Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thế Thân Beta - Chương 8

  1. Home
  2. Thế Thân Beta
  3. Chương 8
  • 10
Prev
Next

Chương 8: Sốt cao mài mòn

“Có dấu hiệu bị cháy và mòn trong ổ chịu lực của nó.” Trần Dương nói.

Trịnh Xung gật đầu và nói: “Huyền Vũ đã trải qua nhiều trận chiến, nó không phải là một cơ giáp mới nên có dấu vết đã bị sử dụng là chuyện bình thường.”

Trần Dương cười nói: “Nhưng trong mắt tôi, kỳ thực nó còn khá mới. Xét từ mức độ hao mòn của các bộ phận khác, gần như mới tinh cũng không thành vấn đề. Cho nên, điều này rất không bình thường. Mức độ mòn của ổ trục và so với những nơi khác quá cao.”

Vệ Hành còn muốn nói thêm điều gì, Trần Dương lại tiếp tục nói: “Tôi chưa từng thấy vật liệu tốt, cũng chưa từng sửa chữa cơ giáp cao cấp nào. Những gì tôi thấy chỉ là rất nhiều phi thuyền sắp bị loại bỏ hoặc bị loại bỏ mà thôi.”

“Một số chủ sở hữu phi thuyền nói với tôi rằng họ cảm thấy phi thuyền của mình vẫn còn tốt lắm, nhưng nó cần phải loại bỏ do một số bộ phận bị hao mòn nhưng ngân sách của họ có hạn, vì vậy họ không thể thay thế vật liệu tốt hơn, vì vậy tôi đã thay thế cho chúng bằng hợp kim số 4 và các miếng đệm cao su được thêm vào để giảm hao mòn, đồng thời chúng cũng có thể đạt được hiệu suất về cơ bản giống như tính năng lúc đầu.”

Triệu Xung nhớ lại rằng Trần Dương đến từ tinh cầu nhỏ lẻ, đó là một khu vực hẻo lánh của đế quốc và nơi đó tương đối lạc hậu về mọi mặt, vì vậy những cỗ máy mà Trần Dương có thể tiếp xúc có lẽ là…

“Nhưng mà, chẳng qua là những loại cơ giáp bình thường thuộc dạng dân dụng mà thôi, Huyền Vũ là cơ giáp loại chiến đấu, nó yêu cầu phải thực hiện rất nhiều động tác chiến đấu phức tạp, lấy cường độ của hợp kim số 4 ra đặt vào, căn bản chống đỡ không được.” Triệu Xung nói.

Trần Dương lắc đầu: “Hợp kim số 4 được sử dụng rộng rãi không phải vì sức mạnh của nó, mà vì độ ổn định đã được kiểm chứng vô số lần.” Lúc đầu, nó vốn không rẻ, nhưng sau khi tìm ra phương pháp và kỹ thuật để sản xuất hàng loạt, nó liền trở thành một thứ hàng hóa mà mọi người đều có thể sử dụng.

“Nếu muốn tăng cường sức mạnh của nó, có thể thêm hợp kim lỏng để giảm ma sát.”

“Nhưng nó chỉ có thể là một thứ thay thế tạm thời, tất nhiên nó không thể duy trì trong một thời gian dài.” Vệ Hành tự nhiên hiểu lý do đằng sau nó.

“Nhưng trong quá trình này, nó sẽ hỗ trợ chúng tôi có đủ thời gian để tìm ra các phương án thay thế mới và kiểm tra các vấn đề trên đường chạy.” Dù sao, Trịnh Xung là một chuyên gia, và anh ta liền hiểu được ý của cậu trong nháy mắt, nói: “Suy nghĩ của Trần Dương rất có tính thuyết phục.” Anh quay đầu lại hỏi Trần Dương: “Có thể kéo dài bao lâu, em đã kiểm chứng chưa?”

“Tôi chỉ thử phương pháp này trên xe của hàng xóm.” Trần Dương nói, dừng một chút, sau đó nói: “Tôi cũng đang suy nghĩ.”

“Hừ” Vệ Hành hừ lạnh một tiếng, trong lòng tự cao, lúc này lại rơi vào trong động băng, lạnh lùng nói: “Nói nhiều như vậy cũng không vô dụng.”

“Ngậm cái miệng thối của chú lại đi!” Triệu Xung mắng, “Tôi đã nói rồi, vật liệu không thể thay thế thì là vật liệu không tốt! β326 có thể chịu nhiệt tốt, nhưng thời gian sử dụng dưới nhiệt độ cao lâu dài thì kém, chắc chắn những ông nội trong viện kia nhất định chưa từng nghiên cứu qua…”

Cuối cùng Triệu Xung cũng cảm thấy một tia hy vọng, vì chuyện của Huyền Vũ, không biết hắn đã bị Vệ Hành hành hạ bao lâu ròii, cuối cùng thì anh đã nhìn thấy ánh bình minh. Anh mỉm cười nhìn Trần Dương, càng nhìn càng thấy vừa mắt, rõ ràng là một đứa trẻ thật thà chăm chỉ, anh vỗ vai Trần Dương nói:

“Nhóc Dương làm tốt lắm. Sau này, chuyện của Huyền Vũ sẽ để em phụ trách nhé!”

Trần Dương vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng thái độ Triệu Xung lại rất vui vẻ, trong lòng cậu có chút áy náy, nên nói với Triệu Xung: “Không phải, lần này là tôi làm sai, lẽ ra tôi nên hỏi anh trước. Chỉ là đột nhiên tôi có ý nghĩ này… Hơn nữa, tôi thấy mình không có năng lực này.”

“…” Vệ Hành không nói nên lời, lông mày lại nhíu chặt.

Mặc dù đối phương đã xin lỗi, nhưng giọng điệu của cậu không khác gì một người đã chết. Đá bazan của hắn để cho người khác chạm vào đã là vinh hạnh rồi, được chưa? ! Tuy rằng đối phương đúng là giúp hắn sửa chửa Huyền Vũ, nhưng hai chuyện này cũng không nên gộp thành một…

“Cứ làm theo những gì em nghĩ khi nãy là được.” Triệu Xung nói.

“Đừng trách Vệ Hành.” Triệu Xung nói tiếp, “Từ nhỏ thằng ấy đã được gia đình cưng chiều, tính tình thất thường, nên ra tay không nhẹ lắm.”

Trần Dương cúi đầu không nói. Triệu Xung liếc nhìn Vệ Hành, ra hiệu cho hắn nhanh chóng qua làm hòa. Mặc dù Vệ Hành không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng lý trí đã quay về, hắn nhớ tới Trần Dương vẫn là anh vợ của mình, có lẽ phải dựa vào cậu để sửa chữa Huyền Vũ, ngữ khí hắn dịu đi, trầm giọng nói:

“Anh à, em thực sự xin lỗi. Vừa rồi em đã hiểu lầm anh là do em quá nóng nảy…” Vệ Hành cho rằng mình là người rộng lượng, sẵn sàng nhận lỗi khi sai, nhưng Trần Dương lại cảm thấy nổi da gà khi nghe thấy giọng nói của hắn. Thấy Trần Dương không có phản ứng, Vệ Hành tiến lại gần một bước, nhỏ giọng nói: “Là em, em không đúng, đánh anh quá mạnh, anh, anh không sao chứ…” Vệ Hành vừa đặt tay lên trên vai Trần Dương, cảm thấy thân thể đối phương co rụt lại một chút, vội vàng lui về phía sau, vẫn quay lưng về phía Vệ Hành nói:

“Được rồi, cứ như vậy đi, đây vốn dĩ chính là công việc của tôi.”

*

Vệ Hành cảm thấy rất ngột ngạt.

Sự ngột ngạt này đến từ mọi khía cạnh. Mỗi một mặt mở ra đều không đủ lý do khiến hắn đè nén cảm xúc chán nản, bỏ qua chuyện này đi, chỉ cần mỉm cười rồi mọi chuyện sẽ qua, hắn vẫn là Vệ thiếu gia dịu dàng nho nhã đó. Nhưng bây giờ, sự nhàm chán vô lý này giống như cái nóng mùa hè còn sót lại, nó đang bám lấy hắn như một cái bóng.

Từ khi nào mà sự đè nén này bắt đầu? Vệ Hành thầm nghĩ, chắc là bắt đầu từ lúc chiều kia hắn bị thái độ miễn cưỡng của Trần Dương làm hắn sinh ra cảm giác chán ghét, tư thế kia tựa hồ là gì đó bẩn thỉu khiến hắn không muốn chạm vào. Vệ Hành suy nghĩ một chút, từ lúc nào hắn đã đắc tội với anh vợ… Tuy rằng trước kia đối phương hay tỏ thái độ rất xa cánh…

Cách Alpha giải quyết cảm giác đè nén này rất đơn giản, đó là đè Omega xuống giường rồi làm tình, quẳng mấy chuyện này ra sau đầu là được.

Vệ Hành quen cửa quen nẻo mà đem Omega đẩy đến bên giường, sau khi tắm xong Omega chưa kịp phản ứng đã bị đẩy lên giường, môi đã bị hắn bắt lấy, nụ hôn này kéo dài thật lâu cho đến khi mặt cậu đỏ bừng, thở không nổi mới đứng dậy. Omega còn đang thở dốc, thì Vệ Hành đã mở ra hai cái chân thon dài của mình, cầm dương vật cọ vài lần lên lỗ nhỏ ẩm ướt, sau đó nó đút vào.

(…mới vừa tắm gội xong Omega còn không có phản ứng lại đây, đã bị ấn đến ở trên giường, môi bị ngậm trụ hung hăng hôn một hồi, thẳng đến mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, thở không nổi tới. Liền ở Omega còn ở thở dốc khi, Vệ Hành liền mở ra hắn một cặp chân dài, tùy ý thọc cái kia còn chỉ có vài phần ướt át lỗ nhỏ vài cái, liền cắm đi vào.)

hiển nhiên Omega cảm thấy rất đau, tuy rằng Vệ Hành cùng cậu ngủ với nhau nhiều lần nhưng mỗi lần tiếp nhận dương vật Vệ Hành đút vào cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhưng hôm nay Omega rất ngoan ngoãn nghe lời, cho dù có thấy khó chịu thì cũng chỉ chống cự một chút, sau đó nằm yên chịu đựng. Vệ Hành đè hai chân Omega lên đỉnh đầu, cảm nhận được tiếng thở dốc bị đè nén của Omega, khiến hắn không khỏi ra sức đụ mạnh thêm một chút. Vệ Hành thừa nhận trong lòng hắn yêu thích sự biến thái bạo dâm, vì vậy khi hắn đối xử thô bạo với bạn tình trên giường, sự chán nản muốn phản kháng nhưng không thể chống cự của đối phương càng khiến hắn phấn khích hơn.

(Vệ Hành để Omega tự nắm lấy mắt cá chân của mình, còn hắn không ngừng cử động vòng eo săn chắc của mình, tiếp đó hắn vươn tay tới bộ ngực phẳng lì của Omega, đưa đẩy qua lại hai bầu ngực đáng thương kia, như thể hắn muốn vắt ra sữa từ bộ ngực nữ tính đầy đặn này vậy. Hai đầu nhũ hoa nhỏ của Omega cũng bị hắn ngậm mút không ngừng vào trong miệng, hắn dùng răng cắn nhẹ vào đầu vú, nó giống như sắp bị Alpha chơi đùa đến rách da. Vệ Hành kiên quyết không để Omega lên đỉnh nhanh như vậy, dương vật mỗi lần đưa đẩy đưa vào đều lướt nhẹ qua khoang sinh sản của Omega, làm Omega luôn ở trong trạng thái vừa đau vừa sướng, bị chịch mãi vẫn không đạt tới đỉnh điểm.)

Cảm giác được Omega của mình đang động tình, Vệ Hành buông bộ ngực dính đầy vết đỏ và nước miếng, hắn thuận theo hương thơm kỳ diệu dần dần tản ra, lần theo đường đó hôn lên gáy Omega quyến rũ.

(Cảm giác được Omega dần dần động tình, Vệ Hành mới buông ra kia phiến bị hắn chà đạp đến tràn đầy vết đỏ cùng nước miếng ngực, theo kia dần dần phiêu ra kỳ diệu hương khí, một đường hướng Omega kia mê người sau cổ hôn tới.)

Khó có thể tưởng tượng được, pheromone của Omega lại ngọt ngào như vậy, lúc xúc động lại tỏa ra hương vị như lạnh như băng. Vệ Hành vô cùng yêu thích mùi hương này, mỗi lần ngửi thấy, toàn thân đều dục vọng như lửa đốt, không cách nào giải thoát, chỉ muốn chìm đắm trong mùi hương của Omega.

(Khó có thể tưởng tượng, ở Omega như vậy ngọt nị tin tức tố trung, hắn động tình là lúc, thế nhưng sẽ tản mát ra như vậy băng lãnh lãnh phảng phất bạc hà giống nhau hương khí. Vệ Hành quả thực ái đã chết này hương khí, mỗi lần ngửi được, đều dục hỏa đốt người, vô pháp tự kềm chế, hận không thể chết chìm ở Omega tin tức tố.)

Bờ môi của Vệ Hành chỉ chạm nhẹ vào cổ Omega, liền cảm thấy cả người Omega đã run lên, lặng lẽ quay đầu đi để Vệ Hành hôn lên đó, mới vừa ngậm lấy làn da Omega thì Omega liền đẩy đầu hắn ra.

(Vệ Hành môi chỉ nhẹ nhàng chạm vào Omega cổ một chút, liền cảm giác được Omega run run, đừng khai đầu, Vệ Hành lại hôn lên đi, mới vừa mút vào Omega làn da, đã bị Omega đẩy ra đầu.)

Chàng vợ nhỏ hôm nay ăn gan trời sao? Vệ Hành đè mạnh Omega rồi đụ mạnh vào lỗ nhỏ vài lần, cho đến khi cơ thể đối phương mềm ra, sau đó đè chặt hai tay của Omega xuống và cắn mạnh vào tuyến lệ của cậu.

(Tiểu tức phụ đây là phản thiên? Vệ Hành đè nặng Omega hung hăng làm vài cái, thao đến đối phương thân thể mềm xuống dưới, mới đè lại Omega đôi tay, ở hắn tuyến thể thượng hung hăng cắn một ngụm.)

Omega “hự” một tiếng đau đớn, theo phản xạ mà đạp Vệ Hành, Vệ Hành không chú ý liền bị Omega đá một cú, dương vật liền trượt ra khỏi người Omega sau đó bị quần áo cùng ga trải giường trên giường vướng chân, làm hắn loạng choạng ngã xuống trực tiếp trượt xuống giường.

(Omega đau đến “Tê” kêu một tiếng, phản xạ có điều kiện mà đạp Vệ Hành một chân, Vệ Hành vừa lơ đãng, bị Omega đạp vừa vặn, liên quan dương vật từ Omega trong cơ thể hoạt ra, bị trên giường quần áo cùng chăn đơn vướng một chút, thế nhưng trực tiếp trượt xuống giường.)

Mặt Vệ Hành đen như đáy nồi.

Ngụy Hoành lại trèo lên giường, chộp lấy người Omega đặt lên đùi, sau đó đánh mấy chục cái vào cặp mông săn chắc của Omega, cho đến khi hai bờ mông hơi sưng đỏ, chín mọng như quả đào thì hắn dừng lại.

(Vệ Hành một lần nữa bò lên trên giường, bắt lấy Omega hướng chính mình trên đùi một phóng, bạch bạch bạch mà liền ở Omega kia khẩn thật đĩnh kiều mông nhỏ thượng đánh mấy chục hạ, đánh đến hai cánh mông trứng hơi hơi sưng đỏ, phảng phất chín quả đào giống nhau, mới dừng lại tay tới.)

“Đến chồng mình mà em cũng dám đá hả?”

Omega vùi đầu vào trong gối thở hổn hển, cậu vừa nhục vừa đau, nhưng gối đã ướt rồi.

(Omega ghé vào gối đầu thượng, hơi hơi thở hổn hển, đã là khuất nhục, lại là đau đớn, gối đầu đã ướt một mảnh.)

Lúc này Vệ Hành mới nhận ra lương tâm của mình trỗi dậy, dọc theo làn da mịn màng của đôi chân hắn đưa tay chậm rãi sờ soạng, khi chạm vào chiếc eo thon của Omega thì hung hăng nhéo mấy cái. Tìm cậu nhỏ mềm nhũn của Omega nắm lấy nó rồi nhẹ nhàng vuốt ve.

(Vệ Hành lúc này mới lương tâm phát hiện, theo bóng loáng chân bộ làn da chậm rãi sờ lên, sờ đến Omega mảnh khảnh eo khi, hung hăng mà kháp mấy cái. Tìm được Omega kia rũ mềm xuống dưới vật nhỏ, ôn nhu mà âu yếm lên.)

“Đừng nói ông xã không thương em…” Vệ Hành thì thầm bên tai Omega, anh nhẹ nhàng hôn lên gáy Omega, đặc biệt hôn vào vết sẹo do hắn cắn, như thể hắn đang trấn an—— dương vật của Omega dưới sự khiêu khích, nó lại run rẩy ngẩng đầu lên. Vệ Hành cười khúc khích, nhẹ nhàng hôn xuống lưng Omega, để lại vô số dấu hôn lên vòng eo nhạy cảm của cậu.

(“Đừng nói là chồng không thương em…” Vệ Hành ở Omega bên tai nhẹ giọng nói, hắn nhẹ nhàng thêm hôn Omega sau cổ, đặc biệt là kia bị hắn cắn ra vết thương, trấn an —— Omega dương vật ở hắn lặp lại khiêu khích dưới, lại run run rẩy rẩy mà lập lên. Vệ Hành cười khẽ, theo Omega lưng một đường nhẹ nhàng mà đi xuống hôn, ở hắn mẫn cảm phần eo lưu lại một lại một cái dấu hôn.)

Cơ thể Omega khẽ run lên, hai tay nắm chặt thành quyền lại buông lỏng ra, đầu ngón chân không ngừng trượt trên ga giường. Vệ Hành cười nhạt, ôm eo Omega để nâng mông vợ lên lần nữa, sau đó đút hết vào.

*Omega thân thể run nhè nhẹ, tay cầm thành quyền lại buông ra, ngón chân cũng trên khăn trải giường không ngừng hoạt động. Vệ Hành cười khẽ, nắm Omega eo làm hắn đem cái mông một lần nữa nâng lên, mới lại lần nữa đỉnh đi vào.)

Mới vừa vào, hai người đều không kiềm được mà rên rỉ thành tiếng, Về Hành lại vỗ mông Omega, cười nói: “Yên tâm đi, muốn dùng lỗ đít siết chết chồng em sao?” Có lẽ là bị đánh mông gây nên xấu hổ cùng xấu hổ và cảm nhận được cảm xúc đau đớn, Omega ngoan ngoãn thả lỏng, vì vậy Vệ Hành ra vào trở nên thuận lợi hơn.

(Phủ vừa tiến vào, hai người đều phát ra một tiếng than nhẹ, Vệ Hành lại ở Omega trên mông đánh một chút, cười nói: “Thả lỏng điểm, ngươi tưởng kẹp chết ngươi lão công sao?” Có lẽ là đét mông mang đến cảm thấy thẹn cảm cùng cảm giác đau đớn, Omega thuận theo mà buông ra thân thể, Vệ Hành ra vào càng vì thuận lợi.)

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ có âm thanh va chạm của thân thể lẫn với tiếng tinh dịch nhớp nháp vang lên.

(Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại có thân thể va chạm thanh âm, cùng thể dịch chụp đánh tư trạch thanh.)

Lần này cực khoái truyền đến rất mãnh liệt, Vệ Hành đột nhiên nhấp mạnh vào người Omega vài cái, sau đó liền xuất tinh, chất lỏng nóng bỏng làm Omega không tự chủ được mà rên lên một tiếng. Vệ Hành nằm ở trên người Omega,chỉ cảm thấy toàn thân cảm thấy ấm áp thư thái, nhưng dương vật vẫn chôn vào ở trong vách ruột ấm áp của Omega không muốn rút ra. Một tay bá đạo ôm lấy eo Omega, đem cậu áp chặt ở dưới thân, cứ như vậy mà ngủ say.

(Lúc này đây cao trào tới thực mãnh liệt, Vệ Hành bỗng nhiên ở Omega trên người va chạm vài cái, liền bắn ra tới, nóng bỏng chất lỏng làm Omega không khỏi kêu ra tiếng tới. Vệ Hành ghé vào Omega trên người, chỉ cảm thấy cả người ấm áp, hạ thân vẫn cứ chôn ở Omega ấm áp tràng đạo trung không muốn rút ra. Một tay bá đạo mà ôm lấy Omega eo, đem hắn gắt gao mà đè ở chính mình dưới thân, liền như vậy đã ngủ.)

*

Nửa đêm, Vệ Hành bỗng nhiên tỉnh lại.

Vệ Hành có một giấc mộng vô cùng hỗn loạn, trong mộng hắn không biết mình đang làm gì, chạy được một lúc thì đột nhiên ngã xuống, giống như bị rơi xuống vực sâu, sau khi tỉnh lại vẫn còn sót lại chút tỉnh táo sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm, hắn há miệng thở hổn hển.

Khi tỉnh dậy, Vệ Hành nhận ra có điều gì đó không ổn.

Chỗ bên cạnh rõ ràng đã trống người, trên ga trải giường nhăn nhúm vẫn còn lưu lại hơi ấm của đối phương, nhưng trong vòng tay của hắn thì không có ai.

Muộn như vậy, vợ mình còn đi đâu?

Vệ Hành thuận tay nhặt chăn che hạ thân trần trụi, rèm bị kéo kín mít khiến không khí trong phòng có chút ngột ngạt, Vệ Hành mở cửa sổ, gió đêm mát lạnh lập tức tràn vào, thổi bay mùi pheromone nồng nặc quanh quẩn làm cho căn phòng thoáng hơn. Đầu óc của hắn cũng thanh thản hơn rất nhiều.

Omega không ở trong phòng.

Vệ Hành giống như gã thợ săn đang tìm con mồi của mình, hắn lắc lư người, lần theo mùi pheromone thoảng trong không khí, sau đó mở cửa ra, đi tới hành lang, đi được vài bước liền nhìn thấy người một người đang đứng ở trên cầu thang quanh co.

“Ai đó!” Vệ Hành lập tức lên tiếng.

Bóng người lập tức dừng lại, vẫn giữ nguyên tư thế đi xuống lầu, nghe thấy Vệ Hành kêu lên, cũng không lập tức quay người lại mà chậm rãi quay nửa sườn mặt qua nhìn

Dưới ánh trăng, Vệ Hành có thể thấy rõ ràng đó là Trần Dương.

“Là anh à.”

Vệ Hành thở phào nhẹ nhõm, tiến lên vài bước, Trần Dương cũng đi xuống mấy bước, nhưng hình như cậu có chút mệt mỏi, cả người mềm nhũn dựa vào trên lan can.

“Đã muộn như vậy, cậu tới đây làm gì?” Vệ Hành nghi ngờ hỏi.

Vị trí của Trần Dương khiến cậu như ẩn mình trong bóng tối, nhưng cũng đủ thấy cậu có vẻ hơi xốc xếch và không có tinh thần.

Căn hộ được quân đội phân bổ là một dãy phòng, Vệ Hành và Trần Linh thường sống ở tầng trên, và Trần Dương sống trong phòng dành cho khách ở tầng dưới, trên dưới được nối với nhau bằng một cầu thang xoắn ốc ở giữa.

Trần Dương im lặng.

Vệ Hành nhướng đôi lông mày dài, đang muốn tiến lên hỏi nhưng đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo:

“A Hành, anh đang làm gì vậy?”

Trần Linh đang mặc một chiếc áo choàng tắm, khuôn mặt vẫn còn ửng hồng sau khi tắm, mái tóc y vẫn còn nhỏ nước, và y nghiêng đầu nhìn về phía này.

Lướt qua bóng dáng của Vệ Hành, Trần Linh nhìn thấy Trần Dương, nói: “Anh trai, anh lại không ngủ được sao? Anh nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

Trần Dương “ừm” một tiếng, tiếp tục đi xuống lầu, Vệ Hành cảm thấy hơi khó hiểu thì Trần Linh vỗ cánh tay của hắn nói: “A Hành, anh đi ngủ trước đi, em đi gặp anh trai một chút.”

Đây là sở thích gì vậy? Mộng du sao? Vệ Hành không thừa nhận rằng bản thân hắn có chút sợ hãi. Thấy Omega dùng ánh mắt cầu khẩn tha thiết nhìn mình, hắn cũng từ bỏ mấy suy nghĩ vớ vẩn khi nãy, sau đó xoay người trở về phòng nằm xuống.

Thấy cửa phòng Vệ Hành lại đóng, Trần Linh bước lên ba bước tiến tới đỡ Trần Dương.

“Anh à, anh không sao chứ?”

Trần Dương đẩy Trần Linh ra theo bản năng, Trần Dương sửng sốt một lúc trước cách cư xử cẩn thận của Trần Linh. Bên kia thân thể của Trần Dương bị chặn lại, Trần Dương nắm chặt tay hoa văn chạm khắc trên lan can, kim loại sắc bén xuyên qua da thịt khiến tay rỉ máu.

Nhìn thấy một màn này, Trần Linh lại muốn khóc, Trần Dương chỉ dùng trái tay nắm lấy cánh tay của y, khàn giọng nói: “Đừng nói nữa, đi xuống trước đi.”

Trở lại phòng của Trần Dương, Trần Dương gần như ngã xuống trên chiếc giường nhỏ. Trần Linh đau khổ đến mức sắp khóc, y lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt và cổ cho Trần Dương, nhưng ngay khi y vừa mở đường viền cổ áo của anh trai mình ra, nước mắt y liền rơi xuống.

Trên chiếc cổ mảnh khảnh của Beta có đủ loại vết bầm tím và dấu răng, còn có dấu tay do bị ai đó véo ra.

Nước mắt lưng tròng, Trần Linh nhẹ nhàng lau vết thương cho Trần Dương, nhưng vết thương cũ trên người Beta vẫn chưa lành nay lại thêm vết thương mới khiến da thịt không thể lành. Lau xong, Trần Linh không lau được nữa, quay lưng rơi nước mắt một lúc, lấy ra một lọ thuốc rồi nói:

“Anh trai, em cho anh uống thuốc…”

Trần Dương nắm lấy cổ tay của Trần Linh và liếc nhìn chai thuốc. Cậu ngăn động tác của Trần Linh và nói:

“Bây giờ không phải là lúc để khóc.”

Trần Linh gật đầu, đôi mắt y vẫn đỏ hoe. Trần Dương chỉ vào tóc của Trần Linh nói: “Em lâu khô tóc trước đi.”

Trần Linh kéo chiếc khăn tắm xuống, cơ thể anh khô ráo ngoại trừ mái tóc ướt đẫm nước. Trần Linh lặng lẽ chải tóc, nhưng lại chần chừ không nói.

“Anh ơi…”

“Có chuyện gì, em nói luôn đi.”.

Trần Linh mặt lộ vẻ khó xử, cắn môi dưới, trầm ngâm vài giây mới lấy quá quang não, đưa tin tức cho Trần Dương xem.

“Anh ơi, Minh Tuyên đã liên hệ với em.”

——————————-

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 8"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online