Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 10

  1. Home
  2. Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện
  3. Chương 10
  • 10
Prev
Next

Chương 10 – Trong nhà không yên bình [Mười]

Tuyên Ngưng khom lưng tóm lấy tay nàng, Đoan Tĩnh thuận thế ngã vào lòng hắn.

Tuyên Ngưng, “…” Thế ngồi vững chãi như thế, rốt cuộc làm sao ngã nhào qua đây vậy?

Đoan Tĩnh cũng không muốn.

Nhưng mà, thật sự, đau quá đi!

Chân khí tán loạn không chịu quản thúc đang tùy ý xục xạo trong cơ thể, một chốc dạ dày đau, một chốc thì bụng đau, một chốc thì ngực đau, giống ai đang cầm cây búa nhỏ gõ keng keng trong người nàng vậy. Đều tại nàng cậy mạnh đón tên, vận dụng nội lực, nên đã trúng chiêu.

Tuyên Ngưng kiểm tra tay của nàng, trở qua lật lại mấy lần cũng chỉ là hai vết thương không sâu, đối với người quanh năm chiến đấu mà nói thì chẳng khác gì gãi ngứa. Nhưng thấy nàng khó chịu đến môi trắng bệch, trong lòng hắn có chút khuấy động. Rốt cuộc cũng là thiên kim tiểu thư, không chịu được khổ cực cũng hợp tình hợp lý.

Chỉ là…

“Ai kêu cô bắt!”

Hắn tức giận xé vạt áo của nội y, băng bó vết thương cho nàng.

Đoan Tĩnh nằm trong lòng hắn, đau đến mồ hôi lạnh túa ra, chẳng nói được câu nào, chỉ cảm thấy tay bị nghịch nghịch một hồi, người cũng bị lật lên, thấp thoáng có ai nói bên tai nàng, nhưng nàng chẳng có tâm trí lắng nghe.

Sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu luyện công đã cẩn thận một chút, cẩn thận một chút, cẩn thận thêm chút nữa.

Quả nhiên, phương pháp khỏe nhất vẫn là động phòng mà.

Nàng miễn cưỡng mở mắt, tìm kiếm Tuyên Ngưng.

Gương mặt xinh đẹp vô cùng tiến gần nàng, dường như đang hỏi nàng gì đó. Nàng không nghe rõ, chỉ biết người này không phải tướng công.

Đoan Tĩnh quay đầu đi, lại ngồi thẳng dậy, ngồi chồm hổm ổn định, thử dẫn dắt luồng chân khí tán loạn kia.

Tuyên Ngưng ném Hoàng Vượng đã đồng ý rút lui lại cho đám người Hắc Phong đệ nhất trại, nhân lúc nội bộ bọn chúng rối ren, tiêu diệt một nhóm người nhỏ. Đầu lâu khô đét thấy đã không thể cứu vãn, chịu không nổi lời tranh cãi om sòm của Hoàng Vượng, cuối cùng cũng hạ lệnh rút lui.

Tuyên Xung hét lớn với bóng lưng của Hoàng Vượng, “Ngươi họ Hoàng nhất định phải mặc màu vàng mới có thể bổ sung sức mạnh được! Lần sau đừng có ra ngoài với bộ dáng đen thui thủi nữa. Thật sự là không ổn! Cởi sạch còn tốt hơn là mặc màu đen!”

Gia bộc của Tuyên gia và đám giải sai được trận cười vang.

Tuyên Ngưng trở về khu gia quyến, phát hiện Đoan Tĩnh đã ngồi dậy, hắn cau mày nói, “Nàng ấy thế nào rồi?”

Uyển thị nói, “Con bé không thích người khác, chẳng thể rời khỏi con một khắc.”

Tuyên Ngưng, “…” Gần mực thì đen, người hiền lương thục đức như mẹ lại có thể nói những lời này, nhất định là bị cha nhiễm bẩn rồi.

Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng vẫn ngồi sụp xuống, khẽ kéo cánh tay Đoan Tĩnh, một tiếng “cô” còn ngậm ở đầu môi, Đoan Tĩnh đã ngã xuống, trực tiếp nhào vào lòng hắn.

Uyển thị sửng sốt, âm thầm gật đầu: Cô con dâu này có chút thủ đoạn!

Tuyên Ngưng cứng đờ, đôi tai lặng lẽ phiếm hồng, đang tính kêu nàng quy củ một chút, thì lại phát hiện Đoan Tĩnh đã hôn mê rồi, “… Mẹ!”

Sau chiến tranh loạn lạc lại là một trận chiến tranh loạn lạc.

Liêu Huy dẫn Biển Kha đi dọn dẹp chiến trường.

Một đệ tử thế gia lập chí ăn no chờ chết, một Võ trạng nguyên chưa từng nhìn thấy việc đời, nào đã gặp qua tình huống này?

Cuối cùng vẫn là Tuyên Xung ra ngựa.

Lần đẩy địch này, công của Tuyên gia không thể không có, lúc luận công ban thưởng Liêu Huy cũng chẳng bỏ lỡ, cảm tạ toàn bộ không nói, ngay cả xiềng xích gì đó cũng thu hết lại.

Mệt mỏi sau trận chiến, chọn một nơi có thể vừa công vừa thủ để hạ trại nghỉ ngơi.

Hai đống lửa trại, Liêu Huy phân cho Tuyên gia một đống, thấy Tuyên Ngưng ôm lấy Đoan Tĩnh không chút động đậy, ánh mắt y dừng trên cánh tay băng bó, “Là cô nương tay không bắt tên?”

Uyển thị nói, “Chỉ là đưa tay huơ một cái…” Chính bản thân mình còn không lừa gạt được.

Cũng may là Liêu Huy không hỏi tới.

Uyển thị chạy đến len lén nói với Tuyên Thống, “Người chưa từng luyện công cũng có thể bắt được tên ư?”

Lúc đó Tuyên Thống đang bận đánh lộn… à, ngăn địch, không hề nhìn rõ chân tướng, chỉ là tưởng tượng một chút, “Trừ phi lấy mình làm bia.”

Trường hợp lấy mình ngăn tên cũng khá là nhiều, nhưng con dâu mới rõ ràng không phải kiểu người này.

Lúc đó Uyển thị nhìn thấy rất rõ ràng, Đoan Tĩnh đã giơ tay lên, huơ trong không trung một cái, mũi tên liền rơi vào tay một cách vững vàng, sắc mặt trắng nhợt vứt tên đi là chuyện của sau này. Bà ngập ngừng nói, “Chàng nói lai lịch của con bé, liệu có như Thiện Thiện nói không?”

Điều bà nghĩ đến thì Tuyên Thống đương nhiên cũng nghĩ đến, nhưng tấm lòng rộng lớn, không lưu tâm, “Tuyên gia đã đến bước đường này rồi, còn mưu đồ gì chứ?”

“Điều này khó nói, đám sơn tặc hôm nay, thiếp thấy không có ý tốt.” Nếu như thật sự cứu người, làm gì có kiểu đánh ấy, còn nghĩ đủ mọi cách để làm giải sai nổi giận. Tâm thần bà không yên, “Y vẫn không muốn buông tha chúng ta.”

Tuyên Thống ôm lấy bà, “Đừng lo lắng.”

Tuyên Ngưng thấy Đoan Tĩnh hồi lâu không tỉnh, đang muốn qua kiếm Tuyên Thống và Uyển thị để nghĩ cách, nâng mắt lên nhìn thấy bọn họ lại bắt đầu chàng chàng thiếp thiếp, không chứa được người khác ở bên cạnh, hắn nhịn không được bịt mắt lại.

Lúc Đoan Tĩnh tỉnh lại, sắc trời đã tối hẳn, bên mình chỉ có đống lửa cháy âm ỉ chiếu sáng.

Nàng cử động đầu, nhìn thấy một cái cằm đã lún phún màu xanh của râu mới lú và đôi môi có phần hơi khô khốc nhưng đường nét thì rất đẹp.

Cái gọi là mỹ nhân, chính là ngũ quan phân phân hợp hợp cũng đẹp tựa thiên tiên.

Ánh nhìn chăm chú mãnh liệt như thế, khiến Tuyên Ngưng muốn ngó lơ cũng không được. Hắn mở mắt ra, cúi đầu nhìn nàng, vừa khéo đối diện với đôi mắt trong suốt lấp lánh kia.

Dung mạo của nàng không tệ, tuy không khuynh quốc khuynh thành bằng Uyển thị, cũng không yêu kiều rạng rỡ như Liễu thị, nhưng hơn ở phần thanh nhã tú lệ, nhất là ở giữa hai hàng lông mày, hòa trộn là vẻ ngây ngô không hiểu thế sự và anh khí sắc bén không thể đỡ được, lúc đỏ mặt cũng không ngoại lệ…

Ưm? Đỏ mặt?

Hắn bỗng phát hiện mặt nàng dần dần nổi lên vẻ xấu hổ.

Hóa ra nàng ta cũng biết thẹn thùng?

Tuyên Ngưng như thấy vạn tuế ra hoa, ánh mắt càng lúc càng chuyên chú.

Lông mi của Đoan Tĩnh run run, ngước mắt vội vã liếc hắn một cái, lại liếc một cái, thấy hắn từ đầu đến cuối cứ nhìn mình, cuối cùng nhịn không được mà rằng, “Ngươi… Đồng ý rồi à?”

Như mưa băng trút xuống, Tuyên Ngưng lập tức nguội lạnh khỏi cái “vẻ đẹp” còn chưa kịp hình thành thì đã bị đánh trở về nguyên hình. Hắn nói, “Không có.”

Khóe miệng của Đoan Tĩnh xệch xuống, “Tại sao?”

Cái lý do “hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào” đã dùng qua một lần, nàng ta rõ ràng không để ý, Tuyên Ngưng chỉ còn cách đổi cái khác, “Cô đang trọng thương.”

“Chỉ là thương nhỏ, không gì đánh ngại.” Đoan Tĩnh sốt ruột nói.

“Nếu đã là thương nhỏ,” Tuyên Ngưng chậm rãi nói, “Vậy cô dậy đi chứ?”

“Hả?” Đoan Tĩnh còn chưa rõ tình hình, phía sau đã bị đẩy ngồi dậy.

Tuyên Ngưng cử động đùi phải tê nhừ, đổi tư thế khác, nằm xuống liền ngủ.

Đoan Tĩnh có trì độn hơn cũng phát hiện ra mình lại làm hỏng chuyện rồi, nàng dè dặt sáp tới gần, rì rầm lẩm bẩm, “Tay có hơi đau.”

Tuyên Ngưng nhắm mắt, lười biếng nói, “Chỉ là thương nhỏ, không gì đáng ngại.”

Đoan Tĩnh cắn môi, “Ban nãy không đáng ngại, bây giờ đáng ngại rồi.”

“Tại sao ban nãy không đáng ngại, bây giờ lại đáng ngại rồi?”

Đoan Tĩnh suy nghĩ, “Ban nãy sắc dục huân tâm, bây giờ đã tỉnh táo lại một chút.”

Tuyên Ngưng, “…” Bây giờ làm gì mà tỉnh táo một chút?!

Đoan Tĩnh thấy hắn mở mắt nhìn mình, lập tức đưa cánh tay bị thương qua.

Tuyên Ngưng nhìn tay của nàng, giống như lơ đãng hỏi, “Cô biết võ công?”

“Biết chứ.” Đoan Tĩnh trả lời chẳng chút do dự.

Tuyên Ngưng, “…” Hoàn toàn không giống với dự đoán, còn tưởng nàng ta sẽ ấp a ấp úng có lệ cho qua. Tảng đá lớn không biết khi nào đè lên tim hắn được bỏ xuống, hắn ngồi dậy, kéo bàn tay Đoan Tĩnh qua tỉ mỉ xem xét.

Hắn nhìn nàng, đồng thời, nàng cũng nhìn hắn.

Tuy tướng mạo không được tốt như Tuyên Tịnh, lại không biết chỗ nào có tật, trước sau cũng không muốn động phòng với nàng, nhưng mà, ưu điểm thì vẫn có. Ví dụ như…

Đoan Tĩnh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tìm được một cái…

Hắn lấy được một người vợ rất tốt!

Kiếp trước nhất định cũng là một đại anh hùng vì nước vì dân!

Đáng tiếc thay, kiếp này đại anh hùng có phần đang ở trong phúc mà lại không biết là phúc.

Đoan Tĩnh sâu xa thở dài.

“Sợ đau còn tay không bắt tên?” Nghe nàng thở dài, tâm tình bỗng trở nên không tốt, giọng điệu của Tuyên Ngưng cũng trở nên nghiêm nghị.

Đoan Tĩnh nói, “Ta không ngờ đột nhiên sẽ có sự cố.” Với võ công của nàng, tay không bắt tên cũng nhẹ nhàng như nâng ly thôi. Nếu không phải luồng chân khí đó không nghe lời, chạy tán loạn trong bụng, hại nội công của nàng đột nhiên bị phân tán, thì làm gì bị thương chứ.

Sợ hắn chê mình, nàng cường điệu, “Ngày thường võ công của ta rất tốt, rất tốt rất tốt đó, hôm nay là ngoài ý muốn.”

Tuyên Ngưng nhướng mày, “Tốt thế nào?”

Đoan Tĩnh kiêu ngạo nói, “Thứ ba thiên hạ!”

Hết chương 10

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 10"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

toan-vien-phao-hoi-tieu-su-muoi-nghich-thien-sua-menh-convert.jpg
Toàn Viên Pháo Hôi, Tiểu Sư Muội Nghịch Thiên Sửa Mệnh Convert
13 Tháng mười một, 2024
dao-hoa-chiet-giang-son.jpg
Đào Hoa Chiết Giang Sơn
11 Tháng mười một, 2024
nam-vung-tieng-long-bi-toan-tien-tong-sau-khi-nghe-thay-thanh-doan-sung-convert.jpg
Nằm Vùng Tiếng Lòng Bị Toàn Tiên Tông Sau Khi Nghe Thấy Thành Đoàn Sủng Convert
22 Tháng mười một, 2024
ban-tien.jpg
Bán Tiên
20 Tháng 10, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online