Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thế Thân Beta - Chương 4

  1. Home
  2. Thế Thân Beta
  3. Chương 4
  • 10
Prev
Next

Chương 4: Sáng hôm sau

Thời gian nghỉ phép cho ngày cưới của quân đội chỉ được ba ngày, hành trình đến hành tinh Ngọc Hành đã đi được một nửa, vào buổi chiều, Vệ Hành phải quay lại Bộ tư lệnh quân khu Bắc Đẩu 7 để báo cáo trước. Đồng thời, hắn và Omega sẽ được phía quân đội sắp xếp một căn phòng đặc biệt được chuẩn bị cho những Alpha đã kết hôn, chính thức trở thành quân nhân đã lập gia đình, thoát khỏi hàng ngũ khốn khổ của những chú chó độc thân bi thảm.

Vào sáng sớm, đồng hồ sinh học của quân nhân đã đánh thức Vệ Hành, sau một đêm hỗn loạn thì cơ thể hắn đã thả lỏng cũng không còn tính cảnh giác như thường ngày. Hắn vươn tay và nhìn sang bên cạnh thì không có người, tiếng chén dĩa va chạm cùng với mùi thức ăn thoang thoảng từ phòng khách truyền đến.

Vệ Hoành rốt cuộc cũng cảm nhận được niềm vui sau đêm tân hôn, nên khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên. Nghe nói Omega chính là một nửa còn thiếu của Alpha, sau khi tìm được đối phương mới có thể trở thành người hoàn chỉnh, rốt cuộc hắn đã hiểu thấu vì sao những đồng chí Alpha vốn là quả cảm cùng kiên định, sau khi tiến hành đánh dấu bạn đời lại giống như biến thành người khác, không những vậy bọn sẽ còn cười khúc khích mỗi ngày.

Tình dục là con đường ngắn nhất dẫn đến linh hồn trong cơ thể con người… Vệ Hành trần truồng đứng dậy, kéo tấm rèm nặng nề của căn phòng, luồng không khí trong lành nhanh chóng ùa vào làm loãng mùi hương của Omega còn sót lại trong phòng… Nghĩ đến tối hôm qua không biết hắn đã bán bao nhiêu lần trong cơ thể Omega, cuối cùng Omega đến cả sức kêu gào cũng không còn, chỉ có thể yếu ớt mặc cho hắn đùa nghịch, bị hắn làm đến thê thảm…

Vệ Hành đi vào phòng bếp, quả nhiên Trần Linh đã dậy từ sớm để chuẩn bị bữa sáng. Vệ Hành từ phía sau tiến tới, muốn nhẹ nhàng ôm ấp vợ, nhưng Trần Linh lại lơ đãng nhẹ nhàng né tránh, giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.

Tâm trí Vệ Hành bây giờ tràn ngập nhu tình mật ý của đêm qua, nhìn thấy lỗ tai đỏ ửng của Trần Linh nên hắn cảm thấy thật dễ thương. Trần Linh hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi dài tay và quần dài theo phong cách cổ điển, cài khuy đến cằm, che đi vết tích tối qua để lại. Alpha chỉ cảm thấy đáng tiếc, nhưng hắn biết những học viên đã tốt nghiệp Omega đều hành động như vậy, túnh tình sẽ bảo thủ và tiết chế, cho dù ở những nơi khác ngoài phòng ngủ cũng không có bất kỳ hành động thân mật nào với chồng mình. Ban đầu Vệ Hành không hiểu tại sao bản tính của Omega trời sinh vốn ham muốn tình dục, tại sao lại bị giáo dục phải kiềm chế và vào khuôn mẫu theo cách như vậy; nhưng bây giờ cuối cùng hắn cũng có cùng suy nghĩ với những Alpha cường đại đứng ở vị trí cao —— hành vi của Omega ở trên giường rất phóng đãng, tốt hơn hết là đừng để bất kỳ ai khác biết về chuyện này. Ngay cả mùi thơm đặc biệt mà hắn ngửi thấy trên người Omega cũng đủ làm hắn ngầm hiểu đó là mùi đặc biệt mà Omega phát ra khi động tình.

Bây giờ, mùi đào ngọt ngào đã trở lại. Vệ Hành nhìn Trần Linh cảm thấy y trông thật đáng yêu khi cúi đầu và xấu hổ. Nhưng cuối cùng bàn tay chỉ lướt nhẹ qua gò má y, tuện vén vài sợi tóc rơi lên.

“Em khỏe không…” Vệ Hành thấp giọng nói, “Anh xin lỗi, tối hôm qua anh quá thô lỗ…”

Trần Linh lắc đầu, lại không để lại dấu vết mà lui về sau nửa bước.

Trong lòng Vệ Hành chợt lóe lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng một lúc sau, mùi pheromone quen thuộc khiến hắn liên tưởng đến khuôn mặt đỏ bừng này với người đêm qua âm thầm chịu đựng trong bóng tối. Vệ Hành mỉm cười, quyết định không trêu chọc y nữa, xoay người ngồi vào bàn ăn, chờ người dọn bữa sáng. Trần Linh cũng thở phào nhẹ nhõm, y là một Omega chính hiệu, ở cùng phòng với Vệ Hành, một Alpha đang trong độ tuổi sung mãn nhất, đã khiến trái tim y hãi hùng khiếp vía. Huống chi… sau khi Vệ Hành quay lại thì y đã nhìn thấy tấm lưng rộng của hắn đủ loại trầy xước và vết cắn không rõ ràng để lại trên cơ thể …

Trần Linh cúi đầu, chỉ biết giả bộ bận rộn mà đưa bữa sáng đặt lên bàn.

Trên chiếc bàn ăn trải khăn trải ca rô trắng đỏ, một bó hoa hồng đỏ tươi cắm trong bình nước thủy tinh, dù là sản phẩm được nuôi trồng trong xưởng máy móc nhưng theo ngày tháng được lớn lên dưới sự chăm sóc đầy đủ cũng toát lên vẻ đẹp và sức sống không gì sánh kịp. Trứng gà được chiên vàng đều cả hai mặt, ăn kèm với bánh mì nướng cắt lát, mứt và sữa, đây là quyền lợi đặc biệt chỉ có trong thời gian quân nhân nghỉ vì kết hôn.

Trần Linh không biết làm sao nên đành cắt một miếng trứng rán, nhưng món ăn không hấp dẫn như mong đợi, chiếc nĩa lại vô tình trượt mà đập vào đĩa nên phát ra âm thanh chói tai. Trần Linh sửng sốt, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi, em…”

Alpha trẻ tuổi ngồi đối diện, cười nói: “Không sao, em không cần xin lỗi.”

“Em…” Trần Linh ngẩng đầu lên, lại không dám nhìn thẳng vào mắt Alpha, nên tầm mắt bèn giả vờ nhìn vào hoa văn trên đồ sứ, “Em rất ít khi nấu ăn bằng nguyên liệu thật, và em nấu ăn cũng không được ngon…”

“Ăn ngon lắm, anh rất thích.” Alpha vẫn rất ôn nhu nói.

Thật hiếm khi gặp được một Alpha có tính tình tốt… Trần Linh nghĩ thầm, sau đó nghĩ về mình, rồi lại nghĩ… trong lòng tựa như cuộn chỉ rối, và y cũng không biết làm thế nào để kết thúc bữa ăn.

“Xin lỗi, anh sắp quay về quân khu để báo cáo, có lẽ phải mất mấy ngày nữa em mới có thể gặp lại anh.” Vệ Hành nói.

“Không, không sao!” Trần Linh cười cười, sợ đối phương nhìn thấy mình đang bận tâm, nhưng dáng vẻ của y có chút bối rối vẫn lộ ra vẻ khẩn trương, “Anh có thể hiểu được… Anh là một quân nhân…”

Vệ Hành mỉm cười: “Hành tinh Dao Quang là một khu vực chiến sự. Ở đây, có lẽ em phải thừa nhận một số Omega khác không được làm, chẳng hạn như kiểm soát tài nguyên, bị cấm đi lại, và thậm chí tình hình sẽ tồi tệ hơn so với hành tinh Tả Phụ, nơi ban đầu em sống…”

“Nhưng em không cần lo lắng, gia đình của quân nhân nằm ở khu vực quân sự, nơi đó là một trong những nơi an toàn nhất trong hành tinh Dao Quang. Nếu có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, các em sẽ là người đầu tiên được di chuyển. Tất cả các gia đình sống gần đây đều là gia đình của quân nhân. Nếu em cảm thấy cô đơn, em cũng có thể làm quen với họ.”

“Em…” Trần Linh muốn nói nhưng cuối cùng chỉ đáp một câu, “Em đã hiểu, cảm ơn ngài.”

Vệ Hành mỉm cười, muốn sờ đầu Omeg nhưng lại nhớ đến Omega tựa hồ không thích thân thiết với người khác cho lắm, nên đặt tay lên vai y nói: “Nếu có gì bất thường xảy ra, em đừng ngần ngại nói với anh… Anh biết, một mình em ở chỗ này sẽ không khó tránh khỏi sẽ cảm thấy lo lắng…”

Nói đến nơi đây, âm cuối dần giảm xuống, hiển nhiên lộ ra một chút ái muội. Trần Linh chỉ cảm thấy rằng đôi tay của Alpha trên vai y nặng đến nỗi tóc y dựng đứng hết. Trần Linh cảm thấy lo lắng một lúc, nhưng may mắn thay, Alpha đã nhanh chóng bỏ tay xuống và nói:

“Anh sẽ trở về nhanh thôi.”

*

Omega tiễn chồng trong bộ quân phục, Alpha mặc một bộ quân phục vừa vặn màu đen, tôn lên dáng người cường tráng vai rộng, chân dài, huy hiệu vàng trên vai sáng lấp lánh, phản chiếu ánh sáng lên đôi mắt xanh xám sâu thẳm bên dưới vành mũ đen. Không giống như Alpha đoan chính mà ngũ quan của hắn rất thâm trầm, lông mi hắn dài và rậm rạp, lúc nhìn người sec lộ ra một loại tình cảm trẻ con.

Omega chỉnh sửa quần áo cho Alpha của mình, đưa túi xách cho hắn, đứng ở cửa nhìn Vệ Hành đi xa giống như tất cả các bà vợ vẫn hay tiễn chồng mình.

Ngay khi Vệ Hành rời đi, đôi chân của Trần Linh như mất hết sức lực và gần như ngã quỵ. Sau khi nhìn cỗ máy bay của Alpha rời đi, y vội vã trở về nhà. Y đã ở bên Vệ Hành từ khi hắn thức dậy từ sáng sóm, sợ rằng hắn sẽ nhìn thấy thứ gì kỳ lạ nên trái tim y như bị ai treo lơ lửng, và người còn tệ hơn y là Trần Dương, người vẫn đang hôn mê nằm trong kho.

Đêm qua, tiếng ồn trong phòng đứt quãng kéo dài không ngừng cho đến tận nửa đêm. Trần Linh bọc trong chăn ấm và cuộn tròn trên ghế sofa mà ngủ, khuôn mặt y đỏ bừng, tim y đập thình thịch vì sợ hãi, và y không thể ngủ được. Mãi đến lúc rạng sáng, khi Trần Linh còn đang mê man thì Trần Dương mới loạng choạng xuất hiện trước mặt y.

Đối phương tựa hồ sắp ngất đi, trên người mặc qua loa một bộ quần áo thô như giẻ rách, không tài nào che được dấu vết khắp người cùng hơi thở Alpha nồng đậm. Trần Linh giật mình, vội vàng đỡ lấy Trần Dương, nhưng không dám nhìn cậu, chỉ đỡ biết Trần Dương nằm xuống trong căn phòng nhỏ như nhà kho, nơi đó đã chuẩn bị sẵn một chiếc giường gấp nhỏ và chăn mền.

Nhìn thấy Trần Dương nhắm mắt nằm ở trên giường, Trần Linh không biết nên nói cái gì. Đây là anh trai cùng y lớn lên, chỉ sau một đêm đã trở thành hai người xa lạ. Sau khi ở lại với Trần Dương vài phút, có lẽ như y đang cho mình một cái cớ, Trần Linh nói: “Anh à, anh ở đây đợi em, em sẽ lo liệu, lát nữa em sẽ quay lại gặp anh.” Rồi y vội vã rời khỏi phòng.

Alpha sẽ không bao giờ biết rằng dưới cuộc hôn nhân hào nhoáng và hạnh phúc của mình, còn đang cất giấu một người khác. Giống như trong thế giới của những anh hùng và mỹ nhân này, vẫn có những người bình thường bị lãng quên phải sinh tồn trong các kẽ hở.

Cuối cùng sau khi tiễn Vệ Hành đi, Trần Linh ngay lập tức quay lại tìm Trần Dương. Nhưng khi đưa tay cầm chốt cửa, y vẫn do dự vài giây, không biết sau cánh cửa này sẽ phát sinh cảnh tượng gì. Omega chuẩn bị tinh thần một hồi, mở cửa ra, chỉ thấy Trần Dương nằm ở trên giường, quay lưng về phía mình, hình như cậu đã tỉnh, nhưng ánh mắt cậu lại không biết đã đi về nơi nào. Trần Linh thở phào nhẹ nhõm, thận trọng hỏi:

“Anh… anh không sao chứ?”

Trần Linh nhìn theo hướng nhìn của Trần Dương, và thấy rằng người bên kia đang nhìn vào giếng trời nhỏ trong kho. Có một số đồ đạc và hành lý chưa được mở còn chất đống trong phòng, không gian chật chội và đầy bụi, Trần Linh chỉ có thể ngồi ở mép giường và đặt tay lên vai Trần Dương.

“Anh trai…”

“Em có thuốc pheromone.” Trần Dương nói, thanh âm khàn khàn đứt quãng, giọng nói đã hoàn toàn thay đổi, nhưng cậu vẫn cố gắng thốt ra câu khẳng định này.

“Anh ơi, em… Anh nghe em giải thích…” Trần Linh chần chờ nói.

“Giải thích cái gì hả?” Trần Dương nhìn về phía Trần Linh, trong mắt chỉ còn khoảng không trống rỗng, nói: “Giải thích vì sao em đã sớm có sự chuẩn bị sao?”

Trần Linh thét chói tai: “Anh! Anh nói chuyện như thể anh đang nghi ngờ em sao!”

Trần Linh bắt lấy bả vai Trần Dương, nhưng không chú ý rằng làn da dưới tay y cực kỳ nóng, y hét lên: “Anh ơi, em không còn lựa chọn nào khác! Em không muốn đi đến một bước này! Tim em không đau sao? Không phải em làm những chuyện này là vì cuộc sống cho chúng ta sao? Em không muốn sống ở nơi lạc hậu và xa xôi kia cho đến hết đời… anh trai… của em! Anh bị sao vậy!?”

Cả người Trần Dương bị y lắc vài lần và cậu dùng sức đẩy Trần Linh ra, Trần Linh ngã xuống đất với đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, biểu hiện bàng hoàng và sốc.

Trần Dương chống người dựa vào vách tường, gằn từng chữ nói: “Linh Linh, em rất thông minh, so với anh thì em càng thông minh hơn… Nên anh không cách nào thuyết phục em, anh không biết ở trong trường học Omega em đã học được gì… Tuy nhiên, chiết xuất thuốc pheromone, bất kể khi nào, ở đâu… đều là phạm pháp, em, em… không được…”

“Sai lầm thêm một lần nào nữa.” Trần Linh tiếp thu lời Trần Dương.

Omega ngồi trên mặt đất, yên lặng rơi lệ, nói: “Nhưng anh ơi, chúng ta đã đưa tên lên nỏ và bắn ra rồi nên không có đường lui, chúng ta không thể quay đầu lại được nữa.”

Trần Dương nhắm mắt rồi lại mở ra, cố nén đau đớn cùng tuyệt vọng đang dâng trào trong lòng, cậu luôn là một đứa trẻ đã quen nhẫn nhịn, ngay từ nhỏ câu đã quen giúp đỡ cha mẹ, chăm sóc em nhỏ. Vì vậy, tại thời điểm này, cậu không thể thốt ra lời từ chối. Đêm qua, khi pheromone kỳ lạ của Alpha chảy vào trong cơ thể, cảm giác nhục nhã và bị xâm phạm tràn ngập toàn thân, trong vài khoảnh khắc, thậm chí cậu đã nghĩ đến cái chết, để cắt đứt sự đau đớn do cảm giác sung sướng và nhục nhã gây ra. Tuyệt nhiên cậu không thể thoát khỏi nó trừ khi cậu loại bỏ đi máu thịt của chính mình, mà linh hồn của cậu cũng còn bị ô uế bởi xác thịt bẩn thỉu, khiến cậu mất đi sự độc lập và thư thái của trước đây.

Trần Dương nhìn em trai cảm giác như không quen biết y. Nỗi đau bị phản bội và tình thương dành cho em trai lẫn lộn trong lòng, cậu chớp mắt mà phát hiện khóe mắt của mình đã cạn nước: “Dậy đi, dưới đất lạnh lắm.”

Như nhìn thấy một tia hy vọng được tha thứ, Trần Linh quỳ xuống bên giường Trần Dương, nắm tay anh trai đặt lên ngực mình: “Anh trai, sẽ không lâu đâu, em đảm bảo với anh! Đây chỉ là biện pháp tạm thời thôi… Chúng ta sẽ sớm rời đi, đến lúc đó, chúng ta sẽ đến Đế Tinh, ở đó cái gì cũng có, muốn ăn gì cũng được… Anh có thể được làm chính mình, muốn làm gì thì làm nấy…”

Trần Dương nhìn em trai mình, em trai của cậu còn rất nhỏ, cậu không biết rằng mỗi món quà của số mệnh đều âm thầm xem xét cái giá mà nhân loại phải trả. Cậu muốn nhắm lại đôi mắt khô khốc và đau đớn, nhưng phát hiện bất kỳ bóng tối nào cũng sẽ khiến cậu nhớ đến cơn ác mộng đêm qua, vì vậy cậu không thể không mở mắt ra lần nữa.

“Anh ơi, em cam đoan với anh! Hắn sẽ không trở về thường xuyên… Quân đội yêu cầu quân nhân phải được huấn luyện liên tục… Em có biện pháp làm cho hắn không phát hiện được gì! Nhiều nhất nửa năm, chúng ta có thể rời đi… “

“Nửa năm sau thì sao?” Trần Dương khàn giọng hỏi.

“Không, sẽ không… sẽ không nửa năm sau… đến lúc đó mọi chuyện sẽ ổn thôi…”

Trần Dương cảm thấy tuyệt vọng, nhưng điều tuyệt vọng hơn nữa là cậu không thể từ chối lời đề nghị của em mình, Trần Linh là em trai duy nhất của cậu, người mà cậu sẵn sàng hy sinh tính mạng để bảo vệ. Trước khi cha qua đời, cậu đã thề như vậy. Bây giờ chỉ còn là cái xác mà thôi, Trần Dương cười khổ, có lẽ như Trần Linh nói, Beta sẽ không bị đánh dấu thì cậu lo lắng làm gì? Cậu không biết rằng khi cậu nghĩ như vậy, thì sâu trong lòng cậu đang tràn lên một nỗi buồn thê lương. Tại thời điểm này, cậu dường như đã từ bỏ bản ngã của mình. Thật lâu sau, Trần Dương mới chậm rãi nói: “Nửa năm sau… cho dù là xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ mang em rời đi, đứa nhỏ sau khi sinh ra… Anh sẽ nuôi nấng, sẽ không để cho em và con phải chịu đói. “

“Anh ơi. ” Trần Linh ôm lấy thân thể anh trai mà khóc rống lên, “Anh ơi, em xin lỗi, xin lỗi! Anh phát sốt… Anh bị thương sao. . . “

Mặc dù cậu phải chịu đủ loại đau đớn về thể xác, nhưng khi cậu vẫn quyết định chôn vùi tất cả những điều này vào trong tim, cậu bỏ lại sau lưng tất cả những đau đớn về thể xác mà mình phải gánh chịu, cũng không hề đề cập hay nghĩ đến. Như thể cậu đã cắt đứt mối liên hệ giữa linh hồn và thể xác của mình. Trần Dương nhắm mắt lại, cố gắng nói với bản thân, mình chỉ là một Beta tầm thường, không cường tráng như Alpha, cũng không có khả năng sinh sản như Omega, cậu chỉ là một người tầm thường, đương nhiên không cần quý trọng.

Máy liên lạc của Trần Linh sáng lên, y cầm lên xem, vui vẻ nói: “Anh ơi, Vệ Hành để lại thuốc cho anh, nó được đặt ở trên bàn…”

Đột nhiên ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Trần Dương, nên những lời còn lại của Trần Linh đành nuốt vào trong bụng. Trần Dương như không nghe thấy, quay lưng về phía Trần Linh, nhắm mắt lại.

Không biết vì sao, mặc dù cuối cùng anh trai cũng đồng ý yêu cầu của mình, nhưng Trần Linh vẫn cảm thấy dường như mình đã đánh mất một thứ quan trọng hơn. Tuy nhiên, vào lúc này, tất cả những gì y có trước mắt đều là phú quý ngập trời và tài sản khổng lồ dễ dàng đạt được, nhưng y lại quên rằng phía sau vinh quang là bóng tối của vực sâu khiến người ta tan nát cõi lòng.

——————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Hahaha tôi xem đi xem lại mà vẫn thấy rất buồn cười…

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 4"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online