Thế Thân Beta - Chương 42
Chương 42: Hẹn hò
Trần Dương không ngờ lần sau lại gặp Vệ Hành sớm như vậy.
Cậu còn đang suy nghĩ hôm nay Vệ Hành có xuất hiện hay không. Giống như thể có linh cảm, cậu đột nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng gõ cửa. Sau đó Trần Dương chạy đến mở cửa sổ cạnh giường lên thì một cơn gió mát mẻ của mùa hè thổi ào vào, làn gió này như thể đã thổi bay đi hơi nóng trong phòng.
“Sao anh lại ở chỗ này!” Trần Dương kinh ngạc nói. Vệ Hành bỗng nhiên xuất hiện ở ngoài cửa sổ, cùng với một chiếc phi thuyền tầm trung lơ lửng ở bên bên ngoài. “Ra đây!” Vệ Hành vươn tay nắm lấy tay Trần Dương, ý đồ kéo cậu ra ngoài cửa sổ, “Tôi đưa em đi ra ngoài hóng gió!”
Trần Dương nói: “Đợi đã! Tôi muốn đi ngủ!”Nhưng hắn không chờ được nữa mà kéo cậu ra ngoài cửa sổ, rồi nhét cậu ngồi vào bên phải buồng lái.
“Vội đi ngủ làm gì? Tôi dẫn em đi xem vài thứ hay ho!” Vệ Hành cười nói.
Trần Dương không biết Vệ Hành đang nói về chuyện tốt gì, nhưng hắn lại mỉm cười một cách rất tự tin. Cảm giác cả người tê dại không biết nói làm sao lại chạy đến quấn quýt cậu. Trần Dương ngồi trong buồng lái, bỗng chốc cả thế giới như đang quay cuồng, phi thuyền chở họ như sao băng xoẹt qua bầu trời đêm, Trần Dương cảm giác như mình đã hóa thành gió —— không, bọn họ còn nhanh hơn cả gió. “Anh đưa tôi đi đâu?” Trần Dương hỏi. Vệ Hành nắm tay Trần Dương: “Yên tâm, lát nữa em sẽ biết.” Trần Dương cảm thấy tay mình nóng bừng, muốn rút tay lại nhưng bị Vệ Hành giữ chặt.
Phi thuyền bay nhanh như gió vụt qua rừng cây của khu đô thị, đi qua vô số tòa nhà cao ốc khác nhau. Đôi khi họ nhìn thấy đám đông và dòng xe cộ đang tham gia giao thông dưới lòng đất, hay nhìn thấy những ánh đèn neon đang nhấp nháy. Trên đầu bọn họ có hàng tỷ ngôi sao đơn độc chầm chậm chuyển động, có khi sẽ nhìn thấy những tia sáng khúc xạ chiếu tới thì đã ở cách xa hàng trăm năm ánh sáng. Không ai biết những câu chuyện gì sẽ xảy ra trên những ngôi sao đó, và phải chăng lúc này chỉ có hai người giống họ?
Không biết đã bay hết bao lâu, mọi muộn phiền trong lòng đều bị gió cuốn vào quên lãng, gió đêm thổi mạnh làm tóc cậu bay loạn hết lên —— thì ra là Vệ Hành ăn gan hùm mở cửa sổ trên trần lên. Có lẽ là bởi vì tốc độ siêu việt của hiện thực đã vượt qua sự trì trệ của suy nghĩ, Trần Dương cuối cùng cũng hiểu tại sao con người lại thích ranh giới sự sống và cái chết khi sử dụng tốc độ đến vậy, bởi vì loại cảm giác vượt trội hơn hẳn tự nhiên này quả thực là một loại khoái cảm tột đỉnh.
Cũng không biết đã đi bao lâu, bọn họ dần rời khỏi trung tâm thành phố, bay tới một vùng ngoại ô yên tĩnh. Phi thuyền từ từ hạ cánh xuống một ngọn đồi trọc. Vệ Hành kéo Trần Dương ra khỏi chỗ ngồi trên phi thuyền, Trần Dương nhìn thấy phía sau có mấy trạm thăm dò quân sự đang không ngừng phát tín hiệu lên trời và dưới lòng đất. Nhưng ở đây rất yên tĩnh cùng với màn đêm tĩnh mịch, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng tín hiệu kêu tích tắc, thậm chí ánh đèn thành phố phía xa cũng trở nên mờ ảo.
“Nơi này tương đối yên tĩnh, càng không có ai đến đây. Thỉnh thoảng… Tôi sẽ tới đây đi dạo.” Vệ Hành nói.
Ở đây đến cả một chỗ để ngồi cũng không có, xung quanh là vài đám cỏ dại mọc um tùm. Nhưng quả thật nơi này đúng là không ai đến, thật khiến người ta cảm thấy trống trải. Trần Dương không tính toán gì, cậu cùng Alpha ngồi trên đồi, hướng mắt nhìn về thành phố ở phía xa. Vẻ mặt Vệ Hành vẫn có chút mong đợi, Trần Dương nói: “Đúng là rất yên tĩnh.”
Nơi này vừa xa xôi vừa hoang vắng, thích hợp cho sự cô độc lên ngôi. Không ngờ Vệ Hành, một người có tính cách sôi nổi ồn ào như vậy, cũng có lúc lại muốn ở một mình. Trong cỏ có tiếng côn trùng không biết tên vang lên như bản hòa tấu, gió đêm không biết từ nơi nào nhè nhẹ thổi qua nơi này, Trần Dương đang ngẩng đầu ngắm sao, Vệ Hành đột nhiên đưa đồ vật cho Trần Dương.
“Cái này cho em.”
“Gì vậy?” Trần Dương tò mò cầm lấy, hình như là một sợi dây chuyền màu đỏ son, phía dưới sợi dây treo một sinh vật có tám chiếc móng trông khá kỳ lạ. Cậu còn chưa kịp nhìn thêm vài lần thì Vệ Hành lập tức khép tay lại, nắm mặt dây chuyền vào lòng bàn tay.
Hai má Vệ Hành ửng hồng: “Em giữ giùm tôi!”
Vệ Hành nhớ lại lúc thứ này lần đầu tiên chế tạo ra thứ này trong mắt lão Triệu vô cùng hâm mộ, xen lẫn ghen tị và hận ý: “Mẹ kiếp! Đây là công nghệ gấp không gian của cơ giáp mới nhất do viện nghiên cứu phát triển! Chú Vệ này, chú xếp hàng từ khi nào vậy! Ông đây muốn có một cái nhưng vẫn chưa lấy được đây này! Nếu chú không muốn thì cứ đưa cho tôi! Tôi có thể cho chú bất cứ thứ gì chú muốn!”
“Lão già cấp A thúi kia tránh xa tôi một chút! Ông đây không lạ gì anh!”
Không đưa nó cho ai cả! Hắn muốn giữ cái đó để tự tay đưa cho…
Trên thực tế, viện nghiên cứu gần đây mới có những đột phá về công nghệ gấp không gian của cơ giáp. Với tư cách là một cơ giáp hạng S, Huyền Vũ sẽ được cử đi trải qua đợt chuyển đổi công nghệ gấp không gian đầu tiên. Để đền bù, hắn được ưu tiên tiếp cận các sản phẩm thử nghiệm của viện nghiên cứu và cũng phải trả giá rất đắt. Cơ giáp thử nghiệm này tập trung vào chức năng biến hình, hy sinh trọng lượng và khả năng phòng thủ của bản thân, đồng thời không thể mang theo pháo quá nặng. Tuy nhiên ưu điểm là nó rất nhẹ, có thể tháo rời và lắp ráp bằng các mô-đun chức năng khác nhau, phù hợp để biến thành một máy phụ trợ đa chức năng. Viện nghiên cứu còn chưa nghĩ ra loại cơ giáp bán thành phẩm này có thể dùng làm gì… Nhưng sau khi lần đầu tiên lấy được vật thể, Vệ Hành lập tức nghĩ tới Trần Dương.
Thấy Trần Dương vẫn tò mò nhìn mình, nên Vệ Hành giật chiếc vòng cổ, sau đó ấn vào chỗ nào đó không rõ, bỗng nhiên có một luồng ánh sáng mơ hồ lóe lên hồi dần tan biến, một bóng hình màu đỏ sẫm với vài cánh tay cơ giáp dài đột nhiên xuất hiện trên bầu trời đêm, đó là một chiếc cơ giáp ngoài không trung. Trung tâm của cánh tay dài là buồng lái của người lái và các mô-đun chức năng khác nhau rõ ràng được lắp đặt trên các cánh tay dài khác nhau. Vệ Hành thực hiện một thao tác đơn giản, cỗ máy ngoài hành tinh leo lên và xoay với tốc độ cực nhanh, giống như một luồng ánh sáng vụt xuyên qua màn đêm tối.
Trần Dương lúc này mới nhìn ra tới: “Chẳng lẽ, đây cũng là cơ giáp?”
“Đúng vậy, đó là cơ giáp gấp không gian mới. Tôi gọi nó… là Chu Tước.”
Trần Dương ngay lập tức bị mê hoặc bởi cơ giáp tuyệt vời này, cậu nhìn chằm chằm vào kiểu dáng phức tạp và tinh xảo của Chu Tước, cùng lúc đó vô số tình huống có thể sử dụng cơ giáp này hiện lên trong đầu cậu. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng máy móc có thể được thiết kế như thế này, hơn nữa là việc áp dụng công nghệ gấp không gian cho cơ giáp sẽ làm giảm bớt khó khăn khi mang hay vận chuyển chúng. Nhiều dụng cụ trong tay cho phép “cô nàng” thích ứng với môi trường phức tạp và những thay đổi bất ngờ, đồng thời thực hiện chính xác các nhiệm vụ sửa chữa và cung cấp khác nhau. Nếu các loại vũ khí khác nhau được lắp đặt trên các cánh tay robot khác nhau, “cô ấy” có thể phối hợp tấn công cùng lúc…
Nhìn thấy Trần Dương nhìn “cô ấy” đến xuất thần, Vệ Hành liền đặt sợi xích màu đỏ son vào lòng bàn tay cậu, nói: “Nếu thích… thì giữ lại đi.”
“Cái gì!” Trần Dương quay đầu tới, “Anh muốn đưa cơ giáp này cho tôi?”
“Chỉ là phụ trợ thôi, tôi cũng không dùng nó làm gì…” Bản thân Vệ Hành nói xong cũng thấy chột dạ.
“Nhưng tôi cũng không có tư cách điều khiển cơ giáp.” Mặc dù Trần Dương không nhìn ra giá trị thực sự của cơ giáp này nhưng cậu biết rằng công nghệ và hiệu suất của Chu Tước thật phi thường vì khi nhìn thấy thiết kế của nó hoàn toàn khác biệt với các cơ giáp hiện tại phục vụ trong quân đội.
“Sau này cứ từ từ làm quen là được…”
“Cái này quá quý giá… Tôi không thể cầm, tốt nhất là nên giao cho chuyên gia…” Trần Dương còn muốn nói thêm gì thì đột nhiên Vệ Hành bịt miệng cậu lại, nhìn cậu thông qua đôi mắt xanh lam, nói: “Tôi phải đi rồi, Trần Dương.”
“Tôi nhận được nhiệm vụ mới, phải trở về Đế Tinh.”
“Anh… Phải đi?”
“Đúng vậy, nhiệm vụ huấn luyện ở đây đã kết thúc.”
Trong lòng Trần Dương bỗng đang lên một cảm giác kỳ quái, nhất là khi nghe tin Vệ Hành sắp rời đi, niềm vui khi nhìn thấy cơ giáp vừa rồi chợt tắt ngấm. Trần Dương nhìn thấy ánh mắt Vệ Hành, cậu định mở miệng nói gì đó, nhưng vì ngôn ngữ của bản thân quá nghèo nàn nên không biết phải diễn đạt tâm tình như thế nào. Trần Dương nói: “… Nhanh như vậy sao?”
“Ừ. Tôi nhận được nhiệm vụ mới và phải đi đến tiền tuyến của Trùng tộc.”
“Trùng tộc!? Vậy anh…”
Bàn tay vốn đang che miệng Beta đột nhiên di chuyển lên trên để che đôi mắt của đối phương. Trong bóng tối, Trần Dương cảm giác được có thứ gì đó mềm mại chạm vào môi mình, nơi đó bị hắn nhẹ nhàng hôn. Trái tim cậu đột nhiên đập nhanh đến mức kinh ngạc, hơi thở của cả hai bắt đầu dồn dập, lồng ngực như muốn nổ tung. Vệ Hành véo mũi Beta, nhắc nhở cậu phải thở bằng mũi, lúc này Trần Dương mới lấy lại nhịp điệu, tránh bị ngạt thở mà chết. Bờ môi mềm mại của cả hai người dịu dàng chồng lên nhau, sau khi nụ hôn dài xen chút ướt át kết thúc, Trần Dương liền cảm nhận được hơi thở của gỗ tuyết tùng phả vào vai mình, mang theo sự dịu dàng lẫn quạnh quẽ.
“Trùng tộc… Rất nguy hiểm đúng không?” Trần Dương hỏi.
“Đúng vậy. Chúng ta đã phải hy sinh rất nhiều binh lính.” Vệ Hành nói, “Chiến tranh rất căng thẳng, chúng tôi phải phái quân qua hỗ trợ, có lẽ lần này tôi đi sẽ không thể quay về.”
Nhìn thấy Beta đột nhiên siết chặt nắm tay, Vệ Hành thừa nhận mình có chút ích kỷ. Dù chỉ có 1% khả năng không thể quay lại, nhưng hắn vẫn muốn phóng đại tình hình để Beta đó luôn nhớ đến hắn và không thể quên hắn trong khoảng thời gian này. Dù sao Beta cũng không giống Omega, không thể trải qua một đánh dấu là giải quyết vấn đề mãi mãi. Nghĩ tới đây, Vệ Hành bỗng nhiên ghen tị. Hắn ôm lấy cơ thể của Trần Dương, vòng tay qua gáy cậu, rồi đột nhiên cắn mạnh vào tuyến của đối phương.
“!” Đột nhiên sau gáy truyền đến một cảm giác đau nhức, Trần Dương nhịn không được siết lấy quần áo Vệ Hành. Alpha để lộ những chiếc răng nanh rỗng, giống như một con thú hoang, tiêm pheromone để chiếm giữ lãnh thổ vào cơ thể của Beta. Bởi vì pheromone nồng đậm ấy đẩy mạnh vào mạch máu, thân thể Trần Dương không khỏi khẽ run lên, cảm giác từ trong ra ngoài đều bị đối phương đánh dấu luôn khiến người ta xấu hổ và muốn phản kháng lại, nhưng khi cậu nghĩ đến người đó là Vệ Hành.. Trần Dương cảm thấy máu trong người như đang sôi lên.
Đáng tiếc lầm đánh dấu này chỉ là tạm thời… Ánh mắt Vệ Hành tối sầm lại. Tuy nhiên, trong lòng hắn đã toan tính rằng tuy thân là một thiếu tá, là con trai của một trung tướng nhưng khả năng xảy ra chuyện gì đó trên chiến trường đối hắn là không cao. Nhưng nếu tình hình trên chiến trường trở nên nguy hiểm hơn, Beta trung thực và ngoan ngoãn sẽ lo lắng cho hắn… Dù có cậu có mạnh miệng đến đâu, thì cậu vẫn sẽ ngoan ngoãn nghĩ đến hắn, và chắc chắn là vợ của một mình hắn. Vì vậy, Vệ Hành nói:
“Nếu tôi không quay lại, em sẽ quên tôi phải không?” Trong giọng nói của hắn có chút lo lắng.
Trần Dương làm sao có thể tưởng tượng được, lúc ấy Vệ Hành trong lòng lại tính toán gian xảo như vậy. Dưới tình huống này, cậu không thể không nói: “Sao có thể!” Nói xong lời này, cậu thậm chí còn không tin được.
Vệ Hành mỉm cười, nói: “Vậy em sẽ luôn nghĩ về tôi đúng không?”
Trần Dương: “…”
“Nếu có người quan tâm đến tôi, có lẽ tôi sẽ cảm thấy yên tâm hơn khi ở trên chiến trường, phải không?” Alpha gần như dùng ánh mắt để nói rõ điều này, cái đuôi như muốn thò ra từ phía sau.
Nhưng nghĩ đến khả năng Alpha có thể hy sinh ở tiền tuyến, Trần Dương nghĩ… thôi quên đi. Cậu nói với Vệ Hành: “Anh sẽ không sao.”
Alpha mỉm cười ranh mãnh .
——————————-