Thế Thân Beta - Chương 7
Chương 7: Rẽ ngoặt gấp
“Thích không? Bên trong người em nóng quá.”
Phi thuyền màu bạc vẽ một vòng cung xẹt qua trên bầu trời, giống như một con cá bơi trong biển nhưng không để lại dấu vết.
“Ah… Bé cưng… em dang rộng chân ra một chút… Đúng rồi, làm như vậy… ừm…”
Mặc dù công nghệ lái phi thuyền tự hành đã được phổ biến rộng rãi, nhưng vẫn có những người thích cảm tự giác lái phi thuyền,chắc chắn Vệ Hành là một trong số đó. Bằng cách giảm chức năng hỗ trợ tuyến đường xuống mức thấp nhất là có thể tự mình điều khiển, từ đó trải nghiệm cảm giác đối mặt với cái chết trong tốc độ cao
“A… Em ra nhiều nước thật… haha, bé cưng, tất cả là tại em… em muốn bị một Alpha chịch đến vậy sao… mở ra, chấp nhận anh đi… Hừ… lần nào chịch em cũng ở nơi này, em cứ bắt anh đi…”
Tiếng gió rơi ở sau tai, hết thảy cảnh sắc biến thành sao băng cùng ánh sáng, có thể nhìn thấy chỉ là tương lai vô tận. Tiếng nhạc ồn ào vang trong cabin, tiếng kim loại và tiếng la hét vỡ tan trong tiếng nổ, chỉ duy nhất người tài xế vẫn bình tĩnh, ngón tay xoa nhẹ trên vô lăng, lẳng lặng chờ đợi như đang chơi đàn piano, thần thái tao nhã như máy đánh chữ.
“Đừng khóc… Ôm chặt anh… Ôm chặt lấy anh…”
Phi thuyền sắp sát nhập vào quỹ đạo nên tốc độ chậm rãi chậm lại, nhưng cảnh sắc chung quanh vẫn trôi qua như nước chảy mây trôi.
Da thịt người dưới nóng đến mức giống như nam châm hút lấy tay hắn, mồ hôi ướt đẫm trượt dọc xuống huyệt thái dương, chỉ còn nghe tiếng thở dốc mơ hồ vang lên bên tai. Hai tay buộc phải giơ cao qua đầu, bị trói vào đầu giường, hai chân bị mở ra hết cỡ, phía dưới bị ra vào thô bạo. Mỗi lần dương vật thô to ra vào, sẽ làm một chút thịt ruột đỏ tươi theo ngoài, Alpha dùng ngón tay của mình chọc ngoáy phần ruột non nhạy cảm một cách ác ý, điều này khơi dậy phản ứng mạnh mẽ hơn từ đối phương. Hai chân muốn co lại nhưng bị mắc kẹt ở vòng eo săn chắc của Alpha.
“Aaaaaaa…”
“Bé cưng… tại sao em không bao giờ nhìn anh… ồ, anh quên mất… hiện tại em không nói được…” Alpha đút ngón tay vào trong miệng đối phương, tùy ý đùa giỡn với đầu lưỡi của bạn tình. Đối phương nhắm chặt hai mắt, tựa hồ không muốn đáp lại, một dải lụa trắng quấn vài vòng qua sau đầu, gắt gao(?) che lại hai mắt của hắn.
Phi thuyền đã sát nhập vào phần đô thị có mật độ dân cư dày đặc, nó khéo léo lướt qua những tòa nhà lộn xộn như những thùng container được xếp chồng lên nhau một cách ngẫu nhiên, mặc dù tầm nhìn bị chướng ngại vật cản trở, nhưng tốc độ của nó không hề giảm xuống, mà nó vẫn chậm rãi di chuyển rồi tăng tốc, từ từ như nước chảy mây trôi.
“Aa… thả lỏng đi cưng… em định vắt khô chồng mình sao… Anh cho em hết… Anh cho em…”
Phi thuyền hạ cánh ổn định tại một cửa hàng sửa chữa lớn được chuyển đổi từ một nhà để xe cũ và đậu vào chỗ tốt nhất.
“Cưng ơi, mở mắt nào.”
“Bốp bốp” Tiếng gõ cửa vang lên ngoài cửa cabin đánh thức phi công khỏi sự trầm ngâm. Vệ Hành hạ kính xe xuống, nhìn thấy người bạn cũ đang bên ngoài, liền trêu chọc:
“Chụp cái gì vậy? Nếu nó bị hỏng thì anh sẽ sửa chứ?”
“Đi thôi.” Triệu Xung cười lạnh một tiếng, “Mau đem thứ cao cấp này trong quân bộ thu dọn đi, đừng làm bẩn chỗ của tôi.”
Vệ Hành mặc kệ hắn, đưa hai chân dài đi ra ngoài, ném cái điều khiển vào trong tay Triệu Xung, nói: “Tôi còn cần anh giúp tôi tìm ra vấn đề của cánh cửa sau. Mấy người bên quân đội toàn mấy kẻ vô dụng, mỗi lần có gì bị hỏng đều nhờ tôi sửa nhưng tôi kiểm tra thì đâu có thấy vấn đề ở chỗ nào.”
“Chú à, mỗi lần chú mò vào hậu trường sửa đổi quyền điều khiển, khó trách sao đám tiểu tử quân đoàn kia đều hiểu!” Tuy ngoài miệng Triệu Xung oán trách nhưng hắn vẫn chui vào khoang, vừa vào liền mắng một tiếng “mẹ nó”, “Vệ Hành, gu âm nhạc của chú tệ vcl! Mỗi lần chú chơi thứ âm nhạc khủng khiếp này, đều làm tôi điếc cả tai!”
Vệ hành chỉ đưa một ngón tay giữa lên ý bảo anh ta im lặng, sau đó hắn bước vào cửa hàng sửa chữa mà không quay đầu lại. Chỉ nghe thấy Triệu Xung hét lên từ phía sau: “Thằng nhãi Vệ Hành kia, chú lại đi đâu nữa!”
“Tôi đi nhìn ‘bà xã’ của tôi!” Vệ Hành hét lớn.
“Bà xã” mà Vệ Hành nói đương nhiên không phải là người vừa kết hôn với hắn, mà đó là “người” mà anh đã giao cho Triệu Xung, cơ giáp cá nhân và độc quyền của hắn —— Một cơ giáp cảm ứng có màu xanh đậm bao bọc toàn nó, tổng hợp khả năng công kích và phòng ngự, nó cao lớn và sắc bén, tràn đầy khí thế bất phàm, trên vỏ máy móc trông giống như sinh vật biến dị, có khắc hai ký tự cổ “Huyền Vũ”. Sau khi hắn đến Bắc Đẩu bảy, Huyền Vũ cũng bị hắn mang theo, dù sao nhóm sửa chữa máy móc của Đế Tinh cũng bó tay. Vì thế hắn dứt khoát đem Huyền Vũ đến cậy nhờ Triệu Xung, gửi gắm nó cho hắn sửa chữa tahu nơi này, cũng bởi vậy, xưởng Triệu Xung là nơi hắn thường ghé thăm nhất.
Vệ Hành đứng ở trước mặt cơ giáp, mà say mê nhìn nó. Hắn nhớ rõ tư thế anh dũng của Huyền Vũ trong trận chiến, nhớ rõ nó đã cùng hắn đi qua bao nhiêu khoảnh khắc sinh tử, tốc độ của nó cực nhanh trong cự ly gần, sức công kích mạnh như một quả bom hạt nhân, nhưng bây giờ, nó chỉ lặng lẽ đứng ở đây, trông như một anh hùng sau thời bình bị lãng quên, mặc dù nó được thường xuyên được lau chùi, nhưng vẫn không thể che giấu nỗi cô đơn khi đứng lặng trong đống gạch vụn.
Một lúc lâu sau, Triệu Xung bước vào, vỗ vai Vệ Hành và nói: “Tôi tưởng chú đã có vợ mới, nên chú đã quên vợ cũ rồi.”
“Sao có thể chứ?” ánh mắt Vệ Hành lạnh lùng.
“Haizzz” Triệu Xung thở dài, “Nói chứ, chú cũng là vì Huyền Vũ nên mới đến đến Bắc Đẩu bảy… Nhưng đúng là nằm mơ cũng không thể ngờ được chú đã bước vào nấm mồ tình yêu.”
Nhớ tới Omega nhà hắn, ánh mắt Alpha bỗng trở nên nhu hòa, nói: “Đúng vậy, tôi cũng không ngờ có ngày này.”
“Xem ra chú rất hài lòng với vợ bé nhỏ của mình nhỉ, thằng nhóc này…” Triệu Xung cười nói, “Các O của Đế Tinh mà biết được tin này chắc khóc tới chết thôi…”
“Đừng nói giỡn nữa.” Vệ Hành cười lạnh một tiếng, “Chừng nào lấy được tài liệu β326, tôi mới trở về.”
“Nào đi thôi…” Triệu Xung còn đang muốn nói gì đó, đột nhiên, tiếng đồ vật rơi xuống đột ngột vang lên, âm thanh rất rõ ràng trong không gian yên tĩnh này. Ở khoảng cách ngắn như vậy, nơi phát ra âm thanh này không có chỗ nào khác ngoài Huyền Vũ.
“Kẻ nào!”
Thể lực tốt của Alpha cho phép hắn ngay lập tức phát hiện ra hướng nơi âm thanh phát ra, Vệ Hành nhanh chóng chạy về hướng Huyền Vũ, Triệu Xung còn muốn nói gì nữa, nhưng Vệ Hành chạy nhanh quá, nên anh đuổi theo không kịp. Quả nhiên, dưới thân hình cao lớn của Huyền Vũ, thấp thoáng xuất hiện một bóng người, người đó đang nằm bên dưới khoang điều khiển của Huyền Vũ, không biết đang làm gì.
Vệ Hành ngay lập tức nổi giận, cơ giáp chính là tình yêu của hắn, chỉ cần nó tróc một chút sơn trong một thời gian dài thôi đã khiến hắn đau lòng, bây giờ, phòng điểu khiển cơ giáp đang rộng mở, một số khớp khóa đã được mở để kiểm tra, trong mắt hắn Huyền Vũ như một người đàn ông đã từng lột trần giống như một cô gái nhà lành mới lớn, một loạt các bộ phận máy móc và dây điện được bày.
“Ra ngoài!” Vệ Hành quát lên một tiếng, hắn vươn tay muốn chộp lấy bắp chân của người nọ, nhưng đối phương phản ứng cực nhanh, lập tức lui về phía sau, Vệ Hành không bắt được đối phương, lửa giận trong lòng càng dâng cao. Không gian chật hẹp đến mức hắn không thể bắt được ai, hắn tức giận đá vào hộp dụng cụ nhỏ bên cạnh, đồng thời khiến các vương vãi các phụ kiện và dụng cụ rơi xuống khắp sàn nhà.
“Đi ra ngoài cho tôi!” Vệ Hành tức giận đến mức muốn chui xuống khoang thuyền tìm người, nhưng khoảng trống phía dưới Huyền Vũ đã rất nhỏ, hắn còn bị Triệu Xung ôm lấy từ phía sau, nên chen vào không được.
“Này chú Vệ, chú vội vàng làm gì! Đừng quậy nữa! Chú đánh tôi làm gì! ” Triệu Xung đi theo khiến tình huống càng thêm loạn.
“Ra ngoài!” Vệ Hành lại gào lên một tiếng, nhưng hắn không muốn đập vào Huyền Vũ, chỉ có thể đá lung tung đống dụng cụ và linh kiện trên mặt đất để trút giận.
Đối phương có vẻ cũng không ó vẻ vội vã, lại là tiếng kim loại va chạm, dưới thân Huyền Vũ chui ra một cái đầu bù xù.
Trần Dương liếc nhìn hộp công cụ vỡ vụn, khuôn mặt cậu vốn đã lạnh lùng càng thêm vô cảm, huống chi vừa bước ra, một bàn tay lập tức túm chặt lấy cổ cậu, ghì chặt cậu vào hộp sắt cứng trong cơ giáp.
“Mày là ai! Mày có biết mày đang làm gì không!” Vệ Hành gằn từng chữ nói.
Mắt thấy bạn tốt của anh càng ngày càng kích động, sợ thằng bạn sẽ giết người nên Triệu Xung vội vàng nói: “Này này, đừng hiểu lầm tôi! Đây là Trần Dương, buông ra nào! Chú Vệ, buông tay ra mau! Mày sắp giết người rồi đấy!”
Nghe thấy cái tên có chút quen thuộc này, Vệ Hành mới tỉnh táo lại, hai tay hắn buông lỏng ra, Triệu Xung vội vàng giải cứu Trần Dương, cổ cậu gần như bị hắn bóp đứt, vừa thoát ra liền ho khan không ngừng.
Triệu Xung vội vàng hỏi: “Nhóc Dương, em tới đây làm gì?”
Trần Dương ho khan một tiếng mới bình thường trở lại, khàn giọng nói với Triệu Xung: “Không phải anh bảo tôi thu dọn nhà kho ở phía sau, món nào bị hỏng thì sửa sao?”
Lúc này Vệ Hành mới nhớ ra. Cách đây không lâu, hắn đã giới thiệu Trần Dương với Trịnh Xung để làm việc ở đây, chớp mắt cũng đã được một thời gian rồi. Nhưng mấy lần trước hắn đến đều không gặp Trần Dương nên quên mất đi chuyện này. Nhưng điều này chỉ khiến động tác hắn dừng lại một chút, còn khuôn mặt hắn vẫn đen như đáy nồi.
Trái tim của Triệu Xung đập lỡ nhịp khi nghe điều này, hắn nhanh chóng kéo Trần Dương ra phía sau để chặn cậu lại, ngăn người bạn xấu tính của mình lại vô tình làm tổn thương ai đó.
“Cái gì? Cái gì!? Đây là cái gì?” Vệ Hành tức giận nói: “Đây là cơ giáp đấy! Là cơ giáp! Anh có biết cơ giáp là cái gì không mà còn dám đụng tay vào! Anh cho rằng mình đang sửa xe sao!?” Vệ Hành nhìn thấy cánh cửa cabin bằng đá bazan quý giá của mình mở toang và bị tháo rời thành từng mảnh, hắn không khỏi cảm thấy đau hơn là tự cắt vào thịt mình.
Trần Dương không để ý đến hắn, cậu ngồi xổm xuống nhìn hộp dụng cụ nhỏ của mình, cú đá của Alpha mạnh đến mức trực tiếp làm nứt tấm sắt, dụng cụ rơi ra vỡ vụn rất nhiều, có bộ phận nhỏ bay tứ tung. Cậu nhàn nhạt nói: “Cơ giáp cũng là máy móc thôi.”
Một câu suýt chút nữa khiến Vệ Hành tức muốn hộc máu. Triệu Xung vội vàng đi tới, ôm lấy Vệ Hành sắp phát điên, hắn xoa dịu bầu không khí căng thẳng rồi nói: “Đều là lỗi của tôi, tôi không nói rõ ràng, bình tĩnh, bình tĩnh nào.” Sau đó hắn nói với Trần Dương: “Không sao, không sao, anh thấy rồi, Huyền Vũ không sao, nhóc Trần Dương sửa chữa máy móc rất biết cân nhắc.”
Sắc mặt Vệ Hành vẫn tối sầm. Triệu Xung vội vàng nói: “Vậy thì sao, nhóc Dương, em đi ra ngoài trước đi, tạm thời không anh cần em ở chỗ này, anh sẽ thu dọn nơi đây sạch sẽ.”
Trần Dương cầm hộp công cụ lên, xoay người đi ra ngoài. Sau đó, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Vệ Hành từ phía sau vọng lên: “Sẽ không có lần sau. Đừng chạm vào đồ của người khác – tôi hy vọng anh sẽ ghi nhớ đạo lý này.”
Ngay cả tượng đất cũng có hai loại tính khí, Trần Dương nghe vậy liền khựng lại, quay đầu lại nói: “Nếu biết là của anh, tôi nhất định sẽ không đụng vào.”
Ù ôi, tim Triệu Xung lại đập thình thịch, đây là kiểu oan gia gì đây! Hắn gắt gao giữ lại hình ảnh văn nhã của thằng bạn tốt để ngăn cản hắn ta đá chết người, nhưng kẻ chủ mưu, Trần Dương, đã vội vàng rời đi.
*
Cuối cùng sau khi trấn an Vệ Hành, thì Trịnh Xung đã toát hết mồ hôi. Anh ngồi thụp xuống đất, nghĩ thầm xem đang có chuyện gì xảy ra vậy?
Vốn dĩ Vệ Hàn từng nói muốn tìm công việc cho anh vợ, sau khi thằng nhóc này đến, Triệu Xung thấy Trần Dương cũng là một cậu bé lương thiện, chăm chỉ, trừ việc đi làm trễ một chút thì cũng không có gì sai với anh ta. Triệu Xung cũng hiểu, mấy người trẻ tuổi thường ngủ muộn dậy muộn, ban ngày ngủ gật là chuyện bình thường. Điều quan trọng là Trần Dương mặc dù không được học theo chuyên ngành, nhưng năng lực lĩnh hội và học tập của cậu không kém gì những sinh viên tốt nghiệp từ Đại học Đế quốc, vì thế trong lòng anh có chút khâm phục.
Nhưng không ngờ Trần Dương vừa tới đây liền làm mọi chuyện ầm ĩ như vậy!
Vốn dĩ Triệu Xung cũng không để ý lắm, cho rằng Trần Dương mở cơ giáp ra chỉ vì tò mò. Nhưng chưa kể là cơ giáp cấp cao Huyền Vũ có năng lực phòng ngự riêng, nó không thể dễ dàng phá hủy, càng chưa nói đến việc tháo rời nó không dễ dàng vì kết cấu bên trong của cơ giáp được lập trình rất phức tạp. Nhưng anh mở cabin của Trần Dương làm khi nãy để xem cậu ta đã chuyển ở đâu, một lúc sau, anh bước ra với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, này Trần Dương vô thanh vô tức, gần nhất liền cho hắn lộng lớn như vậy vừa ra!
“Không được, tôi phải đi tìm Trần Dương” Triệu Xung nói.
Vệ Hành đang ngồi ở một bên trợn mắt há hốc mồm, sau khi hắn hoàn hồn lại, liền tức giận hỏi: “Anh ta dám phá Huyền Vũ sao?”
Triệu Xung trợn mắt nhìn hắn, nói: “Tôi tưởng tính tình của chú thay đổi, hóa ra chỉ là bề ngoài, còn bên trong vẫn như vậy.”
“Chú đi kêu Trần Dương lại đây đi, tôi có chút vấn đề muốn hỏi em ấy.”
Triệu Xung cầm dụng cụ lại đi vào, Vệ Hành không biết ý nghĩa trong lời nói của hắn là tốt hay xấu, trong lòng cảm thấy bất an, cau mày đi lên phía trước tìm Trần Dương.
Vệ Hành nhìn vào cửa Thanh Nhi của Triệu Xung, đi qua đi lại vài lần rồi mới bước vào thì thấy Trần Dương đang dọn dẹp các bộ phận phía sau kệ. Các bộ phận cơ khí khác nhau được xếp chồng lên nhau trên kệ và không khí tràn ngập mùi dầu máy.
Vừa mới chọc giận người khác, sắc mặt Vệ Hành lúc này cũng không mấy tốt hơn, vẫn là lúc xanh lúc đỏ như đèn giao thông, nhưng cuối cùng hắn cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Thấy đối phương vẫn im lặng, tóc đen che khuất mắt, nhìn không rõ biểu tình của cậu. Vệ Hành trước nay chưa từng nhìn kỹ cậu, hiện tại hắn mới phát hiện đối phương rủ xuống mi mắt thật ra rất phong nhã.
Cổ của Trần Dương sưng tấy, nơi đó sắp biến thành vết bầm tím, đối với anh vợ suýt chút nữa bị mình bóp cổ, Vệ Hành cảm thấy áy náy vài giây, nói: “Lão Triệu nói em đến gọi anh, đi thôi.”
Trần Dương đặt linh kiện trong tay xuống, cậu im lặng không nói lời nào rời đi. Vệ Hành đi theo sau cậu, vì cậu làm việc trong xưởng nên trên người thanh niên tràn ngập mùi dầu máy trộn lẫn với mùi pheromone rất yếu của Beta, gần như không thể ngửi thấy.
Hình như hắn đã ngửi thấy mùi này ở đâu đó… Ngay lúc Vệ Hành đang nghĩ, Trần Dương đã đi lại bên cạnh Huyền Vũ, cong ngón tay và gõ vài cái vào vỏ kim loại thì Triệu Xung liền chui ra.
Cầm một tấm thảm cao su trên tay, Triệu Xung nói: “Em đã thêm miếng cách điện vào ổ trục phải không?”
Trần Dương gật đầu. Triệu Xung lại nói: “Em đã thay đổi trục đúng không…?”
“Hợp kim số 4.” Trần Dương nói.
Triệu Xung suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhận ra và nói: “Đó là hợp kim số 4!” Hợp kim số 4, là một loại vật liệu trục được sử dụng rộng rãi trong thế kỷ trước, có độ ổn định rất tốt, khả năng chịu nhiệt và độ cứng tuyệt vời, đã từng được sử dụng rộng rãi đến nỗi người ta quên mất tên ban đầu của nó và chỉ gọi nó là Hợp kim số 4. Tuy nhiên, do con người càng khám phá ra nhiều vật liệu mới, nguyên tố mới với tính năng tốt hơn kể từ thế kỷ mới nên hợp kim số 4 đã dần bị loại bỏ, mà hiện nay nó chỉ còn sót lại ở một số sản phẩm cơ khí rất cũ.
Vệ Hành đang muốn cười: “Anh có biết Huyền Vũ dùng tài liệu gì không? Ai chế tạo nó không? Thôi quên đi, chỉ sợ nói ra thì anh chưa từng nghe qua. Thì ra là người nhà quê không biết nhìn hàng, còn tự lừa mình dối người.”
Triệu Xung cũng nghiêm túc nói: “Trần Dương, anh không giấu gì em. Huyền Vũ là một cơ giáp cảm biến thân thể thuộc hàng cao cấp có thể biến dạng cấp S. Trung tâm vận hành của nó chủ yếu được hỗ trợ bởi trục quay. Ban đầu nó được làm bằng vật liệu áp suất cao năng lượng ion β326. Đây là một loại vật liệu rất quý hiếm mới được phát hiện, nhưng do Huyền Vũ bị hư hại trong chiến đấu nên bây giờ không đủ vật liệu để thay thế và sửa chữa hệ điều hành của nó nên nó đã bị xếp xó cho đến nay.” Trên thực tế, Triệu Xung vẫn còn giữ một số. Về phía Viện nghiên cứu cơ giáp của trung ương Hoàng gia, xếp hạng chính thức của Huyền Vũ phải là 3S.
“Bọn anh rất biết ơn em đã giúp đỡ, nhưng vấn đề với Huyền Vũ là viện nghiên cứu không thể cung cấp cho bọn anh các bộ phận thay thế. Nên bọn anh đã chờ đợi, và Vệ Hành cũng…” Trịnh Xung đang nói chuyện thì bảng mạch điều khiển trong tay đột nhiên sáng lên.
“Cái này…” Triệu Xung cũng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy hai ngọn đèn xanh trên đầu Huyền Vũ sáng lên, nó tứ chi duỗi thẳng đứng lên, toàn thân xẹt qua một luồng ánh sáng màu lam, căn nhà chật chội đang chứa nó suýt chút bị nó chọc thủng mái nhà xưởng. Hóa ra nó đã được khởi động thành công. Nhìn Huyền Vũ sống lại, khí chất lạnh lùng của con quái vật thép bao quanh khắp người nó khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
“Huyền Vũ…” Vệ Hành lầm bầm.
“Tôi không biết anh đang nói về vật liệu gì…” Trần Dương nói, cậu nắm lấy quần của mình, và nhìn thấy sự xuất hiện của một con quái vật thép tuyệt mỹ như Huyền Vũ đã được kích hoạt, ban đầu cậu còn bình tĩnh nhưng trong lòng đã bắt đầu cảm thấy không chắc chắn, “Nhưng vật liệu ban đầu của anh không được chịu nhiệt.”
“Làm sao có thể!” Vệ Hành hét lớn, “Anh có biết bên phía viện điều hành đã nghiên cứu hiệu suất của β326 phải làm khảo nghiệm bao nhiêu không?”
Thấy dáng vẻ như sắp ăn thịt người của Vệ Hành, Trần Dương lại ngậm miệng lại. Triệu Xung bèn đấm thằng bạn mình, ra hiệu cho hắn im lặng, bảo Trần Dương nói tiếp.
——————————-