Thế Thân Beta - Chương 51
Chương 51: Phiên ngoại – Tóc dài dành cho người*
Ngày mới vào trường, người đã học sinh trong toàn trường chú ý, không chỉ vì giới tính mà còn vì vẻ ngoài tươi tắn khó có thể quên được… Hầu như ai cũng nghĩ người được chọn vào khoa học quân sự là dựa vào mặt của mình.
Nhưng chỉ có Tô Minh biết, trên thế giới này có rất ít ai có thể thoát khỏi giới tính tự nhiên ràng buộc, tùy ý theo đuổi cuộc sống, một linh hồn như vậy rất may mắn, anh có thể gặp được một người.
Người ấy rất xuất sắc, nhất là một số chỉ số thể chất và điểm kiểm tra khi vào trường của người còn vượt qua rất nhiều Alpha, tuy nhiên, không ai nhìn thấy điều này mà chỉ chăm chăm tập trung vào giới tính của người ấy… Người ấy chỉ là một Beta. Một nhân vật được định sẵn là vô danh và chỉ có thể đắm mình vào công việc. Vì vậy, dù có đạt được thắng lợi tạm thời thì cuối cùng nó cũng sẽ bị thay thế bởi những Alpha đang trưởng thành. Trong học viện quân sự, vai trò của người càng đáng xấu hổ hơn, trong môi trường khép kín không có Omega này, bao gồm hầu hết các Alpha và một lượng rất nhỏ Beta, có một quy tắc bất thành văn không rõ ràng và ghê tởm, vị trí và trách nhiệm của Beta được mặc định là ——
Phục vụ tình dục trong quân đội.
Đây là trò cười lớn nhất trong lịch sử khoa học quân sự, đồng thời cũng là bức màn đen tối nhất trong lịch sử quân sự Bắc Đẩu của đế quốc, nhìn dáng vẻ một màn thêm dầu vào lửa, dệt hoa trên gấm, không ai có thể tưởng tượng được sự xấu xí, bẩn thỉu đằng sau bức màn kịch ấy. Trong lịch sử ban đầu của một đế quốc đang trên đà phát triển thịnh vượng, đi kèm là mầm mống của sự tàn bạo, vô số người như vậy đã bị chôn vùi trong lòng đất một cách âm thầm, máu thịt của họ trở thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng Đế quốc. Người chỉ là ngôi sao sáng nhất trong số họ, nhưng người cũng là kẻ sa ngã đáng thương nhất… Hơn mười năm trôi qua, thế giới này đã sớm đổi cảnh còn người mất, tội lỗi, máu và nước mắt của quá khứ cũng bị thời gian dịu dàng gột rửa. Trong nơi hỗn loạn của khoa học quân sự này, vô số người đến và đi, và những anh hùng và thần tượng mới được sinh ra mỗi ngày. Mọi người vỗ tay cổ vũ cho họ, cảm động và khóc cho bọn họ, và gọi họ là một thế hệ rất tiềm năng, từ xưa đến giờ chưa có một thế hệ nào tốt như hiện tại, những danh hiệu, huân chương tung bay khắp nơi, nhưng không ai còn nhớ đến ngôi sao nhỏ ấy đã chìm vào con sông dài của lịch sử.
Chỉ có mỗi Tô Minh nhớ rõ người.
Đôi mắt đó trong veo, sống động, hàng mi người dài như đôi cánh, đuôi mắt hơi câu lên, giống như những bông hoa đào nối tiếp nhau rụng xuống, đôi lông mày dày mang theo khí thế như những đường nét mạnh mẽ, xương mày cao càng làm nổi bật sự kiên quyết. Sống mũi người thẳng tắp như được bàn tay của trời khéo léo chạm khắc, đôi môi người mềm mại tựa cánh hoa. Từng tấc từng ly trên cơ thể người ấy đều rõ ràng như ngày hôm qua ở lại trong lòng Tô Minh, dù anh đã dùng bút vẽ vô số lần nhưng vẫn không thể vẽ được một phần vạn sự quyến rũ ấy. Không có cảm giác tục tằng của Alpha, cũng không có sự mềm mại của Omega, giữa đám thanh thiếu niên đồng trang lứa, giữa cái nhiều hơn một chút và ít hơn một chút, không có sự nhầm lẫn trung lập, mà là vẻ đẹp trai thuần khiết nam tính.
Năm ấy mười ba tuổi, trong một kỳ nghỉ lễ Tô Minh đã trở về Thiên Xu tinh, anh đi thăm cha mình ở khoa Quản lý quân sự. Anh gặp người ấy ở góc tòa nhà giảng dạy. Khi đó, người vẫn còn rất trẻ , cơ thể tràn đầy ánh nắng và ánh mắt người tràn đầy sự tự tin. Người mặc quân phục ngụy trang, trong tay tùy tiện cầm một khẩu súng thép, có lẽ vừa mới huấn luyện trở về nên trên trán lấm tấm mồ hôi, không biết người đang nói chuyện gì với đồng đội, còn khẽ mỉm cười, lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Minh. Người chỉ mỉm cười một cách tự nhiên, bức tranh tĩnh lặng ban đầu đã bị phá vỡ, từ trong bức tranh hiện ra một tia sống động, như thể vầng trăng sáng xuyên qua mây mù, giống như con rối được thổi phép mà sống dậy, từ đó anh yêu người từ cái nhìn đầu tiên và không bao giờ quên được nữa.
Một lần nhớ kéo đến tận bây giờ.
Cây bút trong tay anh càng lúc càng di chuyển điên cuồng, gió lạnh thổi qua ô cửa sổ đã vỡ khiến vô số mảnh giấy trắng bay trên bầu trời, anh cảm thấy cổ tay đau nhói làm tay anh không thể không dừng lại, kết quả là ngòi bút cũng theo đó bị bẻ gãy. Tô Minh đặt tay lên giá vẽ, hít sâu một hơi, cảm thấy tim mình đập từng đợt đau nhói.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, anh đã tìm kiếm bóng dáng của người trong số các Beta từng gặp, nhưng anh luôn thất vọng mà quay lại. Những Beta đó, chỉ cần bị quyến rũ bởi pheromone và vẻ ngoài của anh thì họ sẽ sẵn sàng nằm dưới thân anh, đôi mắt tràn ngập sự say mê. Vì thế Tô Minh hiểu rằng những người như vậy không thể bị sao chép một cách đơn giản, chỉ có sự độc đáo mới khiến họ có giá trị.
Năm mười tám tuổi, dưới sự tính toán của trung tâm ghép đôi cùng với sự thao túng bí mật từ gia đình, Tô Minh đã được ghép đôi với một Alpha đồng trang lứa với gia đình mình. Đêm trước khi kết hôn, anh đã cầm một con dao sắc nhọn giấu trong phòng, dù bố mẹ có gào hét thế nào đi nữa, anh cũng không mở cửa cho đến khi họ xông vào. Nhìn vết máu trên tay và nụ cười mãn nguyện trên mặt anh, bọn họ bắt đầu la hét thất thanh. Sau đó, người ta cho rằng anh phát điên, còn khóc lóc và hối hận, chỉ có anh mới biết khi làm tất cả những điều này, anh rất tỉnh táo và bình tĩnh.
Cùng năm đó, lẽ ra người phải tỏa sáng và bước lên sân khấu rực rỡ nhưng vì có thai nên người đã ngất xỉu trong kỳ thi tốt nghiệp, scandal này không thể che đậy được nữa nên người phải bỏ học và biến mất không rõ tung tích.
Một khối ngọc không tì vết, từ đó đã rơi xuống bùn thối rữa.
Tô Minh biết có rất nhiều người thèm muốn có được người, người căn bản không biết gì về những thứ xấu xí ghê tởm mà mình sắp trải qua, người đến trường quân sự miễn học phí này chỉ vì ông chú cờ bạc của người đổi ý. Sau khi bị cưỡng hiếp và đánh đập vào lần đầu tiên, người đã bị sốc, suy sụp cực độ nhưng vẫn chưa bao giờ từ bỏ việc phản kháng. Vì nhiều lần bị cưỡng hiếp, càng chống cự thì càng thêm thảm thương ê chề nên trên người luôn mang vết bầm xanh tím rất lâu. Nhiều lần, vì bị tra tấn quá nhiều, nỗi đau đớn về thể xác kéo dài hành hạ người không tả xiết, khiến người không thể trụ vững trong quá trình luyện tập nên không đủ sức khỏe vượt qua được kỳ thi ấy, từ đó dẫn đến một đợt chế giễu và sỉ nhục mới.
Tô Minh nhớ rõ ngày hôm đó sau khi đám đông giải tán, chỉ có mình người còn ở lại chỗ cũ, dáng người cô đơn gầy gò, hoàng hôn buông xuống như nhuộm vàng cơ thể người. Beta khập khiễng chạy trên sân, chạy vòng vòng như không có hồi kết, ánh hoàng hôn kéo bóng dài của người càng lúc càng dài… Nỗi nhục bị cưỡng hiếp, nỗi đau vì thất bại, nỗi xấu hổ khi bị mọi người chế giễu, Tô Minh không biết làm thế nào mà người có thể sống sót sau tất cả những chuyện này… Thân là một Omega, anh chỉ muốn khóc thật to và bước tới an ủi người, nhưng anh chỉ có thể đứng nhìn từ xa, trái tim nhỏ bé thổn thức đập vì người. Quỳ gối dưới gốc cây, nhìn mặt trời lặn đang dần nơi chân trời, Tô Minh chân thành cầu trời:
“Hỡi thiên thần! Khi người ban phát tình yêu cho anh ấy thì xin hãy giảm bớt một chút khổ sở cho anh ấy! Nếu việc hy sinh sức khỏe và sinh mạng của con có thể đổi lấy hạnh phúc cho anh ấy, xin người đừng ngần ngại lấy đi nó!”
Có lẽ lời cầu nguyện của anh thực sự ứng nghiệm, từ đó người giống như một con phượng hoàng trỗi dậy từ đống tro tàn, sau một thời gian ngắn ngủi trải qua đau thương mất mát, người đã cố gắng đứng dậy hết lần này đến lần khác, mà không hề nao núng hay yếu đuối, đồng thời cũng chứng tỏ sức mạnh của mình bằng mồ hôi và nước mắt. Kết quả là, những kẻ có thể đánh bại người dần dần giảm đi, không ai dám tùy tiện đùa cợt với người, xung quanh người vẫn có rất nhiều người giỏi, nhưng họ dần dần trở nên bao dung và kiềm chế… bởi vì họ biết rằng không ai có thể làm người được… Bởi vì họ biết rằng không ai có thể che đậy mãi được vẻ rực rỡ của một viên ngọc, cũng như trong số những kẻ đã từng gặp đối phương một lần lại không yêu mến người? Đối với một người xinh đẹp, rạng rỡ , hoang dã và mạnh mẽ như vậy, không ai có thể giữ dây cương của người, mà chỉ có thể bị cuốn theo phong thái của người, bị người thu hút, và yêu người sâu đậm đến cuối cùng không thể tự giải thoát.
Mà từ đó sự thiện lương và đơn thuần vốn có của mình dần biến dạng, người bắt đầu trở nên phóng đãng, không kiềm chế mà buông thả bản thân và phóng túng, đôi mắt trong trẻo của người dần trở thành sự tang thương theo những thăng trầm của cuộc đời, và người treo lên người nhiều câu chuyện mà không ai có thể hiểu được. Người không còn chống cự lại những người theo đuổi mình mà dường như thích thú để họ quấn lấy, chơi đùa với người khác và chính mình trong tiếng vỗ tay. Tô Minh vì người mà vui vẻ, vì người mà đau lòng. Thái độ chán nản này mang theo sự tự do, nụ cười tinh nghịch lộ ra vẻ u sầu, khiến người trở nên khó nắm bắt và do đó trở nên hấp dẫn hơn. Dù không từ chối lời mời của bất cứ ai nhưng dường như không ai có thể ở lại trong trái tim người.
Cho đến khi một người khác bước đến.
Kỳ thật, lúc ban đầu tình cảnh của người đó cũng không khá hơn người bao nhiêu, chỉ vì là Apha nên được miễn một số hình phạt về tình dục. Nhưng bản thân sự gầy gò của Alpha đã là tội lỗi nguyên thủy, chưa kể, nam Alpha mà để tóc dài ngang lưng như nữ Omega, tóc dài khô xơ và rối nùi, thậm chí còn có biệt danh là: “Cây lau nhà”.
Cây lau nhà là đứa con ngoài giá thú, cuộc sống của hắn cũng không khác mấy so với cốt truyện “cẩu huyết”của những gia đình giàu có khác trong Đế Tinh. Trước khi người cha kết hôn, ông và người tình đã sinh ra một đứa con hoang ở bên ngoài, đơn giản là người con cả Alpha duy nhất mà ông sinh ra đột ngột chết nên bị vợ ông bắt về, tuy nhiên hắn vẫn không được chào đón, không lâu sau đó hắn đã bị ném cho một người chú tóc dài chưa lập gia đình nuôi dưỡng. Thể chất hắn vốn yếu đuối, thành tích học tập cũng không nổi bật, hoàn toàn là người đội sổ trong khu quân sự, đi vào bằng cửa sau.
Khi đó người là kẻ mang nhiều tai tiếng nhất, cũng bắt mắt nhất khiến người ta chú ý, vì thành tích huấn luyện xuất sắc nên đã trấn áp rất nhiều Alpha, khiến người ta phải nhìn một Beta như vậy với ánh mắt ngưỡng mộ. Và vì cuộc sống cá nhân phóng đãng và những mối quan hệ thể xác với nhiều Alpha và Beta, làm đóa hoa tươi này càng trở nên quyến rũ và gai góc hơn.
Tô Minh luôn hận chính mình, tại sao mình không được sinh ra sớm hơn mấy năm, hay đơn giản là đầu thai thành một giới tính khác, nếu không thì anh cũng sẽ giống như Alpha đó, đem lòng yêu học trưởng đẹp trai nhưng phù phiếm ngay từ cái nhìn đầu tiên sau đó còn lớn tiếng tỏ tình với người, ngay cả khi mọi người cười nhạo hắn si tâm vọng tưởng cùng có mắt không tròng, hắn cũng không hề từ bỏ.
Vì vậy, Tô Minh nhìn thấy trước mắt, vốn dĩ người làm ngơ với người đó, hoặc chỉ nhẹ nhàng đùa giỡn, nhưng vì sự nghiêm túc nhất quán của người đó nên dần dần người trở nên nghiêm túc hơn. Cây lau nhà không còn là cây lau nhà nữa, hắn rất siêng năng, chăm chỉ và kiên trì hơn bất kỳ ai khác, hắn từng bước trở nên mạnh mẽ, leo lên một độ cao đủ cao để thu hút sự chú ý của người. Cuối cùng, hắn đã đạt được mong muốn của mình và đánh bại mọi người xung quanh, để không ai có thể cản trở mình nữa, hắn đã thực hiện lời hứa thuở ban đầu:
“Một ngày nào đó, tôi sẽ đánh bại tất cả mọi người, để đứng bên cạnh người! Khi đó, người duy nhất có được người, chỉ có thể là tôi!”
Lễ thành niên của “Cây lau nhà” cũng đến, phảng phất là một ngày long trọng, bởi vì tất cả mọi người ở cười to, chạy tới chạy lui, ồn ào và huýt sáo ầm ĩ, người người đến xem náo nhiệt trải dài khắp Quân Lý, thậm chí có rất nhiều người đang ở học viện của mình cũng chạy ra hóng hớt, chỉ là xem thời khắc oanh tạc trời đất —— nhìn xem tên Alpha kia có bao nhiêu ngốc nghếch, nhìn một Beta ngủ với biết bao nhiêu người, đã sớm thành cái giẻ lau có bao nhiêu dâm đãng, miệng anh tuy cười, nhưng trong lòng lại để lại nhàn nhạt chua xót và tiếc nuối.
Không ai muốn sinh ra liền như vậy, và ít người có thể kiên trì theo mong muốn của mình cho đến khi được sống theo cách mình muốn.
Hàn Toại cắt đi mái tóc dài từ nhỏ của mình đưa cho Trương Phỉ. Hàn gia có một truyền thống nổi tiếng mà ai cũng biết, từ lúc mười hai tuổi trở đi, Alpha sẽ không cắt tóc, thẳng cho đến khi gặp được tình yêu của đời mình, bản thân mới được cắt mái tóc dài của mình đưa cho đối phương, đây gọi là “Tóc dài để cho người”*. Sau đó mọi người mới nhận ra rằng thằng nhóc Alpha trẻ con ngày xưa đã trưởng thành, hắn đã trở nên mạnh mẽ và kiên quyết, với mái tóc ngắn đến tai, đôi mắt dưới vành mũ bị che giấu bóng ma quỷ dị, hắn trưởng thành, kiên định và đáng tin cậy.
Tô Minh không biết tâm tình của mình lúc đó như thế nào, nhưng đúng thật là người đã rất cảm động. Bởi vì rõ ràng sau đó mối quan hệ của hai người họ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều… Nhưng Tô Minh lại không muốn thừa nhận, anh cảm thấy đây chỉ là cúc động nhất thời, cơn gió tự do sẽ không ở lại với bất kỳ ai, và Alpha… là một nhóm sinh vật vô liêm sỉ, ghê tởm và kinh tởm như vậy, ghê tởm và kinh tởm có thể xứng đáng với người…
Rõ ràng là anh đã phát hiện ra người trước… Vậy mà tại sao? Tại sao! Tô Minh cảm thấy đầu đau như búa bổ, liên tục đập đầu mình vào tường, đến khi trán chảy máu. Vẻ đẹp và sự sáng chói của người là do chính anh phát hiện ra trước, nhưng tại sao lại bị người khác lấy đi? Chỉ vì anh là Omega, chỉ vì anh còn trẻ… Chẳng sợ bản thân sẽ là Beta, chuyện đó cũng không thành vấn đề! Chỉ cần nằm dưới thân người, hòa thành một thể với người là được rồi…
Tô Minh nhớ tới ngày đó, anh lấy hết dũng khí đã tích lũy bấy lâu, đi tới trước mặt người, bày tỏ tình cảm bấy lâu nay với người, còn ngỏ ý muốn dâng hiến trinh tiết cho người. Nhưng mà người đối với một Omega nhỏ chưa nói không được nói mấy câu không có ấn tượng gì, chỉ mỉm cười và sờ sờ đầu anh, nói:
“Em trai đáng yêu, em còn nhỏ quá, đợi em lớn lên rồi nói tiếp!”
Sau đó một Alpha đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, bước tới sờ mông người, trêu chọc hôn lên mặt người, nhưng người chỉ nhẹ nhàng đẩy ra, cười nói: “Không có gì, chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”
Tô Minh vừa tức giận vừa lo lắng, đỏ bừng mặt bỏ chạy, nhưng cảnh tượng đó vẫn in sâu vào tâm trí anh. Từ khi còn nhỏ, sinh ra là một Omega, anh đã là người được gia đình yêu quý. Nhưng bây giờ, anh hối hận vì sao mình không phải là Alpha hay Beta, như vậy sẽ mình sẽ không chút đắn đo bước đến chỗ người…
Cuối cùng, khi Tô Minh lớn lên, người cũng vì lý do đáng hổ thẹn như vậy mà biến mất. Nghe nói sau khi Hàn Toại trở về liền làm ầm ĩ, tiếp đó lại im lặng, bị gia đình bắt về… Nhưng Tô Minh sắp phải ghép với một Alpha mà anh vô cùng căm ghét…
Thế là Tô Minh tự tay móc tuyến của mình ra.
Anh không sẵn lòng dâng hiến cơ thể mình cho Apha mà anh ghét. Anh hận Hàn Toại vô trách nhiệm, muốn chặt hắn thành từng mảnh, còn dám phàn nàn Beta bỏ đi không lời từ biệt, để hắn ở lại một mình. Vì thế Tô Minh lựa chọn ở lại Quân Lý, hy vọng có một ngày người sẽ trở về, mà lần ở lại này kéo dài rất nhiều năm.
Mọi người từ lâu đã không muốn nhắc đến người, dần dần bắt đầu quên mất sự tồn tại của người, dù chuyện này có bị gièm pha, lộn xộn đến đâu cũng sẽ có một ngày bị ém xuống. Tên của người đã trở thành một điều cấm kỵ và một vụ bê bối kia đã khiến bên phía quân sự cố gắng hết sức để che đậy, cho dù người đã từng xuất sắc như vậy và là xạ thủ giỏi nhất trong lịch sử quân đội, người cũng không thể thoát khỏi số phận này. Với chính mình, người đã chứng minh rằng tính cách điềm tĩnh và ổn định của giới tính Beta xét về nhiều mặt phù hợp hơn so với tính tình hưng cảm của Alpha, xét về tính kỷ luật và sự phục tùng thì Beta rất phù hợp để làm một người quân nhân hơn.
Nhưng cuối cùng, Tô Minh không phải là người duy nhất nhớ tới người? Tô Minh muốn chứng minh cho cả thế giới thấy rằng anh là người yêu đối phương nhất và anh sẽ chờ đợi người lâu hơn những người khác. Vì vậy, anh cũng bắt đầu để tóc dài, và ở nơi mà mọi người dần rời đi này, anh chỉ còn biết bám lấy những ký ức ban đầu của mình… Anh thề rằng sẽ không bao giờ để bất kỳ Alpha nào chạm vào cơ thể mình nữa, anh muốn giữ gìn lần đầu tiên của chỗ đó cho người, chờ đợi một ngày kia người quay về…
Nhưng trong thâm tâm, Tô Minh cũng biết mình chỉ là một kẻ bắt chước kém cỏi, thậm chí phương pháp bắt chước của mình cũng thấp hèn như vậy… Đã bao nhiêu lần anh hối hận vì mình đã không dũng cảm hơn, táo bạo hơn, nếu không anh sẽ không làm được điều đó, không ở trong mắt người trở thành một đứa trẻ, một nhân vật phụ chưa từng có tên trong truyện. Bây giờ mọi người đã quên mất những nhân vật có sức ảnh hưởng mạnh là người trong quá khứ, có một người đang âm thầm lặp lại bi kịch năm xưa, bị mắc kẹt trong một cái kén và cố thủ trong một thành phố biệt lập.
Hoa và tiếng vỗ tay cùng tồn tại với mùi hôi thối và bóng tối, có người hát suốt một đường, có người gục ngã giữa chừng, có người huy hoàng, có người bị mắc kẹt trong bùn, chỉ còn lại ký ức của anh là quá khứ, vẽ hết bức tranh này đến bức tranh khác trong một không gian. Phòng tranh cô đơn, như thể không còn ai.
Và tất cả các bức tranh chỉ có một cái tên duy nhất là Trương Phỉ.
Có phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma.*
Có kẻ điên cuồng vì người, có kẻ coi người là rác rưởi, nhưng chỉ có Tô Minh mới hiểu, người chưa bao giờ để ý tới đánh giá của những người đó, người có thể đánh giá bản thân mình chính là người.
Người là người giữ kỷ lục về số lượng tay súng bắn tỉa hiệu quả nhất trong vòng 800 ngôi sao và kỷ lục về tay bắn tỉa xa nhất trong vòng 2.000 tinh cầu trong lịch sử quân sự.
Sự xuất sắc của người đột ngột kết thúc vào năm tốt nghiệp.
————————————–
Tác giả có lời muốn nói: Tôi không thể chịu nổi khi nhìn lại những gì tôi đã viết năm ngoái, emmmmm… nhưng tôi vẫn giữ nguyên hương vị ban đầu …
Hai chương bổ sung của “Thế Thân Beta” đã được cập nhật và một bộ mới sẽ được ra mắt vào ngày mai “Thôi Học”. Nhân vật: Hàn Toại x Trương Phỉ
——————–
*Trích trong bài thơ Trường phát vi quân lưu: 长发为君留 (Tóc dài để vì chàng) của Thưởng Tích.
Nghĩa: Tóc dài dành tặng chàng, tóc xõa nhờ chàng buộc / Mong manh làn áo trắng, e ấp động trước gương.
*Có phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma. (Trích câu đầu trong Kỳ Úc 1 – Khổng Tử)
Heana có lời muốn nói: Chắc là khi bạn đọc đến đây cũng đã thấy Hàn Toại và Trương Phỉ là cp phụ được nhắc đôi chút trong câu chuyện này. Cảm ơn bạn đã đi đến đây. Mình sẽ sủi mấy tuần để tâm trạng mình ổn định lại vì ham vui nhảy bộ Thôi Học.