Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 08
Chương 08 – Trong nhà không yên bình [Tám]
Đoan Tĩnh xếp bằng tĩnh tọa, lúc trời gần sáng, có tiếng bước chân đến gần, vừa mở mắt, Tuyên Ngưng bước những bước cứng ngắc đi vào, ném y phục lên người nàng, “Đứng thêm một chút là được.”
Không biết là trời quá lạnh, hay đêm quá yên ắng, hay là gió quá ồn ào… Khi câu nói này của Tuyên Ngưng lọt cào tai Đoan Tĩnh, vô cùng nhẹ nhàng ấm áp.
Nàng giũ giũ y phục, khoác lên sau lưng Tuyên Ngưng, ngón tay vô ý xẹt qua da thịt nơi cần cổ hắn.
Thân thể của Tuyên Ngưng cứng đờ, cảm giác tê dại lan tràn từ cần cổ lên da đầu, xấu hổ trừng Đoan Tĩnh một cái.
Nhất thời Đoan Tĩnh nhìn thẳng, nội tâm bi thương vô hạn.
Mỹ mạo này, lên trời xuống đất cũng là độc nhất trong số nam nhân, khiến nàng bị đả kích đến thương tích đầy mình, lại hoàn toàn không nảy sinh bất kỳ tâm tư chiếm hữu nào.
Tuyên Ngưng thấy nàng đơ ra như khúc gỗ, nhíu mày nói, “Còn chưa tỉnh ngủ?”
Tay hắn vươn ra, Đoan Tĩnh liền vô thức tránh né, chạy nhanh như bay đến vị trí phạt, đứng đàng hoàng.
Tay của Tuyên Ngưng cứng đờ giữa không trung, liếc xéo một cái, vừa khéo chạm phải ánh mắt chế giễu của phụ thân.
Thấy con trai bị ngó lơ, Tuyên Thống bá khí đưa tay ôm lấy Uyển thị, dùng hành động phát ra sự giễu cợt không tiếng động.
…
Tuyên Ngưng tự nói với mình, đây là cha ruột, đánh bẹp rồi mình còn phải chăm sóc cả đời…
Nhưng không đánh bẹp thì vẫn phải chăm sóc cả đời, chi bằng đánh bẹp đi!
Đêm này, rất nhiều người không được ngon giấc.
Lão phu nhân vừa thức dậy đã đi tìm Đoan Tĩnh trước tiên, thấy nàng yên lành đứng đó, bà lại chạy đi thăm Tuyên Chuẩn. Cũng may mệnh chưa tuyệt, sốt đã hạ như kỳ tích.
Tuyên Tú kích dộng chạy đến cảm tạ Đoan Tĩnh.
Đoan Tĩnh tỏ vẻ bình tĩnh, ngược lại còn dặn dò bà nghỉ ngơi cho khỏe.
Thấy Tuyên gia vượt qua nạn này, Liêu Huy cũng thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt để họ nghỉ ngơi thêm chút mới lên đường.
Biển Kha thấy Đoan Tĩnh “đứng” suốt cả đêm mà thần sắc vẫn hồng hào, âm thầm kinh ngạc, sau khi lên đường không khỏi chú ý nhiều hơn, Tuyên Ngưng mẫn cảm nhận ra, vô tình hay cố ý đi đến bên Đoan Tĩnh, ngăn cản ánh mắt dò xét của đối phương.
Đoan Tĩnh có chút không được tự nhiên, tránh né mấy lần rốt cuộc cũng tránh không được, cuối cùng lên tiếng, “Ngươi đừng có theo ta.”
Tuyên Ngưng nhủ bụng: chó cắn Lã Động Tân, không biết người có lòng tốt. Miệng thì nói, “Đường rộng như thế, ai cũng đi được, ai bảo ta đi theo cô?”
Đoan Tĩnh bước chậm lại.
Tuyên Ngưng vô thức đi chậm lại theo nàng, phát hiện ánh mắt hiểu rõ của đối phương, lại nói, “Ta sợ cô ngủ không ngon, bị ngất.”
“Không đâu.” Đoan Tĩnh dừng lại, đoạn nói, “Ngươi đi theo ta ta mới ngất đấy”
Tuyên Ngưng nói, “Tại sao?”
Đoan Tĩnh nín nhịn nói, “Nhìn được, ăn không được.”
…
Đỉnh đầu Tuyên Ngưng bốc lên một luồng khói xanh, tức giận nghĩ: Nàng ta rốt cuộc có biết cái gì gọi là rụt rè hay không?!
Qua vài ngày, người nhà Tuyên gia đều đã làm quen với gian khổ khi đi đường gấp rút, bọng nước trên chân hai tiểu cô nương Tuyên Chuẩn và Tuyên Lương dần dần trở thành vết chai, chỉ là thần sắc của Liêu Huy càng ngày càng nghiêm trọng, nhất là tối nay, từ sớm đã an bài nghỉ ngơi, sau bữa cơm còn xì xào bàn tán với Biển Kha khá lâu.
Tuyên Xung nhìn đến vô tâm phế, nói với mấy người Tuyên Ngưng, “Không biết bọn họ đang nói cái gì?”
“Nói phía trước là địa bàn của Hắc Phong 13 trại, sợ bọn chúng cướp tù.” Đoan Tĩnh trả lời.
…
Tuyên Xung khiếp sợ nhìn nàng, “Làm sao mà tẩu biết?”
Thì nghe thấy.
Đoan Tĩnh nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, do dự một hồi, nói, “Ta đoán từ khẩu hình khép mở của bọn họ.”
Uyển thị nói, “Con biết đọc môi à?”
Đoan Tĩnh nói, “Biết một chút.”
Có thể từ khoảng cách xa như vậy đọc được cái từ phức tạp “Hắc Phong 13 trại”, thì đã không còn thuộc phạm trù “một chút” nữa rồi.
Người nhà Tuyên gia đối mặt với nàng bằng vẻ dò xét.
Tuyên Xung hiếu kỳ hỏi, “Nhị tẩu, người còn biết gì nữa?”
Hái thảo dược, đọc môi… Hai ba điều kinh ngạc liên tiếp khiến họ nhịn không được mà trở nên hiếu kỳ.
Đoan Tĩnh suy nghĩ, “Cầm kỳ thư họa thi rượu trà…”
Không ít người hít một hơi khí lạnh, đây là toàn tài đó!
“Toàn bộ đều không biết.” Nàng chậm rãi kết thúc câu.
Những người khác, “…”
Mặt Tuyên Ngưng nóng ran. Tuy rằng hắn không trông mong vợ mình tinh thông mọi món cầm kỳ thi họa, nhung mà, hoàn toàn không biết! Hoàn toàn không biết! Não hắn ân ẩn phát đau, hoàn toàn không muốn nhìn sắc mặt của cha ruột lúc này.
Nếu như hắn liếc một cái, sẽ phát hiện vẻ mặt Tuyên Thống bây giờ không phải là vẻ chế giễu, mà là tìm tòi nghiên cứu.
Giống với Biển Kha, ông cũng cảm thấy đứa con dâu này của mình có chút thần kỳ.
Cứ nhìn trước mắt thì vẫn là việc tốt, cho nên ông giấu hết nghi ngờ xuống đáy lòng.
Liêu Huy và Biển Kha ở nơi xa đột nhiên cãi nhau, hai người giải tán không vui vẻ gì.
Người nhà Tuyên gia nhìn về phía Đoan Tĩnh.
Đoan Tĩnh nói, “Một người nói là hợp tác với chúng ta, cùng nhau đối phó người trong Hắc Phong 13 trại, một người nói rằng trói chúng ta lại, để tránh trong ngoài phối hợp với người của Hắc Phong 13 trại.”
Không chỉ họ điểm tên, nhưng dựa vào thái độ thường ngày của hai người là biết ai là ai.
Ngoại trừ Tuyên Xung, tất cả mọi người đều rất cố gắng nén giận, như thường ngày, nên làm thế nào thì làm thế nấy.
Tuyên Xung kéo Đoan Tĩnh đến bên cạnh, “Biển Kha quá đáng ghét, chúng ta tìm cơ hội…” Lời chưa dứt, liền bị một bàn tay chặn miệng lại.
Tuyên Xung giãy dụa.
Tuyên Ngưng rụt tay lại, chán ghét nhìn nước miếng trong lòng bàn tay mình, đoạn chùi lên y phục của Tuyên Xung.
Tuyên Xung nói, “Ca?”
Tuyên Ngưng nói, “Còn nhớ ta là ca ca của ngươi?”
Tuyên Xung không hiểu gì hết, “Vậy là ý gì?”
Tuyên Ngưng lành lạnh nói, “Bí mật hẹn tẩu tử…”
Đầu óc Tuyên Xung nổ đùng một cái, mặt mũi đỏ gay, “Không phải, ca, đệ chỉ muốn cùng tẩu tử…”
Tuyên Ngưng lại cắt ngang, “Biết là tẩu tử rồi thì không được phép dùng chữ “cùng”.”
Tuyên Xung không lời chống đỡ, “Vậy đệ, đệ phải làm thế nào?”
Tuyên Ngưng nói, “Giữ khoảng cách với tẩu tử.”
Tuyên Xung cúi đầu ủ rũ đi chỗ khác.
Tuyên Ngưng quay đầu lại trừng Đoan Tĩnh.
Đoan Tĩnh nói, “Chúng ta chẳng làm gì cả.”
Tuyên Ngưng híp mắt lại “Không được có ý đồ không an phận với đệ đệ của ta.”
… Thật ra ta thích ca ca của ngươi hơn.
Đoan Tĩnh im lặng suy nghĩ.
Em trai mình bản thân mình biết. Quá nửa Tuyên Xung là biết những người khác sẽ không cùng hắn càn quấy, nên mới tìm Đoan Tĩnh. Nhưng trong lòng Tuyên Ngưng vẫn có chút không thoải mái, “Cũng không được phép cùng đệ ấy gây chuyện. Cô là người đã có gia thất, phải tuân thủ nữ tắc.”
Đoan Tĩnh lẩm bẩm, “Tuân thủ nữ tắc ở đâu cơ, căn bản chính là thủ tiết.”
“… Ta không cần đọc môi cũng có thể nghe thấy đấy.” Khóe miệng Tuyên Ngưng giần giật, mặt mày lại chẳng ra thể thống gì đỏ ửng lên, “Rốt cuộc cô có biết rụt rè không?”
Đoan Tĩnh nói, “Rụt rè sẽ chết đó.” Nàng sẽ tẩu hỏa nhập ma đó, ngày nào không giải quyết thì ngày đó sẽ mang họa ngầm, sẽ không thể tùy ý vận dụng nội lực.
Tuyên Ngưng lần nữa bị giáng cho một đòn, “Cô… Rốt cuộc làm thế nào để trưởng thành hả?” Sao mà cái gì cũng dám nói.
Đoan Tĩnh nói, “Ăn cơm.”
Tuyên Ngưng câm nín.
Cuối cùng Liêu Huy cũng thuyết phục được Biển Kha. Nói là thuyết phục, thật ra là tỏ kiểu cách nhà quan, nói cho cùng cũng là thế gia đệ tử, dù sao cũng vài phần nóng tính. Y làm rõ với Tuyên Thống, phía trước là địa bàn của Hắc Phong 13 trại, khả năng bị chặn cướp cực cao, hy vọng họ có thể rút đao tương trợ.
Tuyên Thống cũng không mập mờ, “Ngồi cùng một thuyền, tất nên đồng tâm hiệp lực. Nếu cướp người, chúng ta tất sẽ thuyết phục, nếu là cướp đường, tất sẽ dốc sức.”
Liêu Huy cực vui mừng, “Tuyên gia quả nhiên là người rõ lý lẽ.”
Tuyên gia xưa nay luôn lấy chủ gia đình làm đầu tàu, không ai phản đối.
Đoan Tĩnh len lén hỏi Tuyên Ngưng, “Nếu như thật sự cướp người, tại sao lại không chạy?”
Tuyên Ngưng nói, “Tuyên gia mấy đời trung lương…”
Hắn chưa nói xong thì Đoan Tĩnh đã gật đầu tỏ ý hiểu.
Tuyên Ngưng, “…” Trọng điểm là ở phía sau, mấy lời này chỉ cho nói một nửa cảm giác thật là… làm người ta nuốt cả một bụng tức!
Càng đi về phía trước, đường cái còn cắt ngang núi.
Rừng cây xanh um tươi tốt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gió núi lùa ngọn cây, cành lá phát ra tiếng lay động xào xạc.
Liêu Huy và Biển Kha đều lưu tâm đề phòng.
Bỗng nhiên, Đoan Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn về nơi nào đó phía bên phải, một mũi tên xé gió lao tới, tốc độ cực nhanh.
Biển Kha thân là võ trạng nguyên, quả thật cũng có mấy phần bản lãnh, nhanh chóng rút kiếm đánh bay.
Mũi tên bắn xuống đất, đầu tên run khẽ.
Liêu Huy căng thẳng rút kiếm hô to, “Có thích khách!”
Lính giải sai quây thành một vòng, vững vàng vây lấy người nhà Tuyên gia ở chính giữa.
Theo cùng một tiếng cười lớn, mấy chục người xông đến từ bên phải, ngăn ở phía trước. Một kẻ cầm đầu, khăm trùm đầu đen, áo choàng đen, cao lớn thô kệch, râu quai nón đầy mặt, tay giữ một thanh đao thép, cưỡi con thần tuấn đen thui, nhìn từ xa đã thấy uy phong lẫm lẫm, không ai bì nổi.
“Thích khách bố tiên sư nhà ngươi! Lão tử đi không đổi danh ngồi không đổi họ, trại chủ Hắc Phong đệ nhất trại, Hoàng Vượng là ta!”
…
Tuyên Xung nói, “Trông đen như thế, hóa ra tên là Hoàng Vượng à.”
Tuyên Tịnh gật đầu khen, “Tên hay, tên hay.”
Người nhà Tuyên gia xì xào bàn tán, vô cùng nhàn nhã.
Chỉ có Liêu Huy vẫn căng thẳng không thôi, “…” Đại địch trước mặt, mọi người không thể nghiêm túc một chút sao!
Hết chương 08