Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 12

  1. Home
  2. Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện
  3. Chương 12
  • 10
Prev
Next

Chương 12 – Dọc đường không yên bình [Hai]

Đoan Tĩnh nhất định biết võ công, đây là kết luận mà bà và Tuyên Thống cùng đưa ra, nhưng rốt cuộc võ công cao thấp thế nào, điều này thì không biết được. Tuyên Thống cho rằng, tay không bắt tên cũng có thể bị thương, chắc hẳn là ở trình độ của người hứng thú yêu thích. Nửa thùng nước, kêu ì ạch, đó là đặc trưng rõ rệt của đám người này.

(Nửa thùng nước còn có nghĩa là gà mờ, tay mơ. “Nửa thùng nước, kêu ì ạch” đại khái có thể hiểu theo kiểu “thùng rỗng kêu to”.)

Uyển thị vốn còn bán tín bán nghi, bây giờ xem ra, quả như dự đoán.

Bà kéo lấy tay Đoan Tĩnh, lời nói sâu xa, “Tâm ý của con, mẹ đây xin nhận. Chúng ta còn chưa đến lúc cùng đường tuyệt lộ, con tạm thời coi giữ các bà vú đi.”

Lão phu nhân được người dìu đến, cũng kéo lấy nàng, khuyên rằng, “Nghe lời mẹ chồng cháu, đợi ở nơi này.”

…

Thế này còn chưa cùng đường tuyệt lộ à?

Đoan Tĩnh hoảng hồn nhìn người ngựa phe mình rõ ràng đang bị áp chế.

Chẳng lẽ nói, Tuyên gia còn đòn sát thủ nào chưa sử dụng hay sao? Nhưng mà, nhìn qua thì đã bị đánh đến rất thảm rồi, y phục vốn thủng lỗ chỗ của Tuyên Ngưng nay đã thành quần áo của kẻ ăn mày, Tuyên Xung còn bị cắt mất một nhúm tóc. Đại chiêu mà không kìm nén cho tốt thì sẽ trực tiếp nín nhịn tới chết mất?

Nàng do dự, “Nếu không, con ra một đại chiêu trước để mọi người tranh thủ chút thời gian?”

Hình thức hiểm trở, Uyển thị và Lão phu nhân đều chú tâm chiến cục, tiếng nói của nàng lại khẽ, chẳng ai chú ý tới. Nếu đã không ai đáp trả, Đoan Tĩnh liền xem như mọi người đã đồng ý. Nàng gỡ tay của Lão phu nhân, đẩy Uyển thị qua bên cạnh một chút.

Uyển thị hồ nghi quay đầu lại, liền thấy Đoan Tĩnh đội – đất – chui – lên!

…

Thế này là muốn thăng thiên sao?

Nữ quyến Tuyên gia nhất tề ngẩng đầu nhìn thần tiên… không đúng, là Đoan Tĩnh.

Đoan Tĩnh liên tiếp lật người mấy vòng trên không trung, lao vút vào chiến trường, ra tay như điện, xách từng người từng người bên địch lên, ném về phía Kim Quang Tiêu Dao Quân ở nơi xa, chẳng mấy chốc, chiến trường đã sạch sẽ hơn phân nửa.

Sắc mặt của Kim Quang Tiêu Dao Quân khẽ biến. Những người khác thì cũng thôi đi, nhưng Yêu Nhiêu Quân và Ngân Dực Tứ Kiệt không phải là những lính mới bình thường, thế mà cũng bị đối đãi y chang, có thể thấy võ công của người mới đến cao không chỉ hơn một chút, mà ít nhất là một cấp bậc, thậm chí còn hơn nhiều!

Đoan Tĩnh dường như chẳng hề ý thức được mình đã làm bao nhiêu chuyện phi thường, nàng kéo lấy “vải vóc” trên người Tuyên Ngưng, lau mồ hôi không cẩn thận sờ phải lên trên đó, “Ta không tính là quấy rầy đấy chứ?”

“…”, Sự thả lỏng sau trận đại chiến đến quá đột ngột, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng hóa thành một câu, “Thấy quỷ rồi”, hắn hít sâu một hơi mới nói, “Không, hoan nghênh quấy rầy.”

Đại địch trước mặt, không thích hợp để nói chuyện phiếm.

Đám người Liêu Huy, Tuyên Thống có rất nhiều suy nghĩ, cũng chỉ có thể suy nghĩ trước. Bọn họ ào ào tập trung sau lưng Đoan Tĩnh, đứng song song với nhân mã của Kim Quang Tiêu Dao Quân.

Kim Quang Tiêu Dao Quân độc ác lườm Đoan Tĩnh, “Ngươi chui từ nơi nào ra hả?”

Đoan Tĩnh nói, “Nếu ngươi không mù, chắc hẳn là đã nhìn thấy ta chui từ nơi nào ra.” Nàng chỉ về phía sau.

Kim Quang Tiêu Dao Quân nói, “Ngươi tuổi tác thế kia võ công hạng này… rất ít thấy.”

Đoan Tĩnh nói, “Ít thấy nên gì cũng kỳ quái.”

Một hồi nói y mù, một hồi nói y kiến thức hạn hẹp, xem y chẳng ra thể thống gì cả à?!

Kim Quang Tiêu Dao Quân tức đến mặt trắng bệch, nhưng vẫn giữ vững phong độ, thật sự là sắp nổ phổi đến nơi rồi, “Bổn quân không giết kẻ vô danh, hãy xưng tên đi.”

Tuyên Ngưng đang tính ngăn cản, Đoan Tĩnh cương trực đã đỉnh đạc hô to, “Ta tên là Ngư Đoan Tĩnh.”

Kim Quang Tiêu Dao Quân thấp giọng hỏi Yêu Nhiêu Quân, “Từng nghe qua chưa?”

Yêu Nhiêu Quân bị ném giờ lưng vẫn còn đau, mặt u ám nói, “Đừng nói Ngư Đoan Tĩnh chưa từng nghe qua, cả người họ Vu, Ngu, Ngư, Dư, Du, Vũ cũng không có hoàn toàn phù hợp.”

Kim Quang Tiêu Dao Quân nói, “Không có hoàn toàn phù hợp, chẳng lẽ còn có phù hợp vài phần?”

Yêu Nhiêu Quân nói, “Đại tiểu thư của Tử Long sơn trang họ Vu, tuổi tác xấp xỉ cô ta, nhưng võ công nhiều nhất chỉ xếp ở cuối bậc hai. Còn con gái thứ hai của Thiết Diện Lang Quân, họ Dư, chưa đến 20, vừa mới xuất giá, võ công nhiều nhất ở giữa bậc hai và ba. Còn có…”

“Được rồi.” Kim Quang Tiêu Dao Quân cười lạnh với Ngư Đoan Tĩnh, “Không ngờ ngươi chỉ có một thân võ công, nhưng gan nhỏ như chuột! Chẳng dám báo họ tên thật.”

Đoan Tĩnh không hiểu, “Ta thật sự tên là Ngư Đoan Tĩnh.”

Kim Quang Tiêu Dao Quân nói, “Chuyện lớn chuyện nhỏ, cao thủ thấp thủ trong giang hồ, ta không dám nói là biết mười phần, nhưng ít nhất cũng là chín phần rưỡi. Thế nhưng tên của ngươi ta chưa từng nghe thấy, chuyện này căn bản không thể nào.”

Đoan Tĩnh chợt bừng tỉnh, nói, “Ta biết tại sao rồi, tại vì khi hành tẩu gianh hồ ta không dùng cái tên này.”

Kim Quang Tiêu Dao Quân nhỏi, “Ngươi hành tẩu giang hồ dùng là?”

“Lệ Khuynh Thành.”

…

Đám người Kim Quang Tiêu Dao Quân cực kỳ ăn ý quay đầu chạy mất.

…

Đoan Tĩnh quay đầu lại nhìn những người khác.

Tuyên Ngưng câm nín nhìn nàng.

Đám người Tuyên Thống luân phiên đi lên, không nói năng gì chỉ vỗ vỗ vai hắn, lại nhìn sang Đoan Tĩnh với ý tứ sâu xa.

Biển Kha tiến lên muốn nói vài câu gì đó, bị Liêu Huy lôi đi.

Chỉ trong chốc lát, chiến trường ban nãy còn đánh đến ngươi chết ta sống giờ chỉ còn lại hai người Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng.

Trên gương mặt trắng nõn của Tuyên Ngưng còn chảy dài hai vệt máu, xem ra giống như hai hàng huyết lệ, có chút bi thảm, cũng có phần dữ tợn.

Đoan Tĩnh vốn muốn tranh công, nhưng nhìn đôi ngươi sâu thẳm của hắn, đột nhiên không biết nói gì, hai tay vặn đi vặn lại ống tay áo, cuối cùng nhịn không được cái bầu không khí chỉ nhìn nhau mà không nói năng gì, đang tính len lén lĩnh đi tìm Uyển thị. Chân vừa dời một bước, liền bị Tuyên Ngưng kêu lại.

Tuyên Ngưng tìm một cái rễ cây thô to chìa ra để ngồi xuống, “Qua đây, giúp ta băng bó vết thương.”

Đoan Tĩnh im lặng đi theo, im lặng ngồi xuống, im lặng đếm số lượng vết thương của hắn, lại nhìn số vải còn thừa lại trên người hắn, lắc đầu có phần khó xử, “Hình như không đủ.”

Tuyên Ngưng nhìn y phục của Đoan Tĩnh.

Đoan Tĩnh suy xét một hồi, cởi giày ra, đoạn cởi vớ ra đưa cho hắn, “Cái này cho ngươi.”

Tuyên Ngưng theo bản năng bịt mũi lại, “Cô dám dùng vớ băng bó vết thương cho ta?”

Đoan Tĩnh nói, “Ta mang giày đi đường, vớ giấu ở bên trong, sạch sẽ lắm.”

Dù có sạch sẽ hơn nữa, Tuyên Ngưng cũng không thể nào dùng chúng để băng bó vết thương của mình được. Hắn kiên định, quả đoán, không chút do dự khoát tay.

Đoan Tĩnh vẫn còn muốn khuyên, Tuyên Ngưng đã giáng đòn phủ đầu, “Tại sao cô không nói với ta cô là Lệ Khuynh Thành?”

Quả nhiên đã chuyển được sự chú ý, Đoan Tĩnh nói, “Ngươi không có hỏi mà.”

Tuyên Ngưng nói, “Chuyện quan trọng thế này đương nhiên phải chủ động khai báo!” Bất ngờ đến quá nhanh. Thật sự là đã rất lâu rồi không lĩnh hội cái cảm giác kích động khi tuyệt lộ được cứu thế này. Hắn không hoài nghi tính chân thực trong lời Đoan Tĩnh nói, dù sao thì, Kim Quang Tiêu Dao Quân chạy chối chết chính là chứng minh tốt nhất.

Đoan Tĩnh hoài nghi nói, “Tại sao lại rất quan trọng?”

Tuyên Ngưng hỏi ngược lại, “Tại sao lại không quan trọng?”

Đoan Tĩnh hỏi, “Ta tên là Lệ Khuynh Thành, ngươi động phòng với ta sao?”

Tuyên Ngưng đáp, “… Hai chuyện này không liên quan.”

Cho nên không quan trọng đấy.

Đoan Tĩnh không nói, nhưng sắc mặt đã rõ rõ ràng ràng biểu thị ra.

Tuyên Ngưng cảm thấy bất lực, “Cô còn chuyện gì chưa nói ta biết.”

“Nói ngươi biết hết rồi.”

“Cô chắc chắn?”

“Thật ra, lúc trước ta nói mình võ công thứ ba thiên hạ, là ngươi không tin mà.” Đoan Tĩnh có phần tủi thân.

Tuyên Ngưng lúng túng nói, “Ta là võ tướng, biết về chuyện trên giang hồ cũng có hạn. Ta cứ luôn cho rằng Lệ Khuynh Thành là nam cơ.”

Đoan Tĩnh nói, “Không sao, còn có người tưởng ta là ông cụ râu tóc bạc phơ nữa, sau đó thì tìm Sư Ông ta đánh một trận.”

Tuyên Ngưng nói, “Vậy y nhất định biết vậy chẳng làm.” Đồ tôn đã là thứ ba thiên hạ, Sư Ông càng khỏi phải nói.

“Chuyện đó là tất nhiên. Ta đánh y thành cái đầu heo lớn! Ai biểu y đánh Sư Ông ta thành đầu heo.”

“… Võ công của Sư Ông cô so với cô thì thế nào?”

Đoan Tĩnh trả lời không chút nghĩ ngợi, “Kém xa lắm.”

Tuyên Ngưng vẫn có chút không dám tin, “Là cô kém ông ấy rất xa hay là ông ấy kém cô rất xa?”

Chuyện này chỉ nói suông thôi thì chẳng thể rõ ràng, Đoan Tĩnh dứt khoát làm phép so sánh, “Võ công của Sư Ông ta chỉ tốt hơn ngươi có chút xíu xiu.”

…

Tuyên Ngưng nhìn đôi vớ trong tay nàng, nội tâm có nỗi thôi thúc dùng chúng để chặn miệng nàng lại.

Hết chương 12

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 12"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

trung-sinh-chi-thien-ha.jpg
Trùng Sinh Chi Thiên Hạ
7 Tháng 12, 2024
phieu-mieu-7-quyen-than-do.jpg
Phiêu Miểu 7 – Quyển Thần Đô
2 Tháng mười một, 2024
buong-rem-pha-le.jpg
Buông Rèm Pha Lê
29 Tháng mười một, 2024
cac-lao-phu-nhan-duong-thanh-ky.jpg
Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký
29 Tháng mười một, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online