Thế Thân Beta - Chương 6
Chương 6: Nhà hàng trên không
Trần Dương chậm rãi đi sau đôi trẻ tầm chục bước, thong thả đi trên đường phố. Sự thật đã chứng minh rằng bất kể nơi đó hỗn loạn như thế nào, miễn là nơi đó có người ở thì sẽ có một nơi để tận hưởng, mà tinh cầu Dao Quang đúng thật là rất xứng đáng là một trong bảy tinh cầu chính. Đi bộ trên con phố thương mại sầm uất của Bắc Đẩu 7, Trần Linh liếc nhìn hết cửa sổ này đến cửa sổ khác, những màn hình điện tử và đèn led cao tạo nên một cuộc sống thượng lưu cao quý và sang trọng, tất cả những điều trên như một ngọn gió thổi vào xu hướng thời trang mới nhất vào trung tâm cốt lõi của đế chế, thậm chí Trần Dương còn nhìn thấy chiếc máy bay Reza x7 mới nhất qua cửa sổ.
Chỉ là chiến tranh vẫn bao trùm khu vực này, dưới đường phố phần lớn đều có binh lính trang bị súng đạn thật đi tuần tra, còn lại toàn thường dân là Beta đang vội vã di chuyển như cậu, điều này khiến cặp đôi AO trẻ tuổi trước mắt càng trở nên đặc biệt. Từ lúc xuống máy bay đến khi mở cửa khoang, Vệ Hành nắm tay Omega thật nhẹ nhưng kiên quyết, Omega dù đỏ mặt cỡ nào hắn cũng không chịu buông ra. Vệ Hành giải thích cho Omega về các điều kiện và phong tục địa phương của Bắc Đẩu 7 và những gì hắn đã thấy trong trận chiến, điều này khiến Omega trẻ tuổi liên tục cười khúc khích và ánh mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ lấp lánh. Cuối cùng, Alpha cũng mua cho Omega một bó hoa lớn màu đỏ tươi độc đáo mang màu sắc của Bắc Đẩu 7, nó phát ra ánh sáng như những viên kim cương bị vỡ tựa sao trời, để cho Omega ôm trong vòng tay của y.
Nghe được tiếng cười vang lên ở phía trước, Trần Dương cảm thấy mình nên bước chậm lại. Đây là một tinh cầu rất trẻ, mặc dù các kiến trúc ở nơi đây tràn ngập hơi thở của quân đội, nhưng có lẽ vì đại bộ phận đều là thanh niên binh lính hoặc nhân viên hậu cần, nên tinh cầu này ngoại trừ cầu không khí nghiêm thì vẫn còn nhen nhóm lên tí sức sống cho tinh cầu này. Cậu đã sống ở hành tinh phụ từ lúc bé, và cậu đã quen với việc cả ngày phải nghe thấy tiếng pháo nên đến đây cũng không có gì lạ lẫm, chẳng qua là thay đổi địa điểm mà thôi. Ấn tượng của cậu về những tinh cầu xa xôi kia gần như trống rỗng. Cậu đã quên khá nhiều kỉ niệm vui vẻ, êm đềm suốt thời thơ ấu bên cha mẹ. Áp lực nặng nề từ cuộc sống và mối đe dọa đang lâm le ập đến của chiến tranh khiến cậu không còn nghĩ về những gì tốt đẹp, điều mà cậu nhìn thấy những người trước mặt và con đường dưới chân mình.
“Cậu có muốn hút một điếu không?” Ông chủ Beta của tiệm tạp hóa nằm bên đường ân cần hỏi. Trần Dương vừa mua mấy bao thuốc lá cho mình, cậu rất ít hút hoặc chưa bao giờ hút. Mùi thuốc lá nồng nặc làm cậu tê tái hơn. Tầm mắt cậu rơi vào một cô bé đang làm bài tập trên băng ghế nhỏ trong cửa hàng tạp hóa, thấy vậy, bà chủ cười nói: “Là con gái, chúng tôi cũng không còn cách nào. Vợ chồng tôi đều là Beta cho nên mới sinh ra bé con này.” Trần Dương gật đầu, cô bé ngẩng đầu lên, trên đầu được tết hai bím tóc, mỉm cười với cậu.
Khi Vệ Hành và Trần Linh tìm thấy Trần Dương là lúc cậu đang dựa người vào lối vào của con hẻm hút thuốc, dưới vành mũ phả ra một làn khói xám xanh mờ nhạt, trên mặt đất vương đầy bụi. Trong một khoảnh khắc Beta này như thể không thuộc về thế giới này. Ngay cả với sự tiến bộ vượt bật của công nghệ, tình yêu của mọi người với một số thói quen xấu vẫn còn ăn sâu vào tận gốc rễ. Trần Linh vẫn đang ôm bó hoa sao xinh đẹp, bàn tay nhỏ bé của y nằm gọn trong lòng bàn tay của Alpha, nhìn thấy Trần Linh vui vẻ, cậu thở phào nhẹ nhõm:
“Anh trai, sao anh lại tới chỗ này? Bọn em tìm anh mất nửa ngày.”
Ánh mắt Trần Dương đảo qua hai bàn tay đang nắm chặt cuae hai người, cậu ném tàn thuốc xuống dưới chân, dậm đến khi điếu thuốc tắt lửa rồi mới bước ra ngoài, nói: “Xin lỗi.”
“Anh, mau tới đây, A Hành nói ở đây có một nhà hàng rất tuyệt…” Có lẽ là vì ánh mắt Trần Dương có chút kỳ quái, nên Trần Linh bèn thấp giọng kích động nói: “Anh trai, em nghĩ là anh cũng sẽ thích… “
Bên trong nhà hàng trên không tốt nhất của Bắc Đẩu, dưới chân là khung cảnh đất liền được bao phủ trong mây và sương mù, vì ở trên cao nên dễ dàng phóng tầm mắt nhìn ra xa thấy bờ biển dài trong xanh đang trải dài. Bắc Đẩu tiếp giáp với khu vực do liên minh chiếm đóng và là trung tâm chỉ huy quan trọng nhất trên tiền tuyến nên được quân đội bảo vệ nghiêm ngặt. Trong cột thủy tinh khổng lồ trong suốt ở giữa nhà hàng, các loại thực vật học khác nhau được xếp theo tầng và phát triển theo trình tự, xung quanh là những bông hoa và lá xanh xếp chồng lên nhau, giống như một khu vườn của yêu tinh. Dùng bữa tại nhà hàng kiểu khu vườn trên cao này không chỉ có cảm giác bí ẩn như đang bay như tiên mà còn có cảm giác phi thực tế của công nghệ kim loại trong thời đại khoa học viễn tưởng.
“Nơi này thật là đẹp!” Trần Linh nói.
“Thích không? Nếu em thích lần sau chúng ta lại đến đây nữa.” Vệ Hành nói.
“Được không?” Trần Linh hào hứng nói, nhưng lại do dự: “Ở đây nhất định rất đắt tiền, anh cũng không cần phải tiêu nhiều tiền như vậy.”
Vệ Hành mỉm cười, nói: “Chỉ cần em thích là được.”
“Em nhìn phong cách ở giữa, không phải tất cả đều được mô phỏng sinh học, thật ra trong đó còn có một số là thực vật. Nghe nói chủ nhân nơi này là tiến sĩ thực vật học đã về hưu, cho nên sau khi điều chỉnh chính xác nhiệt độ, nước và chất dinh dưỡng, bọn họ có thể trồng hoa thật trong một môi trường biệt lập,” Vệ Hành nói.
“Thật sao?” Trần Linh không kiềm được tò mò mà ghé vào cột thủy tinh thật dày để nhìn kỹ một chút, Vệ Hành vẫn là nhìn y cười nói: “Nếu như em muốn xem, anh sẽ nói với chủ tiệm một tiếng, nói không chừng chúng ta có thể đi vào đó nhìn kỹ một chút.”
“Có thể sao?” Trần Linh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng vẫn có chút lo lắng: “Như vậy thì không được, không khí trong lành như vậy mà bị ô nhiễm thì không tốt…”
Vệ Hành xoa đầu Trần Linh, cười nói: “Nếu như biết em đáng yêu như vậy, anh tin rằng chủ tiệm nhất định sẽ đồng ý.”
Trần Linh bèn đỏ mặt, y chỉ có thể thực đơn để che hai mắt. các thực đơn ở đây được làm bằng giấy thật, sờ vào thấy mềm và dày nặng đến bất ngờ. Phải biết rằng, ngày nay khi cây xanh và đất đai vô cùng khan hiếm, giấy làm từ gỗ chắc chắn đã trở thành một thứ xa xỉ với nhân loại. Vệ Hành hỏi về sở thích của Omega, sau đó chọn vài món được nhân viên gợi ý, rồi hỏi:
“Không biết anh muốn ăn cái gì?”
Bỗng nhiên bị hai người nhìn chầm chầm, Trần Dương cảm thấy có chút không thoải mái, nhìn cậu có chút mệt mỏi và buồn ngủ. Trần Linh nhanh chóng bắt chuyện và cười nói: “Anh trai em thích ăn cá, em nghĩ mình có thể gọi một phần cá hồi xông khói cho anh trai.”
Người phục vụ đi xuống với tờ thực đơn, vì được huấn luyện tốt của anh ta không quá chú ý đến sự hẹn hò kết hợp ba người trông hơi kỳ lạ. Ngược lại, Vệ Hành cười và nói: “Quên nữa, anh thực sự không nghĩ hai người là anh em.”
“Bởi vì em và anh trai của em là anh em cùng cha khác mẹ!” Trần Linh ôm lấy cánh tay Trần Dương, cười nói: “Anh trai em có dòng máu Trung Quốc.”
“Ồ, vậy sao?” Vệ Hành ngẩng đầu nhìn Trần Dương tóc đen mắt đen, thần sắc hờ hững, ánh mắt như dán chặt vào hoa văn trên đĩa sứ. Chà, dáng vẻ hờ hững, lạnh nhạt này hình như gợi cho người khác có một chút cảm giác về quốc gia cổ xưa nào đó…
Vệ Hành nhìn đi chỗ khác, sau đó ánh mắt hắn nhanh chóng quay trở về người Trần Linh. Không còn gì để nói, đây là một Omega mà rất nhiều người sẽ thích, bất kể là trong mắt đối phương hiện diện sự ngây thơ như trẻ con hay là vẻ yếu ớt qua đường nét từ chiếc cằm nhọn, tất cả điều này tạo nên khí chất của một Omega đáng yêu. Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ không thích kiểu người như thế này, nhưng hóa ra hắn cũng chỉ là một người bình thường.
Đặc biệt là sau khi được nếm qua mùi vị kích thích của pheromone cực gây nghiện và lỗ nhỏ nóng bỏng chặt chẽ đã siết chặt hắn của Omega, thì hắn đã không muốn quan tâm đến tính tình, khẩu vị và sở thích của Omega, hay phải tìm hiểu về tâm hồn, nghiên cứu tâm trạng và trái tim của y nữa, mà trong não hắn bây giờ chỉ nghĩ cách làm sao xé toẹt đi tấm màn bảo thủ và thuần khiết kia, sau đó hắn sẽ chịch liên tục vào lỗ nhỏ của y. Cuối cùng bắn đầy tinh vào khoang sinh dục của y.
Đúng lúc này, người phục vụ mang đến cho họ một món quà nhỏ, nói rằng đó là một bài hát đặc biệt dành tặng riêng cho cặp đôi AO thứ một trăm đang dùng bữa trong cửa hàng. Tiếng đàn violon du dương vang lên, đúng như dự đoán, Vệ Hành nhìn thấy trong mắt Omega tràn đầy vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ. Đó chỉ là một sự tình cờ khiến người được không khỏi cảm thấy lãng mạn và vui vẻ, nhưng cách này đúng là có hiệu quả, đúng không? Vệ Hành uống một hớp rượu, trong rượu thoang thoảng hương bạc hà khiến hắn nhớ tới màn tình ái cuồng nhiệt đêm trước, nhưng trên mặt hắn vẫn duy trì nụ cười tuấn tú, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ xem nên dùng tư thế nào để đêm nay chịch Omega, đến nỗi y phải bắn ra nước tiểu và chỉ có thể ngoan ngoãn như một con mèo đang động dục gầm gừ xin hắn thương xót y. Đây là giá trị của họ, không phải sao? Đối với điều này, hắn không ngại bỏ ra nhiều côgn sức hơn để làm cho Omega trở nên ngoan ngoãn hơn.
Trong nhà hàng cao cấp tiếng nhạc đã bắt đầu vang lên, mọi người tràn ngập vẻ hâm mộ nhìn về bóng dáng thấp thoáng sau những bông hoa của cặp đôi AO trẻ tuổi, trông thật xứng đôi vừa lứa, thần thái Alpha chuyên tâm nói chuyện với Omega, thỉnh thoảng đưa tay nhẹ nhàng vén tóc mái lên bên tai giúp Omega, còn Omega thì thẹn thùng hai má ửng hồ hiện trên khuôn mặt thanh tú, trên mặt lại càng không thể giấu được ý cười.
Hàng nghìn tinh tú trên trời cao lấp lánh, thời gian chậm rãi trôi qua, trăm triệu năm ngưng tụ trên từng mặt cắt kỳ diệu của viên kim cương, như lời thủ thỉ không dứt giữa những người yêu nhau, như lời thề sắt son trường tồn với đất trời. Viên kim cương nhỏ này, giống như một ngôi sao thu nhỏ, nằm gọn trên ngón tay thon dài của Omega.
“Em… Em… Chuyện này… Này thật sự là…” Trần Linh đã kích động đến nói không ra lời, y chưa từng nghĩ tới, Vệ Hành sẽ vì y mà chuẩn bị thứ này. Ánh sáng lấp lánh trên chiếc nhẫn kim cương, khi y chưa kịp phản ứng thì nhẫn đã được đeo vào ngón tay y. Đối với chuyện này thì Omega nào chẳng kích động quýnh cả lên, y cũng kích động đến muốn hét lên, nhưng nhất thời trong lòng lại trào lên cảm giác bất an, khiến y theo bản năng nhìn xung quanh. Beta đã xin phép đi vệ sinh và rời đi từ lâu nên chỗ ngồi kia vẫn trống. Trần Linh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, ánh sáng của viên kim cương chiếu vào mắt y, bất kể y nhìn nó từ góc độ nào, y đều có thể thấy ánh sáng rực rỡ và hình ảnh nhỏ bé của chính mình phản chiếu ——
Một cơn sóng sợ hãi dâng lên trong lòng y, kinh ngạc và hoảng sợ lúc bấy giờ giống như rượu lên men, lẫn lộn dâng lên trong lòng y, tạo thành cảm giác bồng bềnh không chân thật, y mở miệng, nhưng chỉ nói ra một chữ “Em…”
“Thích không?” Vệ Hành nắm lấy tay Trần Linh, cười nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy nó, anh còn tưởng rằng em sẽ thích cho nên anh đã không nói với em mà mua nó.”
“Em. ” Trần Linh cả kinh, sau đó cúi đầu nói: “Em… Cám ơn anh. Em cũng không biết nên nói cái gì…”
“Vậy đừng nói nữa.” Vệ Hành mỉm cười nói, yên lặng hôn nhẹ lên ngón tay của Omega, “Vậy chờ em ngắm đủ rồi rồi nói tiếp.”
*
Bên ngoài bức tường kính là những tòa nhà cao tầng và những cây cầu cao đan xen đường ray, những tòa nhà cao ốc vút lên bầu trời, từ tầng trệt có thể nhìn thấy bụi bặm nhưng đến tầng cao nhất tắm đã được trong gió và ánh nắng, giống như thực vật mọc ra từ vực thẳm, xuyên qua đủ loại thông đạo giống như một con rắn dài đang cuộn mình, canh giữ cây trí tuệ của con người. Có người lăn lộn trong bùn, có người nhảy múa trên ngọn hoa, (câu này làm tui nhớ câu: Bắc Đẩu hoa lệ – hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo) Khoảng cách giai cấp trần trụi được phản ánh trực quan trong việc hưởng thụ môi trường trong lành và tài nguyên thiên nhiên ở nơi đây.
“Anh ơi, sao anh lại ở đây?”
Trần Linh không khỏi ho hai lần vì khói dày đặc, sau đó Trần Dương mới dập tắt điếu thuốc trên tay. Đương nhiên, khu vực hút thuốc của một nhà hàng cao cấp cũng được bài trí sang trọng, nhưng lúc này, gạt tàn cũng đầy tàn thuốc, người máy quét dọn đang bận rộn thu dọn tàn thuốc và khói thuốc, ở dưới chân Trần Dương.
“Bên trong ngồi chán quá, nên anh ra ngoài đi dạo.” Trần Dương nói.
“Ồ, vậy thì tốt.” Trần Linh đáp, muốn y định nói gì với Trần Dương nhưng lại sửng sốt. Y và Vệ Hành đã dùng bữa xong, đang định rời đi thì chợt nhận ra rằng Trần Dương đã biến mất.
Chiếc nhẫn kim cương vẫn còn trên ngón tay y, nhưng trông nó có vẻ đang dần nóng lên như lửa đốt.
“Anh trai…”
“Làm sao vậy?” Trần Dương nói.
Trần Linh lắc đầu, không biết vì sao y lại muốn khóc, có lẽ là bởi vì con người Omega giàu cảm xúc, khi y không biết nên biểu đạt như thế nào, cơ thể y đã thay y nói ra.
Mỗi bức tường trong nhà hàng nổi đều được làm bằng vật liệu trong suốt tinh thế hết mức có thể, bên trong được trang trí bằng các tác phẩm điêu khắc và cây cối mờ ảo để tạo cảm giác thơ mộng. Cảnh tượng trong nhà hàng vừa rồi rất bắt mắt, Trần Linh không chắc liệu Trần Dương có nhìn thấy hay không, y vô thức lấy tay che đi chiếc nhẫn kim cương to lấp lánh.
“Em thích hắn.” Beta bình tĩnh nói.
Trần linh sợ hãi ngẩng đầu lên, gần như hét lên: “Anh ơi, anh nói gì vậy! Em không có!” Nói xong, y cảm thấy hơi ngượng ngùng giống như đang giấu đầu lòi đuôi nên y mở tay ra, chiếc nhẫn kim cương vẫn còn ở đó nóng vì độ ấm từ tay y.
“Anh à, cái này không phải của em… cái này… nó nên là của anh…” Omega sốt ruột muốn tháo chiếc nhẫn kim cương ra, nhưng dù y có làm như thế nào cũng không thể tháo nó ra được.
Đột nhiên, Beta đặt tay lên vai y, Trần Linh lo lắng ngẩng đầu nhìn, nhưng từ trong ánh mắt Trần Dương thì y lại nhìn thấy hình bóng của chồng mình.
“Linh Linh, thì ra em ở chỗ này.”
Trần Dương đẩy nhẹ Trần Linh ra, Omega vội tiến lên vài bước, liền bị Alpha giữ lại. Trần Linh không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Beta, thoáng vẻ lạnh lùng, trong mắt rõ ràng có viết một câu:
“Em làm gì mà ngốc rồi?”
Biểu hiện này thoáng qua đến mức Omega gần như cho rằng đó là ảo giác. Nhưng sau đó Alpha chào hỏi Beta: “Anh đang làm gì ở đây vậy?”
“Ngắm phong cảnh thôi.” Trần Dương nhún vai, cảm thán: “Thì ra phong cảnh trên cao đẹp như vậy.”
Vệ Hành có chút nghi hoặc, nhưng vẫn cười nói: “Nếu anh thích, lần sau chúng ta lại tới.”
——————————-
Heana có lời muốn nói:
:)))) Công của bộ này đã hết cứu. M.ng có thể drop trước khi bị bé Hành làm cho hộc máu trước những suy nghĩ của em nó về giới tính, tình yêu hay cuộc sống.
Tính cách công thụ của bộ này đã được thiết lập như vậy rồi nên mình thấy lạ nên muốn làm cho m.ng đọc lắm. Thôi thì vạn sự tùy duyên, đi ở tùy tâm. Heana yêu mọi người.