Thế Thân Beta - Chương 38
Chương 38: Khiếu nại
Trần Dương đến Thiên Xu tinh đã được một khoảng thời gian. Vừa hay côc sĩ Sở cũng rảnh rỗi và đến Thiên Xu tinh để khai giảng hội nghị học thuật. Bởi vậy cô đã hẹn Sở Kỳ, Sở Lân, còn có Trần Dương để cùng nhau gặp mặt và dùng một bữa cơm.
Nhìn thấy hiện tại trạng thái của Trần Dương, Sở Ninh không khỏi mỉm cười: “Có lẽ đây thực sự là một nơi thích hợp với cậu.” Bà thấy trạng thái của Trần Dương đã tốt hơn trước rất nhiều. Có lẽ do sinh hoạt ở đây diễn ra theo quy luật và tràn ngập hy vọng nên tâm trạng Beta đã trở nên thoải mái hơn trước rất nhiều, cảm giác u ám, oán hận dần dần biến mất.
“Vẫn là nên cảm ơn sự giúp đỡ của ngài… Nếu không có sự gợi ý của ngài, tôi e rằng tôi sẽ không thực hiện bước này.” Trần Dương cảm thấy rất phấn khích khi nhìn thấy Sở Ninh. Vì lý do nào đó, cậu luôn có cảm giác thân thiết với côc sĩ Sở, xem cô như một thành viên trong gia đình mà cậu có thể ỷ lại.
“Đây cũng là chính kết quả của quá trình mà em đã nỗ lực.” Sở Ninh nói.
“Anh Dương học hành rất chăm chỉ, con còn nghe nói.” Sở Lân cười hì hì nói tiếp, “Anh ấy phải học từ sớm đến tối, nên không dễ dàng gì gặp được anh ấy.”
Đột nhiên có người khen ngợi khiến Trần Dương có chút ngượng ngùng, hắn nói: “Tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều hơn…”
Sở Ninh gật đầu: “Thái độ như vậy mới là tốt.” Vừa nói, cô vừa nói vừa nhìn anh em họ Sở một cách nghiêm nghị, khiến Sở Kỳ và Sở Lân không hiểu sao có cảm giác như bị ép nộp côi tập về nhà khi còn nhỏ, bọn họ sợ đến nỗi sởn tóc gáy. Sở Ninh tiếp tục nói: “Cậu phải nỗ lực không ngừng. Sau khi tốt nghiệp, hãy học tiếp để lấy công thạc sĩ. Nếu không hiểu, tôi sẽ giúp cậu lựa chọn hướng đi. Sau đó, tôi sẽ giới thiệu một người hướng dẫn tiến sĩ cho cậu… Đừng lo lắng.” Sở Ninh suy nghĩ một lúc, nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi.”
Trần Dương: “Dạ?” Xhuyện này có phải hơi nhanh quá không?
Sở Ninh và Sở Lân đã quen với phong cách đảm nhiệm nhiều việc của dì, sau khi xem cận như là người nhà của mình, họ sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu sắp xếp mọi việc, giống như cha mẹ ở nhà. Mặc dù dì của họ là Beta nhưng dì ấy có một chút tính cách giống Alpha.
Trần Dương: “côc sĩ Sở, tôi cảm thấy tôi của côy giờ đã ổn rồi…” Cậu cũng không nghĩ nhiều, có thể sửa chữa máy móc đã là tâm nguyện của cậu trong đời.
Sở Ninh cười một chút: “Sửa miệng đi!”
“Dạ?” Beta không phản ứng kịp.
“Con cũng không lớn hơn Sở Kỳ và Sở Lân là côo, bọn họ gọi ta là dì… con cũng nên gọi giống mấy đứa đó đi!” Sở Ninh nói.
Điều này có nghĩa là… Trần Dương cảm thấy chuyện vui đột nhiên ập đến mình, sau đó trong lòng cảm thấy ấm áp đến thắt lại. Từ nhỏ, trong gia đình cậu chỉ có cha và em trai, sau này cha cậu qua đời… Hiện tại, có người sẵn sàng nhận cậu làm người thân… Cậu chợt cảm thấy mình không còn cô đơn trong thế giới côo la này.
“Nhà chúng ta chỉ có mấy đứa nhỏ, khi ta nhìn thấy con liền có cảm giác rất thân quen, nếu con không ngại thì cứ gọi ta là dì!” Sở Ninh nói. Thậm chí cô nhịn không được, nhẹ nhàng xoa đầu Trần Dương một chút. Một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời như vậy thật khiến người khác cảm thấy thương đến đau lòng, nếu mà cậu hay gây rắc rối như hai đứa cháu thì cô sẽ phải đau đầu hơn.
Trần Dương lập tức cảm thấy cổ họng khô khốc, cậu phảng phất đứa trẻ như lần đầu tiên học nói, Trần Dương nhìn vào mắt Sở Ninh, nhẹ giọng nói “Dì”. Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt thanh tú trầm lặng của nữ Beta, bà nói tiếp: “Nào, mọi người tiếp tục ăn cơm thôi, con ăn nhiều một chút. Cơ thể là vốn liếng cho những phấn đấu sau này.”
Trần Dương cảm giác chóp mũi hơi chua xót, đồ ăn trong miệng cũng không còn nếm ra được mùi vị gì nữa rồi, nghe bên tai là tiếng cười rôm rả của họ, trong lòng dâng lên cảm giác vừa đắng vừa ngọt. Có lúc cậu cảm thấy mình thật xui xẻo, cũng có lúc lại cảm thấy mình thật may mắn. Lúc đầu cậu vẫn còn hơi đa sầu đa cảm, nhưng tình cảm đó nhanh chóng loãng đi bởi tiếng cười và sự náo nhiệt của đôi song sinh, với cả bầu không khí dễ chịu trên bàn ăn tối đã chi phối ít nhiều. Cậu lại nở nụ cười, che đi chút chua chát trong lòng. Cậu luôn là người có thể bùng cháy thành ngọn lửa lớn nếu người khác cho cậu một chút nhiệt huyết. Nếu ai đó có thể chấp nhận cậu mà không hề do dự, thì cậu cũng sẽ cho đi tất cả những gì mình có để báo đáp lại chút may mắn mà mình đã nhận được.
Trên bàn bày món ăn đơn giản nhưng dùng khá ngon miệng, xung quanh chỉ có vài người thân quen, người lớn tuổi tuy hơi nghiêm nghị nhưng tính tình lại rất khoan dung và hay cười. Trần Dương cảm thấy trái tim nhăn nheo, chai sạn của mình dường như đang dần mềm ra, khóe miệng cậu chậm rãi nhếch lên, mãi sau đó vẫn không hề trề xuống. Cận nghe tiếng cười của Sở Kỳ và Sở Lân, mặc dù không theo kịp nhịp điệu của mọi người, nhưng dường như cậu đã dần hòa nhập vào bầu không khí ấm áp và thân thiện như vậy. Trần Dương nghe bọn họ kể về những chuyện thú vị trong gia đình, những chuyện xấu hổ của Sở Kỳ và Sở Lân khi còn nhỏ, mọi thứ diễn ra như thể cậu đã tận mắt nhìn thấy, giống như có người thân đang nắm tay nhau một cách trìu mến, dẫn cậu vào trong một gia đình ấm áp. Trần Dương không khỏi cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, Sở Ninh nhìn thấy như vậy, cũng vươn tay xoa đầu cậu.
Sau bữa tối, Tiến sĩ Sở phải tham dự nhiều hội thảo và tọa đàm ở nhiều nơi khác nên không thể dành thời gian cho họ nữa. Vì vậy mọi người đều bắt tay và chào tạm biệt cô. Bác sĩ Sở còn yêu cầu hai anh em họ đưa Trần Dương đến Thiên Quyền tinh chơi vào kỳ nghỉ sắp tới, dù sao thì đa số hoạt động kinh doanh của nhà họ Sở vẫn tập trung ở Thiên Quyền Tinh. Sau khi tạm biệt bác sĩ Sở, Sở Kỳ và Sở Lân lại chen lấn và va vào nhau, sau đó nhìn Trần Dương đang có tâm trạng tốt, khóe miệng hơi nhếch lên, nói:
“Anh Dương, anh tính đi đâu vậy?”
“Có lẽ là quay về phòng. Sao vậy?” Trần Dương nói.
Sở Lân đụng vào người anh trai, Sở Kỳ liền nói: “À… chuyện là, dạo gần đây anh Dương ổn không? Cái tên Vệ Hành… Hắn có quấy rầy anh không?”
Nhắc tới Vệ Hành thì Trần Dương lại cau mày, tựa như muốn bóp chết một con ruồi. Cậu nhớ tới Vệ Hành luôn túm lấy mình, còn tìm bạn cùng phòng của cậu gây phiền toái, khiến cậu ôm một bụng tức giận. Nhưng hiện tại huấn luyện thực chiến kết thúc, không biết Vệ Hành có ở lại hay không, nếu hắn vẫn làm loạn cuộc đời cậu như trước thì Trần Dương không biết phải làm sao.
“Tôi không sao.” Trần Dương cảm thấy đây là rắc rối của bản thân, nên không muốn nói cho đôi song sinh này biết. Hơn nữa Vệ Hành còn nắm trong tay quá nhiều nhược điểm của cậu, nên cậu cũng không muốn để đôi song sinh này biết.
“Không biết anh Dương có xem qua buổi diễn tập thực chiến của tụi em hay không.” Sở Kỳ thở dài, nói: “Em và em trai quá thảm.”
Trần Dương mở miệng, cậu đã xem qua bản tổng kết, mơ hồ thấy Sở Kỳ và Sở Lân đang trên đường đi trinh sát thì bị đánh trúng, sau đó bị loại một cách vẻ vang.
“Thật sự đáng tiếc, không nghĩ tới đối phương lại có tay bắn tỉa.” Trần Dương nói.
Sở Lân nhìn liếc mắt nhìn anh trai một cái, nói: “Bọn em thua, nhưng không biết người bắn tỉa là ai.”
Có lẽ nào đó là huấn luyện viên? Không biết vì sao, Trần Dương lại nghĩ đến Vệ Hành. Sở Lân tiếp theo nói: “Kỳ thật… bọn em nên không chết ngay từ đầu.”
Nhưng Sở Kỳ đúng lúc cắt ngang: “Em trai, chuyện cũ rồi đừng nói nữa. Dù sao huấn luyện viên cũng đã giải thích, đó là vấn đề của chúng ta.”
Nghe được tên Vệ Hành, thì Trần Dương cảm thấy có gì đó không đúng, Sở Lân đúng lúc thêm dầu vào lửa: “Thật đáng tiếc, bài thi tốt nghiệp của anh trai em vì thế mà bị đẩy lên một bậc khác.”
“Không phải anh cũng bị vậy sao?” Sở Kỳ nói.
Trần Dương không nhịn được, hỏi: “Bài thi tốt nghiệp của các em đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, tại sao lại có Vệ Hành trong chuyện đó…?”
Sở Lân kéo nhẹ tay Sở Kỳ, tựa hồ không muốn hắn nói ra, nhưng Sở Kỳ vẫn nói: “Không có việc gì, chỉ là bọn em đã đến gặp huấn luyện viên Vệ vì nghi ngờ góc độ bắn tỉa không nằm đúng vị trí ban đầu trong quá trình huấn luyện có đúng không? Nếu không thì không nên xác định tụi em đã thương vong. Nhưng mà huấn luyện viên Vệ không đồng ý.”
Sở Lân sợ Trần Dương không hiểu nên cẩn thận giải thích nguyên nhân sự việc, nhưng chỉ nhắc đến một câu về quá trình bọn họ tiếp cận Vệ Hành để bàn về chuyện này.
Nghe xong lời này, Trần Dương liền siết chặt nắm đấm. Cậu đã mơ hồ nhận ra ý tứ trong lời nói của Sở Lân, với tính cách của Vệ Hành, việc “không đồng ý” của hắn có lẽ không đơn giản như vậy. Mà cậu đột nhiên nắm lấy tay Sở Kỳ khiến đối phương rít lên một tiếng đau đớn.
“Em làm sao vậy!” Trần Dương hoảng sợ, cho rằng Sở Kỳ bị mình siết quá mạnh.
Sở Kỳ kéo tay áo lên, liề nhìn thấy một vết bầm tím, sau đó lại bị chủ nhân của nó che lại, hắn bất cẩn nói: “Không có gì, chỉ là vấn đề nhỏ thôi.” Đối với một Alpha hay lăn lộn và đánh nhau thì đây quả thực không phải là vấn đề.
Trong lòng Trần Dương giống như sông cuộn biển gầm, có lẽ cậu cũng biết cảnh tượng cặp song sinh này đến gặp Vệ Hành sẽ xảy như thế nào… Sở Kỳ bị thương là thật, sao có thể coi đây là một cuộc gặp mặt thân thiện được? Trước đây cận lo lắng Vệ Hành sẽ vì cậu mà thù địch Sở Kỳ, Sở Lâm, nhưng bây giờ… Trần Dương không khỏi cảm thấy vô cùng áy náy và đau lòng, vì sự việc của hắn, không chỉ các bạn cùng lớp mà còn vì cứu cậu một mạng mà bị thương, Sở Tề và Sở Lân cũng bị liên lụy.
Trần Dương nói: “Còn kiểm tra đánh giá tốt nghiệp… thì thế nào?”
“Thật ra thì không có gì đâu.” Sở Lân nói: “Chỉ là tài liệu tham khảo cho việc phân công quân đoàn sau khi tốt nghiệp, cũng không có tính chất quyết định. Huấn luyện viên sẽ cho điểm buổi diễn tập thực chiến cuối cùng, lúc đó nó sẽ chiếm một tỷ lệ nhất định trong đánh giá tốt nghiệp.” Trên thực tế, những sinh viên tốt nghiệp như họ, cậu đã trải qua quá trình đánh giá và lựa chọn của các quân đoàn lớn trước đó, nên cơ bản thì cậu biết mình sẽ đi đâu. Tất nhiên, ai cũng muốn điểm bài tập tốt nghiệp của mình trông đẹp hơn, dù sao thì đó cũng là thứ được ghi trong hồ sơ.
Bàn tay siết chặt của Trần Dương cũng buông lỏng ra một chút, cậu cố gắng dằn cơn tức giận xuống. Những gì xảy ra trong khoảng thời gian này khiến cậu ngày càng tức giận. Nhưng Beta có sức chịu đựng rất cao, bản thân có thể chịu được gian khổ nhưng lại không muốn những người xung quanh phải chịu ủy khuất. Giờ đây lời nói của anh em nhà họ Sở giống như ngọn lửa được bậc lên trong kho xăng, lập tức đốt cháy nỗi đau buồn và phẫn nộ của Trần Dương, khiến cậu vừa tức giận vừa buồn bã.
Quá đáng lắm rồi, thậ quá đáng… Cậu nhớ tới trước đó mình từng bị Vệ Hành quấy rối, Ngô Việt cũng nhận được mấy lần “cảnh cáo” tử tế từ Vệ Hành. Trần Dương vừa ngạc nhiên vừa khổ sở, chẳng lẽ cậu chỉ là nô lệ thôi sao? Chẳng lẽ dù làm thế nào đi nữa cậu cũng không thể thoát khỏi Vệ Hành sao? Nghĩ tới hành động của Vệ Hành đã nhốt cậu trong căn phòng nhỏ… Nghĩ đến Trần Linh hiện nay không biết còn sống hay đã chết…
Sở Lân sợ Trần Dương quá lo lắng, cảm thấy tay nghề của bọn họ quá thấp, dường như hắn cũng sợ Vệ Hành, thế là nói: “Anh Dương, anh đừng lo lắng quá, Sở gia bọn em cũng không phải dạng thấp cổ bé họng. Vệ Hành không dám làm gì bọn em đâu.”
Trần Dương nghe không được Sở Lân nói gì tiếp nữa, lúc này cảm xúc lo lắng trong lòng cậu cuối cùng đã biến mất. Vốn dĩ cậu lo lắng Vệ Hành sẽ ảnh hưởng đến tương lai của hai anh em Sở Kỳ, nhưng hiện tại, xem ra cậu không cần phải lo lắng này nữa. Trần Dương dần dần bình tĩnh lại, trong đầu cậu hiện lên rất nhiều thứ, nhớ lại cậu và Trần Linh lúc còn nhỏ sống nương tựa vào nhau, nhờ hàng xóm tiếp tế lương thực sống qua ngày, nhớ lại cái ngày kinh khủng khi nghe tin cha cậu qua đời, nhớ lại cậu đuổi theo Trần Linh đến Bắc Đẩu bảy… Trần Dương nhắm mắt lại lại mở ra, cậu đã gặp phải rất nhiều thời khắc khó khăn, nhưng bây giờ sẽ không còn gì khó khăn hơn trước. Không gì có thể ngăn cản cậu bảo vệ hạnh phúc nhỏ bé hiện tại của mình.
Sở Lân nhìn thấy Trần Dương dần dần đắm chìm vào thế giới của mình, không khỏi ngừng nói. Vốn dĩ bọn họ chỉ muốn thổi chút gió vào tai Trần Dương, lại sợ cậu bị tên Alpha vô liêm sỉ đó bắt cóc. Alpha kia thoạt nhìn có vẻ rất kinh nghiệm, đồng thời cũng là một kẻ lì lợm thích bám đuôi dai dẳng, nếu cậu bị hắn lừa gạt thì phải làm sao? Bây giờ, những lời này giống như có hiệu quả nhỉ? Nhưng Sở Kỳ và Sở Lân đều không biết, hiệu quả vượt xa bọn họ mong đợi.
——————————-
Tác giả: Lão Vệ, mông của cậu cháy rồi kìa ( ̄▽ ̄)