Thế Thân Beta - Chương 49
Chương 49: Truy tìm
Sau khi nhận thấy sự cảnh tượng bất thường này, viện nghiên cứu đã ngay lập tức tiến hành theo dõi các dữ liệu liên quan. Thật không may, tình huống liên lạc ngẫu nhiên này chỉ tồn tại trong thời gian ngắn. Bên viện nghiên cứu đã thực hiện nhiều cuộc kiểm tra và thử nhiều phương pháp khác nhau để kích hoạt nó trước khi ổn định được trạng thái liên lạc và có thể chủ động thiết lập liên lạc với Vệ Hành.
Ngay khi có kết quả ban đầu, bên viện nghiên cứu lập tức báo cáo cho phía quân đội. Quân đội rất coi trọng chuyện này, chỉ huy tiểu đội đến cứu hộ nhanh chóng liên kết với viện nghiên cứu để xem có thể xác định được vị trí của Vệ Hành hay không. Đáng tiếc, Vệ Hành cũng không biết mình ở đâu, lại không thể ra khỏi hang trùng, một nhóm nhà khoa học trong viện đã tụ tập lại, ngày ngày tranh cãi kịch liệt về cách dẫn Vệ Hành ra khỏi hang sâu. Các nhà khoa học tìm kiếm thông tin hiện có trên hệ thống và mỗi người đều đưa ra những ý tưởng khác nhau, chẳng hạn như dựa trên luồng khí quyển, ánh sáng, dấu hiệu di cư của sinh vật, v.v. Sau nhiều ngày mày mò nghiên cứu, Alpha đã kiểm tra nhiều lần và may mắn thay, cơ thể hắn rất mạnh mẽ nên mới có thể chịu đựng được. Sau đó, một số nhà nghiên cứu suy đoán rằng có thể mùi do loài Trùng tiết ra đã cản trở khả năng phán đoán phương hướng của con người… Cuối cùng tìm ra hướng đi chính xác. Sau nhiều lần cố gắng giành giật sự sống giữa ranh giới sinh tử, khoảnh khắc Vệ Hành vừa bước ra khỏi hang trùng đã bật khóc vì vui mừng, nếu không phải lúc nào cũng có người thông qua Huyền Vũ liên lạc được với hắn, nói không chừng hắn sẽ chết vì suy sụp tinh thần…
Sau khi Vệ Hành trốn thoát khỏi chỗ đó, mọi chuyện cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, hắn nhanh chóng thông báo tọa độ hiện tại của mình thông qua vị trí tương đối ở tinh cầu, sau đó lấy lái cơ giáp ra khỏi hang trùng. Mọi người phát hiện ra đúng là hắn đang ở một khu vực sao cách đó không xa mà trước đây họ đã bỏ qua. Đội cứu hộ của quân đội vội vã chạy tới, nhưng lần đầu tiên phái đi đã xảy ra sự cố, hoặc là mất tín hiệu hoặc đồng đội của họ mất liên lạc, sau một hồi loay hoay, họ đã thành công hạ cánh xuống hành tinh của Vệ Hành. Hóa ra từ trường trong trường sao đó cũng có vấn đề, đó là lý do tại sao nó luôn bị ngắt kết nối với trụ sở chính. Vệ Hành lang thang mấy tháng ròng rã trên tinh cầu trùng hoang vắng, lúc nhìn thấy người sống thì có cảm giác như gặp lại người thân, thiếu chút nữa đã ôm gối khóc nức nở. Đáng tiếc, đội cứu hộ rất bình tĩnh, mặc dù bọn họ cũng thấy cảm động nhưng vẫn từ chối sự tiếp cận của hắn. Vì đội cứu hộ đã nắm được một số thông tin về hoang tinh này trước khi khởi hành, đồng thời biết rằng có thể có những loài trùng nguy hiểm mô phỏng pheromone của con người nên đã chuẩn bị đầy đủ. Cho dù có gặp Vệ Hành, bản thân cũng phải giữ khoảng cách an toàn để tránh bị lây nhiễm. Đội cứu hộ đưa Vệ Hành lên phi thuyền, cách ly hắn với những nhân viên có sức khỏe tố, sau đó mới an toàn trở về Tinh Vực nơi sinh sống của con người.
Sau khi Vệ Hành được giải cứu thành công, Trần Dương liền cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều, hàng ngày chăm chỉ ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ. Vì vấn đề kỹ thuật và an toàn nên cậu chỉ tham gia giải cứu Vệ Hành giai đoạn đầu, còn phần sau khi đưa Vệ Hành về Bắc Đẩu, viện nghiên cứu và quân đội đã yêu cầu cậu về nhà nghỉ ngơi, vì sợ cậu sẽ kiệt sức vì đang mang thai. Sau khi Vệ Hành biết Trần Dương có thai, trông hắn rất hưng phấn, như thể muốn chạy thẳng về Thiên Xu tinh để ôm chầm lấy Beta của mình, nhưng đáng tiếc lại bị các nhà nghiên cứu giữ lại. Bởi vì hắn vừa mới từ một Tinh Vực nguy hiểm trở về, có thể mang theo virus, vi khuẩn, chất độc mới ngoài hành tinh, hoặc bị côn trùng không rõ nguồn gốc ký sinh và điều khiển, cũng có thể cốt lõi bên trong hắn là một người khác. Vì vậy, ngay khi Alpha quay trở lại, hắn đã trực tiếp được đưa đến một hành tinh nhỏ xa xôi để cách ly, các nhà nghiên cứu đã khử trùng hắn nhiều lần từ trong ra ngoài, lấy nhiều mẫu cơ thể để nghiên cứu và yêu cầu hắn phải trải qua một thời gian cách ly và quan sát trước khi hắn có thể được thả về nhà. Tuy Vệ Hành rất nóng lòng muốn trở về nhà nhưng lại không thể không phát hiện những nhà nghiên cứu này còn đáng sợ hơn mình, chỉ có thể đau lòng nhốt mình trong phòng bệnh, nhìn vợ con qua video. Cuối cùng cũng lỡ đi khoảng thời gian vợ mang thai + lúc con trai chào đời.
*
Quân Lý đang trong kỳ nghỉ hè nên Sở Ninh dẫn Trần Dương về Thiên Quyền Tinh. Ngày dự sinh của Trần Dương sắp đến gần, điều này giúp Sở Ninh dễ dàng chăm sóc cậu hơn. Thế là Trần Dương sống ở nhà Sở, một đêm khi cậu đang đi xuống cầu thang, chân cậu bỗng bị bong gân. Mặc dù cậu không bị ngã nhưng bụng lại bắt đầu đau. Sau khi cảm nhận đau đớn kéo dài một lúc, Trần Dương nhận ra rằng mình có thể sắp sinh tới nơi rồi, bác sĩ Sở và những người khác đã vội vã đưa Trần Dương đến bệnh viện. Vất vả suốt cả đêm, Trần Dương cũng đã kiệt sức, bé con ồn ào trong bụng baba cuối cùng cũng háo hức chào đời. Bác sĩ sở ôm đứa bé nhỏ như con khỉ da đỏ đang khóc, vỗ mông nó, trên khuôn mặt hơi mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười: “Giống như cha của nó, là một Alpha, rất khỏe mạnh.”
Sau khi nhìn thấy bé con chào đời, cảm giác đau đớn mà Trần Dương phải chịu suốt mấy tiếng đồng hồ cũng thấm mệt, cậu không khỏi chìm vào giấc ngủ. Sau khi bác sĩ Sở tắm rửa cho đứa bé sơ sinh và đặt nó bên cạnh Trần Dương, trong lòng cậu cảm thấy ấm áp và xúc động. Dù bé con đã chào đời nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm như chuẩn bị sữa bột, quần áo cho bé sơ sinh, giường nhỏ và làm thủ tục xuất viện cho bé. Trần Dương ngủ rồi, Sở Ninh còn đang bận, cô lập tức thông báo cho cha của Vệ Hành, người luôn quan tâm đến tình hình của Trần Dương, cha của Vệ Hành lập tức bay tới Thiên Quyền Tinh. Khi bố mẹ hai bên gia đình đến, tuy họ luống cuống tay chân nhưng lại vui vẻ tham gia chăm sóc đứa bé mới sinh. Ngược lại, cha của đứa bé vẫn bị nhốt trong xó xỉnh nào đó đã bị lãng quên và chỉ nhận được một câu nói vọng vào “Con trai của ngài đã chào đời”. Cho dù có gấp đến mức vò đầu bứt tai thì hắn vẫn bị nhốt trong viện nghiên cứu.
Cuối cùng thì các nhà nghiên cứu gật đầu xác nhận Vệ Hành có thể rời đi, Vệ Hành lập tức rời khỏi viện nghiên cứu như bị lửa đốt mông, thậm chí còn bỏ qua tiệc chia tay. Hắn không muốn ở lại đó nữa, nếu ở lại lâu hơn có thể sẽ bị các nhà nghiên cứu điên cuồng xẻ thịt để nghiên cứu gì đó. Vệ Hành trước tiên vọt tới Thiên Xu Tinh, phát hiện mình đã bắt hụt người, Trần Dương đã theo Sở gia trở về Thiên Quyền Tinh sống, hắn nhanh chóng thay đổi lộ trình bay nhanh về Thiên Tuyền. Khi đến Thiên Quyền thì trời đã tối, vừa đến gần đại trạch của Sở gia, hắn phát hiện cửa đã khóa, mạng lưới bảo vệ trong nhà cũng đang hoạt động.
Nhưng làm thế nào điều nhỏ nhặt này có thể làm khó một quan chức đế quốc sao? Để tạo bất ngờ cho Trần Dương, nên Vệ Hành đã không nói việc mình được phép quay lại. Vệ Hành thực hiện thành thạo phá vỡ tạo lỗ hổng trong mạng lưới bảo vệ của Sở gia, điều khiển phi thuyền bay lên bầu trời công khai tiến vào Sở gia. Nhớ đến cái đêm bọn họ chia tay… Vệ Hành đi thẳng đến cửa sổ Trần Dương, dựa theo những gì Trần Dương đã nói về phòng của cậu.
Trần Dương đang nghỉ ngơi, chiếc nôi của bảo bối được đặt cạnh giường cậu. Bé con có đôi mắt to, thừa hưởng màu mắt xanh biếc của hắn và mái tóc đen mềm mại giống cậu. Bé con cắn vào nắm tay nhỏ nhắn đầy thịt của mình, nhìn thấy Trần Dương đang nhìn mình, liền vui vẻ ư a muốn nói chuyện, không có vẻ như muốn đi ngủ chút nào.
Trần Dương lay nôi dỗ dành: “Ngủ đi!” Bé con nhìn cậu, rồi chớp chớp mắt, sau đó nhắm mắt lại, rủ xuống hàng mi dài giống như hiểu lời của cậu.
Phần mềm yếu nhất trong lòng cậu cũng bị chạm tới, Trần Dương không bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ như thế này. Bàn tay vốn chỉ vuốt ve máy móc kim loại và bẩn vết dầu đã được nhét vào một “chiếc bánh bao nhỏ” thơm tho, mềm mại này. Ngay cả sau khi trải qua sự khó chịu và đau đớn, khi nhìn thấy đứa bé, cậu vẫn cảm thấy mọi thứ mà mình trải qua đều đáng giá, đây quả thực là một món quà của trời cao dành cho cậu. Đột nhiên, Trần Dương nghe thấy tiếng gõ từ kính cửa sổ, dường như cảm nhận được điều gì đó, câu chậm rãi mở cửa sổ ra.
Trong đêm tối, Vệ Hành đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, mỉm cười nhàn nhạt giống như hoàng tử bé trong truyện cổ tích. Hắn vẫn còn nguyên vẹn, mọi thứ vẫn tựa như đêm bọn họ chia tay, ngay cả cơn gió cũng vậy. Vệ Hành cười nói:
“Trần tiên sinh, có muốn hẹn hò không?”
“Không phải anh nói… Không phải anh nói phải mất một thời gian mới có thể trở về sao?” Trần Dương ngẩn người, cũng nhịn không được mà bật cười, hai người cho nhau đối diện, lại phát hiện chỉ biết cười mà không biết nói cái gì.
Hắn có đen hơn, cũng gầy hơn, nhưng đôi mắt vẫn rất sáng ngời, trải nghiệm này đã khiến Alpha trưởng thành rất nhiều. Dù đã nhìn thấy hắn trong video nhưng đây là lần đầu tiên Trần Dương gặp lại Vệ Hành sau thời gian dài xa cách như vậy.
“Âyyyy, đừng nói nữa……” Vệ Hành ôm Trần Dương kéo cậu ra ngoài cửa sổ, chẳng lẽ hắn vất vả lắm mới quay trở lại, rồi bản thân cảm thấy thất vọng vì phát hiện không có người chú ý? May mắn thay, vợ hắn vẫn quan tâm đến hắn, “Sao chỗ gác cổng của nhà em sao lợi hại vậy? Thiếu chút nữa là tôi bị nổ banh xác rồi đấy.” Hắn phải dùng hết kỹ năng của mình để vượt qua mạng lưới giám sát an ninh nghiêm ngặt của biệt thự nhà họ Sở, sau đó mới lái phi thuyền đi vào, nên bây giờ còi báo động vẫn thỉnh thoảng vang lên.
Trần Dương nhịn cười, dỡ bỏ hạn chế của lưới bảo vệ đối với Vệ Hành, lúc đó phi thuyền của hắn mới được phép đi vào không phận của biệt thự nhà họ Sở, thay vì sẽ phải bị lưới bảo vệ đốt cháy đến bốc khói…
“Em… hình như em hơi thay đổi.” Tay của Vệ Hành cũng run lên, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Trần Dương.
Chúng mềm mại và mượt mà hơn một chút, trên người Beta còn có mùi sữa ngòn ngọt thoang thoảng. Cả người cậu cũng trở nên dịu dàng, như thể cậu đang phát sáng một chút. Sự bướng bỉnh vẫn còn trong mắt Beta nhưng đã bớt sắc bén và bình tĩnh hơn. Nỗi khao khát kìm nén đã lâu không thể kìm nén được nữa, Vệ Hành ôm Trần Dương vào lòng và kéo cậu nhảy lên phi thuyền: “Đi! Chúng ta đi…”
“A! Từ từ…” nửa người Trần Dương đã rời khỏi bệ cửa sổ, nhưng cậu vẫn cắn môi, cười nói: “Còn có một…”
Mắt thấy Trần Dương quay người trở lại, sau đó mang theo một chiếc giỏ tới, đứa bé đang ngủ say lại tỉnh dậy vừa muốn khóc lớn, nhưng khi nhìn thấy đó là cha mình, bé con liền quơ quơ cánh tay như củ sen, miệng nhỏ chúm chím kêu “Chậc chậc~” hai tiếng.
Hử? Tại sao lại có một cái khác ở đây? Tại sao màu mắt cũng xanh vậy… Đứa bé lại lắc lư cơ thể, hai chân nhỏ đá mạnh.
Trần Dương hơi đỏ mặt, đặt chiếc nôi lên phi thuyền của Vệ Hành rồi nói: “Đây là… con của chúng ta, tên là Tề Diễm.”
Vệ Hành liền thấy choáng váng đầu óc, tuy rằng hắn biết Trần Dương có thai, cũng biết cậu đã vất vả sinh ra một đứa con… nhưng trong đó cũng không có gì lớn bằng cú sốc khi tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ. Khi nhìn thấy Trần Dương, hắn quên hết tất cả, gần như quên mất bọn họ có một đứa con… Hắn vươn ngón tay chọc vào chiếc bụng căng phồng của đứa bé, Tề Diễm tựa hồ tưởng rằng hắn đang chơi đùa với mình, liền cười khanh khách mấy tiếng, vươn bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy ngón tay của Vệ Hành.
“Con của chúng ta…”
Hai mắt của Vệ Hành sưng húp, mũi cũng lên men đến đau nhức, trong lồng ngực tràn ngập tình cảm thiêng liêng nóng bỏng kích động dịu dàng, hắn đành phải ngẩng đầu lên, nhịn không được muốn khóc, dùng trái tay của mình nhẹ nhàng nắm lấy đứa nhỏ bàn tay nhỏ bé, Vệ Hành nghĩ hắn có tài đức gì mà may mắn như vậy…
Đứa bé nhìn thấy người lạ chỉ chạm vào mình một lúc, liền ôm lấy ba ba rồi cùng nhau hôn môi nồng nhiệt, bé con không khỏi bật khóc, hóa ra con đã không còn chút cảm giác thân thiết nào với người lạ nữa. Đây rõ là một kẻ xấu mà! Hắn đến đây là để “trộm” của ba ba mình oa oa oah…
Tiếng khóc có cường độ decibel cao của đứa nhỏ đã đánh thức nhiều người, đèn trong biệt thự dần dần bật sáng, tiếng còi báo động của lưới an toàn ngày càng vang lên liên tục, đèn pha rọi khắp nơi. Vệ Hành cùng Trần Dương tách ra, họ thoáng nhìn nhau, Vệ Hành nói:
“Vơi ơi, chúng ta chạy thôi…”
Trần Dương mỉm cười gật đầu, Vệ Hành tăng tốc độ lên tốc độ cao nhất, mang theo vợ con rồi vội vàng bỏ chạy.
Sở Ninh đứng trước cửa sổ, bất đắc dĩ mà cười cười, yêu cầu nhân viên an ninh trong nhà dừng hệ thống lại. Nếu cả ngày đêm không ngăn cản được thì lòng của con cũng đã sớm chạy đến chỗ hắn rồi! Gây ra tiếng động lớn như vậy, còn tưởng rằng không có người khác chú ý tới, chẳng lẽ thằng nhóc thối kia cho rằng mạng lưới bảo hộ của nhà họ Sở là vật trang trí hay sao…
-END-
——————————-
Tác giả muốn nói: Hoàn toàn kết thúc! Tôi sẽ cập nhật một chương tốt nghiệp trong vài ngày tới.