Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 07

  1. Home
  2. Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện
  3. Chương 07
  • 10
Prev
Next

Chương 07 – Trong nhà không yên bình [Bảy]

Gió đêm hiu hiu.

Đoan Tĩnh đứng trong gió đêm hiu quạnh, lặng yên luyện công.

Ngày trước nhìn Sư Thái hàng xóm luyện công toàn thấy ngồi xếp bằng, thần sắc trang nghiêm, nhưng sau khi đích thân thử nghiệm mới phát hiện, chỉ cần phương pháp đúng, mặc ngươi ngủ hay không, đứng, ngồi, nằm hay treo lên hoàn toàn không ảnh hưởng. Sau này nàng nhịn không được mới hỏi Sư Thái, tại sao không đổi một tư thế khác.

Sư Thái hỏi ngược lại là tư thế gì.

Nàng kiến nghị, “Nằm ạ.”

Sư Thái nói, “Cái đó trông chẳng có chút khắc khổ gì hết! Nữ nhân có thể xấu, nhưng không thể khiến người ta cảm thấy ngươi lười!”

Đoan Tĩnh, “…” Sư Thái người hình như có nửa tháng chỉ gội đầu không tắm rửa rồi phải không?

Nàng lại kiến nghị, “Vậy thì đứng.”

Sư Thái nói, “Đứng quả thực có thể làm nổi bật chân ta dài, nhưng mà, người không biết sẽ nghĩ ngươi đang đứng canh gác, cực kỳ hạ thấp thân phận lúc ra sân.”

Đoan Tĩnh, “…” Thân phận ra sân của người không phải có thể lộ rõ qua trang phục hay sao?

Nàng nói, “Nếu không thì quỳ?”

Sư Thái ngửa đầu, nói chắc như đinh đóng cột, “Trừ phi Hoàng đế ban hôn, nếu không ta không quỳ!”

Đoan Tĩnh kinh hãi, “Tại sao Hoàng đế lại tứ hôn?”

Sư Thái cười thẹn thùng, “Như thế đối phương sẽ không thể chạy thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn của ta.”

Đoan Tĩnh nói, “Không, trọng điểm của con là, Hoàng đế tại sao lại ban hôn cho người?”

Sư Thái ngẩn ra, lệ rơi đầy mặt chạy mất tiêu, thế cho nên vẫn còn rất nhiều tư thế Đoan Tĩnh chưa kịp hỏi. Nhưng mà, mặc kệ thế nào, lấy kinh nghiệm ngày trước để chứng minh, đứng để luyện công chẳng vấn đề gì cả. Nhưng mà hôm nay, tim đập có hơi nhanh.

Nàng mở mắt trái ra, Tuyên Ngưng đang ngồi ở phía trái trước mặt nàng, dựa cây nhìn nàng.

Nàng lại nhắm mắt luyện công một hồi, lần nữa mở mắt ra, hắn vẫn đang nhìn.

Nàng lại nhắm mắt, lại mở mắt.

Hắn vẫn đang nhìn…

Vẫn đang nhìn…

Đang nhìn…

Nàng sờ sờ mặt mình, nghi hoặc nhíu mày.

Tuyên Ngưng đột nhiên cười với nàng.

…

Đẹp trai vô cùng.

Trái tim không ra gì của Đoan Tĩnh đập bình bịch.

Đột nhiên Tuyên Ngưng đứng dậy, đi về phía nàng.

Sợi tóc khẽ bay trong gió đêm giống như tơ liễu, rơi vào trong lòng, cào cho nàng nổi đầy da gà da vịt.

Nàng nuốt nước miếng, ánh mắt không tự chủ mà dời từ trên mặt hắn xuống ngực, sau đó chuyển xuống… cái vị trí không thể nói kia.

Đêm tối gió lớn, chính là lúc thành đại sự!

Liệu mình có nên nắm bắt thời cơ, vồ ngã người ta, kiểm tra hết thảy từ trong ra ngoài năng lực của đối phương một phen?

Nàng nhìn chằm chặp gương mặt của Tuyên Ngưng dưới ánh trăng càng ngày càng trắng nõn lóng lánh, âm thầm động viên tinh thần của mình, sau đó đưa tay về phía đối phương…

Tuyên Ngưng thuận tay lấy tấm áo bị xé rách từ trong ngực ra đưa cho nàng, “Quả nhiên là lạnh rồi phải không?”

Đoan Tĩnh nhìn nhìn mảnh áo trong tay, lại nhìn nhìn Tuyên Ngưng. Được thôi, cởi một món đồ ra, đã là tiến bộ lớn rồi, chỉ cần cởi thêm một món…

“Còn lạnh?” Tuyên Ngưng nhìn miệng nàng vô thức phát ra tiếng nuốt nước miếng “ực ực”, lập tức cưỡng chế trưng dụng y phục của Tuyên Xung đang say giấc nồng. Nhưng mà lúc đưa qua lại do dự một chút, đem y phục của mình khoác lên người Đoan Tĩnh trước, đoạn mới khoác y phục của Tuyên Xung lên phía ngoài.

Đoan Tĩnh cúi đầu nhìn vạt áo tung bay trên người mình, “Kỳ thật, ta không lạnh.”

Tuyên Ngưng nói, “Được thôi, là ta thấy cô lạnh.”

Mặc dù là đang quan tâm mình, nhưng lại làm trái với tưởng tượng.

Ngón tay của Đoan Tĩnh khẽ kéo vạt áo, chán nản nói, “Kỳ thật, ngươi không phải ý đó, đúng không?”

Một mối hôn sự thành công, tất phải có động phòng! Nếu không thì chính là lừa hôn, giả hôn!

Nàng cưỡng ép mình tỉnh táo với cái “hư tình giả ý” của hắn.

Đích thực muốn dùng thủ đoạn “hư tình giả ý” làm tan rã tâm phòng bị của đối phương, Tuyên Ngưng có chút chột dạ, nhưng khẩu khí lại càng thêm cứng miệng, “Cô làm sao biết ta không phải ý đó? Cô là thê tử của ta, ta đối tốt với cô là đạo lý hiển nhiên.” Đáng ghét, thế mà lại dễ dàng nhìn thấu mình!

Đoan Tĩnh chớp chớp mắt, “Có thể tốt hơn chút không?”

Tuyên Ngưng nhíu mày, “Cô không phải lại muốn nói…” Thật sự là gian tà xảo trá.

Đoan Tĩnh có chút nôn nóng, “Ngươi không thử, làm sao biết không tốt chứ?”

Tuyên Ngưng quả đoán cự tuyệt, “Nhiều người như vậy, nguy cơ quá lớn.”

Đoan Tĩnh nói, “Chúng ta có thể tránh bọn họ, tìm một chỗ chỉ hai người…”

Sắc mặt Tuyên Ngưng lạnh lùng, “Cô muốn ta vứt bỏ người nhà, cùng cô đơn độc bên nhau?”

Đoan Tĩnh trợn mắt hốc mồm, “Nhưng loại chuyện này… Nhiều người quá không tốt đâu nhỉ?”

“Cô mơ tưởng!” Hắn vứt bỏ người nhà, cùng nàng ta đơn độc chạy trốn, người nhà sẽ có kết cục gì? Không cần nghĩ cũng biết. Nữ nhân này quả thật lòng dạ rắn rết!

Đoan Tĩnh nuốt nước miếng, nhìn thần sắc của Tuyên Ngưng phức tạp vô cùng, “Người nhà… các người lúc làm chuyện này, đều là ở cùng nhau hết sao?”

Tuyên Ngưng chém đinh chặt sắt, “Người nhà chúng ta cùng nhau tiến thoái, làm chuyện gì cũng cùng nhau!”

Đoan Tĩnh dè dặt hỏi, “Vậy ngươi làm sao biết mình là con ai?”

Tuyên Ngưng bị hỏi đến sững sờ, nhíu mày nói, “Ta là con của ai? Ta đương nhiên là con của cha và mẹ ta, đây là vấn đề quỷ quái gì?”

“Nhiều người cùng nhau như vậy, không dễ phân biệt đâu nhỉ.” Nàng hỏi vô cùng hàm súc.

Tuyên Ngưng rốt cuộc đã tìm được mấu chốt vấn đề, trầm mặc một hồi, mới hỏi, “Cô nói “cùng nhau” rốt cuộc là cùng nhau làm gì?”

Vẻ mặt Đoan Tĩnh thản nhiên, “Động phòng ấy.”

“Phụt!”

Tuyên Xung sau khi bị giật lấy mảnh áo thì không thể ngủ được, không cẩn thận đụng phải xe lăn ở bên cạnh mình. Xe lăn của Tuyên Tịnh bị đẩy một cái, buộc phải đổi tư thế ngủ khác. Lần động tĩnh này của bọn họ vừa khéo che lấp đi âm thanh suýt chút thì phun ra của Tuyên Thống và Uyển thị ở phía sau.

Sắc mặt của Tuyên Ngưng từ đen chuyển trắng, từ trắng chuyển đỏ, cuối cùng giống như bị lửa đốt, đỉnh đầu dường như đang bốc khói xanh.

Hắn quay đầu hung hăng lườm khu gia quyến một cái.

Nhất thời tiếng ngáy vang lên khắp khu gia quyến.

Tuyên Ngưng, “…” Ngáy thì ngáy đi, tại sao khóe miệng còn giần giật thế kia.

Đoan Tĩnh thấy Tuyên Ngưng hồi lâu không nói, không nhịn được mà thúc giục, “Vậy ngươi nghĩ thế nào vậy.”

Tuyên Ngưng khẽ động, khói mù lượn lờ trên đầu, “Cái gì nghĩ thế nào chứ.”

Đoan Tĩnh nói, “Chúng ta rốt cuộc có cần phải động…”

“Im lặng.” Tuyên Ngưng vừa che miệng của nàng.

“Hai người đang làm cái gì?”

Động tĩnh của hai người cuối cùng đã kinh động Biển Kha.

Biển Kha ngái ngủ mờ mịt đi ra, nghi hoặc nhìn hai người, “Các ngươi làm gì ở đây?”

Đoan Tĩnh nói, “Ta đang phạt đứng.”

Sắc mặt của Tuyên Ngưng vẫn đỏ một cách khác thường, lọt vào trong mắt Biển Kha, trông vô cùng khả nghi.

Y còn muốn truy hỏi, Tuyên Ngưng đã dẩu môi, quay đầu đi mất.

Ánh trăng tối nay đẹp cực.

Đáp lên mặt, nhu hòa ngũ quan, làm cho Tuyên Ngưng của giờ này khắc này trông như một Uyển thị phiên bản anh tuấn, khiến cho trái tim Biển Kha đập mạnh một cái, nhất thời ý nghĩ bới móc cũng lặn mất tiêu, liếc ánh mắt mang ý nghĩa sâu xa nhìn Đoan Tĩnh một cái, đoạn quay về nghỉ ngơi.

Đoan Tĩnh trợn mắt với bóng lưng của y, nỗi kích động muốn nhào qua cắn người cũng đã dấy lên.

Ánh trăng đẹp thế này, bầu không khí tốt thế này, cơ hội tuyệt thế này…

Thiếu chút xíu xiu nữa thôi.

Tâm tình của Đoan Tĩnh rất lâu cũng không thể bình tĩnh được.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Đoan Tĩnh quay đầu lại.

Tuyên Ngưng không ngờ nàng lại phát hiện, chân khựng lại, rồi lại sải bước đi qua, kéo tấm áo của Tuyên Xung khỏi người Đoan Tĩnh, khoác lên người mình, “Đi ngủ đi.”

“Bây… bây giờ?” Đoan Tĩnh kích động không thôi.

“… Cô đang nghĩ lung tung gì thế.” Sắc mặt khó khăn mới hồi phục, giờ lại có dấu hiệu xung huyết. Gần mười năm trong kiếp sống quân nhân mà chưa từng gặp phải tình huống khó giải quyết thế này, tuy là thê tử đã qua cửa của mình, nếu như còn ở nhà, động phòng cũng là… cũng là bình thường thôi, nhưng hiện tại thì quá không đúng thời cơ!

Hắn nảy sinh oán niệm với Nhạc phụ đại nhân ở kinh thành xa xôi.

Đã nói là Lễ bộ Thị lang mà?

Chẳng lẽ giáo dục lễ nghi như thế này?

Cứ ở nơi đồng hoang mông quạnh này, dưới con mắt bao người, cầu hoan với trượng phu mình…

“Đi nhanh đi nhanh!” Hắn nhỏ tiếng xua đuổi Đoan Tĩnh, sau đó đứng nghiêm vào vị trí của nàng.

Đoan Tĩnh còn muốn nói gì đó thì đã bị Uyển thị bước nhanh tới kéo lấy.

Uyển thị lôi nàng trở về, “Chuyện xử phạt để nam nhân gánh là đúng rồi, chúng ta đi ngủ.”

Đoan Tĩnh, “…” Nhưng mà nàng muốn ngủ cùng nam nhân mà.

Hết chương 07

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 07"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

mau-xuyen-tu-la-trang-kieu-mem-van-nhan-me-nang-khong-co-tam-convert.jpg
Mau Xuyên Tu La Tràng: Kiều Mềm Vạn Nhân Mê Nàng Không Có Tâm Convert
7 Tháng mười một, 2024
thien-co-phong-luu-trong-mot-nu-cuoi.jpg
Thiên Cổ Phong Lưu Trong Một Nụ Cười
29 Tháng mười một, 2024
sao-khong-cung-thuyen-vuot-song.jpg
Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông
25 Tháng mười một, 2024
xuyen-nhanh-quyen-ru.jpg
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
11 Tháng mười một, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online