Thế Thân Beta - Chương 50
Chương 50: Phiên ngoại tốt nghiệp
Thiên Xu Tinh chỉ có hai mùa: mùa đông và mùa hè. Khi nó di chuyển đến gần ngôi sao hơn, nhiệt độ chung của hành tinh sẽ tăng lên, mở ra một thời kỳ với những ngày ấm áp và dễ chịu. Đây cũng là mùa tốt nghiệp ngành khoa học quân sự. Khóa học cơ bản đã kết thúc, bài đánh giá đã hoàn thành, những ngày còn lại chỉ là để các học viên tạm biệt tuổi thanh xuân của mình. Sân trường chật kín người đi đi lại lại giữa bóng cây xanh và sân tập, để lại những kỷ vật cuối cùng của lễ tốt nghiệp.
Trần Dương đang mặc bộ lễ phục tốt nghiệp và đứng giữa các bạn cùng lớp. Thời gian trôi nhanh quá, cậu sắp tốt nghiệp… Đã gần sáu năm trôi qua kể từ ngày cậu bước vào khoa quân sự. Bây giờ cậu đã thay đổi từ một người học việc sợ sệt thành một sinh viên tốt nghiệp loại tốt và thái độ rất tự tin. Nhìn những khuôn mặt tươi cười xung quanh, từ xa lạ trở thành quen thuộc, Trần Dương cảm thấy vừa vui vừa có chút buồn. Các em học sinh đã sẵn sàng mỗi người mỗi lối đi, hướng tới tương lai của chính mình, có lẽ lần này là cơ hội cuối cùng để họ gặp nhau.
Nhưng giữa những người đang trò chuyện và vui vẻ trao đổi về dự định sau khi tốt nghiệp của mình, dáng người của Trần Dương có vẻ hơi đặc biệt. Bởi vì… một thân hình nhỏ nhắn như cục thịt đột nhiên lao vào trong ngực Trần Dương như một viên đạn đại bác, hét lên: “Ba, ba! Con cũng muốn chụp ảnh với ba!” Một loạt lời nói lặp đi lặp lại đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Đây đương nhiên là cái lợi bất ngờ mang đến cho Trần Dương một “bất ngờ” cực lớn. Trần Dương bế đứa con trai lớn nặng trĩu lên, nhìn thấy trên miệng có vết kem dính trên mép khá rõ ràng, cậu nói với Vệ Hành đang đi theo: “Anh lại dẫn con đi ăn vặt à?”
“Vui không.” Vệ Hành mỉm cười. Trung tá Vệ trông trưởng thành hơn trước rất nhiều, dù sao bây giờ hắn đã là một Alpha hạnh phúc vì có vợ con bên cạnh, cuối cùng trông như một quan chức cấp cao của đế quốc. Ai có thể sống sót sau đại nạn vì có một người vợ Beta vô tình cải thiện khả năng kháng pheromone Omega và sống sót sau trận chiến với Trùng tộc? Loại côn trùng ngoài hành tinh từng gây thương vong nặng nề cho đội của Vệ Hành sau đó lại gây ra rất nhiều rắc rối cho quân đội triều đình. Các mẫu Trùng do Trung tá Vệ Hành mang về (người được thăng cấp một vì mạo hiểm mang về các mẫu Trùng) đã được viện phát hiện có chứa một loại alkaloid rất hiếm. Trước đây, cứ nghĩ thành phần này chỉ có thể được tổng hợp trong điều kiện khắc nghiệt trong phòng thí nghiệm, nhưng không ngờ nó có thể tồn tại trong cơ thể sinh vật tự nhiên. Thành phần sinh học này giúp ích rất nhiều trong việc điều trị các bệnh về tuyến sinh dục, chế tạo vũ khí pheromone hoặc tác nhân trị liệu, đồng thời cũng cung cấp sự chuẩn bị trước cho đế chế để chống lại loài Trùng ngoài hành tinh. Vì vậy rất nhiều Alpha đã bắt đầu cân nhắc tìm kiếm một phối ngẫu Beta, dù sao, binh lính Alpha dễ gặp tai nạn hơn, nếu một bên ngoài ý muốn chết đi, đối với còn lại Omega được phối ngẫu nhiên sẽ là cực hình, mà nếu là Beta được sắp xếp thì tình hình tương đối sẽ tốt hơn.
“Lớp trưởng là một người thành công trong cuộc sống! Trước khi tốt nghiệp phải ôm từng người để nhả vía nhé. Chúng tôi còn chưa tìm được đối tượng nữa. Chúng tôi thật sự rất ghen tị với vũ trụ này.” Ngô Việt ở một bên nói đùa. Anh ta đang ám chỉ cái bụng hơi nhô ra của Trần Dương. May mắn thay, ban đầu Trần Dương nghĩ Tề Diễm sẽ là đứa con duy nhất của câu và Vệ Hành, vì tỷ lệ mang thai ở Beta khá thấp nên cậu không tính đến khả năng sinh con thứ hai. Nhưng có lẽ vì tên Alpha này rất “chăm chỉ” nên Trần Dương đã may mắn mang thai lần nữa vào đêm tốt nghiệp. Điều này trực tiếp làm gián đoạn kế hoạch của Trần Dương, ban đầu cậu dự định phục vụ trong Quân đoàn Bắc Đẩu 5, nhưng vì đang mang thai nên phải hoãn lại thêm sáu tháng.
Trần Dương cười: “Có lẽ đến Bắc Đẩu 7 sẽ gặp nhau ngay.” Nói đến, cậu và Vệ Hành cũng gặp nhau ở Bắc Đẩu 7… Năm học thứ năm, Trần Dương được các bạn cùng lớp chọn là bởi vì cậu rất có trách nhiệm hơn trong việc làm mọi việc. Bây giờ học sinh đã quen gọi cậu là lớp trưởng. Đàm Thu đi tới, nhéo má đứa bé, thở dài: “Mỗi lần nhìn thấy thằng bé, tôi đều cảm thấy nó thật đáng yêu! Không khỏi muốn có một đứa!!” Giọng Tề Diễm trong trẻo kêu lên một tiếng “Em chào chị ạ!” Một nhóm bạn cùng lớp đến xem em bé dễ thương cũng bắt đầu thảo luận sôi nổi và nhìn đứa bé với ánh mắt yêu thương.
Bạn cùng lớp Beta A: “Mặc dù tôi và bạn trai có ý định kết hôn nhưng vấn đề ai sẽ có con cho đến tận bây giờ vẫn chưa được giải quyết…”
Bạn cùng lớp Beta B: “Đã thống nhất là tôi sẽ chịu trách nhiệm sinh con, còn bạn đời của tôi sẽ chịu trách nhiệm nuôi con.”
Đây là lợi thế của Beta… họ sẽ có nhiều lựa chọn… Trần Dương nói với Đàm Thu: “Tất nhiên là có thể. Có lẽ sau khi cậu hoàn thành luận án tiến sĩ, con của cậu có thể đã vào tiểu học.” bởi lấy bằng tiến sĩ ở Quân Lý không khó lắm, có người phải mất sáu bảy năm mới có thể lấy xong. Nhưng không ai ngờ rằng Đàm Thu với vẻ ngoài gầy gò và nhút nhát lại thực sự là người có tinh thần nghiên cứu và khám phá nhất. Về phần Trần Dương, vì làm thợ máy đòi hỏi tay nghề rất cao nên sau khi bàn bạc với dì Sở Ninh, cậu quyết định phục vụ trong quân đoàn một thời gian. Bởi vì sự kiện lần trước cứu Vệ Hành, Trần Dương có chút tiếp xúc với Viện nghiên cứu Cơ Khí của đế quốc, sau đó có cơ hội ở viện nghiên cứu một thời gian thực tập. Khi sắp tốt nghiệp, vì thành tích xuất sắc nên cậu đã được tiến cử vào Quân đoàn Bắc Đẩu 5. Bây giờ, cậu được coi là một thợ cơ khí khá nổi tiếng.
“Nào các em! Đứng yên, chúng ta bắt đầu chụp hình lưu niệm nào!!” Trưởng khoa Tô vẫn để râu ngắn tổ chức cho mọi người chụp ảnh kỷ niệm lễ tốt nghiệp. Mọi người cũng xếp thành nhiều hàng. Ngay lúc Trần Dương muốn đưa đứa con trai “ú nu hơi nặng cân” cho chồng mình bế thì Alpha nhỏ xíu lại không chịu buông cổ ba mình ra: “Không, không, không! Con muốn chụp ảnh cùng ba!” Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng bé con đã có ý nghĩ của riêng mình rồi.
Alpha thấy mình không được hoan nghênh, liền thể hiện uy quyền của người cha: “Tề Diễm! Con xuống đây cho cha! Bằng không, khi quay về thì coi chừng cái mông của mình!”
Để tưởng nhớ cha mẹ của Trần đã mất sớm, cả hai bên đã đồng ý đặt tên cho đứa trẻ là Tề. Mặc dù Trần Dương đã đổi ID trở lại Tề nhưng Trần Dương đã quen với tên hiện tại và vẫn tự gọi mình là Trần Dương.
Thật đáng tiếc, Alpha “nhỏ” không thể năn nỉ được cha mình, vặn vẹo cái cổ nhỏ nhắn của mình, dựa vào cha mình. Thằng bé tin chắc chỉ cần ba còn ở đây, cha nhóc sẽ không dám làm gì nhóc. Cho dù Vệ Hành có tiết ra pheromone dọa nhóc, thì nhóc Alpha cũng chỉ là “meo meo” hai tiếng, co rúm trong lòng ba mình giống như một con hổ nhỏ. “Được rồi, được rồi” chủ nhiệm Tô lại đến hoà giải, “Chúng ta ôm bạn nhỏ này cùng nhau chụp ảnh đi! Chuyện này khá hiếm thấy, nói không chừng chỉ có bộ phận hậu cần của chúng ta mới có cảnh tượng như vậy.” Ông cười tủm tỉm, nói.
Các học sinh đều phì cười và yêu cầu lớp trưởng đứng ở giữa và bế đứa trẻ trên tay. Trần Dương có chút xấu hổ, dù sao thì cậu cũng thật sự phải ôm từng người một như Ngô Việt nói. Nhưng bất lực, lòng nhiệt tình của mọi người đều rất cao. Như vậy, trong lịch sử Trường Khoa học Kỹ thuật Quân sự, bức ảnh đầu tiên về một sinh viên bế con tham gia tốt nghiệp đã ra đời.
Sau khi ghi hình lễ tốt nghiệp, nhà trường đã mời một số cựu sinh viên xuất sắc về và trao thông điệp tốt nghiệp cho các sinh viên. Cuối cùng Vệ Hành cũng ôm được con mình, nếu không cha đang mang đứa bé thứ hai sẽ kiệt sức. Họ ngồi cùng nhau trên khán đài và thấy trong số các cựu sinh viên có một cặp đôi AB cũng gặp nhau trong lĩnh vực khoa học quân sự, họ làm cùng nghề, làm việc cùng nhau và có mối quan hệ rất tốt. Trần Dương nhìn mà ngưỡng mộ, nói: “Cái này thực sự tuyệt vời. Giá như em cũng có được một chiếc…” Cậu nhìn thấy những chiếc huân chương quân sự trên người các cựu sinh viên trường mình, chúng sáng ngời và rất vinh quang.
Vệ Hành hôn lên lỗ tai cậu: “Em nsoi gì vậy? Sau này nếu tôi cầm huân chương, thì em cũng có một nửa…” Nói xong hắn đặt tay lên tay Bega, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nhỏ của cậu, tràn ngập tình yêu mà vuốt ve bụng Beta: “Hiện tại có thể tặng cho em một cái… huân chương của người cha anh hùng…”
Tai Trần Dương đỏ bừng, dù ở bên Alpha đã lâu nhưng cậu vẫn không thể bình tĩnh trước sự thân mật giữa những người yêu nhau như Alpha. Và alpha chỉ thích trêu chọc cậu như thế này thôi. Bởi vì lần trước cậu sinh con thì hắn đã không ở bên cạnh, lần này Trần Dương mang thai, Vệ Hành rất muốn thỏa mãn trải nghiệm làm cha. Hắn hận vì không thể ở phía sau Beta hỏi thăm ân cần, đồng thời hắn cũng rất tò mò về những thay đổi hàng ngày của bảo bối. Alpha kể với tất cả những người mà hắn gặp rằng đứa nhỏ thứ hai trong bụng cậu lớn lên từng ngày như thế nào… Triệu Xung bị hắn lải nhải đến mức không muốn nói chuyện với hắn nữa, mỗi khi gặp hắn liền quay người bỏ đi. Alpha cảm nhận được bạn đời của mình có thai, tỏ ra có nhận thức lãnh thổ rất cao, rất chú ý đến cử động nhỏ nhất của Trần Dương, khi ngủ còn đặt tay lên bụng Trần Dương để đảm bảo an toàn, khiến Trần Dương rơi vào tình huống dở khóc dở cười.
Vệ Hành nói vào tai Trần Dương: “Hôm nay bận rộn quá, em có mệt không? Mệt mỏi thì về nhà nghỉ ngơi đi.” Nói xong, hắn vuốt ve đùi Trần Dương như một lời gợi ý. Kể từ khi bác sĩ Sở nói rằng hiện tại Trần Dương đã qua giai đoạn nguy kịch và tình hình của em bé tương đối ổn định, những suy nghĩ khác của Alpha cũng dần trở nên tích cực hơn.
Trần Dương đỏ mặt: “Buổi lễ còn chưa kết thúc… suốt ngày anh chỉ nghĩ đến chuyện này…” Cậu thì thầm, nhưng không dám nói to hơn vì bên cạnh có bạn cùng lớp.
Vệ Hành ngây thơ hỏi: “Anh có nghĩ gì đâu? Chẳng qua anh thấy Diễm nhi muốn đi về nhà. Còn em thì sao? Trong đầu nhóc Beta toàn nghĩ xấu thôi… sao anh như vậy được?” Hắn tự tẩy trắng mình thành công. “Hơn nữa, ngày kia chúng ta sẽ đi Ngọc Hành tinh, có phải cần chuẩn bị sớm không?” Vệ Hành nhéo nhẹ vào đùi Trần Dương.
Tề Diễm nằm trên lưng Vệ Hành ngủ gà ngủ gật, cả ngày nhóc chạy tung tăng với ba cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi. Lần này Vệ Hành nộp đơn xin phép nghỉ, cùng Trần Dương trở về Ngọc Hoành xem nơi cha mẹ mình từng ở, bọn họ đã lên kế hoạch từ lâu, nhưng lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn. Vất vả lắm mới chờ đến lúc cả hai đều rảnh mới có thể sắp xếp đi.
Vì vậy Beta cảm thấy Alpha nói đúng, hai vợ chồng trở về nhà. Tất nhiên, không lâu sau khi trở về, Alpha đã lộ nguyên hình với nụ cười nham hiểm.
* chương tiếp theo*
Sau một năm hứa hẹn, rốt cuộc cũng viết tiếp phiên ngoại
Ngoại truyện: Tốt nghiệp
Trần Dương ngồi trên người Vệ Hành, bởi vì đang mang thai nên cậu phải áp tư thế này. Một bên Alpha dùng tay đỡ bụng vợ mình, một bên không ngừng hôn môi thân thể đối phương, nhẹ nhàng đưa người yêu lên đỉnh. Càng thong thả cảm nhận thì càng thêm tra tấn, Trần Dương cảm thấy trong cơ thể càng lúc càng khó chịu nghiêm trọng, nhưng cậu vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, đành phải rên rỉ vài tiếng: “A, a… Vệ Hành anh…”
“Sao vậy vợ? Trong lúc mang thai thì dục vọng tương đối mãnh liệt, nhưng em có muốn anh chơi mạnh hơn không… Đừng làm cục cưng của chúng ta bị thương… Nếu không, em chủ động nhé?” Alpha mơ hồ, nói.
Gương mặt Trần Dương đỏ bừng, thế dương vật cứng như sắt đang nhấp vào trong cơ thể cậu là của ai? Bây giờ hóa ra cậu là người vội vã muốn được yêu là thế nào. Cậu đẩy cái đầu to của Alpha đang bên liếm mút ngực mình, giận hờn trách mắng: “Đừng, đừng hút nữa! Vô dụng thôi!” Nói là “mắng” nhưng giọng điệu lại mềm mại như bông, một chút đanh thép cũng không có.
Alpha ngây thơ chép miệng, từ trước đến nay hắn luôn thích thú với ngực của Beta, thời gian mang thai làm bộ ngực hơi gồ lên thấy rõ. Hắn nói: “Sao lại không chứ? Cục cưng cũng muốn uống sữa mà… Nếu anh không nỗ lực một chút, chờ đến khi cục cưng sinh ra thì vợ của anh không có sữa cho con bú thì phải làm sao? Dương Dương… Em cố gắng chịu đựng một chút, sẽ mau ổn thôi…”
Alpha mải mê làm không biết mệt mỏi, và dường như hắn đã xác định sự thật rằng sau khi Beta mang thai thì đầu vú sẽ tiết ra sữa. Suy cho cùng, con thì cũng sinh rồi, tại sao Beta của hắn lại chưa có sữa? Hắn đã tìm thông tin nhưng quên mất rằng tuyến vú của nam Beta không phát triển nên nó sẽ không có khả năng cho con bú. Nhưng Alpha nhận ra rằng nếu mình cứ cần cù bù thông minh, ngày đêm chăm chút ngực Beta tốt thì sẽ tạo điều kiện cho con bú sữa. Tất nhiên, việc này thực chất là thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân hơn.
Núm vú trên ngực Trần Dương gần như nứt ra vì bị alpha hút, trên núm vú còn đầy những vết cắn. Cậu bị Alpha tẩy não và gần như tin rằng nếu hắn mút núm vú của cậu nhiều hơn thì sữa sẽ chảy ra. Vệ Hành thấy nhóc Beta không chịu hợp tác, liền dùng sức đẩy lên hai cái, vỗ bốp bốp mông cậu. Đường sinh sản khi mang thai Beta sẽ căng mọng hơn bình thường và hơi mở ra dưới tác động của dương vật Alpha. Cái miệng nhỏ phía dưới có rất nhiều thần kinh đột nhiên gặp phải tác động dữ dội và pheromone này, nó đột nhiên cảm thấy dễ chịu đến mức tê dại như thể có rất nhiều con kiến đang bò trên đó. Nhưng hai tác động này không những không thỏa mãn được ham muốn mà còn khiến khoảng cách về ham muốn càng lớn hơn. Beta không nhịn được nhấc mông ngồi xuống sâu hơn để hắn gãi chỗ ngứa trong cơ thể, nhưng như vậy còn chưa đủ.
“A… ưm, Vệ Hành anh, anh nhanh lên…”
Vệ Hành cười tủm tỉm, nhéo eo Beta: “Tôi quên mất… thì ra cái miệng nhỏ phía dưới cần được cho ăn… phía trên sẽ tiết ra sữa…”
Hắn nâng eo của Trần Dương và thúc dương vật vào lỗ nhỏ của cậu hết lần này đến lần khác. Nhưng hắn luôn kiềm chế sức lực vì sợ làm tổn thương bé con trong bụng vợ. Thân dưới khoái cảm dâng trào như sóng, Trần Dương không khỏi phát ra tiếng rên rỉ trong miệng, đặt tay lên vai Vệ Hành: “A, a… Chậm, chậm thôi…”
“Rốt cuộc nhanh hay chậm đây? Vợ ơi, em ngày càng kén chọn.” Vệ Hành cắn chóp mũi Trần Dương, nhưng tốc độ thân dưới lại không hề chậm lại. Hắn tiếp tục mút núm vú trên ngực Trần Dương, khiến cậu phát ra âm thanh chói tai. Bởi vì khoái cảm không ngừng truyền đến từ giữa lỗ nhỏ, còn núm vú trên ngực tê dại vì bị hút, Trần Dương gần như cảm thấy như thể tuyến vú vốn không còn chức năng ở ngực mình đang dần được phát triển bởi Alpha. Có thể một ngày nào đó, như Alpha đã nói, nó sẽ thông thoáng và tiết ra lượng sữa cần thiết cho con…
“Vợ yêu, ngoan nhé, để anh bú trước, sau đó để con chúng ta bú sữa nữa… một bên em cho con bú, một bên đưa cho anh dùng…”
Trần Dương đỏ bừng mặt tựa như muốn nổ tung, như thể cậu tận mắt nhìn thấy hình ảnh của bản thân trong lời nói của Vệ Hành: “Ừ… đừng, đừng mút nữa… em không chịu nổi… anh mau, dừng lại.” Cậu không còn cách nào khác ngoài đạp vào cơ thể của Alpha một cú, nhưng Alpha đã nhanh chóng tóm lấy chân cậu và đỉnh mạnh dương vật của mình vào giữa chân của Beta ngày càng dữ dội. Những làn sóng ham muốn tràn ngập cơ thể câu ngày càng cao, Trần Dương ngửa cổ hét chói tai, còn Vệ Hành thì cúi xuống âu yếm hôn lên cổ người trong lòng, khiến đỉnh điểm của tình yêu được xúc tác bởi từng đợt tác động mãnh liệt không hồi kết. Giống như một cơn sóng thần cuối cùng tràn ngập tòa nhà cao tầng, trong đầu Trần Dương như có một quả pháo hoa đang nổ tung tóe, khoái cảm từ trong lỗ chạy khắp người đã đạt đến đỉnh điểm, lỗ sau của cậu mút chặt dương vật của Alpha, và bộ phận sinh dục phía trước của cậu cũng bắn tinh.
“Vợ ơi, anh yêu em…” Vệ Hành hôn lên mí mắt đẫm mồ hôi của Trần Dương, “Cảm ơn em đã đến bên anh.”
*
Bởi vì nhà của cha Trần Dương ở Bắc Đẩu 5 trên Ngọc Hành Tinh, mẹ của Trần Dương cũng chuyển từ Thiên Quyền tinh đến Ngọc Hành tinh sau khi kết hôn, hai vợ chồng họ đã sống trong một căn hộ nhỏ. Mẹ của Trần Dương, tên là Sở Yên, tính cách thường trầm lặng, sở thích là phim ảnh và thưởng thức văn học nên trong nhà được trang trí hẳn một bức tường sách. Cha của Trần Dương, Tề Phóng, là một chàng trai trẻ vui vẻ và tính tình hoạt bát hơn bạn đời, thích thể thao và cũng sẽ an tĩnh đọc sách cùng vợ. Cặp đôi này dù kết hôn chưa lâu nhưng mối quan hệ của họ rất sâu sắc. Họ đã sống trong căn hộ này trước khi Tề Phóng chết trên chiến trường, sau đó Sở Yên mới di chuyển đến Tả Phụ tinh.
Đây là lần đầu tiên Trần Dương tới đây, có Vệ Hành đi cùng. Người thân trong Tề gia không nhiều, những người ở lại Ngọc Hành phần lớn đều là họ hàng xa. Nhưng ngôi nhà đôi vợ chồng trẻ để lại vẫn được chăm sóc chu đáo. Suy cho cùng, thật đau buồn khi chứng kiến một cặp đôi trai tài gái sắc lại ra đi ở độ tuổi còn nhiều hoài bão như vậy.
Tấm vải trắng che phủ đồ đạc đã được vén lên, chỉ còn thoang thoảng mùi bụi vì nhà thường xuyên được robot dọn dẹp. Đồ nội thất và đồ trang trí đều mang mùi cổ kính, vốn là nét thẩm mỹ phổ biến thời bấy giờ. Trần Dương vuốt ve chiếc ghế sô pha mềm mại tối màu, dường như có thể nhìn thấy cha mẹ mình, một người đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, một người đang chơi piano bên cửa sổ. Đáng tiếc cậu chưa từng gặp bọn họ một lần, vì cả hai đều đã sớm qua đời.
“Đây là ảnh của mẹ cậu.” Người họ hàng đưa cho Trần Dương một khung ảnh đặt trên bàn.
Trần Dương nhìn thấy trong tấm ảnh là một nữ Omega mặc áo khoác trắng, dáng vẻ dịu dàng tao nhã nhưng lại lộ ra vẻ bướng bỉnh. Điều này có thể thấy được qua việc cô nhất quyết đến Tả Phụ Tinh để tìm chồng. Và bởi vì bị chụp lén nên vẻ mặt của bà có chút không vui. Sau đó, bà tự học thêm kiến thức y khoa và trở thành một chuyên gia y tế như bà mong muốn. Đối với các Omega sau khi kết hôn, họ là những người hiếm hoi có thể gắn bó với sự nghiệp của mình.
Trần Dương lại nhìn thấy bức ảnh của cha mình, ông là một người lính đầy nắng với những nét bình thường, trông ông có vẻ là một người cha rất lương thiện và ngốc nghếch. Trên tủ có một dãy mô hình tàu chiến, nghe nói ông đã tự mình lắp ráp nó cho đứa con chưa chào đời của mình… Sau khi biết tin vợ có thai, chắc ông vui mừng đến phát điên lên… Đáng quá, chiến tranh thật tàn nhẫn, nó phá hủy một gia đình. Nếu bây giờ cặp đôi này còn sống, họ sẽ là một cặp đôi rất yêu nhau, Trần Dương có thể lớn lên hạnh phúc… Nhưng nhìn căn nhà trống rỗng không có chủ, Trần Dương không khỏi cảm thấy chóp mũi chua xót.
Vệ Hành ôm lấy cậu, nói: “Đừng khóc… Bây giờ chúng ta đã có một gia đình nhỏ, anh và em sẽ có hai đứa con, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc. Anh sẽ bảo vệ em… Cha mẹ em ở trên thiên đường nhìn thấy điều này chắc chắn sẽ hạnh phúc .”
“Bọn họ sẽ lên thiên đường sao?” Trần Dương khàn giọng nói. Trong thời đại tinh tế, con người từ lâu đã từ bỏ ảo tưởng về bầu trời, nhưng họ vẫn không khỏi mơ mộng về một nơi vượt xa thực tế.
“Đúng… ba mẹ sẽ rất yêu em. Nếu không, mẹ cũng không tự mình sinh ra em trên chiến trường nguy hiểm như vậy. Cuối cùng bà đã bảo vệ em… Chúng ta sẽ sống thật tốt. Chúng ta mạnh mẽ hơn và lý trí hơn họ, chúng ta sẽ có một cái kết khác. Và cái kết này nhất định sẽ có hậu.”
“Vệ Hành…” Trần Dương nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Hành, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
“Bởi vì anh sẽ bảo vệ em, mà em cũng sẽ bảo vệ anh phải không?” Vệ Hành mỉm cười, ôm chặt lấy Trần Dương, nói: “Anh biết em luôn ở phía sau anh, anh cũng vậy. Anh vĩnh viễn đứng ở phía trước che chở cho em.”
——————————-
Heana có lời muốn nói:
Huhu mình không ngờ sẽ lấp xong bộ này á. ಥ‿ಥ Ban đầu mình ghét Vệ Hành dễ sợ, sau đó thấy Vệ Hành tưng tưng, khùng khùng kiểu trẻ trâu thì mắc cười v~. Mình biết là sẽ có bạn tò mò về cp AB phụ ít đc nhắc tới. Mà… !! Đọc bộ đó khóc ẻ luôn á mấy bạn. Tác giả đã viết bộ đó trước rồi mới viết Thế Thân Beta nhưng… hình như tác giả quên lấp hố rồi. ༼ ༎ຶ ᆺ ༎ຶ༽.
Bộ đó tên là Thôi học, chắc mấy bạn cũng biết tại sao là “thôi học” rồi hé. Bây giờ chúng mình sẽ đi tiếp câu chuyện cp phụ dưới góc nhìn của Tô Minh.( ͡° ͜ʖ ͡° ) À quên, Tô Minh không có truyện riêng nha. Nếu sau này tác giả có lấp xong hố bộ Thôi học thì mình sẽ dành thời gian để edit bộ đó. Cảm ơn bạn đã đọc đến đây. Mình rất vui vì bạn đã đồng hành cùng tác giả và mình. ╰(⸝⸝⸝´꒳`⸝⸝⸝)╯*vui mừng đến bật khóc*
P.s: Mình đang tuyển Beta cho một bộ mới nhưng đăng trên group flop quá nên qua đây đăng tiếp. Bạn nào có hứng thú thì ib mình qua fb mình: Heana Phiêu Lưu Ký.
Cảm ơn bạn đã quan tâm nha. Moa moa.