Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 06

  1. Home
  2. Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện
  3. Chương 06
  • 10
Prev
Next

Chương 06 – Trong nhà không yên bình [Sáu]

Tình hình này, những quan giải sai thực thụ đi theo cũng nhìn nhiều hóa quen rồi.

Người bị xử lưu đày, rất nhiều người chưa đến được đích đã bỏ mạng trên đường, giống tiểu cô nương được nâng niu từ tấm bé như Tuyên Chuẩn, sẽ chết rất chóng.

Liêu Huy vốn định mời một đại phu, nhưng dịch trạm tọa lạc ở nơi hoang vu, xung quanh không có người ở, để tránh trì hoãn hành trình, chỉ đành thôi. Thế nhưng rốt cuộc cũng không đành, vẫn là đưa một tấm áo chống lạnh. Tấm áo đó to rộng, vừa nhìn liền biết của nam giới, không biết ai đã mặc, bên trên còn nước canh chưa giặt, đến gần tỏa ra một mùi mốc meo. Đáng tiếc là đến bước đường này, cũng không thể cao sang được.

Tuyên Chuẩn khoác áo, được Tuyên Xung cõng lên đường.

Tuyên Tú chăm sóc, ngoại trừ mớm nước thì cũng không giúp được gì.

Đến chạng vạng, Tuyên Chuẩn bắt đầu nói sảng.

Liêu Huy hạ lệnh nghỉ ngơi sớm. Nha đầu này quá nửa là không xong rồi, vừa khéo làm một chuyện thuận nước giong thuyền.

Tuyên Tú, Tuyên Lăng khóc lóc như mưa, Lão phu nhân, Uyển thị, Liễu thị và các nữ quyến khác cũng kiềm không được mà gạt lệ. Đám Tuyên Thống tuy rằng không khóc được nhưng ai nấy hai mắt đều đỏ hoe, cực kì bi thương.

Trong tiếng khóc nức nở, Đoan Tĩnh nói rằng mình cần đi nhà xí.

Uyển thị giận cá chém thớt, đang tính nói gì đó thì bị cùi chỏ của Tuyên Ngưng đụng một cái, sau đó quay đầu mặc kệ.

Tuyên Ngưng ý tứ sâu xa nhìn nàng một cái, nói, “Đi sớm về sớm.”

Đoan Tĩnh cũng chẳng suy nghĩ nhiều, nàng tiến vào một bụi cây dưới sự áp giải của quan giải sai, cởi áo ngoài ra, treo lên đống cỏ, tạo hiện trường giả cho việc ngồi xổm, đoạn xoay người lao về phía khu rừng lân cận.

Đạo quan ở Hành Sơn rất nhiều, Linh Âm Quan với đạo trường nhỏ hẹp, nhân khẩu thưa thớt quả thật không chiếm được ưu thế. Vì vậy, bắt đầu từ đời Sư Ông của Sư Ông nàng, nơi đó đã từ trong nghèo túng mà phát triển được một con đường làm giàu nhờ vào từ đào rau dại đến đào dược liệu. Đương nhiên, bởi bản tính lười chảy nhớt, trước nay bọn họ chỉ loanh quanh ở cái mốc “ăn no mặc ấm” trên con đường này.

Tất nhiên, tìm chút thuốc thanh nhiệt giải độc hạ sốt cũng không phải vấn đề gì to tát.

Nhưng mà, nơi này không phải Hành Sơn quen thuộc.

Nàng dùng tốc độ như bay quét hết đỉnh núi này đến đỉnh núi khác, cuối cùng trước khi trời tối hẳn thì cũng đã tìm được vài cọng hoa kim ngân.

(Hoa kim ngân dùng để chữa các bệnh ngoài da, ho, viêm mũi dị ứng và giải nhiệt.)

Đợi khi nàng về đến doanh địa của dịch trạm tạm thời, phát hiện bầu không khí nghiêm trọng.

Đám giải sai vây quanh ở phía ngoài từng vòng.

Nàng lo lắng hỏi, “Xảy ra chuyện gì rồi ư?” Không phải là Tuyên Chuẩn không đợi được nàng trở về, đã…

“Có phạm nhân chạy trốn rồi.”

Tên lính giải sai đáp xong mới nhận ra giọng nói không đúng, quay đầu lại nhìn nàng, nhất thời mặt mày như gặp ma.

Đoan Tĩnh ngơ ngác hỏi, “Ai chạy trốn?”

Giải sai ngơ ngác đáp, “Ngươi chạy trốn.”

Đoan Tĩnh, “…”

Nàng lập tức bị “áp giải” vào khu chính giữa.

Tuyên gia bị vây vào giữa để xét xử.

Trước khi nàng xuất hiện, Tuyên Ngưng đã nảy sinh cả ý định muốn róc sống nàng.

Liên hệ nguyên nhân và hậu quả, hắn có thể tưởng tượng lý do lúc đầu nàng ta liều mạng ở lại, nay lại không từ mà biệt chỉ có một, chính là hãm hại bọn họ. Dung túng, hiệp trợ cho phạm nhân chạy trốn, vậy là giải quyết tại chỗ, chẳng có chút sơ sót gì hết.

Đối phương không tổn thất gì, ngay cả Ngư Đoan Tĩnh vừa vào cửa cũng đã chạy mất bóng.

Nhưng hiện tại, sự việc hình như… lại không phải như thế?

Tại hiện trường chỉ có mỗi Liêu Huy thật sự thở phào nhẹ nhõm. Lý tưởng của y vốn là ngồi ăn rồi chờ chết, không đắc tội ai, nhận chuyến công cán này đã xem như là họa từ trên trời giáng xuống rồi, nếu như lại thêm chuyện đâm ngang nữa thì đó quả thật là trong bất hạnh gặp bất hạnh hơn, “Ngươi đã đi đâu? Tại sao không thấy tung tích?”

Đoan Tĩnh lấy hoa kim ngân từ trong ngực ra, “Ta nhìn thấy thảo dược, bất tri bất giác đã đi xa. Trước lúc ta đi, có nói với vị tiểu ca đó mà.”

Tên lính giải sai bị điểm danh mặt mũi mù mịt, “Ngươi nói lúc nào chứ?”

Đoan Tĩnh mặt không đỏ thở không gấp, sắc mặt bình tĩnh như mỗi lần làm việc xấu bị Sư Ông bắt được, “Chính là trước khi ta đi.”

“Trước khi đi ngươi có nói gì đâu?” Giải sai không phục.

Liêu Huy thấy người đã trở về, không muốn sinh sự, đang tính che đậy bỏ qua thì nghe Biển Kha nói, “Một nữ tử yếu ớt tay trói gà không chặt mà cũng có thể trốn đi trước mắt chúng ta, quả thật là vô cùng nhục nhã.”

Liêu Huy, “…” Chuyện cũng sắp qua rồi, tại sao lại phải nhảy ra phỉ nhổ bản thân?

Biển Kha nói, “Không quy củ không thành tiêu chuẩn, chuyện này nếu không giải quyết, chúng ta làm sao giải thích với Hoàng thượng được.”

Liêu Huy, “…” Chỉ cần ngươi không nói, Hoàng đế làm sao biết được? Có bị đần không?!

Trong lòng mắng y thành cái đầu heo, ngoài mặt thì Liêu Huy vẫn cần phải khen ngợi Biển Kha, “Tính cách chính trực, kỷ luật nghiêm minh.” Hai người cùng thương nghị, phạt Đoan Tĩnh đứng trong gió một buổi tối.

Sắc mặt của người trong Tuyên gia đều rất xấu.

Về phần Đoan Tĩnh lại chẳng có chút hờn giận gì, hí ha hí hửng giao hoa kim ngân vào tay Tuyên Ngưng, đoạn xoay người đi lĩnh phạt.

Tuyên Ngưng trở tay nắm lấy cổ tay nàng, “Tại sao?”

Đoan Tĩnh nghi hoặc hỏi, “Cái gì tại sao?”

Tuyên Ngưng suy nghĩ, buông tay ra, nói, “Không sao cả.” Hắn cởi áo ngoài ra đưa cho nàng, “Đêm lạnh sương dày, nhớ bảo trọng.”

Đoan Tĩnh cúi đầu nhìn mảnh áo mỏng manh, nhớ đến không lâu trước kia còn dùng nó để đệm dưới mông, liền chê bai đẩy về, “Ngươi còn cần hơn.”

“Bảo cô cầm thì cô cứ cầm.”

“Ta thật sự không cần.”

“Vậy thì thôi.” Tuyên Ngưng một phắt kéo tấm áo về, ai ngờ Đoan Tĩnh tưởng hắn còn muốn đưa đẩy một hồi, ngón tay còn nắm lấy, chỉ nghe “roạt” một tiếng, tay áo từ “ống” đã biến thành “mảnh”.

Đoan Tĩnh nhanh như chớp rụt tay về, giả vờ như chuyện này không liên quan đến mình.

Tuyên Ngưng trừng nàng.

Mặt mũi Đoan Tĩnh vặn qua vặn lại, từ đầu đến cuối không cách nào tránh khỏi ánh mắt của hắn, chỉ có thể nói, “Ta không biết may vá.”

Biển Kha phái người đến hối thúc, sắc mặt Tuyên Ngưng hơi lạnh, không nói gì nhìn nàng thản nhiên đi đến nơi đầu gió đứng. Giao hoa kim ngân vào tay mấy bà vú già, bọn họ như nhặt được báu vật, vội vàng cầm đi nấu nước.

Uyển thị thấy sắc mặt của Tuyên Ngưng u ám, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía bóng lưng của Đoan Tĩnh, bèn nói, “Liệu có phải hiểu lầm không?”

Ngoại trừ để lại động cơ quái dị, những chuyện mà Đoan Tĩnh làm cho tới bây giờ, đối với họ chỉ có ích mà vô hại.

Tuyên Ngưng nói, “Chính là như thế, mới càng khiến người phòng bị.” Làm chút ít ơn huệ, tất có mưu đồ lớn hơn.

Những chuyện đại sự, Uyển thị trước nay đã quen để trượng phu và con trai quyết định, bèn nói, “Con không ngại thì hỏi ý kiến phụ thân thử xem.”

Tâm thái của Tuyên Ngưng vô cùng vi diệu.

Từ nhỏ hắn đã biết, trong mắt phụ thân, mình và Tuyên Xung có hai thân phận. Trước mặt người ngoài, họ là người kế thừa của Tuyên gia, là niềm kiêu hãnh của phụ mẫu, nhưng khi ở trong nhà, họ chính là tiểu tử xấu xa giành đi sự chú ý của mẫu thân!

Bởi chuyện này, năm hắn sáu tuổi đã để lại cho phụ thân lời nói hùng hồn thế này:

Một ngày nào đó, con sẽ lấy một người vợ xinh đẹp hơn, hiền lành hơn, khiến người ta yêu thương hơn là vợ của cha!

…

Thật là, thiếu niên không hiểu chuyện mà.

Cái chuyện phạt đứng đối với Đoan Tĩnh mà nói, thật là bình thường như bữa cơm nhà.

Lúc năm tuổi, bởi vì phạt đứng không hề có chút tác dụng nào với nàng mà Sư Ông đã đổi thành phạt quỳ. Lúc sáu tuổi, phạt quỳ cũng mất tác dụng, chỉ có thể dùng phạt treo. Lúc bảy tuổi thì phạt treo ngược, tám tuổi… Tóm lại, Đoan Tĩnh có một thời niên thiếu đi lên từ trong cực hình, ngoại trừ việc đói bụng, những chuyện khác chỉ cần không thiếu cánh tay cụt cái chân thì chẳng phải chuyện lớn.

Nhưng mà, trong mắt người khác thì hoàn toàn không phải như vậy.

Nàng dâu nhỏ mới qua cửa vì cô em chồng của mình mà trèo đèo lội suối tìm thảo dược, bị phạt đứng cũng không oán không hối, thật là một tấm gương sống sờ sờ của người vừa có tình vừa có nghĩa. Ngay cả Tuyên Thống từng hối hận đã kết thông gia với nhà Lễ bộ Thị lang cũng thay đổi rất lớn trong cách nhìn đối với nàng.

Vào lúc ông cảm động nhất, Tuyên Ngưng đã nói ra suy nghĩ của mình.

“Vô sỉ!” Tuyên Thống phẫn nộ mắng con trai mình, “Một vài phỏng đoán từ không nói có lại khiến cho ngươi hoài nghi chính vợ của mình, thật là cầm thú!”

Tuyên Ngưng bị mắng đến quen rồi, nhàn nhã bình tĩnh hỏi ngược lại, “Vậy cha của cầm thú thấy thế nào!”

Tuyên Thống nói, “Vô sỉ ngậm miệng!”

Tuyên Ngưng nói, “Con ngậm miệng, còn cha thì nói miết kìa.”

Tuyên Thống nói, “Tự ngươi nghĩ cách đi. Tóm lại phải chứng minh con bé là một người tốt, nàng dâu ngoan, người vợ hiền, ngươi không được phép làm mẹ ngươi đau lòng.”

Tuyên Ngưng, “…”

Mẹ hắn đau lòng khi nào chứ?

Rõ ràng là rất khách quan, rất lý trí.

Không thể không lần nữa nghi ngờ mắt nhìn người của mẹ hắn có vấn đề. Ngoại trừ thủ thân như ngọc, cha hắn rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn chứ!

Uyển thị ở bên cạnh nghe lén thoải mái hào phóng bước đến, nắm tay Tuyên Thống trở về, trước khi đi còn căn dặn hắn, “Không được phép chọc cha con giận, làm theo lời cha nói đi.”

Tuyên Ngưng, “…” Mẹ à, ban nãy thái độ của người không phải thế này mà.

Hết chương 06

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 06"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

dao-hoa-chiet-giang-son.jpg
Đào Hoa Chiết Giang Sơn
11 Tháng mười một, 2024
dinh-hon.jpg
Đính Hôn
2 Tháng 12, 2024
phieu-mieu-6-quyen-thi-tich.jpg
Phiêu Miểu 6 – Quyển Thi Tịch
11 Tháng mười một, 2024
hoang-hau-nhat-gan.jpg
Hoàng Hậu Nhát Gan
3 Tháng 12, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online