Tĩnh đưa con đi trước. Chân trời góc bể, nơi nào cũng được, đừng trở về kinh thành nữa, cũng đừng có báo thù, hãy lưu lại huyết mạch cho Tuyên gia.”
Đoan Tĩnh đang nói chuyện với Uyển thị thì lỗ tai khẽ động, nhưng không nghe được câu trả lời của Tuyên Ngưng.
Bước chân mọi người chưa dừng, hai nhóm người ngựa cuối cùng đã gặp nhau.
Đoan Tĩnh liếc mắt đã nhận ra Kim Quang Tiêu Dao Quân và Yêu Nhiêu Quân, phẩy tay chào hỏi.
Sắc mặt của Kim Quang Tiêu Dao Quân hơi cứng lại, quạt sương bồ trong tay phe phẩy càng gấp hơn.
Xem ra bị để mắt tới rồi.
Y ra một động tác tay với Yêu Nhiêu Quân ở sau lưng.
Yêu Nhiêu Quân cao giọng nói, “Sơn thủy có tương phùng, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Tuyên Tịnh mỉm cười ôm quyền, “Tiễn quân nghìn dặm cũng phải từ biệt, hà tất tiễn xa như thế? Ngược lại khiến chúng ta áy náy không yên.”
Yêu Nhiêu Quân ngẩn người, vội nói, “Ta không phải ý này!”
Kim Quang Tiêu Dao Quân thấy thủ hạ mất mặt, hừ lạnh nói, “Ta Kim Quang Tiêu Dao Quân tuy không phải đại nhân vật ghê gớm gì, nhưng trên Bảng cao thủ cũng có một vị trí, đồ tử đồ tôn đích thân mình dẫn dắt giải cứu Tuyên gia thấy đó là đạo nghĩa giang hồ. Các người không cảm kích thì cũng thôi đi, ngược lại còn giết hại đệ tử của ta, là đạo lý gì? Hôm nay, các ngươi nhất định phải để một chữ “lý” lại đây!”
Tuyên Tịnh nói, “Nếu ngài đã là nhân vật trên Bảng cao thủ, chúng ta nào có tài đức gì mà giết hại đệ tử ngài ngay trước mắt ngài chứ?”
Kim Quang Tiêu Dao Quân bị nghẹn họng.
“Hí hí hí hí hí…”
Theo cùng một chuỗi tiếng cười không âm không dương, lão mập lùn ngồi ngay chính giữa đứng dậy, bước lên trước hai bước, “Nghe nói Lệ Khuynh Thành Lệ đại hiệp giá lâm, không biết là vị nào, để Lão tổ ta chiêm ngưỡng một phen.”
Đoan Tĩnh nhìn lão ta chằm chằm, so sánh một phen với nhân vật mà Sư Ông miêu tả, “Tướng mạo này, hẳn xét là xấu. Vừa xấu vừa lùn vừa mập vừa già, còn tự xưng là Lão tổ, chắc là Thị Huyết Lão Tổ đứng thứ bảy trong Bảng cao thủ.”
(Thị huyết: khát máu.)
“Con nha đầu điên ở đâu đến, muốn chết à!” Thị Huyết Lão Tổ giận tím mặt.
Đoan Tĩnh thành thật nói, “Chính là người mà lão muốn chiêm ngưỡng một phen đây.”
Thị Huyết Lão Tổ trừng mắt về phía Kim Quang Tiêu Dao Quân.
Kim Quang Tiêu Dao Quân có chút không dám nhìn mặt lão ta, nghiêng đầu nói, “Là nó.”
…
Thị Huyết Lão Tổ bỗng bật cười rồi ngồi xuống, “Không hổ là Lệ Khuynh Thành, quả cũng có chút kiến thức. Nhưng mà, so với những đồng đạo ngồi cùng khác, Lão tổ ta thật sự chẳng tính là gì.”
Thấy mình đã đoán đúng, Đoan Tĩnh thêm hăng hái, chỉ người đàn bà ngồi bên trái lão ta, “Người này chắc hẳn là Vu Sơn Cơ đại danh đỉnh đỉnh.”
Vu Sơn Cơ cười nói, “Quả nhiên tinh mắt. Ngươi làm thế nào nhìn ra được?”
Đoan Tĩnh nói, “Sư Ông ta từng nói, Thị Huyết Lão Tổ có người bằng hữu tốt, gọi là Vu Sơn Cơ. Nếu như không cách nào xác định Thị Huyết Lão Tổ liệu có phải là Thị Huyết Lão Tổ vừa mập vừa lùn vừa già vừa xấu hay không thì có thể so sánh với bà ta một chút, liền sẽ phát hiện lão ta vừa mập vừa lùn vừa già vừa xấu.”
“Tuyệt đối không nên nói như thế.” Vu Sơn Cơ bình tĩnh nói hết, lẳng lặng quay đầu đi, bụm miệng cười lén một hồi, để phát tiết tâm tình cao hứng của mình.
Thị Huyết Lão Tổ tức đến suýt chút thì thành Phun Máu Lão tổ.
“Vậy ngươi có biết ta là ai hay không?” Văn sĩ trung niên bên phía tay phải của Thị Huyết Lão Tổ cười híp híp mắt hỏi. Gã có một đôi mắt đào hoa, tuy rằng mặt mũi không tính là bắt mắt nhưng ánh mắt lại rất hút người.
Tuyên Ngưng thấy gã ta nhìn Đoan Tĩnh lom lom không chớp, sắc mặt lập tức xấu đi, đang tính ngăn cản hai người trao đổi thì Đoan Tĩnh đã tiếp lời, “Có hai chọn lựa, không chắc chắn lắm.”
Văn sĩ cảm thấy hứng thú, hỏi, “Hai người nào?”
“Một người là Xuyên Tâm Thủ xấu đến mức phải tự lừa mình dối người mới có thể sống tiếp được, một người là Phong Lưu Kiếm Khách rõ ràng là rất xấu nhưng lại tưởng mình đẹp trai.”
Văn sĩ phì cười một tiếng, “Ta làm sao có thể là Xuyên Tâm Thủ lúc nhỏ bị người ta hủy dung được?”
Đoan Tĩnh nói, “Vậy chính là Phong Lưu Kiếm Khách rõ ràng rất xấu nhưng lại tưởng mình đẹp trai rồi.”
Phong Lưu Kiếm Khách lạnh giọng nói, “Ta xấu ở chỗ nào?”
Đoan Tĩnh an ủi gã, “Chính bởi vì ngươi không biết, cho nên mới tưởng là mình đẹp trai đấy.”
Phong Lưu Kiếm Khách nhìn nàng, nhìn mải nhìn miết rồi bỗng bật cười, “Từ lâu đã nghe tiếng Lệ Khuynh Thành tuổi còn trẻ, võ công tuyệt thế, không ngờ lại là một vị tiểu mỹ nhân miệng lưỡi sắc bén. Để tiểu mỹ nhân lưu đày biên cảnh, nỡ lòng nào? Chi bằng làm nương tử của ta, cùng ta qua ngày tháng phong lưu khoái hoạt.”
Công nhiên đùa giỡn nữ quyến Tuyên gia, Tuyên gia tất nhiên là người người căm phẫn.
Tuyên Ngưng cực kỳ phẫn nộ, bàn tay nắm đao gần như nổi hết gân xanh, mắt thấy đã kiềm không được sắp sửa xông ra, nhưng bị Đoan Tĩnh kéo lại.
Đoan Tĩnh u oán nhìn hắn, “Ngươi xem người khác cũng biết qua ngày tháng xxxx, chúng ta lúc nào mới có thể qua ngày tháng xxxx.”
Đừng tưởng bốn chữ đó nói úp úp mở mở thì hắn không biết là cái gì.
Lồng ngực Tuyên Ngưng nghẹn một bụm hơi, nhất thời không biết nên làm sao cho tốt.
,
Hết chương 13