Thế Thân Beta - Chương 44
Chương 44: Ly biệt
Ít ngày sau Vệ Hành phải rời đi, đúng như đã những gì đã dự đoán trước, Trần Dương đã đến tiễn hắn. Trước khi phải rời đi, cậu bị hắn cắn vào cổ và đánh dấu trước mặt mọi người… Hiện tại Trần Dương có rửa cũng không sạch được nữa, cậu cũng không thể phủ nhận mối quan hệ của mình với tên Alpha kia. Nhưng may mắn thay, không ai nói gì, họ chỉ ngầm nói “Tụi tôi đã sớm nhìn ra rồi nha.”
Sau khi Vệ Hành rời đi, cuộc sống dường như trở lại sự bình yên vốn có, Trần Dương lại quay về những ngày tháng trước đây, một ngày trải qua ba buổi. Nhưng sao loại cảm giác bình thường này lại kèm theo một thứ mất mát, giống như thiếu thiếu cái gì đó. Trần Dương mỗi ngày đều đặt chân bước xuống đường, đến lớp đúng giờ, chăm chỉ nâng cao thể chất, đây chính là điều mà trước đây cậu từng mơ ước, nhưng sẽ không còn xảy ra sự cố ngoài ý muốn ở góc rẽ hay trong lớp nữa. Dù không còn lo lắng nữa nhưng cậu cũng vơi chút mong chờ. Đến khi đột nhiên nhận được tin nhắn của Vệ Hành, Beta mới như bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, tim bắt đầu đập mạnh.
Chỉ là tên Alpha này…
Trần Dương nhìn bức ảnh chụp cơ bụng dính đầy bùn đất mà Vệ Hành gửi… Alpha nằm trong chiến hào dính đầy bùn và nước, không quên khoe cơ bụng tám múi rõ ràng cho cậu xem… Đồng thời, kèm theo một bài viết ngắn, hỏi Beta xem cậu có nhớ hắn xx, xxx, xxxx, v.v. không. Trần Dương liền cảm thấy cạn lời, nhưng lại có chút… Vì hoàn cảnh cho phép, nên Trần Dương nhận được một ít ảnh chụp sau khi mã hóa mới có thể gửi đi, Alpha gọi đó là quyền lợi đặc biệt dành riêng cho Beta, phòng trường hợp cậu ở một mình muốn thỏa mãn ở giường đi, sợ cậu cảm thấy trống trải và cô đơn một mình khi ở Thiên Xu tinh…
Trần Dương: “…”
Cậu không còn cách nào khác ngoài việc giấu thiết bị liên lạc dưới gầm bàn, càng không muốn để các bạn cùng lớp bắt gặp và cho rằng cậu là một kẻ biến thái khi xem tài liệu khiêu dâm trong thư viện… Đối với một người như Alpha, hắn có thể sống sót trong bất kỳ môi trường nào và sử dụng bản năng trời sinh của mình để thu hút bạn tình. Trần Dương không biết nên ngưỡng mộ hay phì cười hắn đây…
Nhưng mà, bởi vì thế nên Trần Dương cũng biết rằng Alpha vẫn bình an vô sự. Cậu thường nhắm mắt làm ngơ trước mọi hành vi tưởng chừng như quan tâm nhưng thực chất lại là trêu chọc của hắn. Nhưng khi đọc tin nhắn, cậu vẫn không khỏi nghĩ đến đôi mắt xanh dịu dàng đó và nhớ về dáng vẻ của hắn… Vị trí mà Vệ Hành đang công tác không phải lúc nào cũng an toàn, có khi hắn phải mất vài ngày, hoặc một hai ngày, mới có thể liên lạc với Trần Dương một lần, đây cũng là vì vấn đề bảo mật. Cho nên cho dù cậu chỉ nhận được một chữ từ tin nhắn Vệ Hành, cũng có nghĩa là Trần Dương biết hắn vẫn an toàn. Tất nhiên, cậu cũng rất ngạc nhiên trước khả năng viết ba trăm từ ngữ khiêu dâm của Alpha mọi lúc mọi nơi, cậu nghĩ hôm nay xem thế là đủ rồi.
Về phần hành vi vô lý của Alpha, hắn hay tỏ ra tủi thân và đau đớn để buộc cậu phải gọi mình là “Chồng” và “Anh yêu” hay mấy cách xưng hô linh tinh, đương nhiên Trần Dương liền đỏ mặt và nghiêm túc từ chối thẳng. Vệ Hành tức giận đến mức nhắn rằng, khi hắn trở về sẽ “chăm sóc” Beta và bắt cậu gọi cho đến khi cậu không thể cầu xin hắn dừng lại nữa…
Cảm giác trong lòng mỗi người thật sự không giống nhau.
Trần Dương cảm giác được mình đang bị đình trệ. Kiểu sa ngã này còn đáng sợ hơn cả việc cậu mất tình cảm dành cho em trai mình. Cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác này trước đây, nó thật sự rất khó chịu và khiến cậu không thể cưỡng lại. Cậu chỉ có thể ngày càng bị ám ảnh bởi nguồn cung cấp cảm xúc này. Trên thực tế, ngay cả Vệ Hành cũng không biết, Trần Dương dần dần không thể từ chối một số yêu cầu của mình. Cậu là loại người sẽ cống hiến hết mình như con thiêu thân cho ngọn lửa nếu được ban phát một chút tình yêu, hơn nữa tình yêu của Vệ Hành hiện tại quá mãnh liệt và thẳng thắn tấn công, đến mức gần như muốn đốt cháy trái tim cậu.
Cho nên cậu chỉ biết, càng ngày càng chìm sâu vào đó…
Đôi khi Ngô Việt sẽ cười nhạo cậu, bảo cậu giống như một con lừa bị người ta treo trước mắt củ cà rốt, thế là cứ đi về hướng củ cà rốt, nhưng dù cậu có đi bao xa cũng không ăn được. Rảnh rỗi cậu sẽ nhìn viên ngọc đỏ mà Vệ Hành để lại cho mình đến xuất thần, mặc dù Alpha chỉ nói là để cậu giữ nó một thời gian, nhưng Trần Dương biết đó là một món quà dành cho mình. Bây giờ cậu cũng có một món quà của riêng mình. Chen Yang đang mong chờ một ngày nào đó cậu có thể bước lên Chu Tước và trở thành một bậc thầy cơ giáp thực sự. Dù thợ sửa chữa cơ khí chỉ là nhân viên hậu cần trong quân đội nhưng nhân viên hậu cần luôn sẵn sàng đặt hộp dụng cụ xuống và nhặt vũ khí! Đương nhiên, nội tâm của Trần Dương không muốn lúc nào cũng bị Vệ Hành ức hiếp, dù cho hắn ỷ vào tay chân phát triển tốt nhưng vẫn phải dùng vũ lực để trấn áp hắn…
Để có được bằng cấp để lái cơ giáp, người học không chỉ phải vượt qua kỳ thi lý thuyết phức tạp mà còn phải vượt qua bài kiểm tra thể lực trước khi vượt qua ngưỡng đầu vào. Sau khi đạt được trình độ cơ bản, phải tiếp tục trải qua thời gian thực tập ít nhất từ một đến hai năm, sau khi hoàn thành đánh giá thực tập thì mới có thể thực sự đạt được trình độ lái cơ giáp. Tất nhiên, nếu người học muốn nâng cao kỹ năng lái xe của mình thì sẽ phải làm việc chăm chỉ hơn và đổ mồ hôi nhiều hơn, điều đó sẽ đợi rất lâu…
Đề thi lý thuyết cũng không sao, chỉ cần đọc thêm vài cuốn sách khá to và ghi nhớ những điểm kiến thức phức tạp, râu ria liên quan đến cơ giáp mà thôi. Đối với Trần Dương mà nói, đây chỉ là vấn đề về việc phải nỗ lực nhiều hơn nữa. Khó khăn thực sự là bài kiểm tra thể lực, chỉ có thể dựa vào tích lũy hàng ngày để từ từ nâng cao thể lực. Mặc dù trong những năm gần đây, do tối ưu hóa thiết kế, các cơ giáp đã giảm bớt các yêu cầu vật lý đối với người lái, giúp người sử dụng là Beta cũng có thể lên máy. Tuy nhiên, trong môi trường cabin tốc độ cao, áp suất cao và khép kín hoàn toàn vẫn có những yêu cầu khắt khe về thể lực. Đây chính là Trần Dương lo lắng cho chính mình, bởi vì xét về thể lực thì Beta vốn yếu hơn Alpha.
Hơn hai tháng sau khi Vệ Hành rời đi, Trần Dương đã tham gia kỳ thi mô phỏng để lấy bằng lái cơ giáp. Cậu đã luyện tập rất lâu, còn rủ Sở Kỳ và Sở Lân còn vài hôm nữa là bọn họ được tốt nghiệp được đến cùng cậu luyện tập vài lần mới có thể nắm bắt được cảm giác lái cơ giáp. Nhưng mà điều này vẫn còn lâu mới thực sự được vào buồng lái. Có lẽ cuộc sống bận rộn và trật tự của Thiên Xu tinh đã rèn luyện cơ thể cậu, gánh nặng của bí mật đã đè nặng trên người cậu lâu nay cuối cùng cũng được trút bỏ, giống như một viên kim cương được phủi bụi, dáng vẻ Beta dần trở nên tươi sáng, vui vẻ và có tinh thần hơn. Cậu đã cao lên một chút, trên người cũng phủ thêm một lớp cơ bắp mỏng, dần dần chúng cũng trở nên rõ ràng hơn, nhưng khí chất ôn hòa điềm tĩnh vẫn không thay đổi. Cậu không biết mình nên vui hay lo lắng khi thấy sự thay đổi này sau khi Alpha quay lại.
Trần Dương nhận được một chuỗi mã ngẫu nhiên từ giám thị và ghim nó vào bộ quần áo cảm biến mà cậu nhận được, để thông tin cá nhân của mình được kết nối với toàn bộ hệ thống. Bộ đồ cảm biến rất dày và được làm bằng vật liệu đặc biệt, bề mặt của nó được bao phủ bởi các liên kết cảm biến, được kết nối trực tiếp với hệ thống điều khiển phía trên phòng thử nghiệm mô phỏng. Sau khi khoác lên bộ đồ cảm biến cồng kềnh này, cả người gần như giống một con rối.
Trần Dương mặc bộ quần áo này rất khó khăn, chỉ mặc quần áo thôi đã tốn rất nhiều công sức. May mắn là cậu đã thử trước và không cảm thấy khó chịu mấy. Nhưng không biết vì lý do gì gần đây cậu rất dễ mệt mỏi, sau khi tập luyện một thời gian, cậu sẽ cảm thấy kiệt sức và rất uể oải. Vì vậy, sau khi mặc bộ đồ này, Trần Dương cảm thấy tim đập thình thịch, đầu có chút choáng váng, nhưng cậu cho rằng đây có thể là do gần đây bản thân thường xuyên luyện tập thể chất hạng nặng nên không để ý.
Dưới sự sắp xếp của hệ thống, Trần Dương và các bạn cùng lớp phải chờ đợi bài kiểm tra diễn ra một cách có trật tự. Vào lúc căng thẳng này, Trần Dương đột nhiên nghĩ tới Vệ Hành, đã lâu rồi cậu không nghe được tin tức gì về Vệ Hành… Lần cuối cùng hắn liên lạc, Alpha nói rằng bọn họ đã phát hiện được một vùng sao gần khu vực bị quân Trùng tộc xâm nhập. Đó là một nơi rất xa xôi và hoang vắng, tất nhiên chưa có quân đoàn Bắc Đẩu nào từng khám phá trước đây, đó là một lãnh thổ hoàn toàn xa lạ. Nhưng ở gần vùng lãnh thổ chưa được biết đến này, họ thường tìm thấy các loại Trùng tộc mới nên họ nghi ngờ khu vực này có thể là tổ của Trùng tộc hoặc điểm nhảy không gian. Mục tiêu của họ là tìm kiếm thông tin trong lãnh thổ xa lạ này. Nếu không tìm thấy gì ở đó thì họ có thể thở phào nhẹ nhõm; nhưng cũng có khả năng là họ may mắn xông vào hang ổ của kẻ thù…
Trần Dương tự nhủ bản thân đừng lo lắng, nhưng tim cận vẫn không ngừng đập loạn. Dường như trong lòng cậu luôn có một nhân vật nhỏ bé luôn bồn chồn. Hiện tại Vệ Hành sao rồi? Tại sao cậu không liên lạc với hắn? Lúc này, những học sinh khác đang cùng Trần Dương làm bài thi nhìn thấy Trần Dương vẫn không nhúc nhích, không khỏi thúc giục hắn mấy lần, Trần Dương lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng trấn áp sự phân tâm, những suy nghĩ trong lòng mà tập trung vào bài thí nghiệm trước mặt.
Sau khi khoác lên mình bộ đồ cảm biến, mỗi cử động đều trở nên khó khăn, bản thân phải nỗ lực gấp mười lần so với lúc bình thường. Bởi vì áp lực rất lớn được đặt lên bộ đồ cảm biến nên nó mô phỏng cảm giác thực sự khi điều khiển cơ khí. Nội dung bài kiểm tra lần này của họ là làm theo hướng dẫn, di chuyển đến địa điểm được chỉ định để hoàn thành cuộc phục kích, bắn mục tiêu đã định và tính điểm dựa trên mức độ hoàn thành.
Trần Dương vừa đi ra ngoài được một đoạn thì liền bắt đầu đổ mồ hôi. Động tác này không chỉ khó khăn mà còn có thể khiến cậu ngã xuống bất cứ lúc nào vì không giữ được thăng bằng. Vì vậy, nó không chỉ phải được hoàn thành nhanh chóng mà còn phải được hoàn thành một cách đều đặn. Trần Dương cố gắng chống lại sự phản kháng của cơ bắp, di chuyển từng bước một, như thể có một cỗ máy khổng lồ đang đè lên người mình. Theo yêu cầu của kỳ thi, cậu vừa cử động tay chân vừa thực hiện các động tác uốn cong hoặc xoay người, sau khi đến địa điểm chỉ định, cơ bắp của câu đã căng đến đau nhức.
Tiếp theo còn có một bước quan trọng hơn, nghe tiếng bíp của đồng hồ bấm giờ, Trần Dương nằm xuống địa điểm quy định. Vừa nằm xuống, Trần Dương đột nhiên cảm thấy trong bụng khó chịu, như thể có thứ gì đó muốn trào ra khỏi cổ họng. Cậu chịu đựng sự khó chịu và dựa vào sức mạnh ý chí để tập trung vào mục tiêu đối diện cho đến khi có tiếng bíp nhắc nhở. Trên một bức tường của phòng thử nghiệm mô phỏng, ngẫu nhiên xuất hiện một mục tiêu, người thử nghiệm phải đánh nhiều hơn tám vòng cùng một lúc để vượt qua.
Trần Dương giương súng năng lượng lên, tập trung nhắm nòng súng vào mục tiêu ở xa, ở tầm ngắm phụ, cậu có thể nhìn rõ chi tiết mục tiêu. Nếu việc điều khiển cơ giáp thực hiện các hành động là bài kiểm tra sức bền của cơ thể thì những động tác tinh tế khi bắn cơ giáp là bài kiểm tra kép về sự cẩn thận và kiên nhẫn. Trần Dương tập trung vào đó, siết chặt tất cả cơ bắp trong cơ thể, cậu chỉ cảm thấy cảm giác hỗn loạn trong bụng ngày càng mạnh mẽ, bụng dưới cũng bắt đầu đau nhức. Cậu phớt lờ những hiện tượng dị thường của cơ thể, hiện tại cậu đang ở trong bài thí nghiệm và không có gì có thể cản trở sự tiến bộ của cậu. Dưới sự thúc giục của tiếng bíp, ngón tay không linh hoạt của Tràn Dương ấn vào cò súng, toàn bộ sự chú ý của câu tập trung vào một điểm, cơ bắp căng cứng. Sau một tiếng nổ, Trần Dương nghe thấy âm thanh trúng vào mục tiêu. Lúc này cơ thể chợt thả lỏng, cảnh vật trước mắt liền mờ đi vì mồ hôi.
Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, cậu định đứng dậy, nhưng bụng vẫn còn cồn cào. Cậu muốn cởi bộ đồ cảm biến ra, nhưng chưa kịp kiểm tra kết quả, đột nhiên cậu cảm thấy bụng dưới đau nhói, khiến cả người cúi xuống khụy xuống. Tuy nhiên, theo yêu cầu của cuộc kiểm tra, cuộc kiểm tra sẽ không kết thúc cho đến khi bộ đồ cảm biến được cởi bỏ. Trần Dương run rẩy đặt ngón tay lên công tắc của bộ đồ cảm biến, nhưng vì cơ thể quá đau nên cậu không thể cởi nó ra một cách thuận lợi được.
Các bạn cùng lớp Trần Dương đứng xung quanh nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cậu, bọn họ không khỏi lo lắng hỏi: “Bạn Trần Dương, bạn làm sao vậy? Sao sắc mặt cậu lại trắng như vậy…”
Trần Dương xua tay, đang định nói mình không sao, nhưng bỗng nhiên trong người lại xộc lên cảm giác buồn nôn mạnh hơn, khiến cậu không khỏi ôm bụng nôn khan vài tiếng. Sau vài lần nôn khan, cơ thể căng thẳng của Trần Dương dường như bị kéo căng đến cực điểm, cậu thấy đầu óc choáng váng và ngã xuống trước mặt mọi người.
——————————-
Tác giả nói: Tạp văn + viết bài mới high quá, lâu quá rồi tôi mới cập nhật.
Sửa lại một bài viết đã khó… khó hơn nhiều so với viết một bài mới.