Thế Thân Beta - Chương 48
Chương 48: Cộng hưởng
Đã nửa đêm, Trần Dương bỗng nhiên đánh thức mọi người. Cậu đang mặc đồ ngủ, vẻ mặt kinh ngạc nói rằng cậu nghe thấy giọng nói của Vệ Hành.
Sở Ninh nhìn sắc mặt tái nhợt của Trần Dương, khoác áo khoác cho cậu, nói:: “Dương Dương, con đừng quá lo lắng… Có tin tức gì chúng ta sẽ báo cho trước. Bây giờ đã trễ thế này rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi!”
“Không phải, thật sự là con nghe được giọng của Vệ Hành!” Trần Dương có chút khẩn trương. Sau đó cậu mới nhận ra rằng những gì mình nói đã khiến mọi người sốc đến mức cho rằng cậu đang bị ảo giác.
Sở Kỳ ngáp một cái, Sở Lâm nhìn anh trai mình, lại nhìn Trần Dương nói: “Anh Dương, anh nói là anh nghe thấy giọng của Thiếu tá Vệ, có chuyện gì thế? Sao hắn có thể liên lạc được với anh?”
“Không phải!” Trần Dương cầm Chu Tước trước ngực mình lên, nói: “Chính là nó! Tôi nghe thấy giọng nói của Vệ Hành từ cái này! Hình như anh ấy cũng nghe thấy giọng của tôi.”
Mọi người nhìn nhau, Sở Lân nói: “Anh Dương, anh có thể thử liên lạc lại với Thiếu tá Vệ được không?”
Trần Dương lo lắng đến suýt khóc, nhưng phía Sở gia lo lắng cậu nghe thấy ảo giác cũng là có lý. Bọn họ tính thuyết phục Trần Dương về phòng nghỉ ngơi, nhưng thái độ của Trần Dương rất kiên quyết. Hết cách nên bọn họ cùng nhau ngồi ở ghế sofa trong phòng, canh giữ viên ngọc đỏ để xem có chuyện gì bất thường xảy ra không.
“Ban đầu tôi còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng…” Trần Dương nói, “Tôi nghe được rất nhiều lần. Sau đó tôi lại nhìn thấy Chu Tước ở sáng lên…”
“Vậy anh nói các anh nói chuyện với nhau thông qua Chu Tước? Nhưng nó chỉ là một cái cơ giáp, hơn nữa còn chưa được khởi động.” Sở Kỳ nói.
“Tôi cũng không biết.”
Mặc dù Sở Ninh không mấy tin chuyện này, nhưng bà vẫn nhẹ nhàng an ủi Trần Dương: “Con nghĩ lại xem hoàn cảnh lúc đó như thế nào, con có bỏ sót chi tiết nào không…”
“Con… hình như khi đó con để nó ở trên người. Sau đó, con đang nói chuyện với bé con…” Trần Dương nói.
Trần Dương lại đặt Chu Tước vào lòng bàn tay, gọi Vệ Hành mấy lần nhưng vẫn không có phản ứng, tia sáng cũng biến mất. Cậu nhìn chằm chằm vào Chu Tước thật kỹ, không dám bỏ sót một chút thay đổi nào. Sở Ninh và đôi song sinh cùng cậu ngồi đợi nửa giờ, Chu Tước vẫn im lặng, nhưng Trần Dương vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi và cũng không có ý định bỏ cuộc.
“Hay là như vậy đi” Sở Ninh khuyên nhủ, cô sợ nếu cứ kiên trì không nghỉ ngơi sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Trần Dương, “Dương Dương, con đi ngủ trước đi, chúng ta giúp con nhìn được không?”
“Chuyện này…” Trần Dương có chút do dự. Sở Ninh lại nói: “Sở Kỳ, Sở Lân, mang chăn đến đây, tăng nhiệt độ trong phòng khách lên, chúng ta cùng nhau đợi, được không?”
Sở Ninh trấn an Trần Dương, bảo cậu trước nằm trên sô pha nghỉ ngơi, sau đó tắt một số bóng đèn trong phòng khách. Sở Ninh hứa rằng họ sẽ luôn chú ý đến tình trạng của Chu Tước và gọi Trần Dương dậy nếu có bất kỳ thay đổi nào. Trần Dương lo lắng cho Vệ Hành, nhưng sự quan tâm của Sở Ninh cũng là vì lợi ích của cậu nên cậu đành yên tâm đắp chăn nghỉ ngơi trên ghế sô pha, Sở gia cũng ở bên cạnh cô. Trần Dương vốn tưởng rằng mình không thể ngủ được, nhưng nhắm mắt lại không bao lâu, cậu liền chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Trần Dương ngủ say, Sở Ninh và những người khác nói với Trần Dương rằng sẽ trông chừng giúp cậu, nhưng cứ ngủ như thế này thì không tốt nên cậu và anh em Sở sẽ thay phiên nhau quan sát xem Chu Tước có thể nói chuyện được không. Đúng như Trần Dương nói, bọn họ cũng muốn kịp thời tìm ra manh mối về Vệ Hành.
Sau khi Trần Dương ngủ say, cậu ngủ không ngon giấc. Sau một thời gian, cậu bắt đầu mơ. Trong giấc mơ, Trần Dương đang đi đến một nơi rất xa và phức tạp, nơi này gần giống như một mê cung, cậu không tìm được lối ra. Cậu không ngừng chạy trốn, bởi vì cậu luôn cảm thấy có một thứ nguy hiểm đang đuổi theo mình… Ngay cả trong giấc ngủ, Trần Dương cũng cau mày, bản thân dần dần đổ mồ hôi lạnh, mà dường như cậu nghe thấy giọng nói của Vệ Hành, gọi mình: “Trần Dương”, “Trần Dương”… Trần Dương đột nhiên hét lên, tỉnh lại, tiếng hét của cậu cũng đánh thức Sở Ninh và cặp song sinh đang không khỏi bắt đầu ngủ gật bên cạnh. Sau đó bọn họ kinh ngạc nhìn thấy con chim màu đỏ trên ngực Trần Dương lóe lên, một giọng nói khác vang lên: “Trần Dương, tôi còn sống…”
Hoạt động kỳ lạ của Chu Tước chỉ sau vài phút đã biến mất, ngay cả giọng nói của Vệ Hành cũng chỉ có thể nghe được trong một câu. Nhưng những lời đó, bốn người đều nghe thấy… Sở Ninh tự hỏi phải chăng cô đang mơ, nhưng khi nhìn thấy cặp song sinh có biểu cảm giống cô, mọi người mới nhận ra rằng họ thực sự đã nghe thấy giọng nói của Vệ Hành.
“Làm sao bây giờ?” Sở Kỳ hỏi, hắn cũng có chút bối rối.
“Này… thiếu tá Vệ đang cầu chúng ta giúp đỡ! Làm sao có thể liên lạc với hắn, cứu hắn đây?” Sở Lân nói.
“Đừng hoảng sợ.” Sở Ninh nói. Cô đứng dậy và gọi vài cuộc gọi, nhưng vì trời còn sáng sớm nên một số cuộc gọi phải mất một lúc mới được trả lời. Nói thêm vài câu, Sở Ninh hỏi Trần Dương: “Con nói Chu Tước là sản phẩm thí nghiệm cơ giáp mới nhất của viện nghiên cứu đúng không?”
“Đúng ạ…”
“Hiện tại, e rằng chúng ta trước tiên phải báo cáo quân đội và viện nghiên cứu. Quân đội tin rằng Trung tướng Vệ Lam sẽ điều động… Nhưng không có đủ bằng chứng, cho dù chúng ta có báo cáo, trong quân đội cũng rất ít người tin chuyện này. Trước tiên chúng ta phải đến Viện nghiên cứu cơ giáp hoàng gia, bọn họ sẽ biết loại cơ giáp mới này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Sau đó, phối hợp với quân đội, chúng ta nhất định sẽ đưa Vệ Hành trở về…” Sở Ninh nói.
“Con đi đây!” Trần Dương đứng lên nói, “Con đi đến viện nghiên cứu!”
“Dương Dương…” Sở Ninh đỡ Trần Dương, “Con ở nhà nghỉ ngơi, chúng ta sẽ giúp con…”
“Không! Con có một loại trực giác… Có lẽ ở đây chỉ có mỗi con mới coa thể liên lạc được với Vệ Hành.” Trần Dương nói.
*
Mặc dù đã liên lạc từ trước nhưng Trần Dương và những người khác vẫn nhận được sự đón tiếp lạnh lùng khi đến Viện nghiên cứu Cơ giáp đế quốc. Người tiếp đón Trần Dương và những người khác là một nhà nghiên cứu của dự án gấp không gian cơ giới. Nhà nghiên cứu Alpha trước tiên nhìn dáng vẻ của Trần Dương, sau đó nói: “Dự án gấp không gian do tôi và các đồng nghiệp của tôi phụ trách… Đồ trên người của cậu có phải là một trong những sản phẩm thử nghiệm của chúng tôi không? Chúng tôi chưa bao giờ thiết kế không gian liên lạc giữa các cơ giáp, huống chi là không kết nối được với Tinh Võng… Xét về tình trạng thể chất của cậu, tôi vẫn khuyên cậu nên về nhà nghỉ ngơi đi!”
Hắn nói chuyện có vài thô lỗ, giống như hắn buộc phải lãng phí thời gian để tiếp đón người đang mang thai nghe thấy chồng gọi trong mơ vì yêu cầu của cấp trên. Trần Dương nói: “Anh nói đây là dự án nghiên cứu cơ giới không gian… Vậy hiện tại anh đã hoàn thành nghiên cứu về không gian công nghệ chưa?”
“Đương nhiên là chưa. Chỉ là độ sâu nghiên cứu của viện chúng tôi trong lĩnh vực này đang dẫn đầu trong số các hành tinh, và chỉ có một số phòng thí nghiệm ở Nam Đẩu có thể sánh ngang với nó một chút…” nghiên cứu viên Alpha có chút kiêu ngạo mà nói.
Trần Dương ngắt lời hắn: “Nếu các người chưa nghiên cứu kỹ thì tại sao lại nhắm mắt làm ngơ trước hiện tượng mới của cơ giáp mà chúng tôi đề xuất? Chẳng lẽ không suy xét đây là một lĩnh vực hoàn toàn mới sao?”
Nhà nghiên cứu cứng họng, còn đồng nghiệp của hắn là một nhà nghiên cứu Beta, thái độ nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn: “Vị này chắc sắp làm cha, chúng tôi hiểu cảm giác của anh… nhưng dựa trên phán đoán khoa học, cơ khí ở dạng rút gọn đang có chức năng ngủ say và không có gì tác dụng gì đặc biệt….”
“Xin ngài hãy giúp tôi thử một lần! Có lẽ sẽ có thể cứu được một người thì sao?” Trần Dương khẩn cầu.
Các nhà nghiên cứu đã suy nghĩ một lúc và nếu những gì Trần Dương nói là đúng thì họ thực sự có thể khám phá ra những bước tiến triển mới. Họ mang Chu Tước đi và đưa nó vào phòng thí nghiệm để phát hiện những thay đổi trong các số giá trị khác nhau của nó và theo dõi xem có tín hiệu bất thường nào được kết nối với Chu Tước hay không, mà đã khiến nó phát ra tín hiệu.
“Đây là sản phẩm thử nghiệm mà chúng tôi đã làm trong đợt trước… Vào thời điểm đó, có những cơ giáp khác được sản xuất cùng đợt với cơ giáp này…” nghiên cứu viên Beta nói.
“Huyền Vũ” Trần Dương nói, “Vệ Hành có mang theo Huyền Vũ…”
“‘ Huyền Vũ ’? Đó có phải là cơ giáp được gửi về sửa chữa đúng không?” nhà nghiên cứu Alpha nói, “Tôi hình như đã nghe thấy tên của cậu ở đâu rồi… Tên cậu là Trần Dương phải không? Nhân tiện, có phải cậu đã đưa bản báo cáo bảo trì Huyền Vũ gì đó đúng không?”
“… Đúng vậy.”
“Thì ra là cậu à.” Nhà nghiên cứu Alpha mỉm cười, “Bản báo cáo khá thú vị, nhưng về mặt logic thì vẫn còn một số lỗ hổng, lý thuyết nghiên cứu chưa đủ sâu, còn có một số vấn đề trong cách diễn đạt…”
Trần Dương: “…”
Nhà nghiên cứu Beta ho vài tiếng, sau đó nhà nghiên cứu Alpha mới ngừng nói, trên mặt có chút xấu hổ. Nhà nghiên cứu Beta nói: “Ngài có nhớ cảm giác khi nghe thấy âm thanh đó như thế nào không?”
Trần Dương lại kể lại quá trình, Sở Kỳ và Sở Lân đi cùng cũng bổ sung thêm những chi tiết mà hai người cùng nhau nghe được. Một số nhà nghiên cứu đã thảo luận về nó một lúc và nói: “Có vẻ như nó có liên quan đến sự thay đổi cảm xúc.”
“Cảm xúc dao động có thể ảnh hưởng đến vật chất cơ giới thực thể như thế nào?”
“Nếu chúng có sự cộng hưởng tư tưởng mạnh mẽ với nhau, các electron do tế bào thần kinh giải phóng có thể ảnh hưởng đến cơ giáp. Hơn nữa, hai máy móc này đã được cải tiến trong cùng một đợt, về mặt thiết kế và vật liệu có thể giống nhau…”
“Vậy ý anh là công nghệ gấp không gian sẽ gây ra cộng hưởng trong một số trường hợp nhất định? Ví dụ như nó có thể sao chép trực tiếp một số tình huống nhất định trong không gian của đối phương, như vậy thfi sẽ không cần phải dựa vào sự tồn tại của cơ sở mạng lưới sao…”
Các nhà nghiên cứu bắt đầu thảo luận với nhau, lúc đầu Trần Dương nghe không hiểu. Đơn giản là cậu không còn nghe được gì mà chỉ nhìn vào Chu Tước đang lơ lửng trên không và được bao quanh bởi ánh sáng và dụng cụ máy móc. Cậu cho rằng bây giờ Vệ Hành có lẽ đang rơi vào tình thế rất nguy hiểm, nếu không giọng của hắn cũng sẽ không yếu đến vậy. Vệ Hành có biết cậu cũng có thể nghe được thanh âm của hắn, hay là hắn đang tự nói với chính mình? Vệ Hành đã mất liên lạc với trụ sở mấy tháng rồi, không biết hắn và đồng đội đã xảy ra chuyện gì, hẳn là bọn họ lành ít dữ nhiều rồi…
Ngay khi Trần Dương đang suy nghĩ về điều này thì một tiếng ho rõ ràng đột nhiên phát ra từ Chu Tước đang lơ lửng trên không trung. Các nhà nghiên cứu cũng sửng sốt, sau đó nhìn thấy một tia sáng đỏ mờ nhạt bắt đầu xuất hiện trên cơ thể Chu Tước. Các chỉ số giá trị trên các dụng cụ thử nghiệm bắt đầu thay đổi đáng kể, hầu như không nhìn ra được quy luật nào. Mà lại Trần Dương vui vẻ hét lên: “Vệ Hành! Anh đang ở đâu!”
Giọng nói bên kia dường như sửng sốt một lúc, sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên: “Mẹ kiếp! Vợ mình thật sự đến cứu mình.”
——————————-