Thế Thân Beta - Chương 40
Chương 40: Nhẫn tâm
Vệ Hành cảm thấy cả người lạnh lẽo, sau khi cơn xúc động qua đi, thứ bị bong ra chính là tôn nghiêm và sự kiêu ngạo của hắn. Nghe thấy Beta không có động tĩnh gì, trong lòng hắn dần dần lạnh như hầm băng. Kỳ thật, chỉ có mỗi hắn đơn phương tưởng tượng, hắn xem quãng thời gian ở bên nhau vừa qua là một loại ký ức ngọt ngào, còn Beta chỉ coi đó là một kiểu tra tấn. Vệ Hành bỗng nhiên cảm thấy khổ sở, đã rất lâu rồi hắn không còn thấy buồn vì những chuyện đơn giản như vậy, chắc là kể từ khi hắn trưởng thành. Cho dù Huyền Vũ có bị tổn hại hay mẹ dùng roi đánh quần quật, thì hắn cũng không có cảm xúc chua xót đến vậy.
Nhóc lừa đảo! Ngay từ đầu hai anh em họ đã hợp tác để lừa dối hắn rồi… và bây giờ họ lại lừa dối hắn! Ngày hôm đó khi đang tắm… tiếng Beta thỉnh thoảng thì thầm bên tai khi thấy chẳng qua là do hắn ngộ nhận. Sau đó, cậu bỏ chạy mà không lời từ biệt, rõ ràng là cậu bị lương tâm cắn rứt! Chỉ có hắn mới thực sự cảm nhận được cảm giác bình yên và ấm áp khi sống cùng nhau, nhưng Beta này lại chưa từng cảm thấy như vậy. Khi hắn quay lại nhìn căn phòng trống đã được dọn dẹp sạch sẽ như căn phòng mẫu, thì quà tặng trên tay lúc ấy cũng bị ném xuống đất…
Khi tỉnh táo lại, chỉ có mỗi hắn… Và một bàn tay lành lạnh đột nhiên chạm vào vai hắn, Vệ Hành không chút do dự, nắm lấy bàn tay đáng làm bằng chứng, lập tức ấn Beta xuống đất:
“Tôi biết là em vẫn cảm thấy có lỗi với tôi!”
Trần Dương chớp chớp mắt, vì sao cậu lại có cảm giác… hình như khóe mắt của Vệ Hành hơi ửng đỏ? Cậu ho hai tiếng rồi nói: “Anh làm gì mà có những vết thương này vậy?”
“Em thích anh đúng không?” Giọng điệu của hắn rất chắc chắn.
Trần Dương: “…” Cậu chỉ cảm thấy vết thương của Alpha có vẻ hơi thảm, đáng lẽ ra cậu không nên đánh người đang bị thương.
“Em thích tôi.” Trong mắt Alpha tràn đầy tự tin.
“Em thích tôi.”
“Em thích tôi.”
“Em thích tôi.”
…
Vệ Hành giống như chiếc máy ghi âm cũ kỹ lặp lại mấy lời vô tri, Trần Dương không biết hắn còn có thể dùng chiêu ma âm xuyên thủng lỗ tai câj, nhưng màng nhĩ suýt chút nữa nổ tung vì tiếng huyên thuyên của hắn. Dưới tình thế cấp bách, cậu tuyệt vọng đẩy Vệ Hành: “Đừng nói nữa!”
Cơ thể Vệ Hành run rẩy như thể hắn bị người ta chạm vào vết thương của Alpha. Trần Dương vội vàng ngồi dậy thì bị Vệ Hành kéo tay cậu hôn lên, đôi mắt xanh xám của Alpha giống như mặt biển trong sương sớm:
“Nếu yêu em là điên dại thì tôi nghĩ mình đã phát điên thật rồi.”
*
Những lời âu yếm nhẹ nhàng chảy ra từ miệng alpha như một dòng nước trôi thầm lặng, Trần Dương chưa bao giờ nghe thấy những lời bộc bạch dàng như vậy, thật khiến cho người ta cảm thấy ngượng ngùng, hai má cậu bỗng đỏ hây hây. Nếu Vệ Hành mắng cậu, lớn tiếng với cậu thì Trần Dương còn biết đường đáp lại hắn như thế nào, nhưng bây giờ Vệ Hành lại nói ra những lời kỳ quái này khiến cậu không biết phải làm sao.
Ngọn lửa bắt đầu cháy lên từ khi nụ hôn chạm lên ngón tay rồi từ tốn chạm lên tận cánh tay. Những chiếc cúc trên ngực lần lượt được cởi ra, lộ ra đôi vai trần săn chắc trong không khí. Hình như Beta vừa mới chú ý tới động tác của Alpha, nhưng Alpha lại yêu cầu đối phương nhìn vào vết sẹo đã khô mài trên lưng mình, điều này khiến cậu quên mất bản thân phải vùng vẫy. Vệ Hành cẩn thận đặt từng cái hôn lên người Trần Dương, giọng nói hắn ôn nhu ngắn gọn:
“Trần Dương…”
“Trần Dương…”
“Đừng, đừng gọi…” Một cảm xúc kỳ lạ quyét qua cơ thể Trần Dương, đây là lần đầu tiên cậu gặp phải loại cảm xúc này khiến tim đập nhanh nghe rõ tiếng thình thịch, cảm xúc dâng trào khiến toàn thân nóng bừng. Giọng Vệ Hành giống như chiếc lông vũ, mỗi chữ thốt ra giống như mèo cào vào lòng cậu.
Cậu cảm thấy như mình đang mắc phải một loại bệnh nào đó, và sự đụng chạm vốn dĩ bình thường lại trở nên khác lạ vào lúc này. Giống như một chén nước lạnh được đổ vào bàn ủi đang nóng đỏ làm hơi nước bốc ra dày đặc. Những nơi bị Vệ Hành hôn qua dường như bị tẩm xăng lên. Trần Dương muốn rút tay lại, nhưng Alpha đã ôm chặt lấy cậu, ấn tay câu lên bộ ngực trần của hắn.
“Anh… Sao anh lại bị thương?” Trần Dương hỏi.
“Không có gì… Chỉ là tôi đã nói chuyện với mẹ… rằng tôi muốn được ở bên em.” Vệ Hành nói. “Tất cả là vì em mà tôi mới trở nên như thế này.”
Nhịp tim dưới tay cậu đập rất mạnh và dường như cậu cũng cảm nhận được sức nóng từ nó, kể cả cách Vệ Hành nhìn cậu cũng thấy hắn rất tập trung và ánh mắt kia quá nóng bỏng, hơn tất cả là làm người ta cảm thấy thật rung động. Mùi hương của cây tuyết tùng thoang thoảng và nồng nàn đầy tính xâm phạm mãnh liệt, nhưng không có ngoại lệ, nó vẫn bao bọc lấy cậu thật chặt.
Đây, đây không là một lời tỏ tình sao? Trần Dương nghĩ thầm rồi nói trong vô thức.
“Phản ứng của em chậm quá.” Vệ Hành cúi đầu để mũi mình đụng vào chóp mũi cậu.
“Nhưng tôi… Tôi không phải là Omega.” Trần Dương nói.
“Tôi chưa bao giờ xem em là Omega.”
Bản thân cậu không có hơi thở ngọt ngào và hấp dẫn mê người, cũng không có thân hình mảnh khảnh và dáng dấp xinh đẹp, thậm chí cậu không thể dễ dàng sinh nở để duy trì đời sau cho đối phương. Khi nói đến các chủ đề như động dục, pheromone, đánh dấu, v.v., cậu luôn cảm thấy mình như một người ngoài cuộc và không thể hiểu hết những chuyện đó. Giữa mùi hương đào ngọt ngào thì mùi hương của cậu càng dễ dàng bị lu mờ, như thể mọi thứ chưa từng tồn tại.
Trần Dương nói: “Tôi chỉ là người thay thế Trần Linh…” Những chuyện của quá khứ không thể kể xiết.
“Nhưng mà người tôi đi tìm chính là em…” Một mùi bạc hà thoang thoảng.
Trần Dương cảm thấy mình không còn là chính mình nữa, trong lúc bàng hoàng Apha đã ôm chặt lấy cậu từ lúc nào không hay. Quần áo được đối phương từ từ cởi bỏ, hai chân cậu dang rộng và ngồi yên trên người Alpha. Thân dưới cương cứng của Vệ Hành xuyên qua quần hắn áp vào người cậu. Trước đây cậu luôn cảm thấy sợ hãi và khủng khiếp, nhưng bây giờ, nó dường như có ý nghĩa gì đó đặc biệt hơn một chút. Sau đó, mặt Trần Dương cuối cùng cũng đỏ bừng lên, cung phản xạ cực kỳ dài. Đâu phải là đồ vật vô tri, những lời nói và phản ứng kỳ lạ của Vệ Hành, giờ đây dường như cậu đã hiểu được. Cậu nắm lấy bàn tay của Ngụy Hành đang duỗi về phía mình.
“Chờ đã, từ từ…”
Nhưng cậu vẫn chưa dám tin chuyện. này được. Trong nền giáo dục của xã hội này, Beta là những người lao động vô danh, và họ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành nhân vật chính. Nhưng vào lúc này, một loại cảm xúc không tên vốn bị đè nén và chôn vùi sâu trong lòng dường như lại lặng lẽ trỗi dậy, cậu nghĩ, có lẽ mình cũng có thể làm được? Giống như những hạt giống bị chôn sâu suốt mùa đông sẽ nảy mầm ngay khi nhận được một chút hạt mưa xuân. Tim Trần Dương đập kịch liệt, nhưng Vệ Hành lại nắm tay cậu:
“Em định cự tuyệt tôi sao?”
Không!” Trần Dương buột miệng nói ra, sau khi nói xong liền sửng sốt: “Ý tôi không phải vậy.”
Tiểu nhân trong lòng Vệ Hành đã đắc ý chống nạnh mỉm cười một cách kiêu ngạo. Hắn biết ý chí của Beta lúc này giống như cây liễu trong gió, có thể dễ dàng bẻ gãy chỉ bằng một ngón tay. Hắn nắm lấy bàn tay chống cự của Trần Dương, đặt lên người mình để cậu chạm vào miệng vết thương còn ấm.
“Tôi muốn đánh dấu em.” Alpha mạnh mẽ nói. Trong thế giới ABO, điều này tương đương với lời tỏ tình trang trọng nhất.
“Tôi không thể bị đánh dấu…”
“Tôi biết. Nhưng tôi vẫn muốn đánh dấu em…”
“Anh là Alpha…… Hẳn là nên ở cùng một Omega.”
“Vậy ai là người đã chủ động bò lên trên giường của tôi?” Vệ Hành nhéo nhẹ mông của Trần Dương.
Mặc dù khởi đầu sai lầm nhưng kết quả lại không tệ chút nào.
Trần Dương còn nhiều lời rất muốn nói, nhưng đột nhiên cậu lại không nói được, đây là phản ứng nghẹn lời thường ngày của Beta. Cậu nhìn vẻ mặt kiên định của Alpha, trong lòng cậu như có thứ gì đó cũng đang bay lên… Vệ Hành đè cậu xuống bàn, đôi mắt hắn xanh lam như nước ở bến cảng triều mến nhìn cậu. Vệ Hành hôn dọc lên phần thân trên của đối phương, Trần Dương đột nhiên cảm thấy ánh đèn mờ ảo trong phòng làm việc bỗng trở nên nóng bức, không kiềm được mà rên rỉ. Mà cậu cũng không biết mình đã chạm vào chỗ nào của Vệ Hành, đột nhiên hỏi:
“Tôi đụng vào miệng vết thương của anh sao?”
“Không sao… Không cần quan tâm nó…” Vệ Hành cúi đầu hôn lên bụng Trần Dương, đầu óc của hắn bây giờ chỉ có thể nghĩ đến việc nhanh chóng làm cậu.
Trần Dương lại ngồi dậy, đẩy ra Alpha đang hôn mình thật tục tĩu: “Anh bị thương.”
“Không sao…”
“Không được… Anh đang chảy máu.”
Trần Dương đẩy Alpha đang thở hồng hộc ra. Khi nhìn thấy vết thương trên lưng từ khoảng cách gần, cậu bị mê hoặc bởi ánh mắt say đắm và những lời yêu thương nồng nàn của Alpha đến mức không biết phải chạy đi đâu để lấy lại lý trí. Cậu vội vàng nhảy xuống bàn nói: “Trong văn phòng chắc hẳn có dụng cụ y tế, để tôi đi tìm.” Trần Dương tùy tiện mặc chiếc áo bị rơi xuống đất lên người, mới nhận ra mình gần như đang giỡn mặt, dám cùng Vệ Hành làm loạn trong phòng văn phòng. Alpha có vẻ đang động tình, mặt hắn đỏ bừng và văn phòng tràn ngập mùi nồng nặc.
“Để tôi giúp anh bôi thuốc.” Trần Dương nói.
Vệ Hành đành phải giả vờ yếu đuối của người bị thương ngồi lên ghế. Trần Dương tìm lọ thuốc trong tủ đựng đồ công cộng, nhúng bông gòn vào đó rồi bôi lên lưng Vệ Hành. Lúc này, Alpha đã ngồi trên ghế và để cậu làm bất cứ điều gì mình muốn như một bạn học sinh tiểu học ngoan ngoãn. Vết thương trên lưng Vệ Hành rất lớn và sâu, chỉ cần phía trước hắn cử động nhẹ cũng có thể dễ dàng khiến vết thương phía sau toẹt ra. Trần Dương một tay cầm băng gạc tiệt trùng, tay kia cầm bình xịt cầm máu:
“Có thể là hơi rát một chút.”
“Không sao… em làm cho tôi thì không đau chút nào cả.” Alpha thì thầm.
Tay của Trần Dương lập tức ấn miếng gạc khử trùng lên vết thương mà không hề dịu dàng, cậu cảm thấy cơ thể của Alpha run lên, nhưng đôi mắt rực lửa của hắn vẫn không rời khỏi đối phương. Trần Dương cảm giác như bị ánh mắt của hắn nhìn vào cậu như ngoáy ra một cái lỗ, chỉ có thể nhanh chóng lau sạch mồ hôi và bụi bặm trên miệng vết thương rồi xịt thuốc cầm máu. Máu cũng dần ngừng chảy, vết thương trông có vẻ đáng sợ nhưng với thể chất của Alpha thì hắn đã bình phục nhanh chóng. Sau khi dọn dẹp xong, đầu óc Trần Dương vốn đang bối rối trước lời tỏ tình đột ngột của Vệ Hành cũng dần dần sáng tỏ, sau đó cậu chợt nhận ra rõ ràng mình đến đây là để tìm Alpha để báo thù, làm sao bây giờ có thể giúp hắn bôi thuốc?
“Vợ…”
“Vợ ơi…”
“Đừng có gọi ——!”
Trần Dương cảm giác được máu mình lại xộc lên đầu, cậu ước gì có thể dùng bông gòn bịt lỗ tai lại. Cậu hơi nhích người khỏi Vệ Hành, người đang đứng quá gần cậu, cảm thấy bầu không khí trong phòng quá ái muội. Cậu mới nói: “Anh thấy đỡ hơn chưa? Nếu thấy khỏe hơn thì đỡ hơn một chút thì tốt. Hôm nay là tôi không đúng.”
“Không ổn. Không có chỗ nào ổn hết.”
Vệ Hành câu lấy bắp chân Trần Dương, thân dưới căng phồng vẫn cọ sát vào người hắn, cơ hồ nói rõ ràng: “Nơi này rất khó chịu.”
Trần Dương tự nhiên biết hắn đang nói “Nơi này” là nơi nào, thân thể cậu cũng cứng đờ: “Anh bị thương…”
“Nhưng ở đây khó chịu quá… Em có thể giúp tôi được không? Được chứ?”
Như một đứa trẻ cần được dỗ dành, Vệ Hành cầm tay Trần Dương, sờ vào bộ phận sinh dục của hắn. Trần Dương chỉ cảm thấy mình chạm vào thứ gì đó rất cứng và nóng, Alpha bỗng thở phào nhẹ nhõm. Trần Dương cũng sửng sốt trong chốc lát, động vật thân dưới bắt đầu nắm lấy tay cậu bắt đầu cử động.
“Bảo bối… Tôi muốn yêu em.”
Dục vọng vừa mới tạm dừng lại bị khiêu khích, nhưng lần này càng khó kháng cự hơn. Vệ Hành hôn lên cằm và bờ môi Trần Dương, ngước mắt nhìn thấy Beta vẫn còn mở mắt đang ngơ ngác rồi nói:
“Em nhắm mắt lại đi ——”
“Không được, miệng vết thương sẽ nứt toạc ra mất…”
“Vậy… em chủ động được không… Bảo bối… Em cũng ướt rồi…”
Trần Dương còn đang do dự thì Vệ Hành lại lặng lẽ cởi quần cậu xuống, dùng hai tay bóp mạnh vào bờ mông của đối phương, sau đó tham lam đưa đầu ngón tay vào hậu môn đang chúm chím, ngại ngùng.
“Em có biết tôi đã buồn thế nào khi nằm mê man trên giường hai ngày, lúc tỉnh dậy thì thấy em đã biến mất, tôi đã khổ sở như thế nào không?”
“Em có biết tôi đau lòng đến thế nào khi đi tìm em rất lâu nhưng lại phát hiện xung quanh em có rất nhiều người, tôi có bao nhiêu buồn tủi?”
“Tôi không có! A ——” Trần Dương muốn tự vệ, nhưng mà Vệ Hành đột nhiên buông tay, mất đi chỗ dựa nên Trần Dương trực tiếp ngồi lên bộ phận sinh dục của hắn.
Lỗ nhỏ chật hẹp bị tách ra ngay lập tức, và thành ruột gắt gao bao bọc chặt dương vật thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được những mạch máu gồ lên trên bộ phận sinh dục của Alpha. Tựa như thân thể đột nhiên bị khiêu khích ngứa ngáy, cảm giác trống rỗng không chịu nổi.
“A ha…”
“Tôi nhìn thấy em ở bên người khác… Có phải em đã yêu một Alpha khác rồi đúng không? Hay… là một Beta?” Ánh mắt Alpha mang theo tia uy hiếp.
“Tôi không có ——” Vệ Hành đột nhiên đỉnh mạnh hông lên, Trần Dương cảm giác được eo mình đã mềm nhũn, khoái cảm từ dây thần kinh truyền đến đại não, mà đồ vật của Alpha bắt đầu tiến sâu vào trong cơ thể cậu.
“Vậy tại sao… em không muốn chủ động yêu tôi…”
Bị lời nói như ma quỷ của Alpha và vết thương đáng thương của hắn dụ dỗ, lúc Trần Dương ý thức được mình đang làm gì, cậu đã thở hổn hển chủ động lên xuống trên người Vệ Hành.
Sau lời buộc tội của Vệ Hành, Trần Dương nhận ra mình đã vô tâm, tuyệt tình và thờ ơ đến mức nào, cậu đã phụ lòng tốt của Vệ Hành đối với mình đến mức nào và cậu đã mù quáng như thế nào trước sự chân thành của Vệ Hành. Alpha lên tiếng phàn nàn và trả đũa thâm độc cho đến khi miêu tả đối phương là một kẻ tàn ác và vô tâm mới thôi.
Vòng eo nhạy cảm bị nhéo, ngực bị đối phương hôn tới tấp, lỗ sau hoàn toàn thừa nhận thứ đó ra vào mà mở ra, cảm giác có chút choáng ngợp, có thứ gì đó nhấn vào thật sâu, khiến Trần Dương đành phải cắn tay hắn. Mà mỗi lần Vệ Hành nâng thân thể Trần Dương lên, lại thả ra rồi dùng sức hạ xuống, chỉ khiến cơ thể Beta càng lúc càng run rẩy kịch liệt.
Lúc này Alpha vẫn giống như một cô dâu đoan trang nhất, kiềm chế mọi xúc động trong cơ thể, thỉnh thoảng sẽ nghiến răng đẩy thứ đó vào. Trần Dương cảm giác được cơn tê dại trong cơ thể đến rồi đi, cảm giác bất mãn càng lúc càng nghiêm trọng, khiến hắn chủ động nuốt vật cứng của Alpha, nhưng Alpha chỉ giúp cậu bẻ cánh mông để đi vào sâu hơn.
“Em yêu tôi không?” Vệ Hành nhân cơ hội hỏi cho tới.
“A a… Aaaaaaaaaa…” Vách thịt bên trong lỗ nhỏ đột nhiên bị thứ gì đó đẩy mạnh vào, khoái cảm chợt dâng trào như một dòng điện chạy khắp cơ thể. Trần Dương dần dần không nhịn được rên rỉ, Vệ Hành cầm bàn tay đang bịt miệng cậu kéo xuống.
“Vậy em còn muốn có Alpha khác không?” Sau một cú thúc người khá đột ngột, Vệ Hành dừng lại, sau khi nếm trải cảm giác bị làm quá sâu, thân thể hắn làm sao có thể thỏa mãn chỉ bằng một chút hương vị này? Trần Dương thân thể bắt đầu chấn động, cậu cảm giác được Vệ Hành lại đang hỏi hắn, theo phản xạ muốn gật đầu, nhưng chợt nhận ra có gì đó không đúng, liền lắc đầu một cách hỗn loạn, đầu đầy mồ hôi.
Lúc này Vệ Hành mới thỏa mãn, nhéo eo Trần Dương, chơi cậu càng lúc càng mạnh, khiến Beta phải mở miệng rên rỉ. Lỗ nhạy cảm nhất mỗi lúc một bị dập mạnh, như thể toàn bộ dương vật đang bị chôn vùi bên trong cậu. Cơ quan sinh dục không thể chịu đựng được nhiều đợt tấn công như vậy, chỗ đó dần trở nên tê liệt và ẩm ướt, sau đó Alpha bị đâm sâu vào khoang sinh dục rồi xuất tinh.
——————————-
Tác giả:Tội nghiệp Tiểu Dương bị ăn thịt~