Thế Thân Beta - Chương 46
Chương 46: Mất tích
Sau khi Trần Dương mang thai, ban đầu cả hai bên gia đình đều muốn cậu ở nhà nghỉ ngơi vì việc Beta mang thai không hề dễ dàng. Nhưng Trần Dương làm sao có thể ngồi yên, bọn họ lại cho rằng cậu quá yếu ớt. Cậu nhất quyết muốn quay lại trường để tiếp tục học nhưng vì bị ngất trong quá trình kiểm tra thể lực nên mọi hoạt động liên thể chất dạng nặng đều bị cấm. Vì vậy cậu chỉ có thể đến lớp hoặc tham gia một số hoạt động nhẹ. Không biết vì lý do gì, cuối cùng bác sĩ Sở và những người khác cũng đồng ý cho Trần Dương đi học lại, có lẽ là họ sợ cậu ở nhà sẽ cảm thấy nhàm chán.
Trần Dương nhớ tới lần trước cậu ngất xỉu, cậu còn đang tham gia kỳ thi lấy bằng lái cơ giáp, cậu lo lắng về điểm số cuối cùng của mình. Bởi vì kỳ thi lấy bằng lái cơ giáp chỉ diễn ra mỗi năm một lần, lần tiếp được phép tham gia kỳ thi như vậy có lẽ sẽ là ít nhất hai năm sau. Vì vậy, ngay khi Trần Dương trở lại trường, cậu đã hỏi giáo viên về bài kiểm tra của mình.
“À, em đang nói đến bài thi của em sao, nó không sao hết.” Thầy nói, “Mặc dù cuối cùng em đã ngất xỉu, nhưng về cơ bản em đã hoàn thành nó trước khi bất tỉnh. Vì vậy, sau khi thảo luận, Ủy ban khảo thí Khoa học Quân sự đã giữ lại kết quả của em. Chỉ là em có đợi đến khi thai kỳ kết thúc mới làm tiếp những thủ tục cuối cùng.”
“Nhân tiện! Tôi còn chưa chúc mừng cậu sắp trở thành một người bố trong tương lai nữa!” Thầy cũng nở nụ cười.
Trần Dương mỉm cười, nhưng cũng có chút xấu hổ. Mặc dù hiện tại bụng của cậu chưa to lên như đang mang thai nên trông cậu giống như những người khác khi mặc lên mình chiếc áo khoác, nhưng việc bước đi trong một học viện quân sự nơi có hơn 95% sinh viên có giới tính không có khả năng mang thai vẫn có chút kỳ lạ. Thỉnh thoảng cậu phải nôn mửa trong phòng tắm vì trào ngược axit và buồn nôn trong quá trình mang thai. Sau khi tin tức về việc cậu mang thai lan truyền. Mặc dù không còn sóng gió như cách đây mười năm nữa nhưng vẫn xuất hiện một số lời bàn tán. Anh ta là beta, tôi nghe nói cha của đứa bé là Alpha, nhưng không ai biết người đó là, cũng chưa ai từng nhìn thấy…
Về vấn đề này, cô bé Đàm Thu có quan điểm độc đáo: “Có những người thật lạ. Bản thân họ không thể có con nên ghen tị với những người có khả năng. Ấy vậy đợi đến khi họ cầu nguyện với Chúa và Phật tổ để có con, sau đó đi lại hâm mộ người khác. Giống như cậu thì tốt, tự mình có một đứa con, cha ruột vẫn không đến làm phiền…”
Trần Dương: “…”
Ngô Việt hiểu được phần nào tâm tình của Trần Dương, nói: “Đừng quan tâm bọn họ, tâm trạng của người đang mang thai nhất định phải tốt mới được. Trước đây cha tôi đi công tác mấy tháng không về nhà, chỉ còn ba ba và tôi ở nhà, ba ba tôi là một Omega nên chỉ có thể khóc mà không làm được gì… Còn cậu thì mạnh mẽ hơn ba ba tôi rất nhiều.”
Sau khi biết kết quả của mình sẽ không bị hủy, Trần Dương mới cảm thấy yên tâm. Nhưng đột nhiên có người tới chỗ Trần Dương, bảo hắn đi phòng hiệu trưởng. Trần Dương giật mình lo lắng, trong khi Ngô Việt và Đàm Thu cũng nhìn nhau vì không hiểu có chuyện gì. Trần Dương nói: “Hiệu trưởng có nói là chuyện gì không?”
“Không, người chỉ nói là muốn gặp hắn.” Người nọ nói.
“Chẳng lẽ thời buổi này có thai sẽ khiến hiệu trưởng kinh hãi sao?” Ngô Việt lẩm bẩm.
Trần Dương: “…” Chẳng lẽ hiệu trưởng cho rằng cậu vì đang mang thai không thích hợp đi học quân sự nên phải về nhà nghỉ ngơi? Trần Dương trong lòng buồn bực suy nghĩ.
Cậu đi tới cửa phòng hiệu trưởng, gõ mấy cái, “Mời vào!” Từ phía sau cánh cửa truyền đến, Trần Dương bước vào, nhìn thấy một ông lão tóc bạc đang mỉm cười nhìn mình.
Trần Dương nhìn tấm bảng trên bàn biết là hiệu trưởng Tề, vội vàng nói: “Xin chào, hiệu trưởng Tề! Em là Trần Dương.”
Hiệu trưởng Tề gật đầu, ân cần nhìn cậu rồi nói: “Cậu ngồi xuống trước đi. Hiện tại thì tình huống của cậu khá đặc biệt, theo lý sẽ được ưu ái.”
Trần Dương ngồi xuống, vội vàng nói: “Hiệu trưởng Tề, em không sao, em có thể tiếp tục đi học… Nếu có một số bài huấn luyện thể lực nặng…”
“Ha ha…” Hiệu trưởng Tề cười ha hả, nói: “Đưa snhir này đừng sợ. 《 Quy định bảo vệ học sinh khi mang thai 》do quân đội ban hành sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng được áp dụng. Tôi không ở đây để thuyết phục em về nhà…”
Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, Tề hiệu trưởng lại nháy mắt với cậu, nói: “Nói đến đây, con cũng nên gọi ta một tiếng “chú”.”
Trần Dương chợt nhớ tới Sở Ninh đã giới thiệu cậu với họ hàng hai bên cha mẹ mình, phần lớn họ hàng bên nội đều đã qua đời, nên người còn lại cũng không nhiều, lại nghe nói ông nội cậu có một người em trai đang phục vụ trong bộ phận quân sự, dường như chính là hiệu trưởng tóc bạc phơ trước mặt mình.
“Chú! Xin lỗi, cháu đến muộn. Lẽ ra cháu nên tới thăm chú trước…” Trần Dương nói. Thì ra Hiệu trưởng Tề Minh chính là ông chú của cậu. Cậu nhớ rõ lần đầu tiên gặp hiệu trưởng Tề là ở buổi lễ khai giảng khoa học quân sự, đáng tiếc bên tai cậu lúc đó toàn là những lời đồn thổi mà Ngô Việt truyền vào đầu cậu, nên cậu cũng không có thời gian để ý nhiều đến chuyện này. Đối với một vị quân nhân mang nhiều vết thương của chiến trường nhưng lại vinh quang, hào phóng, mà chưa kịp liếc nhìn…
“Không sao, ta đùa thôi.” Hiệu trưởng Tề phất tay, “Ta không cần những nghi thức xã giao như vậy.” Ông nhìn nhìn Trần Dương, lại nhìn xuống bụng cậu, vui mừng nói: “Cha con là một người quân nhân tốt, con cũng vậy. Ở Quân Lý cái này địa phương, rất nhiều người tìm được mộng tưởng chính mình, ta cũng hy vọng con, có thể ở chỗ này thực hiện lý tưởng của chính mình.”
“Con sẽ làm được!” Trần Dương nhịn không được hướng về hiệu trưởng Tề làm động tác quân lễ. Từ Hiệu trưởng Tề, dường như cậu nhìn thấy được sự cởi mở mà chỉ một ông lão đã bôn ba cõi phong trần mới có được thần thái này, bởi vì trải qua quá nhiều chuyện nên mới tôi luyện được sự khôn ngoan.
“Đây là một món đồ tốt đấy!” Hiệu trưởng Tề đột nhiên chỉ vào viên ngọc đỏ mà Trần Dương đang đeo nói: “Là cha của đứa trẻ đưa sao?”
“A… Đúng vậy.” Trần Dương mỉm cười, cơ hồ không ai có thể phát hiện ra cơ giáp này. Nhưng qua đây cũng đủ biết hiệu trưởng Tề rõ ràng không phải là người bình thường. “Nhưng đáng tiếc, con còn chưa có bằng lái cơ giáp, không thể sử dụng.” Trần Dương nói.
“Ta tin tưởng con sẽ sớm làm được. Đây là ứng dụng mới nhất của công nghệ gấp không gian, con không muốn thử sao?” Hiệu trưởng Tề cười tủm tỉm nói.
“Dạ có, chỉ là, muốn dùng cơ giáp thì cần yêu cầu có sân chuyên môn…” Trần Dương nói. Những nơi công cộng thông thường không thể chịu được trọng lượng và sức tàn phá của cơ giáp, vì vậy chúng thường không được phép xuất hiện ở những nơi công cộng.
“Mỗi cơ giáp áp dụng công nghệ gấp không gian đều là duy nhất và chức năng của nó vẫn chưa được viện nghiên cứu khám phá hết. Việc gấp không gian không chỉ đơn giản như thu nhỏ một vật thể và đặt nó vào một không gian khác..” Hiệu trưởng Tề nói, “Con có thể tìm hiểu thử xem, có thể là con sẽ có những phát hiện mới.”
*
Sau khi gặp được hiệu trưởng Tề, Trần Dương không còn lo lắng về việc học của mình nữa. Chỉ là cậu vẫn còn lo lắng cho một người khác… Alpha đó có lẽ vẫn chưa biết rằng mình sắp trở thành một người cha.
Mặc dù Tống Từ và Sở Ninh đều an ủi cậu rằng Vệ Hành đang đi làm nhiệm vụ nên không có cách nào liên lạc được với hắn. Nhưng nỗi lo lắng của Trần Dương vẫn ngày một lớn dần. Cậu nhìn tin nhắn cuối cùng Vệ Hành gửi cho mình: “Chờ tôi trở về!” Đã hơn hai tháng rồi. Dù cố gắng bận rộn để không rơi vào bầu không khí lo lắng bồn chồn, nhưng thái độ lảng tránh của ba ba Vệ Hành và bác sĩ Sở càng khiến cho Trần Dương cảm thấy có gì đó không ổn.
Hiện tại cậu đã dọn ra khỏi ký túc xá của trường và chuyển đến một ngôi nhà do Sở gia chuẩn bị. Mặc dù bác sĩ Sở đã hứa sẽ để cậu tiếp tục đi học nhưng cô vẫn yêu cầu cậu phải tuân theo sắp xếp nghỉ ngơi và chăm sóc cơ thể thật tốt. Vì vậy, hàng ngày cậu được bác sĩ Sở cho ăn nhiều loại dinh dưỡng dạng nước, những khẩu phần đều được tính toán bằng dụng cụ thí nghiệm, đồng thời còn có một cháu trai đã lâu không chơi với ông nhưng đến đưa tin. Mỗi ngày gần như thường trực đóng quân ở Thiên Xu tinh, cha của Vệ Hành, Tống Từ.
Thật ra Trần Dương không giỏi từ chối người khác, đặc biệt khi người kia là một Omega có tính cách thân thiện, thích cười và trêu đùa. Ông ấy là kiểu người điển hình của việc ăn mềm mà không ăn cứng. Bởi vì bản thân đã từng có kinh nghiệm trong việc này, nên Trần Dương vẫn vô thức chăm sóc Omega. Sau khi Tống Từ có mục tiêu mới là thiết kế quần áo, ông đã chuẩn bị rất nhiều quần áo nhỏ và đồ trang trí cho đứa nhỏ chưa chào đời, đồ em bé đã chất đầy mấy căn phòng, sợ rằng cho đến khi đứa bé lên ba tuổi cũng không thể mặc hết được. Sau khi phát hiện bảo bối không mặc được quần áo mình đã chuẩn bị, ông chuyển sự chú ý sang Trần Dương và bắt đầu sắp xếp tất cả quần áo của Trần Dương, kể cả các loại quần áo dành cho người mang bầu. Trần Dương tùy ý để ông sắp xếp, dù sao thì cậu rất tôn trọng trưởng bối, huống chi chỉ là chuyện đơn giản như quần áo. Vì vậy, liền xảy ra một hiện tượng kỳ lạ, khi Trần Dương đi bộ trong khuôn viên trường, các bạn cùng lớp thỉnh thoảng lại đến hỏi cậu về danh tính của người thiết kế quần áo cho cậu, đây cũng là một chuyện dở khóc dở cười.
Mà nhìn Beta ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Tống Từ cũng yên tâm nhưng không khỏi cảm thấy đau lòng. Nếu người con thứ tư trong nhà mình thật sự xui xẻo không thể trở về thì đứa trẻ Trần Dương này phải làm sao? Ông chỉ còn cách cố gắng chuyển sự chú ý của Trần Dương sang chuyện khác, cố gắng tránh nhắc tới Vệ Hành.
Mặc dù các trưởng bối không đề cập đến, nhưng Trần Dương dần dần cảm thấy có thể đã xảy ra chuyện gì đó với Vệ Hành giữa những thay đổi theo thời gian. Cậu vẫn cảm thấy rầu rĩ không vui, mặc dù bụng đã lớn hơn nhưng tay chân cậu vẫn gầy gò. Cậu đã ăn những thực phẩm bổ sung, nhưng vẫn không thể nuôi thêm một tí thịt nào. Sở Ninh và Tống Từ cũng lo lắng, nhưng họ cũng biết đó là vì lý do tâm lý nên không dám kích thích cậu. Trần Dương dần dần hiểu ra tại sao Tống Từ và Sở Ninh dường như luôn giấu điều gì đó trong lòng, có lúc đối mặt với cậu sẽ mỉm cười, nhưng Trần Dương lại phát hiện Omega lại khóc khi quay lưng về phía mình. Trần Dương sợ trưởng bối lo lắng cho mình nên không ngừng đè nén lo lắng, giả vờ như không biết không nghe. Nhưng cho đến khi cảm nhận được những chuyển động đầu tiên của thai nhi, cậu không khỏi nhịn được muốn hỏi Vệ Hành.
“Thì ra là một bé trai!” Bác sĩ Sở vui vẻ nói, cô đang nhìn đứa bé trong bụng Trần Dương thông qua thiết bị kiểm tra, “Tứ chi phát triển đầy đủ, đứa nhỏ này rất khỏe mạnh.”
“Một nửa giống con, một nửa giống thằng Tư, nhất định là một đứa bé rất xinh đẹp!” Tống Từ kích động mà nói, ông còn lấy ra một bức ảnh chụp Vệ Hành khi còn nhỏ đưa cho Trần Dương xem.
Trần Dương nhìn cái bóng nhỏ hiển thị trong màn hình và nhìn thấy bức ảnh chụp đứa trẻ Vệ Hành ba đầu, cậu không biết làm thế nào mà ba ba Vệ Hành lại nhìn thấy hai người giống nhau… nhưng cậu rất phấn khích khi nhìn thấy đứa trẻ có tay chân bé xíu đã rõ ràng… Nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Dì, chú Vệ… có tin tức gì về Vệ Hành không ạ?”
Tống Từ sửng sốt, sau đó nắm lấy tay Trần Dương nói: “Con đừng sợ, Vệ Hành không sao.”
“Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện đúng không?” Trần Dương nói. Ba ba Vệ trầm mặc.
Tâm trạng vui vẻ ban đầu của Sở Ninh lại có chút chua xót. Cô đặt dụng cụ xuống bàn, sờ đầu Trần Dương nói: “Con trai… chúng ta không cố ý giấu con. Con phải chuẩn bị tinh thần… Vệ Hành xác thực đã mất liên lạc với chúng ta.”
Vào thời điểm Trần Dương biết mình có thai, đội của Vệ Hành đột nhiên mất liên lạc với trung tâm chỉ huy. Lúc đầu, họ nghĩ đó chỉ là lỗi thiết bị hoặc tín hiệu kém trong khu vực. Nhưng sau đó, họ phát hiện ra rằng không có ai trong đội được cử đến khu vực đó phản hồi lại và tất cả bọn họ dường như đều mất tích.
Trung tâm chỉ huy nhanh chóng phái đội cứu hộ đi tìm kiếm khu vực xảy ra tai nạn, nhưng chỉ tìm thấy một số chất nhầy của Trùng tộc ở nơi Vệ Hành và những người khác xuất hiện ở đó lần cuối, còn nhân viên thì mất tích. Hiện trường không có dấu hiệu đánh nhau, điều đáng kinh ngạc hơn nữa là hầu hết trang thiết bị vẫn còn nguyên. Điều này cho thấy rằng họ đã tự nguyện rời đi hoặc bị buộc phải rời đi bởi một sự kiểm soát quá mạnh mẽ nào đó.
Sự việc này đã sớm khiến Trung tướng Vệ Lam chịu đả kích. Dù biết được con ruột của mình nằm trong số những người mất tích nhưng bà chỉ bàng hoàng trong chốc lát, sau đó vẫn bình tĩnh kiềm chế, không để ảnh hưởng đến kế hoạch chung, bà cử thêm hai đội tìm kiếm theo hướng đó, cường độ tương đối lớn, tăng tỷ lệ quân đồn trú quanh khu vực này. Dù trong lòng cảm thấy bi thương không kém, nhưng bà không thể đặt mạng sống của toàn quân và sự an toàn của đế quốc vào một điểm nhỏ trong tình hình chiến tranh.
“Nhưng con phải tin rằng hắn tạm thời gặp khó khăn thôi, đợi khi hắn thoát khỏi nguy hiểm, hắn sẽ nhanh chóng quay lại gặp con và bảo bối!” Sở Ninh an ủi.
Trần Dương cúi đầu nhìn viên ngọc đỏ trên ngực. Tay cậu hơi run run, nhưng tựa như một chiếc giầy cuối cùng cũng rơi xuống, nỗi bất an và nhớ nhung trong lòng cậu đã trở thành hiện thực. Cậu ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn đầy lo lắng nhưng lại an ủi Sở Ninh nói:
“Không sao… Bác sĩ Sở, con tin tưởng anh ấy sẽ trở về…” Lúc này, đứa bé trong bụng lại đá một cái, Trần Dương không khỏi khẽ cau mày, mỉm cười với Sở Ninh, nói: “Vệ Hành luôn nói rằng muốn con đền bù cho anh ấy, nếu con còn chưa bồi thường xong thì làm sao anh ấy có thể bằng lòng rời đi được?”
——————————-
Tác giả muốn nói: Vậy để tôi làm điều đó ~~~ Để lão Vệ xui xẻo xuất hiện trong chương tiếp theo.