Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 11
Chương 11 – Dọc đường không yên bình [Một]
Trán bị đánh khẽ một cái.
Đoan Tĩnh xoa xoa trán, ai oán nhìn hắn, dường như đang chất vấn sao hắn lại ăn hiếp người bị thương.
Tâm tình của Tuyên Ngưng cuối cùng cũng tốt lên, lẩm bẩm, “Trước nay chưa từng biết tay bị thương đầu óc cũng hỏng theo.”
Đoan Tĩnh phản bác, “Đầu rõ ràng là do ngươi gõ hỏng!”
Tuyên Ngưng cười cười, “Được, trách ta.”
Hình như chỗ nào không đúng?
Tuyên Ngưng đã nhắm mắt ngủ rồi, lại bị Đoan Tĩnh lay dậy, “Đầu óc ta không có hỏng.”
Tuyên Ngưng, “…” Vì câu nói này, cần phải quấy người ta tỉnh mộng sao?
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với Đoan Tĩnh, con ngươi đen thẳm lộ sự chuyên chú.
Tim Đoan Tĩnh đập hai cái, có chút ngượng ngùng tiến tới, giữa chừng lại cảm thấy lúc trước hắn cự tuyệt dữ dội như vậy, không thể nào đột nhiên thay đổi chủ ý được, cái gọi là “không có chuyện gì mà ân cần, không phải là gian tức là trộm”… Nếu đã không phải gian, vậy quá nửa là trộm rồi. Nàng trù trự có nên chủ động lấy của hồi môi giấu riêng ra hay không.
Tuyên Ngưng thấy tư thế kỳ quái của nàng dừng giữa không, không lên không xuống như bị điểm huyệt vậy, nhịn không được mà đẩy nàng một cái.
Đoan Tĩnh cực kỳ chậm rãi ngã vào lòng hắn.
Tuyên Ngưng, “…” Sớm nên biết nàng ta sở trường nhất là chiêu này, thế mà mình còn không tránh không né, mình mới là cái đứa đầu óc bị hỏng kia ấy?
Đoan Tĩnh ở trong lòng hắn đợi một hồi, cuối cùng không có thêm một bước phát triển nữa, nàng yếu ớt thở dài một hơi.
Lại là một ngày bình an vô sự.
Hôm qua là ngày khinh khiếp nhất của Liêu Huy từ khi sinh ra đến giờ, nhắm mắt mở mắt đều có đao quang kiếm ảnh đi theo, một đêm lăn lộn khó ngủ. Ngày hôm sau, trời chưa sáng đã gấp gáp thức dậy, tuần tra một vòng, nơi nào cũng là những bạn chung bệnh đồng bệnh tương liên.
Biển Kha trước nay kiêu ngạo như gà trống cũng ngủ không ngon, vành mắt xanh đen giống như quỷ thắt cổ sống lại.
Dọc đường đi, Tuyên gia, những người đáng lẽ phải chịu cực chịu mệt nhất lại ngủ rất ngon giấc, nam nam nữ nữ, già già trẻ trẻ, đều ngủ rất say.
“Hừ.” Biển Kha giơ roi ngựa lên, mặt mũi khó chịu bước qua.
Liêu Huy vội vàng ngăn y lại, “Dọc đường không yên bình, vẫn còn phải dựa vào bọn họ.”
Biển Kha nói, “Vốn dĩ chính là do bọn chúng gây ra.”
Liêu Huy nói, “Ta thấy bên trong có sự lạ.” Rốt cuộc cũng xuất thân từ thế gia, thấy nhiều âm mưu dương mưu, đối phương là thật tâm cứu người, hay là treo cờ hiệu cứu người để hại ngài, y liếc mắt đã thấu. Chỉ là, người dám hãm hại Tuyên gia hơn nửa là quyền cao chức trọng, y chỉ là một hậu duệ của thế gia sa sút, tất nhiên không thể lộ liễu nói điều gì.
“Bất kể nói thế nào, chức trách của ngươi và ta là an toàn đưa người đến Lĩnh Tây, những chuyện khác không nghe không hỏi.”
Liêu Huy tuy không thích y, nhưng ngồi chung một thuyền, dầu có không thích hơn nữa thì cũng phải nhẫn nhịn.
Biển Kha hung tợn nhìn trừng trừng Tuyên Thống, cũng chả biết nghe lọt được bao nhiêu.
Trời tờ mờ sáng, nam đinh của Tuyên gia thức dậy trước, cùng gia bộc lấy nước nhóm lửa, đợi nữ quyến thức dậy thì trực tiếp rửa ráy.
Đợi khi họ đã dọn dẹp hoàn tất, Liêu Huy mới đưa Biển Kha tới, cùng Tuyên Thống thương lượng lộ trình tiếp theo.
Tuyên Thống trước tiên là nói một tràng những lời đại nghĩa lẫm liệt, gạt sạch quan hệ giữa mình với Hắc Phong trại.
Liêu Huy nói, “Ca ca nói đi đâu vậy! Huynh và ta cùng chung hoạn nạn, đối xử chân thành với nhau, chẳng lẽ ta còn đi tin lầm người ngoài hay sao? Thủ đoạn của đối phương quả thật nham hiểm, ta thấy không giống muốn cứu ca ca, ngược lại là…”
Lời chưa hết, ý đã đạt.
Tuyên Thống lộ vẻ xúc động nói, “Liêu tướng quân nhìn rõ mọi việc. Những người đó e rằng là do kẻ thù ngày xưa của ta phái đến, bọn chúng biết rõ ta sẽ không đi theo chúng, vậy mà còn đến cướp người, rõ ràng là muốn hãm hại ta thành phường bất trung bất nghĩa. Nếu không gặp được người phân rõ trắng đen như hai vị, hôm nay ta đây e rằng bỗng dưng phải gánh cái oan khó rửa này rồi.”
Liêu Huy lại an ủi một hồi.
Tiếp tục lên đường, đàn ông Tuyên gia cùng gia bộc đều cầm theo những vũ khí nhặt được, ngoại trừ ăn vận ra thì cũng không khác đám giải sai là mấy.
Biển Kha oán trách mấy câu, Liêu Huy nói, “Trận đánh hôm qua, phía chúng ta tổn thất một phần bốn nhân thủ, đây còn là mới bắt đầu, cứ thế này mãi, người của Tuyên gia không động thủ, chúng ta cũng phải chết trên đường đến Lĩnh Tây thôi. Phòng cuối cùng cũng phòng không được, chẳng bằng đối đãi chân thành, gửi gắm niềm tin, với uy tín của Tuyên gia, sẽ không làm ra chuyện thất tín bội nghĩa, hy vọng sống còn của chúng ta còn cao hơn chút.”
Đã nói đến “sống còn” rồi, Biển Kha tất nhiên không lời để nói nữa.
Mức sống được nâng cao, sĩ khí cũng nước lên thì thuyền lên. Trên dưới Tuyên gia thay đổi từ vẻ chán nản lúc mới bị lưu đày, giờ cả ngày đều vui mừng hân hoan.
Có lúc đám lính giải sai cũng chẳng phân biệt được ai mới là người bị lưu đày. Nếu không thì, tại sao lại cảm thấy bản thân mình còn buồn khổ hơn?
Nhưng mà, Tuyên gia người đông, thể nào cũng có tiếng nói bất đồng.
Tỷ dụ như Đoan Tĩnh, mấy ngày nay tâm tình chẳng mấy khá khẩm.
Không biết có phải là người có công ăn chuyện làm đặc biệt sợ cảnh tái thất nghiệp hay không, sau khi Tuyên Ngưng cầm vũ khí, làm việc vô cùng nghiêm túc, ý chiến chiến đấu cực kỳ dồi dào, ngay cả ban đêm canh gác cũng rất tích cực. Có mấy lần tỉnh giấc giữa đêm, nàng đều chỉ nhìn thấy bóng lưng cao và thẳng tắp của hắn, loại chuyện tốt lấy cánh tay làm gối không còn lặp lại nữa.
Yên bình được mấy ngày, dường như Liêu Huy vui vẻ đến mức tưởng là sẽ cứ bình an thế này đến Lĩnh Tây thì lại có một đám người nhảy ra, năm sáu chục người, chiến trận cực lớn.
Đầu lâu khô đét thậm thà thậm thụt trốn trong đám người, ghé gần một ông già mặc đồ vàng lấp lánh ánh kim, nhỏ giọng nói gì đó.
Ông già ngồi trên ghế mây, tay cầm quạt ba tiêu, khí khái phi phàm, “Ai là Tuyên Thống?”
Liêu Huy nhíu mày, đang muốn tiến lên một bước, khóe mắt liếc thấy Biển Kha bên cạnh đã chỉ về phía Tuyên Thống.
Ông già nói, “Nghe nói đồ tôn của ta đến cứu ngươi, ngươi lại giết chết nó. Không biết lòng tốt của người khác thì cũng thôi đi, còn vong ân phụ nghĩa, ta thấy ngươi bị lưu đày lại là một chuyện Hoàng đế lão nhi làm rất tốt. Lĩnh Tây xa xôi, so với việc đến đó rồi chết, chi bằng chết ở nơi này, xuống dưới địa phủ đoàn tụ với người nhà của ngươi đi!”
Bốn bóng người lấp lóe ánh bạc bay vút lên, nhào về phía Tuyên Thống.
Tuyên Xung và Tuyên Ngưng đồng thời từ hai bên lướt ra nghênh chiến!
Lấy một địch hai, Tuyên Ngưng vẫn tay nghề thành thạo, Tuyên Xung lại đánh có phần trầy trật, cũng may Tuyên Ngưng thỉnh thoảng lại trợ giúp, cũng được ngang tài ngang sức.
Tuyên Thống quét mắt, tạm yên tâm, từ xa xa ôm quyền nói với ông già, “Xin hỏi nên xưng hô với các hạ thế nào?”
“Thứ đồ thiển cận nông cạn! Ngay cả Kim Quang Tiêu Dao Quân xếp thứ 23 trên bảng Cao Thủ cũng chưa từng nghe qua?” Một tên nữ giả nam trang cao gầy lắc hông quơ múa chiếc khăn tay nhỏ bước ra.
Tuyên Thống nói, “Ta tuy có bắt giữ quý đồ tôn, nhưng đã trả về không tổn cọng lông ngọn tóc, tại đây đều là nhân chứng, lời đồn giết hắn là từ đâu mà ra?”
Kim Quang Tiêu Dao Quân cười giễu nói, “Tướng quân sợ chết không dám nhận?”
Tuyên Thống nói, “Có tội ta đương nhiên nhận, tội của kẻ khác thì ta không gánh thay.”
Kim Quang Tiêu Dao Quân cũng không dây dưa, “Chuyện này tạm thời không nhắc. Di nguyện của đồ tôn của ta, muốn cứu ngươi khỏi hố lửa, ngươi đi hay là không đi?”
Tuyên Thống nói, “Ta lãnh chỉ đi Lĩnh Tây, nếu không đi, tức là kháng chỉ.”
Kim Quang Tiêu Dao Quân nói, “Ta mặc kệ kháng không kháng chỉ, chỉ hỏi ngươi đi hay không?”
“Không đi.”
“Vậy tức là tìm đường chết.”
Kim Quang Tiêu Dao Quân vung quạt, tên nữ giả nam kia nhảy lên một cái, nhào về phía Tuyên Thống, “Vậy để Yêu Nhiêu Quân ta ra tiếp tướng quân!” Ngay sau đó, lại có mười mấy thiếu nam thiếu nữ toàn thân đen kịt xông về phía chiến trường. Võ công của đám Hắc Phong đệ nhất trại lúc trước không thể so với bọn chúng được.
Yêu Nhiêu Quân ra tay nhanh như chớp, đánh với Tuyên Thống bất phân thắng bại.
Liêu Huy xông ra một lần, suýt chút bị một hắc y thiếu nữ cắt mất đầu, bị dọa cho thối lui đến bên bìa vòng vây của Tuyên gia. Biển Kha khá hơn một chút, y xuất thân là võ trạng nguyên, võ công cũng không đến nỗi nào, xông ra giết được một tên, lại cản được ba tên, còn lại thì không nổi nữa. Lính giải sai từ sớm đã bị giết chỉ còn loe hoe vài người. Thân binh của Tuyên gia phần thì bị điều đi, phần thì bị giáng chức, đều không ở bên cạnh, nô bộc của Tuyên gia tuy biết võ, nhưng cũng chỉ biết sơ sơ, gặp được cao thủ thật sự thì chỉ có liên tiếp tháo chạy.
Tình cảnh này, nữ quyến của Tuyên gia cũng lo lắng không yên.
Lão phu nhân nắm chặt tay Uyển thị, run giọng nói, “Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ…”
Uyển thị hiểu ý của bà.
Một khi thua rồi, không phải chết, chính là hàng.
Bà hiểu Tuyên Thống, người đàn ông đó thà chết trận chứ tuyệt đối sẽ không nhẫn nhục cầu sinh. Nếu thật sự đến giờ khắc đó, bà cũng chỉ có thể…
“Nhường một chút.” Phía sau tuyền đến tiếng than thở khe khẽ, một bàn tay quấn vải cố gắng giãy dụa tiến lên.
Uyển thị xoay đầu lại, liền nhìn thấy Đoan Tĩnh từ bên ngoài từng chút từng chút chen lên trước.
Thấy Uyển thị nhìn mình, Đoan Tĩnh giải thích, “Để tránh xuất sư chưa kịp đánh đã tử vong, con muốn giữ hơi sức để xuất đại chiêu.”
,’
Hết chương 11