Thế Thân Beta - Chương 5
Chương 5: Sống chung
Ba ngày sau, Vệ Hành đã trở lại.
Sĩ quan của hắn, Trung tướng Beria rất quan tâm đến cặp vợ chồng mới cưới này nên cho hắn thêm một ngày nghỉ, để hắn có thể về nhà thăm người vợ nhỏ cô đơn của mình.
Chà, tình huống có lẽ không phải vậy.
Như thường lệ, sau khi thưởng thức bữa ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng và những lời mềm mỏng của Omega, Vệ Hành mới nhận thấy rằng trên bàn cơm dường như thêm một người.
Mấy ngày trước, Omega của hắn đã cầu xin cho y ở cùng người thân duy nhất, anh trai Beta của y, Vệ Hành cũng không nghĩ nhiều, dù sao cậu ta cũng chỉ là Beta, sẽ thật tuyệt nếu ai đó có thể chăm sóc Trần Linh. Nhưng hôm nay hắn chú ý đến người trai của Trần Linh, cậu ta quá im lặng, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của cậu, như thể trên bàn ăn chẳng có ai. Nếu không phải đường nét trên mặt Trần Dương giống Trần Linh ba phần thì tuyệt đối Vệ Hành không thể tưởng được, một Beta lầm lì ít nói như vậy lại là anh em với người vợ nhỏ vừa xinh đẹp vừa hay cười của mình. Huống chi, cậu luôn luôn cúi đầu, Vệ Hành vốn dĩ không thích những người tự ti cùng hèn nhát nên nhìn thấy một cảnh này, hắn khó có thể nói nên lời, tự nhiên khoảng cách giữa hai người càng thêm nặng nề.
Sau khi Omega xinh đẹp của mình nói về một món đồ mới nhìn thấy trên TV, Alpha không khỏi nở nụ cười với giọng điệu vừa ngây thơ vừa tò mò của y, lúc này Vệ Hành mới nhớ tới trên bàn còn có một người, nên hắn thuận miệng hỏi:
“Em nghe Trần Linh nói rằng anh biết sửa chữa máy móc? Em có một người bạn mở một cửa hàng sửa chữa và bên đó đang cần giúp đỡ, em có thể sắp xếp anh qua bên đó.”
Vệ Hành vừa dứt lời, liền nghe Beta nói rõ ràng: “Tôi không đi.” Thanh âm ngoài ý muốn khàn khàn trầm thấp.
Vệ Hành hơi kinh ngạc, bề ngoài hắn là người rất hòa nhã lễ phép, rất hiếm khi có người dứt khoát từ chối lời đề nghị của hắn như vậy. Vệ Hành cười nói: “Lương bổng và những chuyện khác em sẽ nói với hắn, sẽ không để anh quá vất vả, nếu anh ngại đường xa xôi, em có thể sắp xếp người đưa anh đi.”
Trần Dương không nói gì, cúi đầu dọn hai cọng cải trong đĩa. Trần Linh nhanh chóng giải thích thay anh trai mình: “Anh trai em gần đây bị ốm… Em sợ rằng cơ thể của anh ấy không được khỏe…”
Vên Hành gật đầu, nhưng không đi sâu vào vấn đề kia nữa. Vì vậy, anh rể – người được cho là bị ốm đã không xuất hiện trong bữa tối. Thông thường, cậu ta trốn trong phòng riêng của mình, vì vậy Vệ Hành gần như không cảm thấy còn có một người khác ở trong phòng. Xem ra cậu ta không thích giao du với người khác cho lắm, Vệ Hành xoa mũi nghĩ nghĩ.
Trần Linh tiếp tục trò chuyện và cười đùa với hắn.
*
Buổi tối, trong bóng đêm.
Hai cơ thể quyện chặt vào nhau.
Trong phòng vẫn còn nồng nặc mùi pheromone của Omega.
Đầu óc của Vệ Hành mê man, nắm lấy vòng eo thon của Omega mà liên tục đâm vào, như thể hắn muốn chôn cả cơ thể mình vào ruột Omega. Omega bị đâm đến nỗi không ngừng tiến về phía trước, để tránh bị va vào đầu giường, cậu chỉ còn cách nắm lấy cột sắt đầu giường, gắng gượng để giữ thăng bằng. Nơi mẫn cảm nhất dưới thân bị đâm vào liên tục, giống như ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ thiêu đốt toàn thân, khiến cho ý thức cuối cùng của cậu sắp vỡ vụn.
“Đừng cắn…”
Vệ Hành vuốt ve môi dưới của Omega, nơi đã bị cắn đến rướm máu, nhưng Omega vẫn ngoan cố không chịu nhả ra. Một giọt mồ hôi trượt xuống gò má Omega, Vệ Hành đưa lưỡi lên liếm giọt mồ hôi lẫn với máu tươi vào trong miệng, nhấm nháp hương vị pheromone hấp dẫn của Omega, giống như liếm một miếng kem ngọt đang tan trong miệng. Nhưng cậu vẫn không chịu phát ra tiếng kêu, chỉ đến khi chịu không nổi mới khẽ rên rỉ một tiếng. Có lẽ pheromone cũng có hơi ấm… Vệ Hành mơ hồ nghĩ… nhưng pheromone của Omega này thật lạnh nhạt… Hắn hôn lên xương hàm của Omega và liếm mút liên tục, buộc cậu phải ngẩng đầu lên và để lộ phần yết hầu yếu ớt, Vệ Hành cũng để lại dấu răng trên đó.
“Anh muốn nghe giọng nói của em… bé cưng…” Vệ Hành nhẹ nhàng dỗ dành.
Đáp lại lời hắn chỉ là tiếng thở nặng nhọc, bàn tay siết chặt rồi lại buông ra.
Vệ Hành vốn tưởng rằng hắn là người khá ân cần khi ở trên giường, nhưng lúc này, hắn lại từng chút một bộc phát sự cuồng dã ẩn trong xương tủy. Hắn duy trì tần suất và tốc độ tấn công hạ bộ của đối phương, dương vật thô to nóng rực hết lần này đến lần khác sượt qua lối vào khoang sinh sản của Omega, làm cho Omega run rẩy không ngừng. Hắn phải giữ lời hứa sẽ không đánh dấu Omega quá sâu, nhưng lại hành hạ cậu liên tục, hy vọng cậu sẽ chủ động yêu cầu hắn chơi đường sinh sản của mình.
Cái miệng nhỏ nhắn bên dưới khẽ mở bởi vì bị nhấp liên tục, rỉ ra một ít dâm dịch đặc sệt và ngọt ngào. Omega nhíu chặt mày, Vệ Hành cho rằng thân thể của cậu nhất định là bị kiến ăn, cho nên mới không nhịn được mà đưa bộ phận sinh dục cọ xát trên ga giường, nhưng hắn vẫn ngoan cố không chịu rên rỉ. Vệ Hành thở dài một hơi, giảm tốc độ tấn công, vừa thưởng thức thành ruột ấm áp đang siết chặt, vừa từ tốn kéo bàn tay với những đốt ngón tay trắng bệch của Omega từ trên giá sắt ở đầu giường xuống. Omega đột nhiên mất đi lực chống đỡ, đành bị Vệ Hành ôm vào trong ngực, mông có thể bị đẩy lên cao, gánh chịu toàn bộ lực va chạm, tư thế này cũng để Vệ Hành tiến vào càng sâu.
“Thật là không ngoan…” nửa người dưới của Vệ Hành đột nhiên bị lỗ nhỏ Omega siết chặt, Vệ Hành thoải mái thở ra một hơi, bởi vì suýt chút nữa hắn đã xuất tinh nên hắn tức giận vỗ bờ mông trơn bóng của Omega, “Thả lỏng nào!” Sau đó, hắn mới giảm tốc độ lại, nhéo eo Omega chậm rãi đưa đẩy, đâm vào lỗ nhỏ cho đến khi da thịt mềm mại tội nghiệp không thể chịu đựng thêm khoái cảm, lại một dòng mật dịch chảy ra.
“Gọi…Gọi chồng, nếu không anh sẽ lập tức đánh dấu em…”
Vệ Hành chỉ định nói đùa, nhưng thật ra trong lòng hắn cũng có suy nghĩ này… Dù sao cũng là Omega của hắn, trước mắt không phải là vấn đề thời gian sao… Mà Omega dưới người bởi vì câu nói này của hắn mà cơ thể càng khẩn trương, bắt đầu giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Vệ Hành đè xuống, cắn mạnh vào miếng thịt non chưa lành ở sau gáy Omega mà liên tục nhấm nháp, dương vật bên dưới không ngừng đâm vào khoang sinh sản của Omega, uy hiếp muốn đi vào.
“Gọi anh là chồng… ngoan nào… bé yêu… nói cho anh biết, em làm tình với chồng mình có sướng không?”
Omega thử mấy lần, nhưng vẫn bị Vệ Hành áp chế, pheromone lành lạnh trên người Alpha giống như chất gây nghiện bao phủ lấy cậu, chỉ cần hơi mất chú ý cậu liền rơi vào trong lồng giam. Vệ Hành còn bắt nạt cậu, không ngừng hôn lên má Omega, Omega đành phải vùi mặt vào trong gối, bất lực rên rỉ.
“Bé cưng… thư giãn… a…anh muốn đánh dấu em…”
Eo Omega đột nhiên mềm nhũn, tựa hồ chịu không nổi khoái cảm quá mãnh liệt, Vệ Hành nhân cơ hội cắn lên cổ Omega, vết thương mới chồng lên vết cũ. Mà Omega hơi hơi xoay người lại, lần đầu tiên chủ động hôn lên môi Alpha.
Nụ hôn của Omega vừa gấp gáp vừa thân mật, có chút ngây ngô, cũng có chút lo lắng lại xen lẫn chút cuồng nhiệt không phù hợp với phong cách của chính cậu. Vệ Hành chỉ sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền nhiệt tình đáp lại, càng hôn càng sâu, hắn cuồng nhiệt mút lấy đầu lưỡi và cánh môi mềm mại của Omega liên tục, giống như muốn rút hết không khí trong lá phổi của cả hai.
Tư thế này hiển nhiên không thích hợp để hôn, nên Vệ Hành quyết định ôm Omega ngồi dậy, Omega dang rộng hai chân, trực tiếp ngồi lên trên dương vật của Vệ Hành, chiều sâu mà bị dương vật đâm vào khiến Omega kêu lên một tiếng, ngón chân vô lực níu lấy ga giường.
Vệ Hành đang ôm vòng eo thon thả của Omega không ngừng nhấp, như muốn đâm cậu từ dưới lên trên, môi và lưỡi của Omega không ngừng bị hắn quấn lấy, vì hắn đã khống chế từng hành động và phản ứng trực tiếp nhất của Omega, Vệ Hành như phát điên lên mà nhấp vào cơ thể Omega hàng trăm lần. Những đợt hắn nhấp dương vật vào gần như muốn phá nát vách ruột, cuối cùng mới chịu xuất tinh trong cơ thể Omega.
Vệ Hành thở hổn hển dựa vào trên người Omega. Thân thể vừa được thả lỏng vô cùng thư thái, đờ đẫn, Vệ Hành uể oải, nhưng trong lòng lại dâng một tia yêu thương, trong bóng tối, hắn tiến lên hôn lên mi mắt ướt át của Omega, nụ hôn lại có vị mặn nên cũng không đó là nước mắt hay mồ hôi.
“Em vẫn ổn chứ?” Vệ Hành hỏi.
Không có tiếng trả lời, chỉ có vết răng cắn hằn trên vai. Cậu có vẻ quấn quýt si mê, cũng có vẻ như đang oán trách.
*
Ánh nắng ban mai chiếu vào phòng ngủ, hóa ra tối qua không kéo rèm chừa ra một khe hở nhỏ. Mùi hương ngọt ngào của Omega vẫn còn phảng phất trong phòng. Vệ Hành nằm ở trên giường, vị trí bên cạnh vẫn vắng người, hắn trần như nhộng, từ trong cơn mê chậm rãi khôi phục lý trí. Đêm qua Omega hình như rất chủ động, lại thêm nhiều chuyện thú vị khác… Hắn liếm môi, hồi tưởng lại thân thể tuyệt mỹ của thiếu niên, thân thể chìm sâu trong khoái cảm, dương vật trở nên hơi cứng nữa, nghĩ đến thôi đã khiến người ta sướng tê cả người rồi.
Cứ tiếp tục như vậy mà sa vào khuynh hướng ham muốn xác thịt, Vệ Hành nhìn thằng em đã đứng dậy của mình. Tiệc tân hôn, đám anh em chiến hữu trong quân đoàn nói không chừng đã cảm thấy ghen tị, còn làm mặt quỷ với hắn thôi… Thân thể Omega cùng mỗi một lần phản ứng tựa hồ do tâm trí hắn đã nghĩ tới, mỗi lần làm đều khiến hắn sướng tê người, cho dù vẫn chưa chịu mở ra, nhưng từ từ dạy dỗ sẽ tăng thêm cảm giác thành tựu… Huấn luyện người chưa từng trải đời trở thành kẻ dâm đãng, để từng sợi tóc, móng tay đều thuộc về hắn… Vệ Hành nằm trên giường, hồi tưởng về việc làm tình tối qua. Sau đó hình như hắn đã ngất đi, chỉ nhớ được một số ký ức khiến hắn ấn tượng, còn tình tiết cụ thể như thế nào thì có chút mơ hồ…
Về Hành mặc quần áo, men theo mùi pheromone của Omega nhàn nhạt đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Omega đang bận rộn trong phòng bếp. Trần Linh đang mặc bộ quần áo màu trắng ở nhà, khuôn mặt y ửng hồng khỏe mạnh vào buổi sáng, Vệ Hành dựa người vào cửa nhìn y, Omega có dáng người tuyệt đẹp và gương mặt vui vẻ, nếu tất cả khung cảnh này được chụp lại thì có thể xem như hình ảnh tuyên truyền về cuộc sống gia đình.
“A… Sao anh lại tới đây?” Đột nhiên nhìn thấy Vệ Hành, Trần Linh không khỏi kêu lên một tiếng, sau đó vỗ ngực rồi tặc lưỡi, nói: “Làm em sợ muốn chết.”
“Anh nhìn em một chút… Như anh đã nói, em không cần dậy sớm như vậy chuẩn bị bữa sáng, chỗ anh không có nhiều quy tắc như vậy.” Vệ Hành nói.
Trần Linh khẽ mỉm cười: “Em biết, nhưng em vẫn muốn chuẩn bị bữa sáng cho anh…” Vệ Hành nhìn chằm chằm khuôn mặt non mịn của Omega trẻ tuổi, làn da trắng nõn như được thoa phấn nhẹ, đôi môi hình thoi xinh đẹp được tô son môi, càng tăng lên nét tinh xảo, khiến người ta chỉ muốn hôn lên thôi.
“Có phải em nên thay đổi cách nói không?” Vệ Hành mỉm cười nói.
Trần Linh sửng sốt, ngay sau đó nói: “Thay gì cơ?”
“Gọi anh là chồng?” Vệ Hành cười nói, “Tối hôm qua không phải em đã đồng ý với anh rồi sao?”
Trần Linh sắc mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu, rụt rè véo vạt áo hồi lâu, sau đó mới cất giọng yếu ớt như muỗi kêu: “Chồng…”
“Này.” Vệ Hành lớn tiếng đáp lại, nhìn Omega xấu hổ cùng tức giận, quyết định không trêu chọc, xoay người vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi tắm xong, thưởng thức bữa sáng do Omega chuẩn bị, thỏa mãn hơn nửa dục vọng, Alpha cảm thấy cuộc sống này vô cùng dễ chịu. Nhìn Omega ăn mặc chỉnh tề, cư xử tao nhã lễ độ đang ngồi ở đầu bàn ăn đối diện, Vệ Hành vốn muốn trêu chọc vài câu, nhưng hắn bó tay, thôi thì hai người thành thật cởi quần áo ra nói chuyện còn tốt hơn. Dưới giường thì đạo mạo, trên giường lại là đĩ dâm… Vệ Hành thầm nghĩ, vì Omega này chưa bị đánh dấu nên người trước mặt sẽ rất ít khi chịu quan hệ tình dục, vậy mà đêm qua ngồi lên đùi và liếm mút dương vật của hắn bằng lỗ nhỏ của mình… Vệ Hành đang khuấy cháo yến mạch trong bát, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong đầu là cảnh hai người làm tình tối qua cứ lặp đi lặp lại, đáng tiếc Omega không cho phép hắn quay đầu bật đèn, nếu không hắn rất muốn nhìn thấy cảnh làm tình và dáng vẻ dâm đãng ra sao… Mặc dù trong lòng đang nghĩ đến những điều xấu xa bỉ ổi này, nhưng trên mặt Alpha vẫn rất bình tĩnh, tán gẫu một hồi, hắn thản nhiên hỏi :
“Anh trai của em đâu? Sao anh không gặp anh ta.”
Trần Linh bỗng nhiên giật mình, ngẩng đầu lên, vội vàng nói: “Anh trai… Có thể là anh ấy chưa dậy… Để em, em gọi anh trai dậy”
“Không cần.” Vệ Hành chỉ là tùy ý bắt chuyện, nhưng cũng làm hắn nhớ tới chuyện khác, liền nói, “Đúng rồi, anh có một tin tốt, anh nghĩ là em muốn nghe.”
“Tin gì?” Trần Linh mỉm cười ngọt ngào.
“Kế hoạch tác chiến của quân đội gần đây đã được điều chỉnh, vì vậy anh sẽ có nhiều thời gian hơn, trong vài tháng tới anh sẽ có thể về nhà mỗi tuần. Em có vui không?” Vệ Hành nói.
Trần Linh hơi khựng lại, mới nói: “Thật, thật vậy sao?”
“Tất nhiên là thật, bé ngốc.” Vệ Hành sờ lên mái tóc mây mềm mại của Omega, “Có phải em vui đến ngốc luôn rồi đúng không?”
“Ha, đúng, đúng, em không nghĩ tới…” Trần Linh cười nói: “Thật tốt… Em cũng rất chờ mong…”
“Anh cũng rất mong được ở bên em… nhất là… khi chúng ta đều cởi hết quần áo…” Vệ Hành trầm giọng nói, hai tay đã nhẹ nhàng vòng qua eo Trần Linh, mũi ngửi thấy mùi đào ngọt ngào của pheromone từ Omega, “Bé cưng, lúc em thơm nhất vẫn là lúc ở trên giường… thơm đến nỗi anh muốn ăn hết em…”
Sắc mặt Trần Linh tái nhợt, bị pheromone của Alpha vây quanh khiến y không dám động, cơ thể y khẽ run nhè nhẹ, chỉ muốn thu nhỏ mình lại, càng nhỏ càng tốt…
“Đừng, đừng, đừng…” Thấy vậy, Alpha cúi đầu, định ghé sát gáy Omega bị quấn bởi lớp vải ren trắng, nơi tỏa ra mùi pheromone mê hoặc Alpha… Nghĩ đến chỗ đó đã bị mình cắn mấy lần, trong đó không còn chỗ nào còn nguyên vẹn nữa thì ánh mắt Vệ Hành liền tối sầm lại.
“Lúc em cầu xin anh thì đã gọi gì, em quên rồi sao?” Vệ Hành thấp giọng hỏi.
“Đừng, đừng…” Trần Linh vừa xấu hổ vừa lo lắng, đến sắp khóc.
“Khụ.” Trong phòng khách vang lên một tiếng ho nhẹ.
Vệ Hành bèn buông vòng tay đang ôm y ra, Trần Linh với gương mặt đỏ bừng lập tức chui ra, lắp bắp nói: “Anh trai, anh dậy rồi…”
Lúc này xã hội vẫn chưa mấy cởi mở, cho dù là vợ chồng cũng rất hiếm khi có những hành động thân mật trước mặt người thứ ba. Vệ Hành nhìn hai tay trống rỗng người, trong lòng có chút hối hận, hắn còn đang suy nghĩ có nên xông thẳng vào phòng bếp làm một trận luôn không. Nhìn anh vợ giống như âm hồn bất tán lang thang bay vào phòng khách, dưới mắt có hai quầng thâm, thấy vậy Vệ Hành ngoảnh mặt đi, xem ra tốt hơn là nên tìm một công việc cho anh rể càng sớm càng tốt, để anh ấy không làm phiền thế giới của hai người họ.
“Anh trai, em đi chuẩn bị bữa sáng cho anh!” Trần Linh vội vàng lấy cớ rời đi.
Thủ phạm quấy rầy sự thân mật của đôi vợ chồng trẻ không tỏ ra chút áy náy gì, sau khi đi ra phòng khách liền ngồi phịch xuống sô pha xem quang não, bộ dạng thức khuya chuẩn dáng vẻ tu tiên. Vệ Hành liếc nhìn, gần đây có một trò chơi chiến đấu mô phỏng rất nổi tiếng, nên trong lòng liền thầm gắn mác Otaku nghiện Internet cho anh vợ. Vệ Hành sinh ra trong một gia đình quân nhân, tuy bề ngoài thừa hưởng vẻ sang trọng, tao nhã của người mẹ đoan trang nhưng trong lòng vẫn ngưỡng mộ sự bạo lực và khỏe khoắn nên không thích vẻ ngoài nhu nhược, suy yếu của Trần Linh. Sau đó, Vệ Hành quay sang Trần Linh và nói:
“Linh Linh, em tới Bắc Đẩu lâu rồi nhưng anh vẫn chưa có dẫn em đi dạo, em có muốn ra ngoài ngắm nhìn một chút không?”
“Được!” Trần Linh bưng một đĩa trái cây đi ra, đặt lên bàn trước mặt Trần Dương, cười nói: “Đương nhiên là được… Chỉ là… ” Trần Linh nhìn thoáng qua hơi xấu hổ nhưng bẽn lẽn đưa mắt nhìn Trần Dương đang khép hờ mắt dưỡng thần trên ghế sofa.
Cảm nhận được ánh mắt, Trần Dương đành phải mở mắt ra, cậu vừa định trốn tránh, liền bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Trần Linh nên đành phải chuyển đề tài nói: “Được.”
——————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Hành có thể lãng mạn, hắn sẽ hay giả bộ làm màu nhưng Vệ Hành không để bụng mấy chuyện đó.
Heana có lời muốn nói:
Sau khi kiểm tra bản raw và tham khảo ý kiến cô Nhạn. Heana nghĩ là tác giả thiết lập cặp AO này theo kiểu chồng x chồng. Vì trong bản raw tác giả viết Vệ Hành gọi Trần Dương là anh rể. Mặc dù Vệ Hành lớn tuổi hơn Trần Dương 4, 5 tuổi. Nhưng theo vai vế của hiện tại thì bé Hành phải xưng hô là “em-anh” với bé Dương nhé.
Cập nhật tiếp: tác giả viết vai vế anh rể với em rể bị loạn huhuhu nên m.ng sẽ thấy có lúc gọi anh rể, có lúc gọi em rể.…