Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Next

Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 01

  1. Home
  2. Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện
  3. Chương 01
  • 10
Next

Chương 01 – Trong Nhà Không Yên Bình [Một]

Một tháng trước, Sư Ông còn nắm lấy tay nàng, khóc thút tha thút thít lo lắng nàng không gả đi được, một tháng sau, nàng đã ngồi trong kiệu hoa, nghiêng qua lắc lại được khiêng đến nhà chồng.

Tuy rằng kiến thức của nàng ít, nhưng mà, chưa ăn thịt heo thì cũng đã từng thấy heo chạy. Nghe nói, người ta thành hôn đều chiêng trống vang trời, không khí hân hoan, đến lượt nàng thì tại sao lại yên tĩnh đến thế? Người không biết chuyện còn tưởng nàng không phải xuất giá, mà là được đưa đến nơi yên nghỉ cuối cùng ấy chứ.

Kiệu hoa lắc lư nửa ngày trời, cuối cùng cũng đến nơi.

“Cỗ kiệu” được đặt xuống đất ‘lạch cạch’, chung quanh im ắng lạ thường trong chốc lát, ngay sau đó, phía trước vang lên một loạt những tiếng bước chân nhốn nháo, đội ngũ đưa dâu bị vây tròn xung quanh.

Nàng nghe thấy Từ ma ma đứng bên cỗ kiệu kinh hoàng kêu lên, “Quan gia, người đang làm gì thế này?”

“Là nhà Lễ bộ Thị lang đúng không?” Giọng nói rất hồn hậu.

“Đúng thế, đúng thế, đưa tiểu thư nhà tôi đến thành hôn cùng Tiểu tướng quân đây.”

“Hôn này hôm nay kết không thành rồi, các người về nhà trước đi.”

“Hả? Cỗ, cỗ kiệu này đã khiêng đến đây rồi, làm gì có cái đạo lý đưa về cơ chứ.” Từ ma ma đang muốn khóc thì đã bị người ta bịt miệng lại. Giọng nói hồn hậu ấy tiến đến gần, len lén nói, “Ngư tiểu thư là người thông minh, hẳn nên biết tránh hung tìm cát. Hôm nay Tuyên gia xảy ra chuyện, mối hôn sự này không thể kết được, nhân lúc còn chưa qua cửa hãy về đi.”

Ông chú có chất giọng hồn hậu này chắc là người tốt, đáng tiếc ông không biết, mối hôn sự này nếu như không thành thì nàng mới thật sự xảy ra chuyện.

Ông chú đó nói xong, vung tay lên, muôn bảo đội ngũ đưa dâu nhanh chóng rời khỏi, ai ngờ vừa mới chớp mắt, tân nương mặc bộ áo cưới đỏ tươi đã bước xuống kiệu.

“Ôi, cô làm sao…” Ông ta đưa tay ra cản. Mà cũng thật tà môn, khoảng cách chỉ hai bước chân, thế mà vừa sượt qua vai, khi đuổi theo, váy đỏ đã quét qua bậc cửa, bước vào trong rồi.

Tân nương tử đứng ở bậc cửa, khăn đội đầu đỏ xoay lại, hơi lắc lư một chút, “Đa tạ quan gia chỉ điểm. Nhưng mà, ta đã qua cửa chính là người nhà Tuyên gia.”

Người đứng trong đứng ngoài cửa đều ngây ra như phổng, nhìn nàng chằm chằm.

Nàng bước vào trong hai bước, rồi lại lui trở về, “À, của hồi môn vẫn là phải lấy.”

Tân nương tử mang khăn đội đầu màu đỏ, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi vào trong, một đám gia đinh nơm nớp lo sợ khiêng của hồi môn theo ở đằng sau, binh sĩ hai bên vác đao, mặt không cảm xúc, chỉ có con ngươi là xoay tròn bám theo người đi qua.

Tân nương tử còn chưa vào nội đường, tin tức đã truyền vào trong.

Diên vương gia vốn cảm thấy cái phong hiệu mà cha ruột mình ban cho vô cùng xui xẻo, vậy mà anh ruột cứ thích kêu hắn đi làm ba cái chuyện xúi quẩy như xét nhà chém đầu, mỗi lần làm việc, tâm tình của hắn đều vô cùng buồn bực, bây giờ nghe thấy có một người đầu óc không bình thường chạy vào đây, cơn bực nhất thời xộc lên, bỏ lại một đám phu nhân đang cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, phất tay áo đi ra ngoài.

Hắn chân dài bước rộng, bước đi nổi gió, từ thật xa nhìn thấy một bộ váy cưới màu đỏ đã bắt đầu tăng tốc, quyết chí dùng tiếng gầm giận dữ kinh thiên động điạ khiến cho đối phương biết khó mà lui.

“Ngươi!”

Một chữ long trời lở đất, nhưng lại chẳng người tiếp chiêu.

Váy cưới đỏ tươi vừa mới nãy còn lay động trước mắt vậy mà chớp mắt đã lướt ra sau lưng, may là Diên vương gia người gấu gan lớn, lúc này cũng sợ đến giật nảy mình. Hắn quay đầu lại, tân nương tử đã đến trước mặt đám phu nhân, thong dong hành lễ gặp mặt.

Đây, đây đây… Dám không đếm xỉa đến hắn!

Diên vương gia tức đến đôi gò má căng phồng lên, xoay người một cái lại lao trở về.

“Đoan Nhã à! Cháu cần gì phải tự làm khổ mình như thế!” Lão phu nhân ôm lấy tân nương tử khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem, mấy vị phu nhân vây quanh hai người họ, lẳng lặng lau nước mắt, chỉ có một phu nhân dung mạo tuyệt sắc đứng một bên, vẻ mặt hoài nghi.

Tân nương tử giãy ra khỏi lòng Lão phu nhân, đè lên cái khăn đội đầu suýt chút bị kéo xuống, khẽ giọng nói, “Cháu không phải Đoan Nhã, cháu là Ngư Đoan Tĩnh.”

“Cái gì?” Cánh tay của Lão phu nhân chợt cứng lại.

Đoan Tĩnh sợ bà lớn tuổi, tai không còn thính, bèn tiến đến gần, nói vào tai bà, lớn tiếng lặp lại lời vừa nói ban nãy.

Lão phu nhân thụt lùi nửa bước, không biết là bị hét hay là bị dọa sợ.

“Ha ha.” Diên vương gia cười có chút hả hê, cười xong lại nhớ đến sự cố ban nãy, mặt sụ xuống, “Ngư Đoan Tĩnh, ngươi qua đây.”

Đoan Tĩnh có chút buồn bực. Nàng chỉ muốn sớm bái đường một chút, định xong mối hôn sự này, cũng tiện viết thư cho Sư Ông, để ông cụ được yên lòng. Thế nhưng mấy người đứng trong hỉ đường này chẳng có một ai làm việc đàng hoàng. Nàng dựng đứng lỗ tai lên tìm vị tân lang không biết đã trốn ở nơi nào lại chẳng thu được chút kết quả, nhưng cái người kỳ quái đứng ở cửa kia lại gọi nàng như gọi một đứa nhãi con vậy.

Nàng nhấc váy lên, không cam không nguyện tiến lại gần, “Chuyện gì?”

Diên Vương gia nói, “Ban nãy ngươi đứng nghệch ra đó làm cái gì? Ta gọi ngươi ngươi không nghe thấy sao?”

Đoan Tĩnh chê hắn nhiều chuyện, “Ta đang tìm tân lang.”

Diên Vương gia buồn cười, “Sao ngươi biết ai là tân lang? Nói không chừng là ta…” Dừng một chút, cảm thấy lời này vô cùng ngả ngớn, có ý trêu đùa, sửa lời, “Làm sao biết không phải là ta?”

Đoan Tĩnh nhăn mũi, “Cha ta nói tân lang năm nay mới qua 17, giọng nói của ngươi đã ba mươi mấy rồi.”

Ba, mươi, mấy?

Mấy tên thân tín đỡ Diên Vương gia đang run lẩy bẩy ngồi xuống, bưng trà đưa nước nhuận khí, sợ hắn cứ lục cứ soát nhà người ta, chính mình hai chân đạp một cái là về với tổ tông rồi.

Diên Vương gia nói, “Ngươi, ngươi nói ai ba mươi mấy?” Rõ ràng vừa mới đôi mươi tuổi hoa… hơn có một chút xíu xiu!

Đoan Tĩnh hỏi, “Là nói bớt đi hay là nói nhiều thêm rồi?”

Diên Vương gia nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi nói thử coi?”

“Nói bớt đi rồi chứ gì.” Đoan Tĩnh tập trung yên lặng lắng nghe một hồi, “Thân thể hư nhược, đổ mồ hôi trộn, aiz…”

“Đoan Tĩnh à.” Lão phu nhân vừa tiêu hóa được sự thực rằng tân nương tử đã bị tráo đổi, liền phát hiện Diên Vương gia bị đắc tội đến sắp chết đến nơi rồi, bà vội vàng tiến gần, “Hôm nay Tuyên gia có chuyện, không thích hợp để kết thân. Cháu về nhà trước đi, đợi chuyện này qua rồi ta sẽ lại đến nghị thân với bên thông gia.”

Vừa nghe lại đến nghị thân, Đoan Tĩnh liền quýnh lên, “Không được không được! Nếu như cháu bị trả về thì cha cháu sẽ đánh cháu! Còn có mẹ kế cũng rất hung dữ! Bà vú của mẹ kế cũng rất hung rất hung dữ!” Bẻ ngón tay cáo trạng hết tất thảy mọi người trong phủ Lễ bộ Thị lang, ngay đến con chó vàng to bự ở nhà bếp mỗi lần nhìn thấy nàng là sủa cả nửa ngày trời cũng bị kéo vào.

Các phu nhân thổn thức không thôi.

Đã nói từ sau khi Tuyên gia lộ rõ chiều hướng suy tàn đến nay, Lễ bộ Thị lang luôn tỏ ra xa cách khó gần, quãng thời gian trước đột nhiên nôn nóng chuyện kết thân thật vô cùng kỳ quặc, hóa ra là để cho người chị không được sủng ái đi xuất giá thay.

Lão phu nhân xót nàng, cầm tay dắt vào trong, “Vậy thì cháu lưu lại đi, ở cùng với bà lão như ta. Tuyên gia ta mấy đời trung lương, Hoàng đế sẽ không quá mức bạc đãi đâu!”

Lúc này, vị phu nhân dung nhan tuyệt thế mới bước ra kéo lấy tay Lão phu nhân, nói, “Mẹ hồ đồ rồi, con bé là tân nương, làm sao có thể xuất đầu lộ diện ở bên ngoài được. Con đưa con bé vào tân phòng cho.”

Lão phu nhân tỏ vẻ không vui, nhưng lại đưa bàn tay nhỏ qua cho bà ta, “Con dâu của con, chung quy là do con định đoạt.”

Đoan Tĩnh không nhìn thấy ai, chỉ có thể phân biệt từ làn váy và đôi hài của mỗi người. Cúi đầu nhìn đôi hài thêu màu xanh đá có hoa cỏ bám đầy cành kia, trong lòng âm thầm đánh dấu ____ Mẹ chồng.

Mẹ chồng dẫn nàng đi về phía tân phòng, Diên Vương gia vốn muốn ngăn cản, nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy một tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng thế này, cứu cũng vô ích, liền mặc cho đi.

Đoan Tĩnh trở về phòng, nghe mẹ chồng ở ngoài cửa nói với Từ ma ma, “Đây là Lưu ma ma ở bên cạnh ta, một lát có chuyện bà ta sẽ căn dặn ngươi, ngươi chỉ cần làm theo. Đừng để tiểu thư của ngươi gây trở ngại.”

Từ ma ma hết sức kinh sợ đáp dạ.

Đoan Tĩnh nghe tiếng mẹ chồng đi xa, len lén đi đến bên cửa, Từ ma ma kinh hãi kêu lên, “Tiểu thư, sao cô có thể ra ngoài được?”

“Còn chưa ra ngoài.” Hai chân của Đoan Tĩnh vững vàng bám trên bậc cửa, chỉ là vươn người ra ngoài.

Từ ma ma, “…” Tư thế này, còn không bằng cả ra ngoài.

Từ ma ma và Lưu ma ma làm thân nửa ngày, hỏi Tiểu tướng quân đâu. Đã nói là làm hỉ sự, dù có làm giống như sắp sửa lo tang sự thì cũng thôi đi, có thể nhìn ra được không phải Tuyên gia bằng lòng, nhưng không thấy tân lang thì cũng thật là khó nói.

Lưu ma ma nói, “Tiểu tướng quân và Đại tướng quân, còn có Đại thiếu gia tối qua cùng bị triệu vào cung rồi.”

Từ ma ma giật thót trong bụng, “Cả một tối còn chưa trở về?”

Tuy rằng, bà vốn chỉ làm việc vặt trong nhà Lễ bộ Thị lang, nhưng nhân mạch quan hệ thì vẫn có một chút, cái chuyện chị gái xuất giá thay em gái này cũng biết được sơ lược.

Nghe nói rằng vị Hoàng đế đương nhiệm này khi làm Thái tử đã không vừa mắt Tuyên gia rồi, cảm thấy bọn họ vô cùng cao ngạo không hợp tình người, mỗi lần bảo họ hành sự đều cái này không được cái kia không ổn, cho nên sau khi lên làm người đứng đầu giang sơn liền tìm đủ mọi cách hành hạ bọn họ. Nhất là đại quân doanh của Tuyên gia ở Đông Bắc, vừa xếp đặt thân tín vừa cắt xén quân lương, làm rất dữ dằn. Hoàng đế có tâm tình, muốn phát tiết, Tuyên gia vốn nghĩ cứ nhẫn nhịn một chút là qua, ai ngờ tên thân tín Hoàng đế phái đi quá sức không đáng tin cậy, đối phó với quân của Tuyên gia thì thôi đi, còn không cẩn thận khiến cho dân chúng nổi dậy, khiến cho dân chúng nổi dậy thì làm đi, còn làm cho mình bị đi chầu ông bà. Lần này thì hay rồi, quân của Tuyên gia đại nghịch bất đạo muốn tạo phản, triệu mấy thủ lĩnh của Tuyên gia về hết cả, cách dăm ba bữa lại tiến hành giáo huấn tinh thần, nhất định muốn bọn họ thừa nhận lỗi lầm. Trò giáo huấn này kéo một phát là hai tháng trời… Nhưng hôm nay lại hoàn toàn bất đồng, hôm nay, Diên Vương gia được xưng “Diêm Vương gia” đã đến.

(Diêm và Diên này đọc giống nhau.)

Từ ma ma len lén liếc nhìn sườn mặt lạnh tanh của Lưu ma ma, cảm thấy trong người có chút phát rét.

.

Hết chương 01

Next

Bình luận cho chương "Chương 01"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

xuyen-nhanh-chi-nguoi-qua-duong-giap-nang-van-nhan-me-convert.jpg
Xuyên Nhanh Chi Người Qua Đường Giáp Nàng Vạn Nhân Mê Convert
7 Tháng mười một, 2024
nhat-pham-ngo-tac-quyen-1.jpg
Nhất Phẩm Ngỗ Tác – Quyển 1
2 Tháng 12, 2024
phi-tan-dang-tuong.jpg
Phi Tần Dắng Tường
4 Tháng mười một, 2024
dai-gia-the-tu-phi.jpg
Đại Giá Thế Tử Phi
2 Tháng 12, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online