Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 04

  1. Home
  2. Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện
  3. Chương 04
  • 10
Prev
Next

Chương 04 – Trong nhà không yên bình [Bốn]

Nếu như trước khi quay đầu lại Đoan Tĩnh còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì khi quay lại nhìn thấy gương mặt y hệt mẹ chồng kia, chỉ có mắt mày đậm và thô hơn, đường viền khỏe khoắn hơn thì, nàng đã hiểu rõ tất cả.

Thực tế là, rất khó khiến người ta nhận nhầm mẹ con.

Tuyên Ngưng lành lạnh nhìn nàng, tại sao hắn vừa ra ngoài giải bầu tâm sự trở về thì vợ mình đã biến thành chị dâu rồi?

Ánh mắt của hắn thật quá mức áp lực, Đoan Tĩnh bị nhìn đến cả người mất tự nhiên, tai và cần cổ đều chậm rãi nhuộm lên một lớp hồng.

Nhớ đến biểu hiện nổi trội của Đoan Tĩnh lúc hoạn nạn không rời không bỏ, giành làm những chuyện nặng nhọc tốn sức, cách nhìn của mẹ chồng đối với nàng cũng có sự thay đổi, gia cảnh của mình đã sa sút lắm rồi, làm gì có lập trường mà kén cá chọn canh chứ, có đứa con dâu chịu khó chịu khổ đã tốt lắm rồi. Thấy thế, bà lập tức bước ra hòa giải, “Đây là Tuyên Ngưng. Đây là Đoan Tĩnh.”

Trước công chúng được mẹ chồng giới thiệu, đây là con trai của ta, đây là con dâu của ta… Cảnh tượng thật là câm nín.

Đoan Tĩnh có phần muốn che mặt.

Tuyên Ngưng khẽ nhướng mày, một thân gông xiềng vẫn vênh váo hung hăng như trước, “Không phải là Đoan Nhã sao?”

“Cái này, nói ra dài lắm.” Mẹ chồng vừa quay đầu lại thì tất cả mọi người, bao gồm cả nhà Tuyên gia và đám quan sai đều mắt lom lom trông ngóng nhìn bọn họ, thấy bà dừng lại, ánh mắt còn ngầm có ý thúc giục. Bà chống chọi cái áp lực vô hình của đám khán giả chung quanh, nhanh chóng kết thúc câu chuyện, “Cái này sau hẵng nói, các con chung sống với nhau cho tốt.” Nháy mắt ra hiệu với Tuyên Ngưng.

Đoan Tĩnh cúi đầu xuống, khe khẽ “Dạ” một tiếng.

Tuyên Ngưng híp mắt lại, nhìn thẳng xuống đỉnh đầu của Đoan Tĩnh. Nếu như hắn không nhìn nhầm thì, trước khi nàng cúi đầu xuống, tâm tình toát ra từ ánh mắt rõ ràng là mất mát.

Mất mát à…

Há!

Tuyên Ngưng hắn lúc nào thì đã luân lạc đến mức bị một nữ tử chê bỏ thế này? Nhân phẩm, tướng mạo, võ công, cái nào không vượt qua trình độ hạng nhất? Cho dù là bị lưu đày, biểu hiện ban nãy của nàng ta không phải là rất nồng nhiệt với Tuyên Tịnh hay sao?

Hắn nhìn cái ót nhỏ của cô gái, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Nếu như ý niệm có thể biến thành hành động thì cây cối trong chu vi mười dặm đã bị hắn tước trụi hết lá rồi.

Đoan Tĩnh hoàn toàn không cảm giác được oán niệm của vị tướng công hời “mất mà được lại”. Nàng vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi bi thương “Tướng công của mình không phải người ấy”. Tuy rằng Tuyên Ngưng chân chính cũng rất đẹp, trông thì cũng tứ chi đầy đủ, thân thể khỏe mạnh, nhưng mà, nàng vẫn thích cái người ngồi trên xe lăn hơn.

Dù sao thì, mình chẳng được xinh đẹp nhường thế mà.

Ngẫm nghĩ một chút, nếu như cùng Tuyên Ngưng đi ra ngoài, người khác nhất định sẽ cảm thấy một bông hoa lài cắm bãi cứt trâu thôi.

Bất hạnh là, Tuyên Ngưng là hoa lài, còn mình là cứt trâu.

Hơn nữa, Sư Thái láng giềng từng nói, thứ đáng để kiêu ngạo nhất của nữ tử đừng có nên là cái thứ phẩm đức tối nghĩa đến hư vô mờ mịt thế kia, mỹ mạo mới là ưu điểm thông tục dễ hiểu nhất! Thân là người xuất gia, bà tuyệt đối không để cái sự khó khăn cho người khác, cho nên, tiêu chuẩn làm người của bà trước nay luôn rất giản đơn thô bạo.

Nói như thế bản thân mình đứng bên cạnh Tuyên Ngưng, đời này cũng đừng có mơ tự hào gì đó nữa đi. Bởi vì, dưới ánh nắng mặt trời thì chẳng nhìn thấy được ánh sáng của đom đóm nữa.

Nàng nhìn sườn mặt xinh đẹp đến thoát tục của mẹ chồng, thầm im hơi lặng tiếng thở dài. Nếu như xinh đẹp được như mẹ chồng thì khỏi cần phải phiền não thế này rồi.

Mẹ chồng cảm nhận được ánh mắt không được như ý của Đoan Tĩnh, tưởng nàng còn đang ảo não vì chuyện hiểu lầm ban nãy, bà liền qua an ủi vài câu, sau đó thì nhỏ giọng giải thích với trượng phu, Tuyên Ngưng và con trai út Tuyên Xung nguyên do tân nương bị đánh tráo, cộng thêm cả khổ lao cả đường cẩn trọng tận tụy của Đoan Tĩnh, nói đến mức ánh mắt của trượng phu bà và Tuyên Xung nhìn về phía Đoan Tĩnh đều tự giác mà lĩnh hội được năng lực mẫu tính chói lọi.

Chỉ có sắc mặt của Tuyên Ngưng là không đổi, chẳng chút xúc động.

Mẹ chồng biết con trai nhà mình từ nhỏ đã là cái đức hạnh này, cũng chẳng thấy gì lạ. Sau khi tiếp tục lên đường bà lại yên ắng đến bên Đoan Tĩnh, giới thiệu cho nàng biết về gia tộc của mình. Chuyện nên làm từ sớm, nhưng lại vì gia biến cùng cách nhìn của bà với Đoan Tĩnh mà lần lữa đến giờ, ít nhiều trong lòng cũng có phần áy náy, giọng điệu càng hòa nhã đến cực điểm.

Lão thái gia và Lão phu nhân tổng cộng sinh được ba nam một nữ, không có thiếp thất, không có con vợ lẽ. Sau khi Lão thái gia qua đời, Lão phu nhân là lớp bề trên “cây chỉ còn lại một quả to”.

Lão đại tên là Tuyên Cương, là Tiết độ sứ Bắc Hà tiền nhậm, chết trận sa trường. Lúc đó Đại phu nhân đang mang thai, vì chịu cú sốc lớn mà bệnh không dậy nổi, lúc sinh nở do khó sinh mà chết. Con trai đẻ ra tên là Tuyên Tịnh, được vợ chồng Lão nhị nuôi lớn, nhưng lúc ba tuổi thì phát hiện ra có bệnh khi còn trong bụng mẹ, trời sinh hai chân không có sức, chỉ có thể ngồi xe lăn cả đời.

Chính là vị “Tướng công” trước tiên của Đoan Tĩnh.

Cha chồng của nàng tên Tuyên Thống, trước khi lưu đày là Tiết độ sứ Bắc Hà kế nhiệm, mẹ chồng Uyển thị xuất thân Hà Tây, là một đại gia tộc bậc nhất, sinh được hai con, Tuyên Ngưng, Tuyên Xung.

Lão tam tên Tuyên Lạc, nguyên là ngự tiền phó Đô chỉ huy sứ, thê tử Liễu thị, là mỹ nữ đại thế gia ở Giang Nam, tuy không xinh đẹp kinh thiên động địa bằng Uyển thị, nhưng có sự ôn nhu uyển chuyển riêng biệt của vùng sông nước Giang Nam. Sau khi hai người thành thân thì vẫn mãi chưa có con cái.

Lão tứ là con gái duy nhất của đời trước, tên gọi Tuyên Tú, gả cho Quốc Tử Giám tế tửu, sinh được hai con gái, Vương Chuẩn, Vương Lăng, bởi vì trượng phu muốn nạp thiếp mà trực tiếp hưu trượng phu đưa các con về nhà mẹ, con gái cũng đổi tên thành Tuyên Chuẩn, Tuyên Lăng.

(Hưu: ly hôn, bỏ)

Nghe giới thiệu xong, đầu óc của Đoan Tĩnh loạn hết cả lên, hình như nhớ được gì đó mà cũng hình như chẳng nhớ được gì cả.

Uyển thị cười chê nàng, “Thế này đã không nhớ nổi à? Tuyên gia là thanh tịnh lắm rồi đấy, đừng nói nhà khác, nói nhà ta đi. Phu nhân di nương một đàn lớn, lúc ăn cơm tất niên, một tiểu viện chẳng đủ chỗ để kê bàn, phải bày ra đến tận cổng đấy.” Cho nên, ban đầu bà không từ thủ đoạn gả đến Tuyên gia. Lúc biết tin tức Tuyên gia bị lưu đày, đám tỷ muội hâm mộ ghen ghét bà đại khái hẳn là quay ngược lại cười nhạo bà mệnh khổ. Thế nhưng, nhìn trượng phu lặng lẽ đi phía trước, tấm lưng vạm vỡ vì bà che chắn gió cát, thì bà đã cảm thấy tất thảy đều xứng đáng cả.

Trước khi xuất giá, bà đã nói với người phụ thân không nỡ gả bà cho võ tướng rằng: Một đời một kiếp chỉ một đôi, dù là cơm ngọc áo gấm hay cơm cà cháo hoa cũng được. Cho dù sinh ly tử biệt, chỉ cần nghĩ đến trên cầu Nại Hà, chàng chỉ đợi một mình con là cũng gắng gượng qua được hết.

Hơn nữa, lưu đày đến cùng một nơi, so với trước kia hai người kẻ Bắc người Nam đã tốt hơn nhiều rồi. Tuy rằng tướng công biết sẽ không vui, nhưng bà vẫn muốn nói, cảm tạ Hoàng thượng nhân từ, để cho cả nhà họ được đoàn tụ.

Đoan Tĩnh thấy bà nói mải nói miết đến mức nàng cũng thất thần, chìm vào trong suy nghĩ của bản thân.

Được thôi, nếu đã không phải người đánh thức trái tim nàng thì cứ theo kế hoạch mà làm đi. Trước tiên phải đi thử công năng của hắn!

Đôi mắt xa xôi của Đoan Tĩnh hướng về phía Tuyên Ngưng.

Tuyên Ngưng, “…” Nhìn mình chằm chằm mà hai mắt sáng xanh là có ý gì?

Đại đội đi được thêm hơn một canh giờ thì trời sụp tối, Biển Kha kiến nghị hạ trại nghỉ ngơi và được mọi người tiếp nhận. Tuy rằng y là “chủ soái” của “đội quân tóc dài”, nhưng sau khi hai quân hợp lại với nhau thì “soái ấn” của “chủ soái” đã được giao vào tay Liêu Huy tiên phong dẫn đám Tuyên Ngưng ra thành.

Tổ tiên của Liêu Huy là Phụ Quốc Đại tướng quân, cha truyền con nối đã mấy đời, đến lượt y thì thành Ninh Viễn tướng quân, ở cái đất kinh thành thế gia đầy rẫy mà sống những ngày tháng thê lương ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đói không chết nổi. Hoàng thượng cũng lật tìm rất lâu mới tìm được một thế gia võ tướng chẳng có chút chéo quan hệ nào với những thế gia võ tướng cấp cao khác, cứ thế mà đẩy y đi.

Y tuy rằng biết chuyến công cán này phí sức mà chẳng được cám ơn, nhưng chẳng sao hết, nói dễ nghe chút là ăn lộc vua thì trung việc vua, nói khó nghe chút là gió chiều nào ngã theo chiều nấy.

Đầu năm nay, có thể sống tiếp thật chẳng dễ dàng chút nào cả.

Nhưng mà, công cán đã nhận rồi, con người y cũng chẳng ngu ngốc. Chí ít Tuyên gia là thế gia trăm năm thế này, thâm căn cố đế, quan hệ trong triều cũng rắc rối phức tạp, nói không chừng ngày nào đó lại trỗi lên. Cho nên trong phạm vi quyền hạn của y mà gắng hết sức tạo điều kiện dễ dàng.

Buổi tối khi đi ngủ, y đặc biệt kêu người gỡ xiềng xích gông cùm ra, để họ được tự do nghỉ ngơi.

Nói đùa, y mang theo gần cả nghìn người đấy, nếu như thế này cũng không nhìn ra được bọn họ… dù là có đeo gông cùm cũng chẳng tác dụng gì hết.

Buổi tối đi ngủ, vợ chồng tất nhiên ở chung với nhau, Tuyên Tịnh kéo Tuyên Xung, Lão phu nhân và mẹ con Tuyên Tú ở cùng nhau, Đoan Tĩnh vừa quay đầu thì bên cạnh chỉ còn lại mỗi mình Tuyên Ngưng.

…

Tuy không phải là chọn lựa tốt nhất trong lòng, nhưng chuyện đã đến nước này, hình như cũng chẳng còn đường nào để chọn nữa cả.

Nàng cắn răng, đi đến ngồi xuống cạnh Tuyên Ngưng.

Tuyên Ngưng liếc nàng một cái, thân thể dịch ra ngoài một chút, để lộ ra mảng lớn áo khoác đã trải trên mặt đất.

Khoảng cách xa như thế sao mà được?

Đoan Tĩnh dè dặt thận trọng xịch qua.

Cũng thật chủ động quá ta. Khóe miệng của Tuyên Ngưng để lộ ra một nét cười mỉm tự đắc. Vẻ mặt ghét bỏ trưa nay nhìn thấy chắc là nhìn nhầm rồi.

“Chúng ta… bắt đầu chứ?” Đoan Tĩnh dè dặt lên tiếng.

“Hửm?”

“Nhân họ không chú ý chúng ta.”

Tuyên Ngưng, “…” Nàng ta muốn bỏ trốn?

Hết chương 04

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 04"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

su-ton-nang-duong-ho-vi-hoan-convert.jpg
Sư Tôn Nàng Dưỡng Hổ Vì Hoạn Convert
26 Tháng 10, 2024
hom-nay-troi-trong.jpg
Hôm Nay Trời Trong
4 Tháng mười một, 2024
ngay-nao-ma-ton-su-de-cung-tha-thinh-toi.jpg
Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi
28 Tháng mười một, 2024
dung-la-ta-deu-tung-nem-khan-tay-cho-bon-ho.jpg
Đúng Là Ta Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ
6 Tháng 12, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online