Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 02

  1. Home
  2. Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện
  3. Chương 02
  • 10
Prev
Next

Chương 02 – Trong nhà không yên bình [Hai]

Trời bắt đầu tối.

Tân nương bị bỏ mặc trong tân phòng quạnh quẽ, không ai đoái hoài.

Duy chỉ có Từ ma ma đưa theo đến từ nhà mẹ vừa bị giả thiết của mình dọa sợ hết hồn hết vía, đang nép sau lưng Lưu ma ma, hấp thu cảm giác an toàn từ sau tấm lưng to lớn cường tráng của bà ta.

May là Đoan Tĩnh không sợ tối. Một mình ngồi nơi mép giường đen như mực, cầm quyển sổ nhỏ đến ngây người.

Đây là Sư Ông cho nàng trước khi nàng rời khỏi nhà. À, cái nhà này không phải phủ Lễ bộ Thị lang ở tổng cộng chưa được nửa năm, mà là Linh Âm Quan ở Hành Sơn, nơi tu đạo của Sư Ông nàng.

Lúc đó, khi biết nàng sắp phải đi, Sư Ông lúc thì sợ nàng không gả đi được, không tìm được nam tử “thái dương bổ âm” hợp pháp, lúc thì lại sợ nàng gả đi rồi sau này dâng cả tim gan cho gã trai kia, bị lừa rồi còn giúp đối phương đếm tiền, không cẩn thận sẽ bước vào con đường bàng môn tả đạo, lòng lang dạ sói, khi sư diệt tổ. Ông trốn trong phòng khóc đến tan nát cõi lòng, căn phòng vốn nhiều năm không tu sửa bị khóc đến tróc cả một lớp da, bị Trưởng lão ở đạo quan bên cạnh tụ tập thành đám kháng nghị trước cửa, cho đến khi nàng mua được đùi vịt quay Trương Ký ở dưới chân núi mới chịu ngừng.

(Thái dương bổ âm: gặt hái cái dương để bồi bổ âm khí)

Ăn xong đùi vịt quay, Sư Ông cuối cùng cũng tìm được ý nghĩa của việc sống tiếp, nói lời thấm thía, “Chọn chồng nhất định đừng có nhìn mặt! Giống mẹ con, chỉ chăm chăm thích mỗi gương mặt của cha con, không bói thử mệnh của hắn, thế là bị hắn ta khắc chết tươi! U hu hu…”

Đoan Tĩnh, “…” Không phải nói mẹ nàng vì tin vào cha nàng vượng thê mới lấy… À, mới gả cho ông hay sao?

“Thể trạng nhất định phải cường tráng, tuyệt đối không được tìm cái cây tốt mã giẻ cùi, nhìn được chứ dùng chẳng được, chẳng hái được mấy ngày đã sạch bách.”

Đoan Tĩnh hỏi, “Cái này thì phải xem thế nào ạ?”

Sư Ông thâm trầm nói, “Con có thể kêu hắn lấy ra biểu diễn một chút, ít nhất cũng phải là gió táp mưa sa cũng không sợ, hạnh phúc của con đều cậy vào nó cả đấy.”

Đoan Tĩnh nghiêm túc ghi chép vào quyển sổ nhỏ.

“Còn nữa, nhất định phải có tiền! Mỗi ngày đều phải có đùi vịt nướng ăn! Ừm, dựa vào tính chê nghèo yêu giàu, tham mộ hư vinh của cha con, chuyện này thì khỏi phải lo.”

“Còn nữa còn nữa còn nữa…”

Lời dặn dò của Sư Ông đã viết đầy tràn một quyển bút ký, phía sau còn dán thêm năm tờ giấy vào nữa mới đủ.

Đoan Tĩnh gấp bút ký lại, buồn rầu thở dài.

Cho đến nay vẫn chưa nhìn thấy tướng công tương lai, không biết có phù hợp với kỳ vọng của Sư Ông không nữa. Nếu như không phù hợp thì nàng phải tranh thủ thời gian tìm nhà khác mới được.

Bên ngoài bỗng trở nên ồn ào.

Lưu ma ma chạy đến cửa nhìn một chút lại quay về canh ở cửa.

Từ ma ma giống như tiểu lâu la của bà ta, nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, hoàn toàn mất hết hồn vía.

Qua nửa canh giờ, sắc trời tối hẳn, Lưu ma ma lại ra ngoài một chuyến, lúc trở về, một tay cầm đèn lồng, một tay khoác bọc vải, vội vội vàng vàng chạy vào, không nói câu nào đã nhét bọc vải vào lòng Đoan Tĩnh, thúc giục, “Cô nương, nhanh chóng đi ra từ phía cửa sau, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn rồi!”

Đoan Tĩnh ngơ ngác nhìn bọc vải nặng trình trịch, “Đi đâu cơ?”

Lưu ma ma đưa tay ra túm lấy nàng, vốn tưởng rằng chỉ cần xách một cái là đi được, ai ngờ dùng hết cả sức bình sinh mà người chẳng nhúc nhích phân nào, chỉ có tiếng vải vóc “roèn roẹt” phát ra tiếng kháng nghị.

Đoan Tĩnh đau lòng nhìn tay áo bị xé rách của mình, “Quần áo mới đấy…”

Lưu ma ma kéo đến mặt đỏ tía tai, “Tuyên gia xảy ra chuyện rồi, phu nhân kêu tôi đưa cô đến điền trang dưới quê ở mấy ngày.”

Đoan Tĩnh chần chừ nói, “Tuyên Ngưng có đi không?”

Lưu ma ma chợt khựng lại, sức lực trên tay rút hết, đặt mông ngồi phịch xuống đất, đương tính nói chuyện thì bỗng nghe thấy cổng lớn trong viện “rầm” một tiếng bị tông mở, tiếng chân bước hỗn độn từ xa đi đến gần, ánh lửa trên giấy dán song cửa, bóng người lập lòe, có mấy quan lính xồng xộc chạy vào.

Diên Vương gia ngồi ngay ngắn trong chính đường, liếc mắt nhìn Lâm công công mặt nhọn rặt vẻ tiểu nhân đắc chí.

Nữ quyến trong Tuyên phủ đều bị đuổi ra ngoài cửa, đứng thành đống ở đó.

Gió đêm lạnh, lòng người càng lạnh hơn, các nàng chỉ có thể dựa sát vào nhau để sưởi ấm. Sau khi tuyên đọc thánh chỉ, nỗi hy vọng rằng Hoàng đế có chút lương tâm đã tan thành mây khói, sự lụn bại của Tuyên gia đã không thể tránh được, may mắn là, cả nhà cùng bị lưu đày đến một nơi, không cần phải cốt nhục phân ly, còn tân nương tử của Ngư gia chưa kịp bái đường cũng không cần phải đi theo chịu tội… Nhưng mà, tại sao cái người xách bọc vải bước vào kia lại quen mắt đến thế?

Đoan Tĩnh bước vào chính đường, liền nhìn thấy tất thảy gia quyến Tuyên gia có vẻ mặt như trông thấy ma vậy.

Nàng có hơi ngượng ngùng, “Tân phòng cách nơi này hơi xa, con đến trễ ạ.” Ngoan ngoãn bước vào trong, xếp vào hàng cuối cùng.

Nước trà trong miệng Diên Vương gia ào ạt nhổ vào trong ly.

“…” Lâm công công ghét bỏ quay đầu đi. Chẳng trách Hoàng thượng luôn để cho Diên Vương gia đi tịch biên gia sản, thô lỗ thế này, cũng chẳng làm được trò trống gì.

Diên Vương gia đứng dậy, thuận tay đặt ly trà lên trà kỷ cạnh bên Lâm công công, cất bước đi ra ngoài.

Lâm công công trợn to hai mắt nhìn ly trà ngay cạnh bên tay mình, vẻ mặt như vừa nuốt phải một đống phân.

Diên Vương gia đi đến trước ngưỡng cửa, bỗng thu hết nét sửng sốt lại, phất tay áo, mang theo tư thái nhàn nhã khoan thai, chậm rãi bước qua ngưỡng cửa, đến bên cạnh đám phụ nữ kia, “Khụ. Những người không phận sự thì không cần phải ở lại nơi này.”

Bà mẹ chồng vô duyên vô phận của Đoan Tĩnh lập tức đẩy nàng một cái, nhỏ tiếng hối thúc, “Còn không đi mau đi.”

Đoan Tĩnh mờ mịt hỏi, “Đi đâu ạ?”

Diên Vương gia vừa tức vừa buồn cười, hèn gì cha nàng ta đưa người qua đây, củ khoai nóng phỏng tay này cũng chỉ có Tuyên gia của hiện tại là không chê bai thôi.

Hắn nháy mắt ra hiệu với thân tín của mình.

Cỗ xe ngựa nơi cổng sau nhà Tuyên gia hắn biết, trong giờ phút sống còn cả nhà đều bị lưu đày mà còn lo lắng cho người ngoài, thật không thẹn với danh Tuyên gia trăm năm trung nghĩa, cho nên hắn cũng nhắm một con mắt mở một con mắt. Dù sao thì, trong danh sách lưu đày Hoàng đế đưa cho hắn, Tuyên Ngưng vẫn là một người muôn đời độc thân.

Thân tín thức tời tiến lên muốn kéo Đoan Tĩnh đi thì bị gã Lâm công công dựa cửa nôn khan nhìn thấy, gã lập tức oai oái lên, “To gan! Ngươi muốn làm cái gì hả?”

Diên Vương gia mất kiên nhẫn nói, “Một người không liên can chạy vào, đang tính đuổi cô ta ra ngoài.”

Lâm công công buồn nôn đến hai mắt hoa lên, Đoan Tĩnh lại bị Diên Vương gia đứng chắn phía trước, cũng chẳng nhìn thấy rõ người, gã gào lên theo bản năng, “Loạn thần tặc tử! Làm gì có người nào không liên quan.”

Lời gã vừa dứt thì đã nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh tán đồng, “Vẫn là vị đại nhân này công đạo, có liên quan, có liên quan, hôm nay ta mới vừa vào cửa.”

Lâm công công, “…” Có phải mình không cẩn thận trúng phải quỷ kế gì rồi không? Tại sao tình hình lại có gì đó bất bình thường thế này.

Nghe Đoan Tĩnh nói như thế, toàn bộ nữ quyến của Tuyên gia và Diên Vương gia đều bó tay rồi.

Diên Vương gia nhìn bầu trời đêm, hít một hơi thật sâu, xoay người đi đến một góc để xoa dịu tâm trạng buồn bực của mình.

Lão phu nhân Tuyên gia nước mắt đầm đìa nắm lấy tay Đoan Tĩnh, “Đứa trẻ mệnh khổ.”

Tạo nghiệt rồi!

Kẻ làm cha kia phải đáng sợ đến thế nào, ép cho khuê nữ nhà mình thà rằng bị lưu đày chứ cũng chẳng chịu về nhà chứ.

Đoan Tĩnh tỏ vẻ chẳng hiểu chuyện gì.

Hình như mọi người rất nghiêm trọng với chuyện đi hay không đi, nhưng mà…

Tuyên gia tuy rằng rất rộng, nhưng với khinh công của nàng vẫn là có thể đi được rất nhanh.

Còn về đám quan lính đó, đã hoàn toàn bị nàng bỏ qua một bên.

Loại vấn đề không phải vấn đề này, căn bản là chẳng cần phải suy xét gì hết.

Danh tiếng của Tuyên gia rất tốt, Hoàng đế không dám làm quá tuyệt tình, đặc biệt cho họ lưu lại một đêm, đợi mai trời sáng hẵng lên đường. Nhưng mà của cải trong nhà bị tịch thu sạch như ly như lau, ngay cả bọc vải của Đoan Tĩnh cũng không may mắn tránh khỏi, nữ quyến của Tuyên gia đều bị soát người, nữ trang lụa là bị sung công toàn bộ.

Đãi ngộ của Đoan Tĩnh tốt hơn một chút, đại khái vì Diên Vương gia và Lâm công công đều cảm thấy đầu óc nàng không bình thường, chẳng giấu được thứ gì, để cho nàng tự mình thay bộ y phục, giao hết nữ trang ra. Nàng cũng ngoan ngoãn làm theo, mẹ chồng nhìn thấy mà khóe miệng giần giật.

Thời khắc hoạn nạn, có đứa con dâu tình thâm ý trọng vào cửa tuy rằng không tệ, nhưng mà, cái đầu óc này trông thế nào cũng sẽ liên lụy con trai cả đời thôi.

Trong bụng bà không mấy hài lòng, nhưng cũng không nói ra miệng. Nhìn bộ dạng Lão phu nhân bị cảm động đến nước mắt lưng tròng, cho dù Đoan Tĩnh không thể tự lo liệu sinh hoạt của mình thì cũng là ơn ban của ông trời.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, bọn họ đã bị hối thúc lên đường.

Vụ án của Tuyên gia được thẩm tra rất qua loa, Hoàng đế chỉ thiếu điều chưa vỗ bàn nói thẳng, mục đích của chúng ta là tịch biên gia sản và lưu đày Tuyên gia, những thứ khác giản lược hết, mọi người cứ trông mà làm đi. Những thế gia và quan viên có quan hệ khá tốt với Tuyên gia cân nhắc đến việc Hoàng đế không hạ tử thủ nên cũng không dám tùy ý ra mặt, sợ rằng nếu chọc giận ngài ấy thì chỉ tội bị chỉnh vào đường chết thôi.

Nhân viên xử án chịu áp lực đè nén, toàn bộ quá trình không hề dây dưa dài dòng, cũng không để lộ chút tin tức nào. Ngoại trừ những quan viên tai mắt bén nhạy ra, đại đa số mọi người đều không biết chút gì. Thế gia võ tướng cấp cao mấy đời nở mặt nở mày này, trong một ngày mù mịt âm trầm, đã im hơi lặng tiếng biến mất khỏi kinh thành.

.

Hết chương 02

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 02"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

den-lanh-tren-giay-hoa-le-lanh-trong-mua.jpg
Đèn Lạnh Trên Giấy, Hoa Lê Lạnh Trong Mưa
26 Tháng mười một, 2024
toan-tong-mon-deu-la-luyen-ai-nao-duy-ta-la-that-dien-phe-convert.jpg
Toàn Tông Môn Đều Là Luyến Ái Não, Duy Ta Là Thật Điên Phê Convert
11 Tháng mười một, 2024
song-bich.jpg
Song Bích
1 Tháng mười một, 2024
sau-khi-co-con-ngoai-y-muon-voi-thai-tu-dich-quoc.jpg
Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
25 Tháng mười một, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online