Thế Thân Beta - Chương 43
Chương 43: Gặp lại
Thấy trời vẫn còn sớm, Vệ Hành lại nắm lấy tay Trần Dương nói: “Đi thôi, tôi đưa em đi nơi khác!”
Trung tâm quá cảnh trên Thiên Xu Tinh. Ở đây, các phi thuyền đến và đi không quản ngày và đêm, cập bến và lại rời đi, mọi người đều di chuyển từ hành tinh này sang hành tinh khác. Trần Dương không biết Vệ Hành đã đi lòng vòng rồi mới đưa cậu tới đây.
Bởi vì vị trí của bán cầu nơi bọn họ ở đã về đêm nên lượng người ở trung tâm trung chuyển lúc này vẫn còn ít hơn một chút. Vệ Hành nắm tay Trần Dương, dẫn cậu đi vào trong đám người. Trong số người đến người đi, Trần Dương đột nhiên nhìn thấy ở trung tâm có rất nhiều người mặc đồ đen vây quanh… đó chính là em trai cậu, Trần Linh, người mà cậu đã lâu không gặp.
Trần Dương đã bị sốc khi bẵng đi một thời gian dài không gặp Trần Linh. Kể từ khi họ bị chia cắt trong cái đêm khủng khiếp đó, hai người họ như bị tách biệt khỏi nhau, càng không thể chạm vào nhau nữa. Cậu chỉ còn nghe tin tức về em trai mình từ những người khác, nhưng cậu không biết bây giờ tình hình của y như thế nào. Cậu vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của Trần Linh, nhưng sau khi nghe Omega kia nói “bán” cậu cho Vệ Hành, trong lòng Trần Dương dần dần bình tĩnh lại. Suy cho cùng, không ai có thể chịu đựng tổn thương mà không lùi bước.
Trông Trần Linh có vẻ như đã gầy đi rất nhiều nhưng tinh thần vẫn ổn, xung quanh y có rất nhiều vệ sĩ. Đôi mắt y hơi tối, chiếc cằm hơi nhọn, khi nhìn thấy Trần Dương, y đột nhiên hét lên:
“Anh ơi!”
Nghe được hai tiếng “anh trai”, Trần Dương tựa hồ quay trở lại khoảng thời gian hai người ở Tả Phục Tinh. Cậu vẫn là người anh trai của Omega kia, bọn họ vẫn là anh em không có ai đứng ra bảo hộ, nên chỉ có thể nương tựa vào nhau cả đời.
“Linh Linh…”
Trần Dương không kiềm được mà tiến lên một bước, Trần Linh suýt chút nữa lao tới ôm Trần Dương. Nhưng y lại bị hơi thở của một người chặn lại.
Ánh mắt Trần Linh rơi vào cái nắm tay Trần Dương và Vệ Hành, Trần Dương chợt tỉnh táo, nhanh chóng hất tay Vệ Hành ra. Vì lý do nào đó, cậu vẫn cảm thấy hơi hoảng sợ. Cậu vẫn không thể quên được cảm giác đó, trấn tỉnh bản thân chỉ có thể coi đó là mối quan hệ ngầm. Vì vậy, khi cậu gặp lại Trần Linh, cứ như thể bị ai đó phát hiện ra chuyện này vậy.
Nhưng Trần Linh chỉ là hừ một tiếng nói: “Anh sợ gì nữa? Không phải là em không biết.”
Nhìn thấy gương mặt Trần Dương hiện lên vẻ xấu hổ, ánh mắt Vệ Hành liền toát lên vẻ không mấy thiện cảm. Vốn dĩ hắn chỉ muốn Trần Dương và Trần Linh nói lời tạm biệt và không còn nghĩ đến người em trai này nữa. Nhưng không ngờ rằng Trần Linh vẫn có ảnh hưởng nhất định tới Trần Dương.
Trần Linh nói với Vệ Hành: “Sao anh lại nhìn chằm chằm tôi như thế? Đừng nói với tôi là lúc trước anh nhìn tôi, anh không hề nghĩ đến việc anh trai đã ngủ với anh mỗi đêm, còn hành hạ anh trai tôi mỗi ngày. Alpha các người chỉ biết dùng thân dưới của mình để suy nghĩ như thế thôi sao…”
Trần Linh! Nếu không hắn đánh Omega thì có lẽ đã Vệ Hành vén tay áo lên. Mà Trần Dương ngăn hắn lại, nói: “Anh đi ra ngoài trước đi. Tôi có đôi lời muốn nói với Trần Linh.” Vệ Hành nghe xong không còn cách nào khác đành phải đi ra ngoài, nhưng hắn cũng không có đi xa, hắn đứng ở bên ngoài cửa phòng chờ để nghe rõ mọi thứ.
Trần Linh ngồi xuống trong phòng khách, quấn một tấm chăn đen quanh người. Y đang cầm trong tay một cốc nước nóng, sắc mặt hơi tái nhợt, dáng vẻ vừa nhỏ nhắn vừa đáng thương. Y nói:
“Không ngờ cuối cùng em lại được gặp anh trai mình ở đây…”
“Đừng nói như vậy, em…” Trần Dương rốt cuộc cảm thấy có chút đau lòng, dù sao thói quen hơn mười năm không dễ dàng buông bỏ như vậy. Trần Dương nói: “Em sống tốt là được, không cần phải nghĩ đến chuyện khác.”
“Anh yêu hắn rồi đúng không?” Trần Linh hỏi.
“Em nói gì vậy? Hắn ——”
“Vệ Hành ấy! Rõ là anh hận hắn đến chết, nhưng bây giờ hắn chỉ nói vài lời đã lấy được trái tim của anh trai…”
“Trần Linh…”
“Em từng có một mối quan hệ như vậy, người đó là một Alpha mạnh mẽ. Anh trai em lại chưa từng yêu, làm sao anh có thể là đối thủ của hắn?” Trần Linh lẩm bẩm nói, “Có người đối xử tốt với người đó một chút, thì anh trai em sao có thể chịu được không? Em là người đã đánh mất anh trai.”
Nghe vậy, Trần Dương không khỏi đau lòng lẫn chua xót, nghĩ đến bánh xe vận mệnh tiếp tục lăn bánh của Trần Linh, lại cảm thấy buồn thay cho y. Nhưng cậu không biết phải nói gì, bởi vì một phần cũng là Trần Linh tự làm tự chịu.
“Bây giờ nhìn thấy anh trai sống tốt, em cũng yên tâm.” Trần Linh nói. Nói đi cũng phải nói lại, dù sao thì bọn họ cũng là anh em, Trần Linh cũng cũng quan tâm đến Trần Dương.
“Em muốn đi đâu?” Trần Dương hỏi.
“Thiên Toàn, địa bàn của Minh gia, anh ơi, lần này em đi sẽ không bao giờ trở về được.” Trần Linh nói.
“Đừng nói như vậy… Linh Linh.” Trần Dương nói, “Thiên Toàn tinh cũng khá tốt, trước kia em… không phải là em muốn đi đến tinh khu trung ương sao?”
“Hừ.” Trần Linh đưa tay chỉ về những người đang đứng xung quanh, “Anh, anh có thấy những người kia không? Những người này đều là Minh Hiên phái tới, bởi vì quyết định của thẩm phán, hắn không thể để em chết dễ dàng, hắn cũng không hy vọng em dễ dàng chết như vậy, hắn sẽ tra tấn em lâu dài. Nên hắn quyết định nhốt em ở Thiên Huyền tinh, tra tấn em cả đời.”
“Trần Linh…” Trần Dương không thể chịu được nữa, cậu cảm thấy giọng điệu của Trần Linh trở nên âm hiểm lạnh lùng, y hoàn toàn biến thành một người xa lạ. Cậu cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu Trần Linh.
“Em chỉ có thể làm như vậy, lặng lẽ lén lút rời đi, thậm chí khi rời đi, em cũng phải đợi một buổi tối không có ai ở bên cạnh. Anh ơi, anh có biết em đã mất đi điều gì không? Anh có biết hắn đã làm gì em không?” Trần Linh khóc đến thương tâm, nói.
“Linh Linh, em làm sao vậy?” Trần Dương nắm bả vai Trần Linh.
“Em không thể có con được nữa, anh ơi, em là một Omega!” Có lẽ cuối cùng y cũng gặp được người có thể để y bộc lộ cảm xúc và trúc bầu tâm sự của mình. Nước mắt của Omega lặng lẽ rơi xuống, “Hắn đánh dấu em, nhưng vĩnh viễn không chạm vào em.”
Tất cả những lời khen ngợi mà mọi người dành cho Omega đều dựa trên thực tế là Omega sẽ nuôi dưỡng các thế hệ tương lai cho đế quốc. Nhưng một khi mất đi lợi thế thể chất này, Omega mới nhận ra mình mỏng manh đến nhường nào. Bởi vì lúc này, giá trị “con người” của y đã không còn nữa, không ai quan tâm y nghĩ gì, là người như thế nào.
“Nhưng mà,” Trần Linh đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Em sẽ không nhượng bộ, em sẽ không buông tha hắn ta! Hắn ta muốn tra tấn em đến chết, nhưng em nhất quyết muốn sống, em muốn sống thật lâu và vui vẻ hơn hắn! ! Em muốn chiếm giữ vững chắc vị trí của phu nhân Minh gia, em muốn để hắn luôn ghi nhớ kết cục sai lầm của mình!”
Cuối cùng thì Trần Dương cũng không còn lời gì để nói, cậu cảm thấy những gì mình hiểu về em trai mình thật sự quá ít. Khoảng cách giữa những suy nghĩ của họ xa như hàng năm ánh sáng.
“Đúng rồi anh, có phải anh quen biết với người của Sở gia đúng không? Có phải anh rất thân với họ phải không?” Trần Linh nhớ tới điều gì đó liền nắm lấy quần áo của Trần Dương như thể đang nắm lấy một cọng rơm cứu mạng, “Anh dẫn em đi gặp bọn họ đi! Có lẽ anh không biết, thế lực Đế Tinh phức tạp đến mức nếu anh không xuất thân từ gia tộc có uy tín thì sẽ không có ai thèm để mắt tới anh…”
Nhìn thấy Trần Dương rút tay ra, trong mắt Trần Linh vẫn còn rưng rưng nước mắt, nhưng y lại tự cười nhạo mình: “Đúng vậy, em còn dám hy vọng điều gì nữa? Em đối xử với anh trai mình như vậy… Nhưng em không ngờ rằng cuối cùng em cũng phải dựa vào anh. Chỉ khi đó em mới có thể sống sót… Bởi vì anh có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Sở và Vệ, còn em thì chỉ có một cái mạng để sống…”
“Trần Linh…” Trần Dương cuối cùng cứng lòng nói: “Em phải tự gánh vác hậu quả mà mình đã gây ra.”
“Anh cũng sai, anh không nên mù quáng dung túng em, thậm chí không nên cho phép em làm những chuyện vô lý như vậy, mà tổn thương người khác. Anh không biết em đã trải qua những gì ở trường học dành cho Omega… Nhưng chính anh là người đã không bảo vệ được em, điều đó đã khiến em bị tổn thương, và anh không thể ở bên em khi em cần anh.”
Nước mắt Trần Linh rơi xuống: “Anh ơi…” Người anh trai luôn đứng lên bảo vệ và cưng chiều y như vậy cuối cùng cũng không còn nữa. Y nắm lấy tay Trần Dương, nói: “Anh không cần lo lắng cho em…”
“Anh vẫn nên lo cho bản thân nhiều hơn, anh trai! Đừng đặt hết niềm tin vào người khác. Cũng đừng để những người khác tiếp cận rồi lừa anh như em. Sau đó phải trả giá đắt cho những điều dại dột đó, anh sẽ tự làm mình tổn thương đến thảm hại.”
“Đừng tin Alpha, cũng đừng tin những lời dối trá ngọt ngào khi nhân danh tình yêu. Anh phải tự chừa cho mình một lối thoát… Nếu không có sự ràng buộc cả đời của việc đánh dấu, thì tình yêu của Alpha dành cho Beta có thể kéo dài bao lâu? Lỡ như sau này anh ấy gặp được Omega của đời mình thì sao?… Anh ơi, đừng tin anh ấy… Tình cảm sẽ thay đổi theo thời gian, bản thân anh mới thật sự là người…”
“Đủ rồi!” Vệ Hành ở bên ngoài vểnh tai nghe ngóng, cảm thấy Omega lại muốn mách lẻo, không biết y đang muốn truyền tải thông điệp gì cho Trần Dương, nên hắn bước ra ngoài, lạnh lùng nói:: “Đã đến giờ rồi, cậu cần phải đi.”
Các vệ sĩ đang đợi bên ngoài nãy giờ cũng bước vào. Trần Linh nhìn Vệ Hành, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, sau đó bị vệ sĩ bao vây rồi dẫn đi.
Trần Dương vẫn có chút thất vọng. Vệ Hành không biết để Trần Dương gặp Trần Linh có phải là lựa chọn đúng đắn hay không, chỉ có thể nói: “Hãy để cậu ấy đi. Cậu ấy đã là một người trưởng thành và phải đi trên con đường của riêng mình. Em không thể luôn luôn giúp đỡ cậu ấy.”
“Đúng vậy.” Trần Dương nhắm mắt, một giọt nước mắt rơi xuống, “Đã đến lúc tôi phải buông tay.”
Số phận bị bóp méo bởi quyết định có chủ đích của em trai dường như đã rẽ sang một hướng đi mới nhưng chưa rõ sẽ về đâu. Và những con người, sự vật cậu gặp trong khoảng thời gian này đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cậu. Có lẽ đã đến lúc cậu phải quên đi hoàn toàn nỗi đau và bắt đầu sống cuộc sống của riêng mình.
————————————-
Heana có lời muốn nói: Đoạn đối thoại của Trần Linh ở chương này hình như không phải nói với mỗi Trần Dương mà còn đang nói với Heana. Chương này tự nhiên tui cảm hay quá. Chào mừng Trần Linh đến với hội người tính toán và thực dụng của Đế Quốc. :)))) Không đùa chứ ẻm mà đứng lên được thì sẽ quậy banh Đế Quốc luôn.