Thế Thân Beta - Chương 41
Chương 41: Điên đảo
Vệ Hành VS Trần Dương, Vệ Hành giành chiến thắng tuyệt đối.
Trần Dương cũng không biết sau đó cậu đã trở về bằng cách nào. Chỉ là sau đó cảm thấy chân cậu hơi run lẩy bẩy, Vệ Hành muốn nhân cơ hội này kéo cậu về ký túc xá của hướng dẫn viên, may mắn cậu vẫn còn có một tia lý trí kiên trì muốn quay về, nhanh chóng thoát khỏi nanh vuốt của Vệ Hành. Còn sau đó Vệ Hành như cái máy nói mãi vào tai cậu như thế này thế nọ, sắc mặt Trần Dương đỏ bừng, không thể nhớ nổi nữa.
Vốn dĩ cậu định đi chất vấn tên Alpha kia nhưng sau đó không biết sao Vệ Hành bắt đầu thổ lộ tình cảm của mình, rồi kế tiếp hai người bọn họ… Nghĩ đến trải nghiệm này, Trần Dương cảm thấy cơ thể mình nóng bừng lên, không cho phép mình suy nghĩ nữa. Nhưng mà cơn đau rát do bị Alpha cắn như một con thú cắn ngấu nghiến vẫn còn lưu lại trên gáy cậu, trên cơ thể cậu dính đầy mùi của người khác…
Cơ thể của cậu từ từ trượt xuống trên tấm cửa, tiếng bước chân của Alpha vẫn còn quanh quẩn ở ngoài cửa, một hồi lâu mới chịu rời đi. Mặc dù đã bị ngăn cách bởi một bức tường, nhưng Trần Dương vẫn cảm thấy tim mình đập như trống. Cậu bắt đầu nghi ngờ chính mình, chẳng lẽ Vệ Hành cho cậu uống thuốc gì sao? Nếu không sao cậu lại trở nên kỳ quái như vậy?
May mắn thay, trời đã vào khuya nên tất cả bạn cùng phòng của cậu đều đã ngủ. Có mỗi Trần Dương trằn trọc suốt đêm không ngủ được, ngày hôm sau tỉnh dậy dưới mắt cậu xuất hiện thêm hai quầng thâm. Bạn cùng phòng Ngô Việt khi nhìn thấy cậu thì có vẻ do dự giống như muốn nói lại thôi, nhưng Trần Dương lại đang bối rối, tất nhiên không nhận thấy bất kỳ thay đổi nào ở hắn.
Ngày hôm nay Vệ Hành phải đi làm nhiệm vụ huấn luyện nên Trần Dương cũng thấy hơi yên tâm, nếu không ngày hôm sau gặp lại Vệ Hành thì câu sẽ không biết phải đối mặt với hắn thế nào.
Lớp học bắt đầu từ sáng sớm, Trần Dương vội vàng đến lớp, đi dạo trong khuôn viên trường, mới phát hiện hôm nay có vẻ khác hẳn mọi ngày.
Thay đổi trực tiếp nhất là các bạn sinh viên trong lớp cố tình tránh né Trần Dương. Nhìn vào khoảng không trống trải bên cạnh, trong lòng Trần Dương bồn chồn đợi đến khi buổi học kết thúc. Trong giờ giải lao, Ngô Việt lập tức bị cậu bắt lại hỏi:
“Tại sao các cậu đều có thái độ kỳ quái như vậy… Vì sao, các cậu giống như đang né tránh tôi?” Trần Dương còn muốn nói nhiều điều, cảm giác được mọi người đều nhìn cậu một cách kỳ quái.
Ngô Việt nói: “Anh Trần, xin anh buông cổ áo của em ra trước đã!” Số hắn cũng may phết khi mới sáng ra đã giao lưu với Trần Dương!
Trần Dương buông tay ra, Ngô Việt liền cẩn thận nhìn chung quanh, ngập ngừng nói: “Anh Trần, anh xem phía sau cổ áo của anh…”
“Cổ áo của tôi…” Trần Dương nhanh chóng hiểu ra chuyện gì nên mặt cậu nhanh chóng đỏ lên, lại là chuyện tốt của Vệ Hành để lại! Trần Dương nhanh chóng cài nút cao lên, che đi hai vết răng lộ rõ trên cổ.
“Hơn nữa…” Ngô Việt nói tiếp, “Mọi người đều có thể ngửi được trên người anh có mùi của Vệ..”
“Đừng nói nữa!” Trần Dương nhịn không được liền cắt lời Ngô Việt, vì cậu sợ hắn lại nói ra điều gì nữa. Bản thân Trần Dương cũng cảm thấy xấu hổ, một luồng hơi nước gần như bay ra khỏi đỉnh đầu. Rõ ràng là cậu đã tắm rồi, nhưng mùi của việc đánh dấu tạm thời của Alpha không thể dễ dàng loại bỏ như vậy.
“Ha ha.” Ngô Việt vuốt đầu mình cười cười, “Cũng không sao, dù sao tôi đã sớm nhìn ra một chút rồi….”
Nhưng lúc này, Đàm Thu, một người bạn cùng phòng khác của Trần Dương đi tới và nói : “Tôi không ngờ cậu lại là hạng người như vậy.”
Cô nàng đeo kính với dáng vẻ tao nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nay lại đỏ bừng lên. Cô nói: “Tôi còn tưởng cậu cũng là người thực tế, nhưng không ngờ cậu cũng muốn leo lên cùng cấp của AO mà thôi! Cùng lắm đó chỉ là một sinh vật có nhiều bản tính động vật. Một con thú có thể động dục bất cứ lúc nào và muốn được thỏa mãn ở đâu cũng được. Điều đó có đáng để mọi người theo đuổi không? Nếu không có Beta làm việc chăm chỉ thì thế giới này hoạt động như thế nào!?”
Ngô Việt tức giận bước đến: “Này này cậu Beta nhỏ bé, sao cô nói chuyện khó nghe như vậy? Cô có ý gì hả…”
Đàm Thu phớt lờ sự tồn tại của hắn, quay người đi liền biến mất. Ngô Việt muốn tranh luận với cô nhưng bị Trần Dương ngăn lại: “Quên đi, cô ấy không có ý gì xấu.”
Ở một khía cạnh nào đó, lập trường của Đàm Thu đã đúng. Đêm qua Trần Dương trằn trọc mãi, là vì suy nghĩ từng lời mà Vệ Hành nói với cậu. Thật sự Vệ Hành có ý tứ kia sao? Hay chỉ là để lừa cậu thôi? Vệ Hành còn muốn gì ở cậu nữa? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn người khác tận tâm vì mình, nhìn người khác tự làm trò hề… Nhưng Alpha kia không giống như mấy kẻ lừa gạt, hắn mặc kệ đường xá xa xôi mà tới đây… Mà cậu, Trần Dương, có giá trị gì để sử dụng nữa?
Đủ loại cảm xúc phức tạp chộn rộn trong lòng cậu, xen lẫn với nhịp tim đập và sự nghi ngờ, nhất thời ký ức ái muội mơ hồ chợt tái hiện, trong một lúc cậu bắt đầu nghi ngờ chính mình… Nhưng Trần Dương dần bình tĩnh lại khi nghe được lời nói đầy vẻ tức giận của Ngô Việt, người vô cớ bị mắng.
“Trong đầu cô bạn này đang nghĩ gì vậy? Alpha chúng tôi chọc tức ai à?” Ngô Việt oán giận.
Trần Dương hạ giọng cầu xin: “Ngô Nhạc, xin cậu… chuyện này tạm thời đừng nói ra…” Dù sao thì mối quan hệ giữa cậu cùng Vệ Hành cũng không có khởi đầu quang minh chính đại… Cậu sớm đã suy nghĩ thấu đáo, không có gì phải lo lắng, nhưng cậu vẫn không muốn bị ảnh hưởng quá nhiều.
Ngô Việt sững sờ một lát rồi nói: “Đó là điều đương nhiên, tôi không phải là người nhiều chuyện như vậy.”
Ngô Việt đột nhiên nghĩ lại, nói đến ba giới của ABO… Không thể không nhắc tới sự kiện xã hội nổi tiếng gần đây… Ngô Việt lại liếc nhìn Trần Dương, đột nhiên cảm thấy có gì đó khác thường. Hình như là một người họ Vệ, người còn lại kia mang họ Trần… sao có chuyện trùng hợp với một người trên TV, cái người mà không bao giờ lộ mặt thật ấy hả? Chẳng qua là hắn đã nghe được một số thông tin nội bộ về chuyện này, nhưng nó khác với những gì được đăng tải bên ngoài, không thể nào… đó là những gì hắn nghĩ đấy không?
Lúc này Trần Dương lại nhận được tin nhắn của đôi song sinh gửi đến, bọn họ hẹn cậu ngày hôm sau đi đến trường học tìm kiếm hồ sơ lưu trữ của tay bắn tỉa kia.
*
Vệ Hành giải thích rằng đột phá về giới hạn góc kính trong bắn tỉa Grass là một kỹ thuật được phát minh bởi một tay bắn tỉa beta xuất sắc trong lịch sử quân sự. Tay bắn tỉa này hình như mang họ Trương, anh ta đã lập kỷ lục không ai có thể phá vỡ, còn được treo tên trên bức tường danh dự của trường. Vì vậy, việc anh em nhà Sở bị bắn trúng cũng không phải là chuyện lạ. Mặc dù Trần Dương chấp nhận lời giải thích của Vệ Hành, nhưng anh em nhà Sở lại bắt đầu có hứng thú với tay bắn tỉa.
“Nếu hắn là một tay bắn tỉa xuất sắc như vậy, tại sao chúng tôi chưa từng nghe nói gì về hắn?” Sở Lân nói.
Sở Kỳ nói: “Vậy chúng ta đi tìm đi hắn. Vệ tiên sinh đã từng nhìn thấy, vậy thì trong trường học hẳn là có ghi chép về hắn.”
Những ghi chép từ hơn mười năm trước đã không biết thất lạc ở nơi đâu, bọn họ đã đi hỏi vài người mới tìm được manh mối từ một vị lão sư. Những bằng khen trước đây dành cho các học sinh xuất sắc hoặc tư liệu không biết của ai đã được niêm phong thành hồ sơ, hoặc chất thành đống trong phòng tham khảo không ai quan tâm đến. Bởi vì Khoa học Quân sự quá lớn, cho nên muốn tìm được những hồ sơ này là chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng nếu khoanh vùng mục tiêu là số ít Beta trong lịch sử Cục Khoa học Quân sự và Hệ quân sự chiến đấu, phạm vi sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Nhưng mà bộ phận chiến đấu quân sự ngày nay đã tràn ngập các loại máy bay chiến đấu rất ngầu và các chương trình tuyên truyền về huy chương, cũng như đủ loại gương mặt của tân sinh mới với phong thái tự tin. Vậy những kỷ lục lỗi thời hồi đó đâu rồi? Bức tường danh dự với những bức ảnh về Beta đăng trên đó mà Vệ Hành đã từng xem đã không còn tìm thấy nữa. Sau khi hỏi thăm nhiều nơi, họ đã hỏi xem những đồ cũ như vậy đã được dọn đi hay được cất giữ trong tòa nhà giảng dạy ít người vì đã quá cũ. Nhưng trớ trêu thay, thứ mà học tìm kiếm tưởng xa tận chân trời nhưng gần ngay trước mắt, tòa nhà phức hợp của Cục Hậu cần và Quản lý vốn vắng vẻ đến mức không có nhiều người đến đó đã được trưng dụng để làm nhiều phòng dữ liệu.
Nói đến Khoa Quản lý Hậu cần tổng hợp, đã lâu rồi Trần Dương không đến đó… Trước đây cậu có đến đó một lần là do lời mời của thầy Tô Minh, nhưng sau đó, vì trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, mặc dù thầy Tô đã mấy lần ngỏ lời mời cậu nhưng Trần Dương cũng không đến đây nữa. Lúc này vì đang tìm kiếm thông tin nên cậu lại đến đây cùng cặp song sinh.
Trần Dương dựa vào trí nhớ của mình, hồi tưởng lại đường đến phòng làm việc của thầy Tô, quả thực phải đi qua rất nhiều phòng tư liệu. Cậu tách khỏi cặp song sinh và đi tìm kiếm ở hành lang trước, trong khi cặp song sinh đi đến máy tính điều khiển chính để tìm kiếm tập tin.
Trước cửa mỗi phòng tham khảo đều có biển treo, cũng có biển treo đã phai chữ, tất nhiên có biển treo bám đầy bụi. Nhìn bề ngoài, nó được đánh dấu bằng một danh mục và con số khá lớn, vì vậy câu có thể biết bên trong có gì. Trần Dương nhìn từng tấm biển, vô thức đi đến gần phòng làm việc của thầy Tô.
Lúc này, ngày nghỉ nên có rất nhiều bạn cùng lớp ra ngoài chơi, ở đây cũng sẽ có rất ít người… Nghĩ đến đây, Trần Dương đột nhiên nghe thấy một thanh âm kỳ quái.
Nói đến kỳ lạ thì cũng không kỳ lạ chút nào, nhưng loại giọng nói này của con người vốn không nên xuất hiện ở đây. Trần Dương giật mình, chẳng lẽ cậu đã gặp phải thứ gì đó không nên nhìn thấy sao…
Đáng lẽ cậu phải rời đi ngay lập tức, nhưng là con người thì sẽ tính tò mò, nên Trần Dương cũng không ngoại lệ. Cậu do dự vài giây, sau đó cậu nghe thấy một trong những giọng nói đó là của thầy Tô… còn người còn lại hình như là bạn beta cùng lớp cậu?
Bước chân cậu không tự chủ mà về dịch về phía một cách vô thức. Trần Dương cảm giác mình cũng bị ma nhập, xuyên qua khe cửa, cậu nhìn thấy bên trong là hai thân thể chồng lên nhau, trong nháy mắt cậu trợn to lên. Người này đè người kia xuống, người ở trên hình như có mái tóc dài như óng ả như vải sa-tanh…
Tim Trần Dương như muốn nhảy lên cổ họng, cậu nhanh chân bước vội khỏi hiện trường. Nếu cậu đọc không lầm thì mà bản thân vừa nhìn thấy là… Ở đầu bên kia hành lang, tình cờ gặp cặp song sinh đã kiểm tra thông tin xong. Có vẻ đôi song sinh đã phát hiện ra điều gì đó, trong họ có vẻ hưng phấn bảo Trần Dương tới đó xem thử.
Đây cũng là góc không có người tới, hơi tối nhưng được quét dọn sạch sẽ. Trần Dương cố gắng ổn định nhịp tim, nhưng bản thân vẫn đắm chìm trong cảnh tượng vừa nhìn thấy. Cậu chuyển sự chú ý sang bức tường danh dự, tuy nó đã ố vàng, cong vênh và có cảm giác rất cũ kỹ. Bên trong cửa sổ kính kiểu cũ, tờ giấy nhựa nhiều màu sắc đã phai màu so với màu sắc tươi sáng ban đầu, nhưng Trần Dương chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra bức ảnh của một chàng trai trẻ trong số đó.
Dù chỉ là nhìn vào bức ảnh chụp thì cậu cũng có thể biết rằng anh ấy là một chàng trai trẻ rất đẹp trai và sở hữu ngoại hình cũng đẹp không kém bất kỳ ngôi sao điện ảnh nổi tiếng trên truyền hình nào hiện nay. Anh ta có khí chất cao và nụ cười xấu xa trên môi. Bên dưới bức ảnh có ghi cấp bậc, bộ phận của anh ấy và kỷ lục về khoảng cách bắn tỉa xa nhất từng được thiết lập, với một lưu ý đặc biệt rằng đây là Beta. Chỉ có phần tên, họ Trương chỉ có thể nhận ra, nhưng tên lại bị thay thế bằng một lỗ hổng, như thể có ai đó đã tự tay xóa đi.
“Thì ra ký lục là do hắn sáng lập ra hẳn là người rất nổi tiếng phải không? Hiện nay vẫn chưa có ai phá vỡ…” Sở Kỳ lẩm bẩm nói.
“Một quân sĩ ưu tú hẳn là rất nổi tiếng phải không? Có ai biết sau này hắn đi đâu không?” Sở Lân tò mò mà nói.
“Các em làm gì ở chỗ này?” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Trần Dương tim đập thình thịch, cả người cứng ngắc quay đầu lại, đó chính là thầy Tô Minh vừa mới gặp.
“Chúng em tới đây tìm chút tư liệu.” Sở Kỳ nói.
“Đây là phòng dữ liệu rất quan trọng, những thứ ở đây đều được bảo mật, các cậu không biết sao? Học sinh không nên tùy tiện tới đây.” Thầy Tô vốn luôn ôn hòa, đột nhiên lạnh nhạt nói.
Tư liệu rất quan trọng… lẽ nào lại bị bỏ hoang không có người trông coi? Sở Lân âm thần mắng chửi trong lòng. Nhưng may là hắn còn biết cân nhắc nặng nhẹ nên đã nhanh chóng kéo Sở Kỳ và Trần Dương rời đi.
Chờ đến khi mọi người rời đi, chỉ còn lại Tô Minh ở đây. Góc này khá tối và ẩm ướt, chỉ có một chút rêu xanh bám trên mảng tường. Sau khi tia nắng cuối cùng rơi xuống đường chân trời, toàn bộ cơ thể Tô Minh chìm vào bóng tối——
“Em phải làm sao đây? Em muốn người khác biết tên anh, nhưng em cũng không muốn để người khác nhìn thấy… Mọi người đều đã quên anh, chỉ có em là còn nhớ rõ anh.” Tô Minh trầm giọng nói. Nói xong, anh đưa tay xóa chữ “Trương” .
——————————-