Thế Thân Beta - Chương 9
Chương 9: Đất trời đảo ngược
Đầu óc của Trần Dương trống rỗng trong vài giây trước khi cậu nhớ ra Trần Linh đang nói về Minh Tuyên là ai.
Cười lạnh một tiếng, cậu quay mặt vào trong giường, không nhìn Trần Linh nữa, giễu cợt nói: “Tên khốn này muốn nói gì?”
Trần Linh thiếu chút nữa đã hét lên, nhưng lại bịt miệng Trần Dương, nhỏ giọng nói: “Anh trai, anh đang nói cái gì?”
“Anh nói gì sai sao? Hắn chính là súc sinh.”
Trần Linh lại muốn khóc, y buồn bã nhìn Trần Dương và nói: “Anh ơi, nhỏ tiếng lại đi…”
Trần Dương thở dài nói: “Hắn rốt cục cũng cla lương tâm sao?”
“Anh… anh ấy, anh ấy biết…” Trần Linh bắt đầu khóc, nhưng không dám khóc thành tiếng, nước mắt trượt khỏi khóe mắt rơi kẽ tay, “Ngày đó, ngày đó ở nhà hàng trên không, anh ấy, anh ấy nhìn thấy…”
“Hắn đến Bắc Đẩu 7 rồi sao?”
“Không…” Trần Linh lau nước mắt, “Có người chụp ảnh của chúng ta trong nhà hàng trên không… và gửi cho anh ấy… anh ấy cho rằng em không chung thủy với anh ấy…”
Trần Dương cười lạnh: “Hắn còn biết chữ chung thủy à.”
“Anh!” Trần Linh hét lên, “Đừng nói như vậy… em có thể làm gì đây? Em chỉ là một Omega thôi.”
Trần Dương đột nhiên cảm nhận được một tia bia ai, những ngày này, bản ngã của cậu đã bị chia rẽ và buộc phải sống giả tạo, dường như trong một khoảnh khắc nó sống lại liền cảm nhận được nỗi đau thực sự của thế giới này. Y cứ thuyết phục mình nên quên đi để tránh bị tra tấn về thể xác, nhưng điều này khiến cậu gần như quên mất chính mình là ai.
Trần Dương không biết nên thuyết phục như thế nào, đứa nhỏ hay khóc lóc buồn bã này chính là người mà cậu yêu quý nhất từ nhỏ, mới ngày nào thằng bé vẫn còn nắm tay cậu như khi còn bé, giờ lại như một quả bóng bay dần tuột khỏi tay cậu bay đi xa.
Trần Dương dần dần ngừng khóc, nhưng tay cậu vẫn nắm chặt lấy tay Trần Dương, chặt đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt, cả người y run lên:
“Anh… Em không thể… Em không thể… Em không thể từ bỏ… Anh trai, anh phải giúp em… giúp em đi…”
Trần Linh đột nhiên nhíu mày thật chặt, che bụng dưới ngồi xổm xuống, Trần Dương giật mình, vội vàng kéo y nằm lên trên giường, lo lắng hỏi:
Trần Linh đột nhiên cau mày thật chặt, che bụng dưới ngồi xổm xuống, Trần Dương giật mình, vội vàng kéo hắn đặt ở trên giường, lo lắng hỏi:
“Linh Linh, em làm sao vậy… chẳng lẽ là… đứa nhỏ… “
Khi Trần Dương chạm vào trán của Trần Linh thì toàn là mồ hôi lạnh, cậu sợ đến mức muốn chạy ra ngoài tìm ai đó hỗ trợ, nhưng Trần Dương đã giữ chặt cánh tay cậu, và Trần Linh đã cầu xin cậu bằng ánh mắt ——
“Không, không được anh trai, đừng! Chỉ cần em nghỉ ngơi một chút là không sao!”
Lúc này Trần Dương mới chú ý tới sắc mặt của Trần Linh có chút mệt mỏi, hai mắt có chút xanh mét. Cảm xúc trong lòng cậu dâng lên đủ loại cảm xúc, mặc dù đã rơi xuống đáy lòng, nhưng không khỏi lại bắt đầu thả lỏng.
“Anh à, anh là người thân duy nhất của em trên thế giới này.” Nghỉ ngơi một hồi, cơn đau cuối cùng cũng qua đi, Trần Linh thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng khá hơn.
“Anh ơi, tuần sau Minh Tuyên sẽ tới Bắc Đẩu 7, em nhất định phải gặp hắn, đây là cơ hội duy nhất của em.”
Trần Dương trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Em lo cho mình trước đi.” Nói xong thì xoay người rời đi.
“Không! Anh ơi!” Trần Linh vội vàng ôm lấy Trần Dương từ phía sau, ứa nước mắt nói: “Anh đừng đi, anh… anh phải giúp em…”
“Giúp em?” Trần Dương cười lạnh một tiếng, “Được! Muốn anh giúp em, anh sẽ tìm một nơi giúp em sinh đứa nhỏ, chúng ta sẽ đi thật xa, không cần quan tâm đến chỗ dơ bẩn này nữa! Hay là anh sẽ lấy con dao sau đó đilên lầu và đâm chết thằng chó Alpha chết tiệt kia! Thế là chúng ta xong việc rồi!”
Trần Linh nghe rõ những lời từ miệng Trần Dương, trông cậu không có vẻ gì là tức giận, nhưng những gì cậu nói ra đã được ấp ủ trong lòng mình từ lâu, y không vội ôm cậu và nhẹ nhàng an ủi anh mình, hai anh em thì thầm một lúc Một lúc sau, thì nghe thấy Trần Dương nghiêm khắc nói:
“Em muốn anh đi quyến rũ Vệ Hành sao!?”
Lông mày Trần Dương nhíu lại, trong mắt cậu hiện lên vẻ hung ác, không giống như vẻ lạnh nhạt như mọi ngày, mà bây giờ giống như những bức tượng đất sét nóng đụng vào có chút giống như đất. Trần Dương muốn tự mình làm một con rối bằng đất sét, để quên đi nỗi đau bị người thân phản bội, bị kẻ khác hãm hiếp, đáng tiếc cậu cũng không phải là người vô tình, cho dù vẻ mặt khôi phục sự bình tĩnh nhưng đôi tay cậu vẫn run rẩy để lộ ra cảm xúc thật của mình.
Trái tim Trần Dương như bị dội một gáo nước đá, ngoại trừ đau lòng ra thì chỉ còn cảm giác trống rỗng, trong đầu cậu không nghĩ được gì, dường như cậu đã quên mất cách hô hấp. Nhìn hai mắt em trai đẫm lệ, cậu theo bản năng muốn giơ tay lau nhưng lại phát hiện động tác vốn dĩ tự nhiên vào lúc này đã không thể làm được nữa.
“Không.” Trần Dương nói.
Trần Linh không ôm hy vọng Trần Dương sẽ đồng ý giúp y thêm lần nữa, nhưng y cũng không thể không tục cầu xin anh mình. Rốt cuộc, nếu không có người giúp y giữ Vệ Hành thì một Omega đã có chồng làm sao có thể trốn chồng để gặp một alpha khác? Nhưng lần này Trần Dương cự tuyệt rất kiên quyết, mặc dù khóc lóc van xin nhưng cậu vẫn không động lòng.
Trần Dương không khỏi cảm thấy đau lòng, chẳng lẽ y sẵn sàng hãm hại chính anh trai mình như thế này sao? Nhưng nếu không đồng ý thì hai người họ sẽ là hai cái xác vào ngày hôm sau. Vì những kế hoạch trong tương lai, liệu rằng y có thể sẵn sàng hy sinh lớn như vậy không? Thân là một Omega trân quý, chỉ có y mới có năng lực thay đổi vận mệnh Trần gia, trời cao còn thấy thương tình nên cho y dung mạo như vậy, lại có bộ óc mà mười Omega khác cộng lại đều không có, sao y có thể cam tâm trở thành công cụ sinh sản ở nơi xa xôi này?
*
Cơ giáp cao lớn uy nghiêm đứng thẳng trên mặt đất, người đứng dưới chân chỉ có thể cảm nhận được sự chấn động của kỹ thuật khoa học công nghệ tiên tiến, lớp vỏ màu xanh đen yên tĩnh và buồn tẻ, lớp sơn đặc biệt giúp nó chống lại tia sáng vũ trụ, ngăn chặn quá trình ion hóa bão và nhiệt độ cao, cũng cho thấy sức mạnh bất khả xâm phạm của nó.
Vệ Hành mở khoang điều khiển ra rồi nhảy xuống, trên đầu chảy mồ hôi nhễ nhại, hắn cởi mũ giáp ra thở dốc, nhưng trên khuôn mặt hắn hiện lên vẻ tươi sáng hiếm thấy. Tại đây, Triệu Xung nhấn một vài nút để đưa Huyền Vũ vào trạng thái ngủ đông, rồi quay sang gật đầu với Trần Dương, đối phương nhanh chóng khéo léo trèo vào cabin để bảo trì.
“Cảm giác không tệ nhỉ?” Triệu Xung nói.
“Đương nhiên.” Vệ Hành cười nói, “Lâu lắm rồi… tôi không có cảm giác sướng như vậy…” Có thể phát huy hoàn toàn sức mạnh Huyền Vũ, thử độ linh hoạt của nó thì tôi thấy các khớp hoàn thành các động tác ở mức độ lớn nhất, điều này cũng cho hắn một cảm giác đã mất từ lâu, đó là cơ hội được đến gần Huyền Vũ.
“Tiến độ của chúng ta rất tốt.” Tâm trạng của Triệu Xung cũng tốt, “Số liệu kiểm tra đã thu thập gần hết, cuối cùng chúng ta sẽ điều chỉnh kế hoạch một chút, xác định phương pháp thay thế cuối cùng.”
Vệ Hành gật đầu. Vài tháng trước, hắn sẽ không bao giờ ngờ rằng Huyền Vũ, hắn đã cho rằng mọi chuyện đã đi vào ngõ cụt và không bao giờ có thể hồi sinh cơ giáp của mình, nhưng may mắn lại quay trở lại với hắn một cách bất ngờ như vậy. Cùng Triệu Xung tùy ý trò chuyện, rồi nhìn Trần Dương đang treo trên người Huyền Vũ, nửa người lơ lửng trên không trung.
“Còn phải cảm ơn anh chồng của cậu nữa.” Triệu Xung nói.
“Ừ.”
“Tay chân cần mẫn, có chút hiểu một chút, tiếp thu kiến thức mới rất tốt.”
Vệ Hành cười nói: “Anh ca ngợi người ta giỏi như vậy sao? Anh dám xem anh rể của tôi là người lương thiện, không lẽ tính chèn ép người ta à?”
“Mẹ nó, tôi nói thật đấy!” Triệu Xung tức giận vỗ vỗ lưng Vệ Hành, sau đó thần bí nắm lấy vai Vệ Hành, nhỏ giọng nói: “Nghe nói người anh rể này còn ở nhà chú.”
“Vậy thì làm sao?” Vệ Hành nói.
“Ồ ——” Triệu Xung nháy mắt nói: “Vậy anh rể cậu, sắp có chuyện tốt.”
“Ý gì đây?”
“Tôi không nói nhảm, ” Triệu Xung nghiêm túc nói, “Tôi không thích xen vào chuyện của người khác, chỉ là… anh vợ cậu có đời tư rất ứ ừ.”
Vệ Hành nhướng đôi lông mày dài, Triệu Xung bèn thấp giọng nói: “Tôi vô tình nhìn thấy chỗ đó của nhóc ấy, chậc chậc, khắp người đều có dấu hickey… bị trải dày đặc, như vậy thôi cũng đủ biết đối phương rất mãnh liệt. Cũng có mấy lần tôi vô ý nhìn chúng…”
Không biết vì sao Vệ Hành có chút tức giận: “Lão Triệu, đôi mắt này của chú làm sao lớn lên vậy? Không sợ bị kim châm sao?”
“Tôi không phải cố ý mà! Đừng xem tôi giống như kẻ biến thái chứ.” Triệu Xung bĩu môi.
“Cút!”
Trong lúc Vệ Hành và Trần Xung đang tranh cãi, thì Trần Dương đã hoàn thành xong việc tu sửa và đang ghi lại dữ liệu. Sau khi Triệu Xung nói nhỏ xong, để lại bầu không khí xấu hổ, vì vậy anh ta nhanh chóng co giò chạy nhanh, chỉ để lại Vệ Hành và Trần Dương một khoảng im lặng. Vệ Hành không biết vì sao, trước khi từ chỗ Huyền Vũ đi xuống, hắn đã nhìn thấy Trần Dương cùng Triệu Xung nói cười vui vẻ, nhưng khi hắn đi tới thì cậu lại lại lạnh nhạt với hắn, đôi khi hắn thật sự muốn hỏi hắn đã đắc tội gì với Trần Dương, nhưng rồi cảm thấy chuyện đó không cần thiết.
“Anh vất vả.” Vệ Hành nói.
“Không sao.” Trần Dương cúi đầu, chuyên chú so sánh số liệu.
Vệ Hành đột nhiên cảm thấy xấu hổ, nhớ tới vừa rồi Triệu Xung nói về đời tư bê bối của Trần Dương, ánh mắt hắn không khỏi đảo qua nhìn Trần Dương vài lần.
Khi hắn nhìn vào cậu thì tìm thấy được gì đó.
Ánh mắt Vệ Hành sắc bén, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên vành tai nhỏ của Trần Dương, rồi sơ ý trượt xuống dưới tóc mềm có một vết răng rõ ràng.
Rõ ràng trên làn da trắng nõn có một vết máu.
Tim Vệ Hành không khỏi đập thình thịch, máu dồn lên mặt nhanh đến khó hiểu, Trần Dương không khỏi nhìn cậu một cái kỳ quái, hắn đành phải xoay người lại, giả vờ nhặt một mảnh linh kiện lên để nghiên cứu.
Quay người lại, hắn có thể nhìn thấy dáng người của Trần Dương nằm gọn trong mắt, cậu đang cúi xuống kiểm tra các bộ phận và hệ thống dây điện trên mặt đất. Chiếc quần jean trơn ôm lấy cặp mông tròn trịa, chiếc áo sơ mi vén lên để lộ vòng eo con kiến…
Vệ Hành lập tức che mắt lại, xong rồi, hắn đúng là kẻ biến thái.
*
Trái tim Vệ Hành đập thình thịch, không biết vì sao trong lòng hắn luôn có thứ cảm giác kỳ quái, tựa hồ sắp xảy ra chuyện gì đó, chuyện này nhất định là hắn không muốn nó là thật, cho nên hắn liền không muốn nghĩ đi nghĩ về nó, nhưng tại sao hắn lại có cảm giác này.
Quá trình này kéo dài cho đến khi hắn trở về nhà và ngồi xuống ghế, cảm giác trống rỗng vẫn còn dai dẳng.
Mãi cho đến khi Vệ Hành đột nhiên nhìn thấy vành tai của Trần Linh, khiến hắn mới trở về hiện thực. Trần Linh đang bận rộn, làn da của cậu trắng nõn và mịn màng, vành tai của cậu cũng nhỏ nhắn và dễ thương, nhưng không có dấu vết gì trên đó.
Tuy rằng trí nhớ của đêm qua khá mơ hồ, nhưng Vệ Hành vẫn nhớ rõ lúc ân ái vào tối hôm qua, hắn đã cắn vành tai của Omega kia… Chắc là hắn nhớ lầm, có lẽ vết thương nay đã lành rồi, Vệ Hành bất đắc dĩ nghĩ. Có lẽ là ban ngày liếc mắt quá nhiều cho nên hắn đã suy diễn quá nhiều chăng?
Đúng là nghĩ quá nhiều.
Cảm nhận được ánh mắt quá Alpha tập trung lên mình khiến Trần Linh không khỏi giật giật khóe miệng, cười nói: “Đang suy nghĩ gì mà chuyên tâm như vậy? Đúng rồi, sao anh trai của em còn chưa về?”
“Cậu ta đang bàn chuyện với Triệu Xung.” Vệ Hành đáp, đồng thời trong lòng hơi oán trách, bọn họ có thể làm chuyện gì đây, chẳng qua là hẹn nhau đi ăn tối rồi cùng nhau chơi game mà thôi. Mới biết nhau bao lâu rồi? Hắn là người đã có gia đình nhưng như người còn độc thân.
“Đúng rồi, Linh Linh, kỳ động dục của em là khi nào?” Vệ Hành hỏi.
Hầu hết các Omega sẽ trải qua lần động dục đầu tiên vào khoảng thời gian trưởng thành.
Trần Linh ngạc nhiên rồi cúi đầu, trả lời: “Em, em không chắc, mấy chuyện này của em không ổn định. Nhưng, có lẽ đã qua ba tháng.”
Vệ Hành lộ ra ý cười, Trần Linh vội vàng nói: “Anh, anh đã đáp ứng em…”
“Đúng vậy.” Vệ Hành sờ tóc Trần Linh, nhẹ vỗ về vành tai nhỏ của y, “Nhưng anh không chờ được…”
——————————-