Thế Thân Beta - Chương 39
Chương 39: Hành hung
Cánh cửa bị đá tung một cái rầm. Nhưng mà điều này cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý của những người trong văn phòng, dù sao cánh cửa này đã bị tra tấn rất nhiều lần, thế nên khi nó đá vài lần như vậy thì không còn thu hút được sự chú ý của người khác.
Một thanh niên trông có vẻ gầy gò bước vào. Vừa đi cậu ta vừa chậm rãi xắn tay áo lên đến khủy tay. Một giọng nói nhàn nhạt, mơ hồ có chút giận dữ trong đó vang lên:
“Vệ Hành.”
Lúc này trong văn phòng không có nhiều người, có hai, ba chú mèo con tụ tập lại chơi bài. Sau khi nghe thấy âm thanh này, một số người chơi poker quay lại. Sau khi nhìn thấy bộ dáng của vị khách mới đến, bọn họ đồng thanh cười vài tiếng, vỗ vai Vệ Hành rồi rời đi. Từ trong bóng tối ngược sáng, khuôn mặt nghiêm nghị của một người đàn ông hiện ra. Vệ Hành vỗ vỗ cái ghế bên dưới, quay đầu nhìn Trần Dương, cười nói: “Này, cơn gió nào thổi nhóc lừa đảo tới đây vậy…”
Vệ Hành còn chưa nói xong thì một nắm đấm cứng ngắc đã giáng vào mặt hắn. Đột ngột đến mức hắn không kịp phản ứng, máu mũi lập tức chảy ròng ròng xuống. Trước khi Vệ Hành có thời gian thương tiếc cho cái mũi xấu số của mình thì cú đấm thứ hai đã theo sau. Một tay hắn che mặt, tay còn lại nắm lấy nắm đấm của Trần Dương, khiến chiếc ghế ở phía sau cũng bị ngã ra. Chiếc ghế đập xuống đất “Ầm”, phát ra một tiếng động lớn, Trần Dương theo đà mà té xuống, sau khi đè lên người Vệ Hành, cậu lại giơ nắm đấm lên. Vệ
Hành kinh hãi nói: “Mẹ kiếp! Trần Dương, em điên rồi à?”
Trần Dương không để ý chuyện Vệ Hành đang nói cái gì, nắm đấm của cậu nhào tới mặt hắn như mưa rơi xuống. Cậu cau mày : “Tôi bảo anh quấy rầy người khác sao, tôi kêu anh đi khi dễ người ta à…”
“Trời đất! Từ từ!” Vệ Hành nhanh chóng nắm lấy nắm đấm của Trần Dương, nhưng cậu lại đấm Vệ Hành càng hăng hơn như kẻ điên. Không gian trong phòng làm việc chật hẹp, khoảng trống giữa hai chiếc bàn chất đầy tài liệu, chiếc ghế đổ bị sức nặng của hai người đè nát thành từng mảnh khiến cơ thể bọn họ bị cộm rất khó chịu. Vệ Hành né tránh trái phải, hiện trường vụ ẩu đả quá hỗn loạn, trong lúc nhất thời không phân biệt được kẻ tấn công bị thương nặng hơn hay người bị đánh bị thương nặng hơn.
“Sao em lại đánh người mà không phân rõ trắng đen chứ!” Vệ Hành nói. Anh ta kẹp chặt hai chân đang đá lung tung của Trần Dương và nhận ngay một cú đấm rất mạnh của cậu vào bụng. Hắn muốn nắm lấy cánh tay của Trần Dương để ghì chặt lại, nhưng hắn bất ngờ bị cậu liên tục đấm mấy phát vào mặt. Beta dường như đã trút hết mọi sự phẫn nộ, bất bình mà mình phải chịu đựng trong thời gian này lên Alpha. Cậu tràn đầy hy vọng đến Thiên Xu Tinh, cậu còn tưởng rằng mình đã có thể thoát khỏi quá khứ đen tối của ngày hôm qua, nhưng không ngờ Vệ Hành lại xuất hiện như cơn ác mộng, khiến cậu thao thức cả đêm. Vốn dĩ cậu muốn trân trọng khoảng thời gian yên bình hiện tại, nhưng Vệ Hành lại hết lần này đến lần khác tạo thêm sóng gió cho cuộc đời bình phàm của cậu, khiến cậu không thể có một cuộc sống ổn định. Trần Dương nuốt xuống cơn tức giận, tưởng rằng nhịn một lát sẽ khỏi, nhưng Vệ Hành vẫn ôm chặt lấy cậu! Nếu cậu không đi vào giải quyết mọi chuyện thì tình hình sẽ càng ngày càng tệ và ảnh hưởng đến những người xung quanh!
“Muốn báo thù tôi thì tính lên người tôi này, chứ mắc gì anh lại đi làm khó người khác! Nếu muốn thì anh cứ giết tôi đi!” Trần Dương hét lớn.
Đúng là bé thỏ bị chọc giận cuối cùng cũng đã biết cắn người! Vệ Hành chưa bao giờ thấy Beta tức giận như vậy, nhưng lại tựa như bất cứ lúc nào cậu cũng có thể sụp đổ mà bật khóc. Vì vậy, hắn không đành lòng chống trả, chỉ có thể ôm thật chặt hai tay Trần Dương, ngăn cản cậu ra tay lần nữa:
“Trần Dương, em bình tĩnh đi! Tại sao tôi lại làm khó người khác? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh còn giả vờ vô tội?” Hai tay Trần Dương bị Vệ Hành giữ chặt, nên cậu không thể cử động được mà gào “Aaaaaaa!” Cậu chỉ còn cách dùng đầu mình đập mạnh vào đầu của Vệ Hành đến khi trong mắt cậu bắn ra sao. Vệ Hành buồn cười vì hành động không muốn sống của nhóc lưu manh này, hắn siết chặt cổ tay Trần Dương, nhanh chóng ấn vào một bên sườn cậu: “Em nói cho rõ, đừng vu oan người tốt, tôi làm khó dễ cho ai?”
Trần Dương bị Vệ Hành đẩy ngã xuống đất, nhưng cậu nhanh nhẹn giơ chân đá lên người Vệ Hành, Vệ Hành chỉ có thể chuyên tâm trấn áp cậu, nghĩ rằng nhóc Beta này nếu tức giận sẽ không dễ đối phó. Trần Dương lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao anh phải ngáng chân Sở Kỳ và Sở Lân! Bọn họ chưa bao giờ đắc tội với anh!”
Mình gặp rắc rối lớn rồi… hóa ra là hai tên nhóc thối nhà họ Sở đó! Không ngờ Alpha lại lắm mồm như vậy! Vệ Hành chửi thầm trong lòng. Hắn cũng nói khái quát, vội vàng bào chữa: “Hai đứa nhóc đó nói bậy nói bạ! Tại sao tôi lại phải ngáng chân tụi nhóc kia vì một chuyện tầm thường như vậy? Có phải mấy đứa nhóc đó đã nói với em vụ bắn tỉa đúng không? Tôi xin thề, nếu tôi có lỗi trong vụ này thì tôi sẽ biến thành một Omega!”
Trần Dương bị lời thề độc của Vệ Hành sửng sốt, dừng lại một chút, nhưng độ tin cậy của anh em nhà họ Sở trong lòng cậu cao hơn Vệ Hành rất nhiều, nghĩ đến lần tụ hội vừa rồi, cơn tức giận của cậu lại bừng lên: “Anh còn uy hiếp Ngô Việt! Hắn chưa từng làm gì cả! Vệ Hành, anh cố ý đúng không!”
“Ông đây có tâm hay không thì không phải em là người hiểu rõ nhất sao!” Vệ Hành cũng gào lên. Hắn nắm chặt cổ tay Trần Dương gần như hằn lại dấu tay.
Trần Dương còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng miệng đột nhiên bị chặn lại, câu không khỏi rên rỉ vì nụ hôn ướt át đẫm mùi tuyết tùng lại bị đè xuống. Alpha cắn chặt môi Trần Dương, hôn cậu thật mạnh và thật sâu, càng không cho phép cậu trốn thoát. Mùi pheromone dần dần xâm nhập vào cơ thể Trần Dương, sự áp chế của Alpha khiến chân câu mềm nhũn, tâm trạng bốc đồng dịu đi một chút, nhưng cậu vẫn thở hổn hển vì thiếu dưỡng khí. Sau khi nụ hôn kết thúc, Vệ Hành cúi đầu nhìn Trần Dương, đôi mắt xanh bích sáng nên trong bóng tối như sói tuyết, nói: “Tỉnh rồi à? Chờ em tỉnh táo lại, sẽ đến lượt tôi nói!”
Trần Dương lồng ngực phập phồng, trầm giọng nói: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Tôi đã sửa chữa Huyền Vũ cho anh, Trần Linh cũng đã trả giá như vậy… Phải làm sao anh mới chịu buông tha tôi…”
“Vậy em muốn như thế nào mới có thể buông tha tôi?” Vệ Hành hỏi ngược lại. Hắn nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Beta đang không hiểu chuyện gì, chỉ có thể tức giận né tránh, trong lòng hắn xộc lên vảm giác vừa tức giận vừa chua xót:
“Còn tôi thì sao? Em đối xử với tôi như thế nào? Trong lòng em chưa bao giờ nghĩ tới tôi dù chỉ là một chút thôi sao?”
Trần Dương bị Vệ Hành đột nhiên hỏi như vậy liền khiến cậu cảm thấy kinh sợ, Vệ Hành là có ý gì? Tại sao lại kỳ lạ như vậy… Vệ Hành liền nói với cậu: “Tôi vì em mà trở thành trò cười của Đế Tinh! Tôi còn phải chịu đựng đội mũ xanh trên đầu! Em đối xử với tôi như vậy sao?”
Trần Dương mở to hai mắt, chuyện này sao có thể trách mỗi cậu… Mà Vệ Hành bắt đầu dựa lại gần cậu, nhìn chằm chằm đối phương như thể không được phép cậu chạy trốn: “Em có biết lúc tôi trở về thì phát hiện em đã bỏ đi không nói với tôi một lời. Cảm xúc trong lòng tôi lúc ấy ra sao không? Em có biết cảm giác của tôi khi nhìn thấy mọi thứ trống rỗng, chỉ còn lại báo cáo của Huyền Vũ như thế nào không? Trần Dương, em thật tàn nhẫn!”
“Nơi này của em ——” Vệ Hành bắt lấy tay Trần Dương đặt lên ngực mình, “Chưa từng rung động một lần nào sao?”
Trần Dương sửng sốt không tiêu hóa được chuyện gì, cảm xúc bỗng dâng trào này cậu chưa từng tiếp xúc qua, vừa kỳ lạ vừa nóng bỏng. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và nhiệt tình của Ngụy Hành, làm câu nhất thời ngơ ngác. Ý của Alpha là gì? Đó có phải là những gì cậu hiểu về hắn không? Hay là… còn có ý nghĩa sâu xa khác, hoặc thực ra là đang đùa giỡn cậu? Beta chưa bao giờ tiếp nhận ám chỉ mập mờ hoặc lời bày tỏ của người khác về vấn đề này, nên nhất thời cận còn không biết phải giãy giụa như thế nào. Đối mặt với những lời chất vấn của Vệ Hành về việc ra đi không nói trước của mình, cơn tức giận ban đầu trong lòng dường như đã trở thành cảm giác áy náy tội lỗi, giống như một quả bóng bay bị chọc thủng và lặng lẽ xì hơi. Cậu cho rằng Vệ Hành đột nhiên rời đi có thể là vì hắn không còn cảm thấy vui nên quyết định không gặp lại cậu, nhưng không ngờ Vệ Hành lại trực tiếp đuổi theo cậu đến tận nơi đây. Nhưng rồi Vệ Hành đột nhiên đứng thẳng dậy, cởi bỏ phần áo của phía trên ra. Thế là thân hình vạm vỡ của hắn lộ ra, quần áo của Alpha bị vứt sang một bên và xuất hiện vô số vết sẹo lớn nhỏ trên người. Cho dù một tháng đã trôi qua, nhưng những vết sẹo này vẫn chưa lành hoàn toàn. Đây rõ ràng là một loại vũ khí lạnh nào đó được người mẹ Alpha đích thân ban tặng cho hắn, bảo vật của gia môn “thấy roi này là thấy máu”. Ngay cả với thể chất bất thường của Alpha thì một số vết sẹo vẫn chưa lành lại, điều này thật đáng kinh ngạc. Sau khi vận động kịch liệt do vụ ẩu đả khi nay, lớp vảy trên vết thương còn chưa ổn định hoàn toàn lại nứt toạc khiến máu rỉ ra, cùng với vết bầm tím do Trần Dương để lại khi nãy, trông hắn thật sự rất đáng thương.
Trong giọng nói của Alpha nghe rõ cảm giác tủi thân: “Ông đây vì em mới thành như vậy, sao em còn nhẫn tâm?”
——————————-
Tác giả: Một cảnh tượng nổi tiếng đã xuất hiện~