Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm - Chương 192
Chương 192: Kết cục (2)
Nhìn thấy con sói chuẩn bị lao tới, Trần Mộc Miên hoảng loạn nhặt viên đá dưới đất ném mạnh. Cô không nhận ra hành động đó càng kích thích nó hơn. Con sói gầm lên một tiếng chói tai, rồi phóng thẳng về phía cô. Trần Mộc Miên theo phản xạ đưa tay lên che chắn, nhưng cơn đau đớn dự đoán không xảy ra.
Cô nghe tiếng con vật kêu thảm thiết, ngẩng đầu lên liền thấy một bóng người chắn ngay trước mặt, bảo vệ cô phía sau lưng.
Con sói bị đánh bay ra xa, không cam lòng đứng dậy tiếp tục tấn công. Đàm Thuần Chi vung tay, con sói lần nữa bị hất văng, đập mạnh vào tảng đá lớn rồi tắt thở.
Trần Mộc Miên nhìn Đàm Thuần Chi, cảm giác như đang mơ.
Đàm Thuần Chi ngồi xổm xuống, không nói lời nào bế cô lên, nhanh chóng trở về lăng mộ.
Trong thạch thất, Đàm Thuần Chi đặt cô lên giường. Các nữ tượng tuẫn táng lần lượt mang nước nóng cùng nhiều dụng cụ khác đến.
Đàm Thuần Chi đã xắn tay áo, chuẩn bị rửa tay.
Đến khi anh đến gần, Trần Mộc Miên kinh hãi nắm chặt tay anh: “Chẳng lẽ anh định đỡ đẻ cho em sao?”
Đàm Thuần Chi điềm nhiên như không, giọng đầy an ủi: “Em yên tâm, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì.”
Trần Mộc Miên cảm thấy ngổn ngang trăm mối, nhưng vẫn cố khước từ: “Anh không thể tìm cho em một bà đỡ sao? Anh… anh là đàn ông, sao có thể đỡ đẻ cho em?”
Từ xưa đến nay, quan niệm đàn ông không vào phòng sinh đã ăn sâu vào tư tưởng cô. Cô không thể tưởng tượng nổi nếu một người đàn ông nhìn thấy mình sinh con, máu me vấy bẩn, sẽ có cảm nghĩ gì.
Đàm Thuần Chi chẳng để tâm đến những điều cô đang nghĩ, không cho cô cơ hội từ chối: “Nghe lời, giờ không kịp tìm bà đỡ đâu, yên tâm, anh nhất định để em mẹ tròn con vuông.”
“Không được, anh là đàn ông.”
Đàm Thuần Chi không do dự, mạnh mẽ tách hai chân cô ra, cắt bỏ quần áo, nhìn vào chỗ đầy máu me mà không chút e ngại, trong mắt chỉ toàn sự lo lắng. Nhưng trên gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, còn bông đùa: “Thân thể của bà xã, chỗ nào anh chưa nhìn thấy? Giờ giúp em sinh con chẳng phải rất hợp lý sao? Đỡ cho người ngoài nhìn thấy nơi bí mật của em, anh sẽ ghen đó.”
Trần Mộc Miên dở khóc dở cười: “Đến lúc này mà anh còn nói mấy chuyện đó.”
Nói chưa dứt câu, cô lại bật ra một tiếng thét đầy đau đớn. Đau đến nỗi như có ai đó xé rách cơ thể cô ra từng mảnh. Cô mơ hồ nhìn thấy một linh hồn bé nhỏ đã đến trước mặt, chuẩn bị nhập vào cơ thể mình.
Dĩ nhiên Đàm Thuần Chi cũng nhìn thấy. Anh biết linh hồn này không thể bị hù dọa, nên giả vờ như không nhận ra, tiếp tục an ủi vợ: “Bà xã ngoan nào, đừng giận, hít thở sâu, sẽ giúp em giảm đau đấy.”
Trần Mộc Miên chỉ mong linh hồn nhỏ bé ấy mau chóng đi vào trong bụng, nhưng cái vật nhỏ xíu ấy dường như cố ý làm khó cô, chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm vào bụng cô với vẻ do dự.
Tình hình đến nước này rồi, sao còn chần chừ nữa? Trần Mộc Miên chịu không nổi, lại thét lên một tiếng: “Sao vẫn chưa ra hả!”
Đàm Thuần Chi không thể cưỡng ép linh hồn bé nhỏ chui vào bụng vợ, chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi.
Nhìn Trần Mộc Miên đau đớn tột cùng, anh không ngừng nói chuyện phiếm, thậm chí kể về các món ăn ngon ở các vùng miền, hứa sẽ đưa cô đi thưởng thức.
Trần Mộc Miên nghe đến đó, bụng bỗng sôi ùng ục vì đói, tủi thân đến rơi nước mắt: “Bảo bối, mẹ xin con, mau ra đi được không? Sinh ra mẹ dẫn con đi ăn bánh bao nhân súp cùng nhiều món ngon khác.”
Linh hồn bé nhỏ như đã hiểu ra, cuối cùng cũng nhập vào bụng Trần Mộc Miên. Chỉ trong thoáng chốc, đứa bé dần lộ đầu ra, cuối cùng cũng chào đời.
Đàm Thuần Chi mừng rỡ bế đứa bé lên cho Trần Mộc Miên nhìn. Trần Mộc Miên ngó qua, thấy đứa bé nhăn nheo như con khỉ, gương mặt đầy vẻ không hài lòng: “Sao lại giống khỉ con thế này?”
Đàm Thuần Chi cười khẽ, giơ đứa bé lên, vỗ nhẹ vào mông nó, đứa trẻ lập tức bật khóc.
Anh đưa đứa bé cho nữ tượng tuẫn táng bên cạnh. Nữ tượng ôm lấy, mang đi tắm rửa sạch sẽ.
Đàm Thuần Chi đích thân xử lý vết bẩn dưới thân Trần Mộc Miên, các nữ tượng âm thầm mang rác rưởi ra ngoài.
“Bà xã vất vả rồi.” Đàm Thuần Chi đặt nụ hôn lên trán cô, nhưng Trần Mộc Miên đã kiệt sức mà ngủ thiếp đi.
Lần sau tỉnh dậy, Trần Mộc Miên thấy Đàm Thuần Chi đang nằm bên cạnh mình. Cô dụi mắt, phát hiện bụng đã xẹp xuống. Vậy thì, đứa trẻ thực sự đã sinh ra, cô không phải đang nằm mơ sao?
Đàm Thuần Chi dường như cảm nhận được điều gì, mở mắt nhìn cô, dịu dàng mỉm cười: “Bà xã ngủ lâu như vậy, có đói bụng không?”
Chứ còn gì nữa, đói đến mức tưởng chừng sắp chết đói.
Trần Mộc Miên gắng ngồi dậy, định xuống giường nhưng cả người đau nhức.
Đàm Thuần Chi nào để cô vất vả, bế cô đặt lên ghế ngồi cạnh bàn: “Bà xã đừng vội, để anh đút cho em ăn.”
Trần Mộc Miên húp hai muỗng canh gà, tinh thần mới hồi phục, liền hỏi: “Chồng à, mau nói cho em biết, rốt cuộc anh đã quay lại bằng cách nào?”
Đàm Thuần Chi thong thả gắp cho cô mấy miếng thịt gà, rồi mới nói: “Có gì mà phải nói đâu. Anh đã sớm biết Lâm Tư Nguyệt lòng dạ không tốt, nên tất nhiên có chuẩn bị. Anh để một phần linh hồn ở lại cơ thể này, phần còn lại đi theo cô ta xuống địa ngục.
Ở dưới đó, hai bên giằng co một trận, cuối cùng khiến cô ta hồn bay phách lạc. Nhưng chính linh hồn của anh cũng bị thương nặng, phải ẩn náu trong địa phủ dưỡng thương. Khi vết thương lành, cảm nhận được em gặp nguy hiểm, liền vội vã quay lại.”
Nói đến đây, Đàm Thuần Chi bỗng bóp nhẹ vào mông cô: “Còn em nữa, sao lúc nào cũng không chịu nghe lời anh. Anh đã nói không được mạo hiểm nữa, vậy mà vẫn lao vào. Nếu anh không kịp thời ra tay, chẳng phải em sẽ hy sinh thân mình để cứu Hốt Triết sao?”
Trần Mộc Miên chột dạ, không dám trả lời: “ y da, con của chúng ta đâu rồi? Nó đâu rồi?”
Những ý nghĩ nhỏ bé ấy làm sao giấu nổi Đàm Thuần Chi. Anh mỉm cười: “Con được anh đưa về nhà họ Đàm rồi.”
Trần Mộc Miên há hốc miệng kinh ngạc: “Cái gì? Con mới sinh ra, em còn chưa cho nó bú mà. Em…”
Đàm Thuần Chi cười nhạt: “Anh đã tìm sẵn bà vú cho nó rồi. Sữa của em, ngoài anh ra, ai cũng đừng hòng chạm vào.” Vừa nói, tay anh vừa đưa đến bầu ngực của cô.
Trần Mộc Miên vội giữ tay anh lại: “Chồng à, đau lắm đó!”
Đàm Thuần Chi ngước mắt nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý khiến Trần Mộc Miên chột dạ. “Anh… anh muốn làm gì?”
“Anh nhớ rằng phụ nữ sau sinh thường bị căng sữa, nếu không kịp thời thông tuyến sữa, sẽ dễ bị bệnh.”
“Thật sao? Sao anh biết điều đó? Có phải anh gạt em không, ê, đừng làm loạn, em vừa mới sinh xong, vẫn còn đau, này…!”
Cuối cùng, Trần Mộc Miên cũng không đấu lại Đàm Thuần Chi. Anh không chỉ khiến cô không thể nhúc nhích, mà còn không chút ngượng ngùng mở áo cô ra, thản nhiên thực hiện việc thông tuyến sữa.
Trần Mộc Miên xấu hổ đến không biết trốn vào đâu. Chồng cô sao lại biết hết những việc này nhỉ?
“Chồng ơi, em xin anh, hay để nữ tượng làm đi.”
Đàm Thuần Chi chậm rãi hỏi: “Chẳng lẽ bà xã thấy tay nghề của anh không đủ thoải mái?”
Không còn gì để nói, Trần Mộc Miên muốn từ chối, nhưng Đàm Thuần Chi luôn có cách hóa giải lời từ chối đó.
Những ngày tiếp theo, Đàm Thuần Chi như một đứa trẻ sơ sinh, mỗi ngày đúng giờ đều đến bú sữa. Có vẻ anh rất thích hương vị này, khiến Trần Mộc Miên hoàn toàn không có cách nào đối phó.
Mãi đến khi hết tháng ở cữ, cô mới thoát khỏi cảnh ấy, được tự do tắm rửa gội đầu thoải mái.
Nhưng khi cô bước vào nhà tắm, nhìn thấy người đàn ông trần truồng đang thảnh thơi ngâm mình trong bồn nước, cô biết, kẻ này đã bị kìm nén quá lâu rồi.
Làm sao bây giờ, cô chỉ muốn bỏ chạy.
Tương Thông gặp lại Trần Mộc Miên khi đang ở trung tâm thương mại mới khai trương.
Lúc ấy, cô đang ôm con ngồi ở khu vực tiếp khách. Anh định bước tới chào hỏi, nhưng bất ngờ thấy Đàm Thuần Chi xuất hiện, ân cần giúp cô đổi đôi giày cao gót trên chân.
Đàm Thuần Chi cúi xuống, không màng ánh mắt của người xung quanh, dịu dàng thay cho cô đôi giày bệt thêu hoa mềm mại.
Trong mắt Trần Mộc Miên chỉ có Đàm Thuần Chi, dù thoáng muốn ngăn cản việc anh tự tay thay giày cho mình, nhưng ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.
Khoảnh khắc đó, Tương Thông cuối cùng cũng tin rằng họ thực sự yêu nhau.
Anh ta cảm thấy lòng ngực nghẹn ngào, vì gần đây luôn gặp một giấc mơ lặp đi lặp lại.
Trong mơ, anh ta khoác lên người bộ hỷ phục màu đỏ, tự tay đón Trần Mộc Miên về làm vợ. Hôm đó, cô rất đẹp, tim anh ta đập mạnh không kiềm chế nổi, nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
Chỉ có điều, cô tuy cười, nhưng dường như nụ cười ấy không thực sự trọn vẹn.
Sau đó, dường như có việc gì đó xảy ra, anh ta không nhớ rõ. Chỉ nhớ mình đã bảo cô rời đi, đi thật xa. Tương Thông không hiểu vì sao, chuyện gì đã xảy ra, khiến anh ta vừa đau lòng vừa quyết tuyệt đuổi Trần Mộc Miên đi.
Anh ta muốn hỏi cô, giữa họ liệu có duyên cớ gì không.
Nhưng chị họ bảo, đó chỉ là một giấc mộng mà thôi. Hiện giờ Trần Mộc Miên đã có chồng, đôi lứa mặn nồng, nếu cứ mãi dây dưa, thực sự sẽ khiến người ta chán ghét.
Nếu thật lòng thích Trần Mộc Miên, thì nên buông tay khi thấy cô hạnh phúc, chứ không phải cứ dây dưa mãi, khiến người khác thêm phiền muộn.
Tương Thông ngồi trong bóng tối suốt một đêm, cuối cùng cũng quyết định chào tạm biệt.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta đã mất đi dũng khí xuất hiện thêm lần nữa.
Trần Mộc Miên dường như cảm nhận được ánh mắt ai đó đang nhìn mình, bèn ngẩng đầu lên tìm kiếm, nhưng chỉ thấy dòng người tấp nập bên ngoài cửa sổ kính, không thấy ai đang chăm chú nhìn cô cả.
“Sao vậy?” Đàm Thuần Chi đứng dậy, bế đứa trẻ trên tay, thắc mắcnhìn ra bên ngoài.
Trần Mộc Miên lắc đầu: “Không có gì. Đồ đã chọn xong chưa? Chúng ta về thôi, mẹ còn đang chờ ở nhà.”
Đàm Thuần Chi bế con, nhưng vẫn giơ khuỷu tay lên, ra hiệu cho Trần Mộc Miên khoác lấy mình. Trần Mộc Miên ngọt ngào nhìn anh, chủ động khoác tay anh, cả hai tay trong tay bước đi, khiến những cô nhân viên bán hàng phía quầy nhìn theo đầy ngưỡng mộ.
…
Vương Lợi Đạt đã chết. Trần San Na dù kế thừa gia sản của Vương Lợi Đạt, nhưng cũng gánh luôn khoản nợ khổng lồ. Việc làm ăn của Vương Lợi Đạt vốn đã thua lỗ từ lâu, vì muốn dựa vào gia thế nhà họ Đàm, ông ta mới quyết cưới Trần San Na. Giờ ông ta chết rồi, chủ nợ tìm đến tận nhà, tài sản chỉ còn lại một căn biệt thự.
Trần San Na trở thành quả phụ, đầu óc cũng trở nên ngẩn ngơ. Không nơi nào dung thân, cô ta đành phải quay về nhà họ Trần. Không rõ đã trải qua những gì, bỗng một ngày kia, cô ta trở về nhà trong bộ dạng đầy máu me, khiến dì Hàn hoảng sợ đến mức sinh non.
Đứa bé được sinh ra yếu ớt vô cùng, nhưng cuối cùng cũng bình an chào đời. Thế nhưng, từ sau lần đó, dì Hàn luôn bị ác mộng hành hạ, cơ thể càng ngày càng suy yếu, cuối cùng phải nằm liệt giường.
Lúc đầu, ông Trần còn tận tâm tận lực chăm sóc, nhưng về sau thì chán nản. Một hôm, tại phòng khiêu vũ, ông ta gặp một vũ nữ xinh đẹp dịu dàng, chẳng mấy chốc đã nảy sinh tình cảm, thậm chí không thèm quan tâm đến những lời than khóc của dì Hàn, ngang nhiên đưa người phụ nữ kia về nhà.
Cô vũ nữ ấy có thủ đoạn rất cao tay, chẳng bao lâu đã nắm quyền chủ trì gia đình, còn mua chuộc hết đám người hầu và quản gia trong nhà, biến họ thành tâm phúc của mình.
Dì Hàn hận đến nghiến răng, bèn lấy hết tiền riêng của mình, thuê sát thủ của Thanh Bang, định giết chết cô vũ nữ kia.
Nhưng cô ta không phải kẻ dễ đối phó. Từng lăn lộn nhiều năm nơi chốn đỏ đen trụy lạc, loại người nào mà cô ta chưa từng gặp. Không những phanh phui âm mưu của dì Hàn, mà còn liên thủ với Cục trưởng cục cảnh sát, trực tiếp bắt người về tra hỏi.
Trần San Na quỳ xuống van xin cha cứu mẹ, nhưng Trần lão gia lại bất lực. Dì Hàn uất ức không chịu nổi nên đã qua đời, từ đó nhà họ Trần không còn người nào tên là Hàn di thái nữa.
Trần San Na căm hận sự nhu nhược, vô tình của cha, liền đưa em trai rời khỏi nhà họ Trần.
Ban đầu ông Trần không đồng ý, nhưng không ngờ cô vũ nữ kia cũng đã mang thai.
Ông Trần rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng chẳng hiểu sao lại nghiêng về phía vũ nữ ấy.
Nhưng ai ngờ, đứa trẻ đó không phải con của ông ta, mà là của gã Cục trưởng cảnh sát. Hai kẻ đó âm thầm câu kết, không chỉ hút cạn tài sản của nhà họ Trần mà còn sinh ra một đứa con hoang.
Đến khi ông Trần nhận ra thì đã quá muộn.
Ông ta cố gắng dùng hơi tàn của mình, tìm đến nhà họ Đàm cầu cứu.
Đàm Thuần Chi ra mặt, không chỉ đưa đôi mèo mả gà đồng kia ra trước pháp luật, mà còn giành lại gia sản cho nhà họ Trần.
Chỉ có điều, ông Trần đã tận số, không còn sống được bao lâu nữa. Trước lúc lâm chung, ông ta rốt cuộc đã tỉnh ngộ, chia tài sản thành ba phần, để lại cho ba người con.
Trần San Na không chịu nổi việc phải sống dựa vào Trần Mộc Miên. Đàm Thuần Chi dứt khoát làm việc thiện đến cùng, đưa cô ta sang Hồng Kông, nhờ bạn bè ở đó chăm sóc.
Còn đứa em trai thì được giao lại cho Trần Mộc Miên.
Trần Mộc Miên hiểu rõ, sở dĩ Đàm Thuần Chi giữ lại đứa trẻ này là vì nó chính là kiếp sau của bóng trắng.
Bóng trắng đã đi theo Đàm Thuần Chi nhiều năm, anh luôn tìm kiếm một thân xác thích hợp để cho bóng trắng chuyển thế đầu thai. Giờ cuối cùng cũng toại nguyện, nên nhà họ Đàm đặc biệt coi trọng việc chăm sóc đứa trẻ này.
…
Từ sau khi sinh con, cơ thể Trần Mộc Miên trở nên đẫy đà hơn, nhất là vòng một, tăng kích thước không chỉ một chút.
Cô luôn muốn giảm cân, vì quần áo mặc vào có vẻ chật, trông người có chút đẫy đà hơn.
Nhưng Đàm Thuần Chi lại rất thích: “Thân hình em giờ vừa khéo. Thêm một chút thì mập, bớt một chút thì gầy.” Bàn tay anh không ngừng xoa nắn bộ ngực mềm mại, vừa kéo cô về phía giường.
Trần Mộc Miên cố chống cự, khẽ liếc ra phía cửa: “Ban ngày ban mặt, anh lại làm càn.”
Đàm Thuần Chi không bận tâm, phất tay một cái, hai người đã không còn ở trong phòng, mà đang ở trong một gian phòng xa lạ.
Phòng được trang trí bằng loại đá cẩm thạch tốt nhất, rộng rãi và lộng lẫy. Trên tường treo đầy những đồ trang trí bằng vàng ngọc, mọi thứ đều phô bày sự xa hoa.
Chính giữa là một chiếc giường lớn, nhìn vô cùng mềm mại. Trần Mộc Miên còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị ném lên giường.
Tim cô đập nhanh, còn chưa kịp phản ứng, thì toàn thân đã trần trụi, bị Đàm Thuần Chi đè lên.
“Bà xã, từ lúc em ra tháng đến giờ, anh vẫn luôn nhẫn nhịn, giờ em khỏe rồi, cho phép anh được hưởng một bữa thịnh soạn chứ?”
Trần Mộc Miên dễ đỏ mặt, nhìn anh đầy ngượng ngùng: “Ra tháng xong, anh đã chẳng nhịn nổi rồi. Ngày nào em cũng bị anh chiếm hết lợi, anh… còn dám nói là nhịn sao.”
Đàm Thuần Chi vừa cọ ngực lên hai bầu vú mềm mại của cô, tay trượt xuống chỗ bí mật giữa hai chân: “Bà xã nói vậy là không đúng rồi, mấy lần trước chỉ là qua loa cho có. Anh còn chưa vào hẳn, như thế chưa tính là nhịn, thì là gì?”
Vừa nói dứt lời, ngón tay đã tiến vào nơi ẩm ướt ấy, chất lỏng ấm nóng trào ra theo nhịp chuyển động của ngón tay. Đôi mắt Đàm Thuần Chi thoáng hiện lên vẻ ham muốn cùng mê hoặc: “Bà xã ướt như vậy, chứng tỏ cũng đang mong anh phải không?”
“Nói bậy, em nào có!” Trần Mộc Miên đâu dám thừa nhận, xấu hổ không chịu nổi. Dù đã sinh con nhưng cô vẫn chưa thể thoải mái với chuyện này.
Đàm Thuần Chi nhanh chóng cởi bỏ hết y phục, không để ý đến bất kỳ điều gì, đẩy thẳng dương vật nóng bỏng vào trong cô. Sự nóng rực khiến Trần Mộc Miên không kiềm được mà thét lên, thở hổn hển: “Nhẹ thôi, đau quá!”
Trần Mộc Miên lâu rồi chưa làm chuyện ấy, quả thật bên trong vẫn khít chặt vô cùng, giống hệt như lần đầu bị Đàm Thuần Chi chiếm đoạt.
Đàm Thuần Chi hít một hơi sâu, vỗ vỗ vào mông cô, bắt cô dang chân rộng hơn: “Cô bé, thả lỏng chút, chẳng lẽ muốn kẹp chết chồng em sao?”
Trần Mộc Miên bật dậy, định bỏ chạy. Mới bước được vài bước, dưới chân cô nước bỗng trào ra thành một vũng lớn. Nước ấm áp, nhiệt độ vừa phải. Đàm Thuần Chi lập tức xông tới, kéo cô vào, ôm hôn ngấu nghiến.
Trần Mộc Miên chưa từng trải qua cảnh này, muốn thoát ra nhưng không được, đành chịu để anh hôn mãnh liệt, từng đợt hơi thở truyền vào cơ thể cô.
Khi Đàm Thuần Chi dừng lại, nâng cô lên khỏi mặt nước, người cô đã ướt sũng. Chưa kịp lấy lại hơi thở, anh đã mượn lực nước, đâm sâu vào chỗ kín của cô thêm một lần nữa.
Đàm Thuần Chi đánh mạnh vào mông cô mấy cái, âm thanh vang dội khiến cô thấy nhục nhã. Trần Mộc Miên hoảng sợ kêu lên: “Đừng đánh nữa, đau quá!”
Giọng điệu yếu ớt của cô càng kích thích dục vọng trong người Đàm Thuần Chi. Anh nhấp mạnh vài lần, tay bóp chặt ngực cô, nói: “Nha đầu, dám bỏ chạy sao? Gan của em lớn quá ha. Em có biết chỉ cần vừa rồi không khéo, ông xã bị thương thì sao?”
Trần Mộc Miên hậm hực trừng mắt nhìn anh: “Ai bảo… a… ai bảo anh dọa em.”
Đàm Thuần Chi cười lớn: “Ông xã dọa em hồi nào? Em nói thử xem.”
Trần Mộc Miên giơ tay muốn đẩy ra, nhưng anh giữ chặt tay cô, nhấp mạnh hơn, nước xung quanh xao động dữ dội. “Anh nói… anh nói có thêm trò mới…”
Đàm Thuần Chi càng lúc càng mạnh bạo, hành động không ngừng. “Em sợ gì? Ông xã chẳng lẽ lại làm hại bà xã sao?”
Trong lúc hoảng loạn, Trần Mộc Miên buột miệng: “Em sợ anh làm em chết mất.”
Đàm Thuần Chi khựng lại, rồi bật cười ha hả: “Bà xã thật thú vị, hóa ra sợ điều này!” Anh ôm chặt cô vào lòng, vừa bước ra khỏi nước vừa tiếp tục cử động, ghé sát tai cô, thì thầm: “Em sợ đúng rồi, ông xã đúng là muốn làm em chết đi được.”
Trần Mộc Miên kinh hãi, chưa kịp phản ứng đã bị đặt lên lưng ngựa. Đàm Thuần Chi vẫn giữ nguyên tư thế, giữa thảo nguyên bát ngát, cả hai cùng nhịp nhàng trên lưng ngựa.
Ánh nắng chói chang chiếu xuống, hương cỏ xanh thơm phảng phất. Trần Mộc Miên ôm chặt lấy Đàm Thuần Chi, chỉ cảm thấy anh điên rồ.
“Người ta sẽ thấy mất!” Cô không hiểu vì sao Đàm Thuần Chi lại thích đổi địa điểm, thay tư thế kỳ quái để làm chuyện này.
Đàm Thuần Chi điều khiển ngựa phi nhanh, bất thình lình thúc mạnh tới. Ngựa nhảy vọt, càng làm anh đâm sâu hơn, khiến cô co chặt lại. Cả hai cùng lúc đạt đến đỉnh điểm khoái lạc, rên lên khoái chí.
Cô đã ra, Đàm Thuần Chi vẫn cương cứng, không có ý muốn dừng lại. Ngựa tiếp tục lao đi, Đàm Thuần Chi nhìn về phía ngọn đồi xa xa, khóe miệng nhếch lên đầy gian xảo.
Anh cắn nhẹ tai cô, thì thầm: “Nha đầu, ông xã sẽ khiến em sung sướng hơn nữa, chịu không?”
Trực giác mách bảo Trần Mộc Miên rằng có chuyện chẳng lành, cô quay đầu nhìn, lập tức hiểu rõ ý đồ xấu xa của anh. Cô lắc đầu van xin: “Đừng mà, ông xã ơi, em chịu không nổi nữa.”
Đàm Thuần Chi làm ngơ, thúc ngựa phi nhanh lên đỉnh đồi. Ngựa lao ra khỏi đỉnh, rơi thẳng xuống bên dưới. Trần Mộc Miên hét lên, toàn thân căng cứng, nơi kín co rút đến cực hạn, Đàm Thuần Chi cũng đạt đến tột cùng của sung sướng.
Trần Mộc Miên không rơi xuống vách đá, mà ngã mạnh xuống giường, Đàm Thuần Chi nhân lúc cô vẫn còn căng thẳng, bắn trọn vào tử cung cô.
Cô bị cơn kích thích dữ dội này làm cho không nói nên lời, chân dang ra, để mặc anh đè lên người.
Đàm Thuần Chi vừa lấy lại sức, thân dưới đã cương cứng trở lại.
Trần Mộc Miên nuốt nước miếng, lắc đầu hoảng loạn. Đàm Thuần Chi cười gian, cắn nhẹ ngực cô: “Ngoan, ông xã vẫn còn cứng lắm.”
Trên giường tiếp tục vang lên tiếng rên rỉ yếu ớt, kèm theo tiếng thân thể va chạm dồn dập. Trần Mộc Miên bị anh giữ chặt eo, từng nhịp, từng nhịp phối hợp với anh. Nước dâm ướt đẫm cả tấm nệm giường.