Thế Thân Beta - Chương 45
Chương 45: Mang thai
Sau khi Trần Dương tỉnh lại, cậu nhận ra mình đã nằm trên giường bệnh. Nằm trên chiếc giường êm ái, cậu ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nhưng lại nhìn thấy một nhóm người vây quanh giường, trong đó có bác sĩ Sở, anh em Sở Lân, Sở Kỳ và thậm chí còn có một số nhân viên y tế không quen biết.
Phản ứng đầu tiên của Trần Dương là, liệu mình có mắc bệnh nan y nào không? Điều thứ hai hiện lên trong đầu cậu là mình đã ngất xỉu trong kỳ thi, vậy điểm số của mình sẽ tính sao đây? Liệu mình có thể qua môn này không?
Trần Dương muốn ngồi dậy, lại bị bác sĩ Sở nắm tay: “Thằng nhóc này, con đừng cử động!” Nhìn kỹ, trong mắt cô vẫn còn nhàn nhạt nước mắt.
Xong rồi… Trần Dương nghĩ thầm, khẳng định là mình đã được chẩn đoán mắc bệnh nan y gì rồi. Đầu cậu bỗng chốc trống rỗng, nói: “Bác sĩ Sở… Sở Kỳ, Sở Lân…… Sao mọi người đều ở chỗ này vậy? Tôi… Có phải tôi bị bệnh gì đúng không?”
Bác sĩ Sở đột nhiên lại mỉm cười, mặc dù trong nụ cười mang theo nghèn nghẹn của nước mắt: “Con đừng hiểu lầm! Con không sao, chỉ là con…”
“Chỉ là sao?” Trần Dương hỏi.
Bác sĩ Sở dịu dàng nhìn cậu nói: “Con không cảm thấy thân thể có gì đó đang thay đổi sao?”
“Có chuyện gì vậy? Gần đây con cảm thấy hơi mệt… Và đến khi ngày hôm nay con làm bài kiểm tra…”
“Con đang mang thai.” Bác sĩ Sở nói.
“Hả?” Như thể có một tia sét đánh ầm ầm trên đầu Beta, cậu liền cảm thấy choáng váng mà ngẩn người.
Bác sĩ Sở thở dài, nhìn bản báo cáo trong tay, đứa bé trong đó đã thành hình, giống như đuôi của một con cá nhỏ. Cô nói: “Chắc là ba tháng…”
Trần Dương ngậm miệng không được, hỏi: “Thật, thật sự ạ? Có phải ngài nhìn nhầm kết quả rồi đúng không?”
“Sự thật là vậy… Dì còn nhìn lầm được sao?” Sở Ninh nói. Cô lật thêm mấy trang báo cáo, lại hỏi: “Cha của đứa bé đang đâu?” Mà nhìn thấy sắc mặt Trần Dương đột nhiên trở nên lúng túng, Sở Ninh thở dài, đúng thật là… Cô nói: “Thế… Hiện tại hắn đang ở đâu?”
“Anh ấy…” Trần Dương cắn môi dưới, đáp: “Anh ấy đi chấp hành nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì? Ở chỗ nào? Khi nào trở về?”
“Con… Cũng không biết.”
Sắc mặt nữ bác sĩ có chút khó coi, còn Beta thì có vẻ bối rối, chỉ sợ cậu cũng không biết mình đang đối mặt với chuyện gì. Nhưng mà Beta có con cũng không phải là chuyện dễ dàng, Trần Dương còn trẻ, lại còn đang đi học… Sở Ninh thở dài: “Bây giờ con đang mang thai… Con không thể như trước tùy tiện hoạt động như vậy, dì nghe nói rằng hôm nay con sẽ có bài thí nghiệm… Con thật là không coi trọng bản thân mình. Nếu đứa trẻ xảy ra chuyện gì… Lúc đó có khóc cũng không kịp. Giờ con nằm xuống cho dì! Dì sẽ cho con đi kiểm kỹ lưỡng. Bây giờ con đã là một người cha, con phải nghiêm túc và chăm sóc bản thân thật tốt. Đứa bé…” Cô không muốn nói gì về cha của đứa trẻ nữa. Đa số các cặp Alpha và Beta thường chớm nở tình yêu vào thời gian đầu họ gặp nhau, rồi đối phương liền quay người rời đi, để đi tìm một Omega của đời mình để kết hôn… Nhưng nói thế nào đi nữa đứa trẻ cũng là món quà của ông trời ban tặng, cho dù cha của nó đã đi vắng, cô cũng muốn giúp Trần Dương chăm sóc đứa bé trong bụng.
Trần Dương không biết bác sĩ Sở đã hiểu lầm về chuyện này, cậu vẫn còn chìm trong một cú sốc lớn. Tỷ lệ mang thai ở Beta rất thấp và nhiều người chỉ mang thai được một hoặc hai con, thậm chí không có đứa con nào. Vì thế cậu không hề mong đợi có thai chút nào. Nhưng sau khi biết được chuyện mình có thai, Trần Dương muốn lập tức nói cho Vệ Hành biết, nhưng bây giờ lại không biết có thể liên lạc với hắn hay không…
Bác sĩ Sở yêu cầu Trần Linh nằm trong khoang khám được trang bị đầy đủ thiết bị di động của cô và tiến hành kiểm tra toàn bộ cơ thể cậu kỹ lưỡng hơn. Sở Ninh tiếp tục nhập các lệnh khác nhau trong khi mở cài đặt. Cô lấy từ một mẫu thí nghiệm từ cơ thể Trần Dương và đưa nó vào máy phân tích.
“Con cần bổ sung chất dinh dưỡng, lượng mỡ trong cơ thể Beta không đủ cho em bé.” Sở Ninh nhìn kết quả xét nghiệm vừa đưa ra, tùy ý sắp xếp cho Trần Dương một kế hoạch ăn uống và tập luyện phù hợp nhất cho người đang mang thai. Trần Dương ngơ ngác nhìn rất nhiều tệp tin “kế hoạch chăm sóc thai kỳ” được gửi đến máy truyền tin của mình. Nữ bác sĩ cho biết: “Con đừng tập những bài tập nặng, đặc biệt là những bài liên quan đến nhảy cao và chạy nhanh. Cố gắng không đụng vào bụng. Nên tập một số bài tập nhẹ nhàng, nhẹ nhàng. Đây là chế độ ăn uống tốt nhất mà dì đã liệt kê cho con. Việc của con bây giờ là cần sắp xếp bữa ăn của mình theo các khoảng thời gian khác nhau…”
Sở Ninh sắp xếp mọi thứ rất logic, dù sao nghiên cứu cơ thể con người là chuyên môn của cô. Cô đã ghi chép rất nhiều trong khi xem qua kết quả kiểm tra cơ bản của giới tính Beta. Cô vội vàng liếc nhìn các giá trị về tuổi tác, nhóm máu, chiều cao, cân nặng… Sau đó, như chợt nhìn thấy điều gì đó, trong đầu cô hiện lên một ý tưởng, nhưng tựa như thiếu một sợi dây trong tâm thức, và không tài nào nhớ lại điều gì đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình.
“Bác sĩ Sở, ngài làm sao vậy?” Trần Dương nhìn thấy bác sĩ Sở đang chỉ đạo mọi chuyện liền dừng lại, sau đó ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bản báo cáo.
Sở Ninh đột nhiên lật báo cáo lên tới trang đầu tiên, từ mục dữ liệu đầu tiên nhìn xuống. Trong những số liệu dày đặc đó, vô số dữ liệu được cô truyền qua, cô cố gắng hết sức để tìm ra dữ liệu vừa rồi chạm đến trái tim mình. Đột nhiên, bà ngạc nhiên ngẩng đầu lên nói: “Năm nay con mới 22 tuổi? Ta đã xem qua hồ sơ con, ta nhớ rõ là 26 mà.”
“Đúng vậy…” Nói đến đây Trần Dương cảm thấy hơi ngượng ngùng, nói: “Con đã đổi tuổi, theo tư liệu thì lớn hơn bốn tuổi.”
“Vậy con…” Cuối cùng sợi dây mỏng manh kia cũng bị bắt được, nhưng nó yếu ớt như tơ nhện, chỉ cần thổi nhẹ thôi cũng sẽ đứt. Sở Ninh có cảm giác mình đã phát hiện ra một điều gì đó rất quan trọng, khiến lòng cô hốt hoảng bồn chồn, không biết nên làm gì trước. Cô nhớ tới vừa mới lấy mẫu máu của Trần Dương thì tay lại run lên, cô lấy một ít máu từ đầu ngón tay, cùng với máu của Trần Dương trên dụng cụ để kiểm tra. Trong khoảng thời gian này, cô không cầm nổi bản báo cáo mới được in xong, nó rơi xuống đánh soạt một tiếng, Trần Dương kỳ quái nhìn cô.
“Dì ơi, người làm sao vậy?” Ngay cả Sở Kỳ, Sở Lân đều đồng thanh hỏi.
Kết quả so sánh chỉ mất vài phút là có, ngay khi nhìn thấy kết quả, nữ bác sĩ đã rơi nước mắt. Đôi mắt cô ngấn lệ, không nói gì, nhìn Trần Dương mà khoé mắt cay xè, đột nhiên bước đến nhẹ nhàng ôm cậu. Trần Dương có chút ngơ ngác, nhìn Sở Ninh buồn bã như vậy, cậu cũng phối hợp nhẹ nhàng ôm lấy lưng cô: “Bác sĩ Sở? Ngài làm sao vậy?”
“Thằng nhỏ ngốc… Đừng gọi ta là bác sĩ nữa… Con nên… gọi ta một tiếng “dì”.”
“Dạ?”
Trên đầu Trần Dương xuất hiện một dấu chấm hỏi to tướng, Sở Ninh lau nước mắt trên khóe mắt, không khỏi bật cười. Làm sao cô có thể bỏ qua nhiều chi tiết như vậy? Số liệu trong báo cáo mê tín, ngay cả cặp song sinh nhạy hơn cậu mà họ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng may mắn thay, mọi chuyện đã kịp thời, người vẫn còn đó, và cô còn được nhân đôi niềm hạnh phúc.
Trần Dương càng thêm bối rối, bác sĩ Sở nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu , động tác cô nhẹ nhàng như gió xuân thổi đến. Trần Dương sợ hãi, lo lắng đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, bác sĩ Sở nắm tay cậu nói: “Dì đã từng nói với con rằng dì có một người chị gái qua đời khi còn trẻ… Cô ấy đã để lại một đứa bé…”
“Đúng vậy, bác sĩ Sở, ngài nói đó là Omega…”
“Chúng ta ngốc quá, sao có thể không nghĩ tới… Sao chúng ta luôn cho rằng, Alpha và Omega kết hợp thì thế hệ con cháu chỉ có thể là A hoặc O, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới những khả năng khác… Chúng ta quen nhau lâu như vậy, vậy mà mãi đến bây giờ ta mới phát hiện ra rằng con là…”
“Trần Dương, con chính là đứa nhỏ kia, là con của chị ta.”
Hết cú sốc này đến cú sốc khác như sóng đánh vào đầu Trần Dương, ngực cậu phập phồng vì thở gấp, khó có thể tin được lời bác sĩ Sở nói. Tại sao đột nhiên lại có quan hệ họ hàng với bác Sở? Sở Ninh liền kéo Sở Kỳ cùng Sở Lân lại gần, nói: “Bọn họ… Chính là em họ của con. Mà ta chính là dì của con.”
“Thì ra chúng ta gọi “anh Dương” đúng là không sai nha!” Sở Lân hào hứng nói, “Vậy là anh Dương thật sự là anh của chúng ta!”
“Thật tốt quá!” Sở Kỳ kích động đến nỗi muốn nhảy dựng lên, “Thì ra anh Dương thật sự là người một nhà với chúng ta!”
Trần Dương vô cùng kinh ngạc, gần như không nói nên lời. Sự việc này thật bất ngờ và bất ngờ. Cậu kéo tay áo Sở Ninh: “Vậy bố của con… và em trai con…” Không lẽ cậu không có gia đình sao? Vậy những người trong gia đình này…
“Họ không có quan hệ huyết thống với con. Người cha mà con biết… thật ra chỉ là cha nuôi của con. Dì nhớ con từng nói rằng ông ấy làm việc trong bệnh viện. Có lẽ lúc đó đang có chiến tranh, chị gái đã gửi con cho ông ấy chăm sóc…” Sở Ninh âu yếm nói. Nhìn Trần Dương, cô liền dâng lên cảm xúc thương xót cho đứa nhỏ này, càng cảm thấy vận mệnh thật sự khó hiểu. Đến tận bây giờ mới biết cậu chính là cháu trai mất tích của mình, chẳng trách sao cô cứ có cảm giác gần gũi như vậy, cảm giác thiếu hụt tình cảm nhiều năm nay đã tăng gần gấp đôi! Huống chi Trần Dương còn đang mang thai…
Sở Ninh nói: “Chúng ta còn phải cảm ơn ông ấy đã nuôi dưỡng con. Nếu không có ông ấy, con sẽ không thể an toàn mà lớn lên trong hoàn cảnh bị chiến tranh tàn phá…” Khi nghĩ đến tên Alpha đã khiến Trần Dương mang thai, lửa giận trong lòng của Sở Ninh bỗng nhiên cháy bừng lên.
Cô chợt nhớ tới những vết thương trên người Trần Dương, và lại nhớ đến tên Alpha đã được ghép đôi với Omega trước kia, hiện tại hắn không những quấy rầy Trần Dương, còn khiến bụng của cháu cô to ra như vậy nhưng cô lại không biết hắn đang ở đâu! Không lẽ hắn nghĩ muốn bắt nạt người khác dễ vậy sao? Sở Ninh lập tức an ủi Trần Dương: “Cháu của dì, hiện tại không cần lo lắng gì cả, trước tiên phải về nhà chăm sóc tốt cho bản thân. Con đừng lo lắng chuyện ở trường, chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho con… Ở nhà, con sẽ được chăm sóc tốt. Ngoài ra còn có chú và mợ, họ đều là những người rất tốt. Nếu họ biết được tin tức về con thì họ sẽ rất vui mừng, dì sẽ báo cho họ biết…”
“Chờ đã!” Trần Dương phải mất một khoảng thời gian mới có thể tiêu hóa được những tin tức Sở Ninh nói cho cậu biết, hiện tại cậu vẫn cảm thấy bối rối. Trần Dương cắn môi: “Vậy bố mẹ con là…”
Ánh mắt Sở Ninh dịu lại, cô nói: “Cha của con là một sĩ quan, anh ấy chết trên chiến trường. Mẹ con là một bác sĩ. Để truy tìm tung tích của cha con, chị ấy đã đến làm việc ở chiến khu… môi trường của chiến khu thường lạc hậu, mẹ con lúc đó lại bị dọa đến sợ hãi, cho nên…”
“Bọn họ đều là những người rất tốt. Cha của con là một quân nhân rất chính trực… Tình cảm của cha mẹ con rất tốt. Cho nên sau khi anh ấy hy sinh, mẹ con không thể chấp nhận được sự thật nên nộp đơn để xin ra chiến khu… Nếu bây giờ họ còn sống, nhìn thấy con vẫn ổn, chắc chắn hai người họ sẽ hạnh phúc lắm…”
Hóa ra… người cha bấy lâu nay không phải cha mình, em trai cũng không phải em trai ruột, Trần Dương đột nhiên muốn khóc, lẽ ra cậu phải vui mừng mới đúng, vì bây giờ cậu đã biết mình còn rất nhiều người thân như vậy. Mặc dù trước đây cậu từng nghĩ gia đình đã giấu mình chuyện gì đó. Cậu luôn tự hỏi mình những câu hỏi về mình là ai, mình đến từ đâu và mình sẽ đi về đâu. Giờ thì cậu đã biết mình từ đâu đến, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy buồn bã… Cuối cùng thì cậu cũng hiểu tại sao cha lại yêu thương em trai đến vậy, và tại sao cha lại không cõng mình lên vai như em trai. Hồi bé cậu luôn nghĩ rằng vì em trai mình là Omega, vì điều này mà cậu phải yêu thương và chăm sóc em mình nhiều hơn… Nhưng nói cho cùng thì cha cũng chưa bao giờ ngược đãi hay bỏ rơi cậu, còn nuôi dạy cậu cho đến lớn… Những nghi ngờ của thời niên thiếu bỗng chốc biến mất vào trong cơn gió.
Nước mắt chậm rãi rơi xuống lăn dài trên má, mọi vật trước mắt Trần Dương dần trở nên mơ hồ: “Vậy con… gọi là gì?”
Sở Ninh sờ sờ đầu của cậu, nói: “Tên của con là Tề Dương.”
*
Sở Ninh vừa rời khỏi nhà đã gửi tin nhắn cho anh trai, Bộ trưởng Sở rất ngạc nhiên và vui mừng sau khi nhận được tin chấn động, hắn còn định sắp xếp thời gian đến gặp Trần Dương. Đồng thời, Sở Ninh cũng khéo léo đề cập đến tình trạng thể chất của Trần Dương, yêu cầu bộ trưởng Sở chuẩn bị tinh thần.
Sau khi làm xong việc này, Sở Ninh lại gửi một tin nhắn khác tới Vệ Trưng, anh cả của nhà họ Vệ. Việc Vệ Trưng nhận được tin nhắn từ con gái út nhà Sở là điều khá bất thường, nhưng ngay khi vừa nhấc máy nghe thì đối phương liền cất giọng ân cần “thăm hỏi” Vệ gia bọn họ giáo dục con cái như thế nào, nghe thôi cũng thấy sặc mùi lửa khói, tuy giọng điệu vẫn giữ độ mềm mỏng nhưng không quên mỉa mai hỏi về tình hình hiện tại của Vệ Hành. Vệ Trưng cảm thấy có gì đó không ổn, liền hạ mình xuống nước hỏi xem chuyện gì xảy ra, Sở Ninh hừ lạnh một tiếng, nói với hắn, Vệ gia lập tức đến bệnh viện thăm Trần Dương, nếu không gia đình của họ sẽ thiếu đi một người!
Về phần bộ trưởng Sở, khi đi ra ngoài công tác thì nhìn thấy con trai thứ ba nhà Vệ là Vệ Hàm đang làm việc dưới quyền mình, hắn không nhịn được mà kéo anh ta lại hỏi thăm sức khỏe trưởng bối phía Vệ gia, vòng vèo một lúc mới hỏi trong nhà họ Vệ có bao nhiêu anh em. Vệ Hành bị cấp trên điều tra kỹ lưỡng, còn được giao cho nhiều công việc khó khăn, điều này khiến anh không khỏi ngạc nhiên mà nghĩ không lẽ bộ trưởng Sở định chèn ép mình. Cuối cùng, ngay cả Trung tướng Vệ Lam cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, liền liên lạc với gia đình họ Sở để hỏi thăm, liệu rằng nhà mình có đắc tội với con cái nhà họ không?
Còn Trần Dương… Kể từ khi bác sĩ Sở nói cho cậu biết quá nhiều tin tức chấn động như vậy, cậu phải mất một thời gian mới ổn định được. Anh em nhà họ Sở ở với cậu một lúc, sau đó cậu muốn xuống giường đi bộ một lúc thì tâm trạng mới bình tĩnh lại. Nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi vì rèn luyện thể chất trong khoảng thời gian này nên cậu phải sớm quay lại giường và ngủ một giấc dài.
Khi Trần Dương tỉnh lại, cậu phát hiện tình huống hôm nay cũng giống như ngày hôm qua, xung quanh giường vẫn còn rất nhiều người. Cậu ngạc nhiên muốn đứng dậy thì nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đang ngồi cạnh giường. Trong phòng xuất hiện. thêm một vài gương mặt xa lạ, nhưng khí chất của họ lại có phần quen thuộc. Trong số đó, bên cạnh giường có một nam Omega tuấn tú với đôi mắt xanh trong veo giữ tay cậu lại: “Đứa nhỏ ngoan! Con đừng đứng lên! Chúng ta chỉ đến thăm con thôi.”
Ông dịu dàng nhìn Trần Dương, nói năng ân cần dịu dàng hỏi cậu vài câu, Trần Dương vốn dĩ không có phản kháng với Omega, nhìn bộ dáng hiền lành và thân thiện của Omega lớn tuổi này, cậu liền ngoan ngoãn trả lời. Sau khi Sở Ninh đi vào, Trần Dương như được cứu, lúc này cậu mới biết người mới xuất hiện thực ra là ba ba và các anh của Vệ Hành…
Trần Dương không khỏi có chút xấu hổ, mặt cậu hơi đỏ lên, mặc dù đã cùng Vệ Hành xác nhận mối quan hệ, nhưng cậu cũng chưa từng nghĩ đến việc gặp mặt người nhà của hắn! Ba ba của Vệ Hành chỉ mỉm cười an ủi, nói bé con rất ngoan, nếu có người cha tốt như Trần Dương, nhất định sẽ là một đứa bé thông minh xinh đẹp… Trần Dương nhìn đôi lông mày cong cong, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Cậu cũng cảm thấy thả lỏng được rồi, đến giờ thì mọi căng thẳng trong lòng đều biến mất. Tống Từ đắp chăn cho Trần Dương rồi cùng Sở Ninh đi ra cửa, trên mặt vẫn hiện lên vẻ lo lắng.
“Thực xin lỗi, Sở tiểu thư… Một đứa trẻ ngoan như Trần Dương, chính là tại thằng nhóc thối trong nhà chúng tôi hết, không biết cả đời nó tích góp được bao nhiêu phước đức nữa, hiện tại bé nhà đang mang thai đứa nhỏ… Nếu Vệ Hành ở đây, nó mà không dám tới thì tôi sẽ đánh gãy chân nó ngay! Chỉ là… Ầy, chúng ta không ngờ tới chuyện này…”
Sắc mặt mặt Sở Ninh cũng trở nên nặng nề: “Hiện tại vẫn chưa tìm được sao?”
“Không tìm thấy. Sau khi tiến vào khu vực Trùng động, bọn họ vẫn có thể liên lạc bình thường, nhưng sau đó tín hiệu đột nhiên bị cắt đứt… Bây giờ, chúng tôi cũng không có tin tức gì từ phía nó… Huhu, chúng ta nên làm gì bây giờ? Trần Dương, đứa nhỏ này vẫn còn đang đợi nó, nhưng thằng con thứ tư của chúng tôi lại không biết đã đâu…”
“Ngài đừng lo lắng.” Sở Ninh nói, cô không giỏi đối phó với một Omega dễ xúc động như vậy, “Có phái người đi tìm chưa…”
“Có, nhưng vẫn chưa có tin tức gì. Bởi vì gia đình của chúng tôi là quân nhân, nên tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho việc này. Nhưng Dương Dương còn trẻ như vậy, tôi phải làm sao đây…” Tống Từ lo lắng nói, tin tức Vệ Hành mất tích, quân bộ liền thông báo cho người nhà biết trước.
Sở Ninh nói: “Chuyện Vệ Hành mất tích, ngài đã nói cho Trần Dương hay chưa?”
“Chưa.” Tống Từ lau nước mắt ở khóe mi, “Nhưng sớm muộn gì đưa snhor này cũng sẽ biết…”
“Trước mắt là đừng nói.” Sở Ninh nói, “Cứ nói… Hắn đi làm nhiệm vụ, tình hình sức khỏe hiện tại của Trần Dương khá đặc biệt, không chịu thể chịu nổi đả kích.”
“Đúng đúng, ta phải làm phiền ngài rồi… đứa nhỏ Trần Dương này, đang mang thai con của thằng tư nhà chúng tôi, hức hức, sao lại đáng thương như vậy…”
Nhìn thấy nước mắt của Omega thi nhau rơi xuống, Sở Ninh cũng ngớ người, vốn dĩ cô đang trên đà tức giận nên báo cho Vệ gia. Kết quả khi có người tới, ngược lại thì cô lại là người phải an ủi đối phương, không nhịn được dịu dàng an ủi Tống Từ vài câu, dặn ông đừng để Trần Dương nghe thấy, sau đó ông mới ngừng khóc.
——————————-
Tác giả muốn nói: Vẫn còn mấy chương nữa, mình đang viết lại.
Heana muốn nói: Ban đầu tác giả viết bộ này tầm 35 chương thôi, mình đọc thấy kết thúc khá vội. Chắc là cảm thấy không hài lòng, nên tác giả lại viết lại và bổ sung thêm những tình tiết mới.