Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 05
Chương 05 – Trong nhà không yên bình [Năm]
Đoan Tĩnh yên ắng đưa tay qua, bởi vì là lần đầu tiên nên trong lòng có hơi khẩn trương, tay còn hơi run lên nữa.
Tuyên Ngưng lập tức ấn tay xuống.
Chẳng lẽ hắn muốn chủ động?
Đoan Tĩnh càng khẩn trương hơn, “Chàng tới cũng được.”
Tuyên Ngưng nói, “Bây giờ không phải lúc.”
Âm thanh của hắn ép xuống cực thấp, khiến cho Đoan Tĩnh kiềm không được cũng nhỏ tiếng theo, “Vậy lúc nào là tới lúc?”
Tuyên Ngưng nhíu mày, “Nói sau.”
“Nói sau?” Âm lượng của Đoan Tĩnh không tự chủ mà nâng cao lên, “Loại chuyện này sao có thể nói sau được?”
Tuyên Ngưng cảnh giác liếc nhìn đám quan lính giải sai, thấy họ đều không để ý đến nơi này mới khẽ giọng nói, “Loại chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn.”
Ngươi cưới ta gả không phải là ngươi tình ta nguyện rồi sao? Tạo sao còn phải bàn bạc kỹ hơn?
Chẳng lẽ bởi nàng là gả thay, cho nên còn phải qua khảo hạch?
Suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy rất có lý.
Giống như nàng muốn thử xem công năng của Tuyên Ngưng có vẹn toàn hay không, Tuyên Ngưng đại khái cũng muốn xem xem phẩm hạnh của nàng liệu có đảm bảo hay không.
“Vậy phải bàn tính thế nào?” Đoan Tĩnh suy nghĩ một hồi, rút tay của mình ra khỏi bên dưới tay của Tuyên Ngưng, rồi lại đè lên mu bàn tay của hắn, “Ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn là thử một lần là trực tiếp nhất.”
Tuyên Ngưng cảm thấy cô vợ này có thể là do kẻ địch phái đến. Cái chuyện chạy trốn này còn có thể thử một lần xem thế nào sao? Chạy không thoát, sẽ trực tiếp bị XX liền, ngay cả chỗ để cầu tình nói lý cũng không có.
Hắn lại lần nữa bắt lấy tay nàng, “Phải có kế hoạch chu toàn.”
Khóe miệng của Đoan Tĩnh hơi co rút, “Chẳng lẽ chàng chưa từng vạch kế hoạch?” Người thành thân rồi, thế mà ngay cả kế hoạch động phòng cũng không có, chẳng trách cha nàng và mẹ kế cứ muốn gả mình qua, quả nhiên là không đáng tin cậy mấy.
Tuyên Ngưng nói, “Còn chưa quyết định có thực hiện hay không, không được nhất thời nôn nóng.”
“Tại sao lại không thực hiện?” Đoan Tĩnh đã nóng ruột, “Chàng, ta, chàng, chàng thế này là lừa hôn!”
“…” Tuyên Ngưng híp mắt lại, “Người lừa hôn không phải cô sao? Khá khen cho cái kế hoạch lấy mận đổi đào.”
Đoan Tĩnh giận rồi, “Vậy ngươi cũng chẳng tổn thất gì lớn mà.”
Tuyên Ngưng đánh giá nàng từ trên xuống dưới, “Cô xác định không phải là tổn thất gì lớn?”
Đoan Tĩnh nhớ lại dáng vẻ của Đoan Nhã, so sánh với bản thân…
Mắt của muội ấy lớn hơn mình một chút, mũi cao hơn mình một chút, miệng thì nhỏ hơn mình một chút, da dẻ mịn màng hơn mình rất nhiều…
Chỉ xét riêng về dung mạo, Tuyên Ngưng đã lỗ to rồi.
Nhưng vấn đề phải hệ thống lại mà xét.
Đoan Tĩnh trực tiếp nhảy qua điều kiện bất lợi với mình, nói vào điểm chính, “Ta mạnh hơn muội ấy, chạy nhanh hơn muội ấy.”
Nói tới nói lui vẫn là muốn chạy trốn.
Sắc mặt của Tuyên Ngưng sa sầm, “Vậy thì thế nào? Ta cưới vợ là để lo liệu việc nhà, chủ trì việc nội trợ, chạy nhanh quá không phải là ta còn phải đề phòng nàng ta chạy trốn mất tiêu, phải đặc biệt thuê người đến trông nom?”
Đoan Tĩnh nản lòng, hồi sau mới yếu ớt nói, “Nếu như ngươi phù hợp, ta cũng chẳng cần phải chạy trốn mà.”
Tuyên Ngưng rút tay lại, nghiêng người xoay qua hướng kia, đấu lưng về phía Đoan Tĩnh.
Đoan Tĩnh sầu não nhổ cỏ.
Xem ra tối nay không thu được đáp án rồi.
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Liêu Huy liền thúc giục mọi người lên đường.
Từ nơi này đến Lĩnh Tây, xa xôi mấy ngàn dặm, Hoàng đế hạ lệnh nội trong hai tháng phải đến nơi, không thể không đi cả ngày lẫn đêm. Bởi thế, đa số nữ quyến quen nuông chiều đều lộ vẻ mệt mỏi, y cũng chỉ có thể cứng lòng, làm như không thấy.
Đoan Tĩnh vốn muốn cõng Lão phu nhân, phát hiện cha chồng của nàng đã đi trước một bước giành lấy công việc này rồi.
Những nam đinh khác mỗi người đều dìu nữ quyến.
Tuyên Ngưng đi tới, Đoan Tĩnh muốn khoát tay kêu hắn đi giúp những người cần giúp đỡ hơn, thì lại thấy bước chân hắn chuyển hướng, đỡ lấy Uyển thị.
Tay của Đoan Tĩnh dừng giữa không trung, chỉ có thể ngượng ngùng sờ sờ tóc mình.
Uyển thị thu tất thảy vào mắt, khẽ vỗ tay Tuyên Ngưng một cái, “Cha con dạy con đối đãi vợ thế đấy à?”
Tai của Tuyên Thống cực thính, lập tức quay đầu lại trừng Tuyên Ngưng.
Tuyên Ngưng rõ nhất cái tính hay ghen của ông cha nhà mình, liền giải thích, “Mẹ nói là vợ của con, không phải vợ của cha.”
Tuyên Thống lập tức quay đầu lại, không muốn nhìn hắn thêm cái nào nữa.
Tuyên Ngưng, “…”
Uyển thị nói, “Đã thừa nhận là vợ mình rồi, sao còn không chăm sóc người ta nhiều thêm một chút?”
Tuyên Ngưng sụ mặt xuống, “Nàng ấy không đúng lắm.”
Uyển thị xuất thân thế gia, lại gả cho Tiết độ sứ, giác ngộ chính trị cực cao, lập tức phản ứng lại, “Con cảm thấy con bé là do gián điệp phái tới?”
Tuyên Ngưng nói, “Tối qua, nàng ta cứ luôn giật giây kêu con bỏ trốn.”
Tuy lúc trước có thay đổi cái nhìn với Đoan Tĩnh, nhưng so với lòng tin vào con trai mình, thật sự là chẳng đáng để nhắc tới. Uyển thị nhíu mày, “Cũng phải. Ai gặp phải tình cảnh của nhà chúng ta mà còn ngu ngốc ở lại? Xem ra, cả nhà bị lưu đày cũng không đủ để trấn an lòng kiêng dè của Hoàng đế.”
Tuyên Ngưng ôm lấy bờ vai của bà, “Yên tâm, mẹ. Con nhất định sẽ khiến cho chúng ta quay trở về.”
Uyển thị nghe ra được oán giận trong lời hắn nói, sắc mặt khẽ biến, “Trở về cũng thôi đi. Cái nơi ăn thịt người không nhả xương ấy, chẳng có gì đáng để lưu luyến cả. Chỉ cần cả nhà chúng ta ở bên nhau, trời Nam bể Bắc, nơi nào cũng đi được. Hơn nữa, nghe nói phong cảnh đất Lĩnh Tây tú lệ, mẹ cũng có hứng thú đặc biệt. Trước khi xuất giá mẹ rất trông chờ, còn len lén đi hỏi mẹ của mẹ, Lĩnh Tây có danh môn gia tộc nào muốn cùng chúng ta…”
Lời còn chưa nói hết, hai mẹ con đã nhất loạt cảm thấy một trận sát khí từ phía trước truyền đến, không ngẩng đầu lên cũng biết nguồn gốc từ nơi nào.
Uyển thị bịt miệng, cười gượng gạo nói, “Năm đó đúng là trẻ người không hiểu chuyện mà.”
Sát khí tuần tra một vòng, rồi tập trung lên người Tuyên Ngưng.
Tuyên Ngưng, “…” Quả nhiên, trong bụng của cha, mẹ là người thân, còn con trai là đi nhặt về.
Tuyên Thống dùng ánh mắt không phân biệt trắng đen uy hiếp con trai một trận, lại dùng ý tứ sâu xa nhìn vợ mình một cái, đoạn mới chậm rì rì xoay đầu lại.
Tuyên Ngưng và Uyển thị nhất loạt thở phào một hơi, sau đó nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng bước chậm lại, kéo giãn khoảng cách giữa hai người và Tuyên Thống.
“Ánh mắt ban nãy của cha con vẫn uy nghiêm như trước kia.”
“Cha cũng chỉ biết mỗi chiêu này.”
“Chiêu cũng không cũ, hữu dụng là tốt rồi.”
“Mẹ thích là tốt ạ.”
“Đợi khi con gặp được ý trung nhân rồi, thì sẽ…” Uyển thị nhớ đến Đoan Tĩnh mới vào cửa, lại xa xôi thở dài. Nếu như không thể triệt để tra rõ lai lịch của Đoan Tĩnh, thì mối hôn sự này phải kéo dài tiếp, cho dù Tuyên Ngưng có ý trung nhân thì cũng không thể về bên nhau.
Tuyên Ngưng nghiêm túc lạnh lùng nhìn về phía trước.
Thành gia?
Nếu như là trước khi Tuyên phủ xảy ra chuyện, có lẽ hắn sẽ bớt chút thì giờ suy nghĩ một chút. Nhưng hiện tại, trong đầu hắn chỉ có mỗi một ý niệm, chính là đưa tất thảy mọi người trong Tuyên gia, phong phong quang quang trở về Kinh thành, để cho tên Hoàng đế cao cao tại thượng không ra gì kia cúi thấp cái đầu cao quý của y trước mặt bọn họ!
“Thật ngại quá.”
Phía sau vang lên tiếng xin lỗi vừa trong trẻo vừa ngượng ngùng.
Quay đầu lại, nhìn thấy Đoan Tĩnh đang mỉm cười đầy áy náy với một Lão ma ma của Tuyên phủ.
Lão ma ma bị nàng đạp rơi giày, đang khom lưng mang vào.
Cảm giác được ánh mắt của Tuyên Ngưng, Đoan Tĩnh nở một nụ cười mỉm với hắn.
Tuyên Ngưng cũng cười theo một cái, nhưng lại tràn đầy châm chọc.
Lại đến thời gian nghỉ ngơi, như cũ, hai người vẫn bị an bài ở cùng một chỗ.
Trạm dịch lần này, bọn họ không thể thuê phòng khách, chỉ có thể qua tạm một đêm trong chuồng ngựa. May là ngựa trong chuồng đều đưa ra sử dụng hết, trong chuồng cũng có người chuyên môn dọn dẹp, mùi không nặng, đến tối còn có thể che gió chống rét, so với điều kiện của tối qua thì còn tốt hơn chút.
Tuyên Ngưng cố ý chọn một vị trí bắt gió nhất, có chút hả hê nhìn Đoan Tĩnh áo quần đơn bạc.
Đoan Tĩnh chẳng vấn đề gì. Lúc năm tuổi nội lực của nàng đã có thể tự động giữ ấm hạ nhiệt, đông rét hạ nóng đối với nàng cũng chẳng khác biệt gì.
Gió đêm hiu hiu.
Đoan Tĩnh ngủ được một hồi thì nghe thấy góc phòng bên trái có tiếng khóc lóc đứt quãng, vừa kiềm nén vừa thống khổ. Len lén mở mắt ra, là Tuyên Chuẩn. Tuyên Tú nằm cạnh nàng ta bị tiếng ồn đánh thức, đang dùng tay sờ thử trán Tuyên Chuẩn.
Tuyên Tú mau chóng bật dậy, chân nam đá chân chiêu chạy ra ngoài. Tuyên Lăng và Liễu thị nằm kế bên bọn họ cũng dậy theo.
Qua một hồi, Tuyên Tú bưng một chén nước lạnh vào, xé một mảnh vải từ nội y của bà, ngâm vào nước lạnh một chút, đoạn đắp lên trán Tuyên Chuẩn.
“Nha đầu sốt rồi à?”
Lão phu nhân được Uyển thị dìu bước đến.
“Tiểu nha đầu bệnh nhanh khỏi cũng chóng. Mẹ, người ngủ trước đi, con trông chừng là được rồi.” Tuyên Tú vội nói.
Lão phu nhân sờ sờ trán Tuyên Chuẩn, giật nảy mình, “Nóng thế kia!”
Bọn họ gây động tĩnh quá lớn, không chỉ toàn bộ người của Tuyên phủ thức dậy, ngay cả quan giải sai cũng dậy theo.
Giọng điệu bực bội của Biển Kha vang lên trên lầu hai, “Nửa đêm canh ba không đi ngủ mà ồn ào cái gì?”
Người cả Tuyên phủ đều ngẩng đầu nhìn y.
Biển Kha thấy Uyển thị nhìn mình, mặt hơi đỏ lên, tiếng nói nhất thời cũng nhỏ nhẹ chút, “Đi cả ngày rồi còn không mệt sao? Ngủ sớm một chút đi.”
Liêu Huy khoác áo đi tới, nhìn sắc mặt của Tuyên Chuẩn, đặc biệt cho phép đưa nàng ấy vào phòng nghỉ ngơi. Tuyên Tú không yên tâm, cũng theo vào cùng.
Nhưng một đêm trôi qua, cơn sốt của Tuyên Chuẩn không những không bớt, ngược lại còn nặng thêm.
.
Hết chương 05