Thế Thân Beta - Chương 47
Chương 47: Trùng động
Vệ Hành đã bị mắc kẹt trong hang trùng này gần ba tháng. Những lần nỗ lực trốn thoát lặp đi lặp lại khiến hắn gần như rơi vào tuyệt vọng.
Khi hắn và đồng đội đến tinh vực xa lạ này, họ dựng trại tạm thời như thường lệ. Trước đó họ chỉ nhận được báo cáo rằng loại Trùng tộc mới thường xuất hiện gần khu vực này, nhưng họ không ngờ rằng mối nguy hiểm lớn như vậy lại xuất hiện trên ngôi sao hoang tàn tưởng chừng như bình thường này.
Họ để những người làm nhiệm vụ canh gác hệ thống điều khiển trung tâm của tàu vũ trụ nhằm mục đích phòng bị có tình huống mới phát sinh, trong khi những người còn lại trong phi hành đoàn sẽ đi nghỉ ngơi. Ngày hôm đó, dường như tất cả các thành viên đều bối rối. Dù là người đang nghỉ ngơi hay đồng đội đang làm nhiệm vụ, bọn họ đều bị điều khiển bởi cùng một loại chất độc thần kinh, và vô tình bước vào tổ trùng mẹ của lũ trùng và trở thành thức ăn cho chúng.
Đây là điều sau khi Vệ Hành tỉnh táo lại mới nhớ ra. Lúc đầu, dường như tất cả họ đều ngửi thấy mùi giống như pheromone Omega, và hầu như tất cả các Alpha đều bị thu hút bởi nó. Sau khi hệ thống thần kinh của hắn bị tê liệt, Alpha không có khả năng chống cự từ từ bị kéo sâu vào hang côn trùng với một xúc tu màu hồng của côn trùng vươn ra chậm rãi kéo vào hang động bí ẩn. Thứ mà Vệ Hành tỉnh dậy nhìn thấy chính là khung cảnh địa ngục trần gian này, đồng đội của hắn bất tỉnh và bị côn trùng ăn thịt trong lúc ngủ. Nhưng may mắn thay, nhờ Trần Linh, hắn đã từng bị tra tấn quá nhiều bởi thuốc pheromone của Omega được luyện chế tinh khiết, và giờ hắn gần như tê liệt trước pheromone của Omega, nên hắn có thể tỉnh dậy và thoát khỏi sự cám dỗ của mùi hương trộn lẫn chất độc thần kinh này.
Sau khi Vệ Hành tỉnh lại, hắn không kịp buồn rầu mà vội vàng bỏ chạy. Con côn trùng to như thịt viên cũng nghi ngờ. Nó duỗi ra một chiếc xúc tu từ cơ thể chính gồm vô số giác mút, cố gắng kéo lại con mồi đột nhiên trốn thoát, nhưng Vê Hành đã dùng dao cắt đứt chiếc xúc tu đó và đau đớn đến nhăn mặt. Loại trùng thịt này tiết ra mùi pheromone hấp dẫn con mồi để bẫy thức ăn, nhưng khả năng phòng thủ và tấn công của nó không mạnh nên Vệ Hành đã trốn thoát được.
Vệ Hành phát hiện trong lịch sử của đế quốc không có ghi chép gì về loài côn trùng này. Đây rất có thể là một loại côn trùng mới, rất nguyên thủy và có thể là khắc tinh của cả ba giới tính của ABO. Do con người mang giới tính ABO dựa vào pheromone để nhận dạng nhau nên loài bọ này cũng tiết ra mùi pheromone để mô phỏng, gây ra mối đe dọa lớn cho con người thuộc cả ba giới tính trên, đặc biệt là những quân sĩ Alpha không thể chống lại pheromone của Omega.
Lần này Vệ Hành loạng choạng bỏ chạy thật xa, địa hình hang trùng này quá phức tạp. Dù may mắn thoát khỏi số phận bị ăn sống nhưng hắn lại rơi vào mê cung hang côn trùng này và nhất thời không thể thoát ra ngoài. Hang trùng này có rất nhiều lối đi và lối đi đến những điểm khác nhau, thông ra mọi hướng, trùng thịt thường xuyên khoan qua những lỗ như vậy để tránh thiên địch bên ngoài tấn công. Vì vậy, hang trùng chứa đầy chất nhầy do loài trùng to như thịt viên để lại, khiến mỗi bước đi của hắn đều bị trượt có khi té ngã, không biết khi nào mới tìm được đường ra.
“Aaaa! Mẹ kiếp, đợi ông đây ra ngoài được nhá, ông sẽ thiêu rụi chỗ này…” Vệ Hành bị ép đến phát điên, dù hắn có chạy đi đâu, thì phía sau luôn có một cái xúc tu màu hồng chết tiệt tuy chậm chạp nhưng vẫn đuổi kịp hắn. Hình như con bọ thịt đã để lại dấu vết mùi hương nào đó trên cơ thể hắn, dù hắn có chạy đi đâu thì con bọ thịt cũng sẽ bám theo hắn. Và sẽ luôn có những lúc hắn cảm thấy kiệt sức, nếu không thể thoát ra khỏi hang trùng này, hắn sẽ bị loài côn trùng bám theo suốt đời như chỉ biết đuổi theo con mồi theo bản năng mà truy đuổi nó đến chết.
“Đáng chết!” Vệ Hành dùng một con dao khác cắt đứt xúc tu đang đuổi kịp hắn, nhưng sau một thời gian, xúc tu sẽ từ từ mọc lại như cũ, có điều lá nó tươi hơn cái cũ. Nhưng Vệ Hành đã mệt đến bở hơi tay mà ngồi bệt xuống nghỉ ngơi, không để ý đến những xúc tu của côn trùng vẫn đang mò mẫm mùi hương của con mòi cách đó không xa. “Không lẽ ông đây phải chết ở chỗ này sao?” Vệ Hành tự nhủ, hắn tùy ý bắt được một con côn trùng cấp thấp xuất hiện trên tường đá rồi ăn, cảm giác tanh tanh và béo ngậy gần như khiến hắn buồn nôn. Nhưng những ngày này, hắn phải dựa vào rêu và côn trùng cấp thấp mọc trên những bức tường đá lỏng lẻo và xốp của hang trùng để tồn tại.
“Tôi muốn đi ra ngoài… Có chết ông đây cũng không thể chết ở chỗ này…” Vệ Hành gần như muốn khóc lên, nằm sấp trên đất bùn mà bò về phía trước. Một người dù mạnh mẽ đến đâu, trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, cũng không khỏi run rẩy và hoảng sợ. Đặc biệt, hắn vẫn đang suy nghĩ về Beta của mình… Không biết hiện tại Trần Dương như thế nào? Hai người họ đã mất liên lạc lâu như vậy, chẳng lẽ Trần Dương tức giận rồi quên mất hắn sao? Như thể nhìn thấy Beta bỏ hắn lại phía sau và bắt đầu ôm ấp hắn từ trái sang phải, cơ thể Vệ Hành lại tràn đầy sức lực. Nhưng một lúc sau một lần nữa hắn lại ngã xuống. Nhóc B của hắn vừa thông minh lại tốt bụng, tính cách rộng lượng và kiên trì, ai mà không nhìn thấy những điều tốt đẹp ở cậu chứ… Lỡ như hắn chết thật ở đây thì sao…
Vệ Hành cắm mạnh con dao găm xuống đất. Sở dĩ hắn không thể trốn thoát là vì hòn đá tạo nên hang trùng dường như là một chất đặc biệt có thể cản trở việc giải phóng cơ giáp. Mỗi lần muốn kích hoạt Huyền Vũ, hắn luôn gặp phải đủ loại khó khăn. Nên hắn chỉ còn cách cố gắng hết sức để thoát khỏi hang sâu và trốn đến một nơi cách xa ảnh hưởng của hang sâu trước khi phóng Huyền Vũ ra để cứu mình, nhưng hắn vẫn chưa thành công…
“Trần Dương… Trần Dương…” Dần dà Vệ Hành cảm thấy thật đau lòng, thật sự hắn sẽ bị chôn ở chỗ này sao? Hắn đặt viên sapphire làm từ Huyền Vũ lên ngực, cụp mắt chán nản và bắt đầu hình dung ra diện mạo của Trần Dương trong đầu. Người có đôi mắt và đôi môi mỏng, chiếc mũi nhỏ và vẻ mặt lúc nào cũng u tối, nhưng đôi môi nhợt nhạt của cậu sẽ chuyển sang màu đỏ khi được hắn hôn… Vòng eo tuy hơi gò nhưng đủ để hắn ôm… Không biết hắn có thể sống sót trở về không… Miệng hắn đúng là miệng quạ, tại sao hắn lại hù dọa Beta trước khi rời đi? Chẳng lẽ hắn cứ như vậy chết ở chỗ này, trở thành cho thức ăn côn trùng sao? Trần Dương có tới đây cũng không thể nhận ra hắn, chẳng lẽ hắn sẽ trở thành phân của côn trùng thải ra sao…
*
Cùng lúc đó, ở Thiên Quyền tinh.
Bây giờ bụng Trần Dương cũng đã khá lớn, cậu bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu. Baba của Vệ Hành và Sở Ninh yêu cầu cậu không được phép tham gia những bài huấn luyện ở trường nữa, ngoại trừ một số khóa học về cơ bản không yêu cầu vận động, vì cậu phải duy trì một ít hoạt động nhất định trong quá trình mang thai. Sau khi trải qua khoảng thời gian ốm nghén lúc đầu, cậu đã dần thích nghi với trạng thái cơ thể hiện tại, chỉ thỉnh thoảng là bị chuột rút và chân sưng phù là chuyện khiến cậu cảm thấy khó chịu. Nhưng mọi chuyện vẫn còn trong phạm vi chịu đựng, dù sao có thể mang thai là điều may mắn mà Beta chưa bao giờ nghĩ tới.
Nhưng người khác lại luôn đến an ủi cậu, hoặc sẽ nhìn cậu với ánh mắt thương cảm, nói với cậu rằng Vệ Hành sẽ không sao để cậu có thể yên tâm. Cậu cũng gật đầu phụ họa, người khác cho là cậu đang cố gượng cười, khi câu quay người bỏ đi thì người nọ lại rơi vài giọt nước mắt, thở dài: “May mà thằng bé không phải Omega… Nếu không cậu sẽ bị trói như thế này…” Linh tinh nói. Nhưng mà Trần Dương cũng không buồn bã như những người khác nghĩ, bởi vì trong lòng cậu luôn có trực giác với niềm tin mãnh liệt rằng Vệ Hành sẽ bình an trở về, bởi vì đây chính là lời hứa mà Alpha dành cho cậu.
Chỉ khi không có ai bên cạnh, Trần Dương sẽ cảm thấy lạc lõng, mọi chuyện trong quá khứ chỉ như một giấc mơ. Cậu rời khỏi Tả phụ tinh với hai bàn tay trắng, và bây giờ sau khi đã trải qua những thay đổi lớn của vận mệnh thì cậu không thể tưởng tượng được. May mắn thay, cậu không còn cô đơn nữa, giờ thì cậu đã có người thân, bạn bè quan tâm, dù gặp bao nhiêu khó khăn cậu cũng không còn là người không nhà không cửa.
Buổi tối, Trần Dương nằm trên giường, đặt viên hồng ngọc lên bụng. Bây giờ cậu đã có thể cảm nhận rõ ràng những chuyển động của thai nhi, đó là một đứa trẻ rất hoạt bát, rất thích ồn ào và có tính cách giống cha nó. Chỉ cần Trần Dương đặt tay lên bụng, bảo bối sẽ vui vẻ cùng cậu chơi đùa, thỉnh thoảng đá một, hai chân lên.
Chỉ khi cậu và đứa trẻ ở một mình, Trần Dương sẽ lặng lẽ nói chuyện với đứa trẻ, nói rất nhiều điều mà bình thường cậu không thể nói thành lời được. Cậu vốn là kiểu người không thích nói nhiều, nhưng trong những lúc cô đơn chờ đợi dài thăm thẳm này, đứa bé dường như đã trở thành người cùng cậu chia sẻ gánh nặng. Trần Dương thì thầm với bảo bối trong bụng, không biết con có nghe được không:
“Bé cưng… cha con là một người như thế này…”
“Anh ấy là một alpha… Lúc đầu ba rất ghét anh ta vì anh có tất cả những thói xấu của một Alpha. Anh ta độc đoán, hay tự ái, lại vô liêm sỉ và thích dùng bạo lực… Anh ta luôn bắt nạt người khác, và anh ta thích suy nghĩ bằng phần thân dưới của mình…”
Trần Dương sờ bụng mình, đứa bé bên trong dường như đã ngoan hơn. Cậu nói: “Nhưng anh ấy vẫn dũng cảm, mạnh mẽ và kiên trì hơn ba. Anh ấy có thể làm những việc mà ba không thể làm. Rõ ràng rất chán ghét… nhưng đôi khi anh ấy cũng khá tốt bụng… Nói đến đây, cũng không thể tính là người xấu…”
Vừa tự nói chuyện vừa sờ bụng mình, Trần Dương cũng cảm thấy mình buồn cười. Loại suy nghĩ nội tâm này chỉ có thể nói ra khi cậu ở một mình với con mình, có chút ngốc nghếch, sợ rằng ngay cả Alpha kia cũng chưa từng nghe thấy những suy nghĩ trong lòng Trần Dương. Trần Dương tắt đèn, chuẩn bị ngủ trong bóng tối, bỗng nhiên trong hư không vang lên một thanh âm yếu ớt khó tin: “Trần Dương… Trần Dương!”
Trần Dương lập tức ngồi dậy, cậu khẳng định mình đang ở trong phòng ngủ, nhưng tại sao giống như bản thân cậu… nghe thấy giọng nói của Vệ Hành? Lúc này, lại có một âm thanh có phần ồn ào không rõ ràng truyền đến “Trần Dương, tôi ở đây…”. Trần Dương bật đèn, xuống giường nhìn bốn phía, vẫn không tìm được nơi nào phát ra âm thanh.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Chẳng lẽ cậu suy nghĩ quá nhiều nên bị ảo giác? Trần Dương trong lòng có chút buồn bực, cậu còn tưởng rằng mình nghe thấy giọng nói của Vệ Hành. Trần Dương lặng lẽ ngồi ở bên giường, căn phòng này là Sở Ninh đặc biệt chuẩn bị cho cậu nên rất yên tĩnh và thoải mái, tất nhiên sẽ không có âm thanh lạ. Nếu cậu nghe thấy những giọng nói khác, chỉ có thể là ảo giác âm thanh do cậu suy nghĩ quá mức tạo ra…
Trần Dương rũ mắt xuống, vuốt ve bụng bầu, rồi quyết định quay lại giường, đắp chăn bông đàng hoàng… Mà lúc này, cậu lại nghe thấy một giọng nói rõ ràng: “Trần Dương, tôi ở chỗ này.”
Trong một số câu chuyện dân gian cổ xưa vẫn còn lưu truyền những câu chuyện về sự trở lại của linh hồn người đã khuất sau khi chết… Những suy nghĩ lộn xộn này chỉ xuất hiện trong đầu Trần Dương trong chốc lát, bởi vì cậu đã nhìn thấy viên hồng ngọc biến thành Khổng Tước. Trước ngực cậu hiện lên một tia sáng nhàn nhạt… Lúc này, một lần nữa cậu lại nghe được từng chữ từng chữ bi thương lẫn tuyệt vọng: “Trần Dương, tôi là Vệ Hành…” Đúng là từ viên hồng ngọc trên ngực cậu phát ra âm thanh.
Trần Dương kinh ngạc, hỏi: “Vệ Hành…?”
Mà từ tâm viên đá quý cũng truyền đến một giọng nói đáp lại: “Trần Dương… Tôi ở đây!”
——————————-
Tác giả muốn nói: Xem Dương Dương giải cứu Lão Công ở chương tiếp theo nhé 😊