Thế Thân Beta - Chương 37
Chương 37: Bắt nạt
Trần Dương nhìn sườn núi trong chốc lát, cậu vẫn cảm thấy có gì đó không ổn nên nhìn Ngô Việt nói: “Ta muốn đi xuống dưới quan sát!” Nhưng mới vừa nhảy xuống sườn núi, sau eo liền bị ọng súng chọt vào:
“Beta này muốn đi đâu?” Một giọng cười trêu đùa truyền đến.
Sau đó, Trần Dương nghe được một tiếng hét khác. Ngô Việt đã bị bắn bằng một phát súng khác, hơn thế nữa, một số huấn luyện viên ẩn nấp đã lao tới, nhắm vào Ngô Việt mà bắt lấy tên Alpha duy nhất này và bắt đầu đánh hắn, nhưng họ không ngờ rằng hắn thực sự là một kẻ yếu đuối. Ngô Việt bị bịt miệng, đau khổ không nói nên lời rồi nằm đó chị ăn đòn.
Trần Dương chậm rãi quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Vệ Hành. Mấy tên này mặc đồng phục của huấn luyện viên đang ngụy trang bò ra khỏi bãi cỏ, các học sinh khoa hậu cần bị đội quân địch này bao vây rồi giết không chừa ai, khiến các sinh viên hoảng hốt kêu gào. “Sao các người lại đây?” Trần Dương nói.
“Bất ngờ sao?” Vệ Hành nói. Hắn thuận thế ôm lấy hai tay Trần Dương, áp thân thể hắn vào lưng cận, hắn còn tự cho là mình ân cần, không dùng nhiều lực, “Ngoài ý muốn?” Không ngờ, Trần Dương đột nhiên cúi người xuống, rút súng năng lượng ra, bắn vào người Vệ Hằng. Vệ Hành giật mình, vội vàng nhảy sang một bên. Cũng may là hắn phản ứng rất nhanh, vươn tay vặn ngược cánh tay của Trần Dương, sau đó ấn vào lưng cậu, ép cậu phải quỳ xuống đất, còn viên đạn bị kia bắn ra kia bay trúng cỏ. Trong lúc Trần Dương còn đang giãy giụa thì Vệ Hành đã tước được súng của cậu ném sang một bên.
“Ta đi! Em còn muốn đánh tôi!” Vệ Hành kinh ngạc.
Người tôi muốn đánh chính là anh! Trần Dương nói thầm trong lòng, cậu muốn thoát khỏi bàn tay Vệ Hành, trong lúc hỗn loạn, Vệ Hành đã bị Trần Dương dùng chân đá mấy phát. Trần Dương cắn răng nói: “Anh buông tôi ra!”
Các giảng viên ở bên đó bật cười. Một người hướng dẫn đội mũ rơm buông robot trong tay ra, cười nói: “Vệ Hành, cậu có thể xử lý được không? Có cần tôi giúp cậu không!”
“Cút đi Nguyên Phong! Anh sao hiểu được mùi vị tình thú!” Vệ Hành mắng.
Nguyên Phong nhún nhún vai. Con robot bay được thả ra từ tay hắn ta mang theo virus. Robot cải tiến chỉ do dự một lát, sau đó loạng choạng đi tìm đối tác khác, hai người chỉ cần một cái chạm nhẹ là có thể hoàn thành việc phát tán chương trình virus. Chiếc máy bay bị bóp méo đang bay trên không rrung không còn tìm kiếm chiến lợi phẩm nữa mà thay vào đó đang tìm kiếm các quân sinh viên và xe tải tiếp tế rải rác xung quanh.
“Các người muốn làm gì!?” Trần Dương nhìn hành động của bọn họ, nghi hoặc. Cổ tay của cậu bị Vệ Hành kiềm chặt, nhưng Vệ Hành cố tình không giết cậu.
“Thành thật một chút! Tôi sẽ không giết em.” Vệ Hành cũng có chút xấu hổ. Hắn giữ lại Beta nhưng không giết cậu bởi vì hắn sợ nếu hắn ra tay thì cậu sẽ bị trừ điểm, nhưng không ngờ đối phương lại xuống tay không nhân nhượng.
“Anh làm gì vậy?” Trần Dương nói, “Muốn giết cứ giết, đừng có mà trói tôi!” Cậu nhìn thấy các đồng đội lần lượt hy sinh, nhanh chóng bị hệ thống lấy ra ngoài, chỉ còn mỗi hắn sống sót, cứ như thể Alpha làm việc này như từ thiện, thực sự không tốt cũng không xấu
“Nhóc vô lương tâm!” Vệ Hành kề sát lại chạm đầu Trần Dương, hắn thuận tay cởi quân phục của cậu ra. Trần Dương giật mình nhanh chóng dùng hết sức bình sinh giãy giụa, tên Alpha vô liêm sỉ này lại muốn làm chuyện này trên chiến trường… “Vệ Hành! Con mẹ anh là đồ cầm thú sao! Bỏ tay ra cho tôi! Bỏ tay ra!” Nhưng không ngờ Vệ Hành chỏ sờ từ trên xuống dưới cơ thể Beta, rồi hắn cởi áo khoác của cậu ra, sau đó nhìn chằm chằm Beta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng gần như không che được dáng người của cậu, rồi lại lột khoác áo của mình khoác vào cho đối phương.
Trần Dương bị bao bọc trong chiếc áo khoác chứa đầy pheromone của Alpha làm cho ngạt thở, cậu run rẩy hồi lâu mới thoát ra được, hít một hơi thật sâu để cảm nhận được mùi không khí trong lành, trái tim đập rất nhanh. Cậu đang định tiếp tục mắng Alpha không có điểm mấu chốt, lại phát hiện đối phương đã mặc áo khoác của mình lên người, giọng nói ghét bỏ:
“Chật, ngắn, đồ lùn tịt.”
Trần Dương: “…” Bình tĩnh mà xem xét, ở trong đám người thì cậu cũng cao nên không thể tính là lùn.
“Các người…” Trần Dương nhìn những huấn luyện viên khác, mới phát hiện bọn họ đều mặc quân phục học viên, ngụy trang rất tốt, ngoại trừ khí chất ra thì cũng đủ lừa gạt camera giám sát đang bay ở trên trời. Hơn nữa, bọn họ đang nghịch mấy loại dụng cụ, phát ra vô số tiếng tích tắc truyền tải thông tin, lộ trình của rất nhiều phương tiện vận chuyển vật chất xung quanh đột nhiên bị lẫn lộn hết lên, hoặc đi sai hướng hoặc đâm vào nhau, gây ra sự cố.
Vệ Hành cầm súng của mình đi tới trước mặt một người quân nhân nói “Phong nhi, thế nào rồi?”
“Mày gọi bố mày à!” Người quân nhân tên Nguyên Phong đang nghịch dụng cụ của hắn, và vô số tin tức giả đang được truyền đến từ tay hắn. Lúc này, ban chỉ huy quân học sinh cũng phát hiện ở hậu phương có điều gì đó không ổn. “Cục Quản lý hậu cần bị sao vậy? Ngay cả xe vận chuyển vật tư đi theo lộ trình đã định cũng có thể xảy ra sự cố.” Bộ chỉ huy phàn nàn. Họ phát hiện có một số người đột nhiên hy sinh ở phía sau, cũng không mấy nguy hiểm, còn một số phương tiện thì gặp tai nạn. Nhưng so với con số tổng thể thì vẫn như giọt nước trong thùng. Nhưng một số người cẩn thận vẫn hỏi thăm, sau khi nhận được tin tức đó là giả và mọi chuyện vẫn bình thường thì họ đã ngừng điều tra chi tiết.
“Các người…” Trần Dương xem như đã hiểu, cậu nói: “Anh muốn tiêu diệt toàn bộ phương tiện vận chuyển?”
Kết quả của một cuộc chiến tranh không chỉ được tính toán ở tỷ lệ thương vong mà còn ở tỷ lệ tiêu hao vật tư và cơ sở hạ tầng. Quân học sinh bỏ ra nhân lực để loại bỏ một giảng viên có năng lực cá nhân cao hơn là điều không đáng, nên họ cũng do dự. Không ngờ ban chỉ huy lại bất ngờ phái không quân từ trên trời nhảy xuống, trực tiếp tấn công vào khu vực hậu phương yếu kém để tiêu diệt tiếp tế, đây thực sự là một nước đi nguy hiểm đối với quân đội.
Mấy thầy huấn luyện viên nhìn nhau cười, Nguyên Phong vội làm xong công việc, nghiêng đầu nhìn Vệ Hành: “Anh cản ở phía sau à?”
“Tôi không phải kiểu người đó? Cút!” Vệ Hành nói.
Các huấn luyện viên cười đểu, rồi bắt đầu ồn ào, một người trong số họ nói: “Vệ Hành, cậu muốn làm bao lâu, 10 phút đủ không?” Nói xong mọi người đều trong lòng hiểu rõ mà không nói ra mà cười rôm rả.
“Cút!” Vệ Hành cũng cười, “Ông đây muốn 100 phút!”
Các giáo viên hướng dẫn của tổ đã lên xe tải vận chuyển rồi lại bị chặn nên mọi người bỏ chạy. Chỉ còn lại một số máy móc vận chuyển vẫn chạy, truyền thông báo lỗi liên tục. Trần Dương đã mơ hồ biết được toàn bộ kế hoạch của bọn họ, đáng tiếc hiện tại tay chân bị trói, không thể báo động cho tiền tuyến trụ sở.
Vệ Hành thấy Trần Dương giãy dụa, đi tới nói: “Sao vậy, em còn đang nghĩ gì vậy? Em cũng khá thông minh đấy.”
Vệ Hành ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Trần Dương, nói: “Tìm cái gì đâu? Có phải cái này đúng không?” Hắn lắc lắc thiết bị liên lạc của Trần Dương.
“Anh!” Trần Dương rất muốn lại liên lạc với đồng đội của mình, đặc biệt là Sở Kỳ và Sở Lân…
Vệ Hành hừ lạnh, nói: “Còn muốn liên lạc với hai tiểu tử chưa mọc đủ lông đủ cánh kia sao!”
“Tôi sẽ cho em thấy họ thua như thế nào!”
Nhìn thấy những xe chở hàng khắp miền núi và đồng bằng, tất cả dường như đang rơi vào tình huống hỗn loạn và tấn công lẫn nhau. Pháo hỏa lực cỡ lớn tấn công lực lượng thiện chiến của nhau, sau đó người ta có thể thấy hết xe tiếp tế này đến xe tiếp tế khác bị ném bom thành từng mảnh và nhanh chóng biến mất khỏi hệ thống. Bộ chỉ huy tiền tuyến chợt phát hiện ra sự hỗn loạn ở đây và muốn cứu vãn tình thế ngay lập tức, nhưng chương trình đã bị khóa, tổn thất quá lớn và không có cách nào phục hồi. Ở đây, các huấn luyện viên chỉ cần đợi vài phút cuối cùng, khi tỷ lệ sát thương chiến đấu đạt đến ngưỡng tối thiểu của hệ thống, họ sẽ xác định tiền tuyến không thể hỗ trợ và buộc phải kết thúc trận chiến.
“Để tôi cho em biết thế nào là Alpha hàng thật giá thật…” Vệ Hành đột nhiên đến gần Trần Dương, hắn cảm thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Beta có vẻ rất ngon, đặc biệt là dáng vẻ cúi đầu không thể phản kháng, trông rất ngon miệng. Hắn chậm rãi chạm đầu vào trán Trần Dương, hai người gần như dựa sát vào nhau, sau đó không biết vì sao, Trần Dương đột nhiên đứng dậy, dùng đầu mình đập mạnh vào đầu Vệ Hành, suýt chút nữa khiến hắn thấy sao bay đầy trời. Vệ Hành ôm đầu lùi lại nửa bước, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện không ngờ Beta đã thoát khỏi còng tay mà hắn đang giữ cậu! Một khẩu súng nhỏ chĩa vào đầu Vệ Hành, chính là khẩu súng mà Trần Dương đã lấy nhân lúc hắn không chú ý.
Trần Dương nhìn chằm chằm Vệ Hành, thấy hắn vẫn còn kinh ngạc, liền nói: “Đừng quên tôi lớn lên ở đâu!” Một đứa trẻ lớn lên ở vùng chiến sự sẽ không thể sống sót đến bây giờ nếu không có một hai kỹ năng sinh tồn! Khi Trần Dương bóp cò, ấn ký trên ngực Vệ Hành cũng biến mất. Lúc này, trong sân tập vang lên một tiếng nhắc nhở điện tử cực lớn: “Đã hết giờ, hiện tại bắt đầu tính toán kết quả của cuộc chiến…”
“Vệ Hành, anh thua rồi.”
Vệ Hành sờ lên ngực mình, nói: “Đúng vậy, tôi thua rồi.”
*
Sau khi huấn luyện chiến đấu thực tế, đội quân học sinh chắc chắn đã bị tiêu diệt hết. Hơn nữa, kết quả thật ảm đạm, và nhiều người phàn nàn rằng kỳ thi tốt nghiệp của họ bị tuột xuống vài bậc. Các sinh viên lần lượt phàn nàn rằng tại sao độ khó của việc đào tạo thực tế lại tăng lên rất nhiều, khiến họ khó có thể tốt nghiệp.
Anh em nhà họ Sở và những người biết kết quả của cuộc chiến và sau khi xem xét lại toàn bộ trận chiến, lại càng cảm thấy đau lòng hơn. Bọn họ hiển nhiên chỉ còn kém một chút, nếu có thể sớm phát hiện ra sự bất thường của đội dẫn đường thì bọn họ sẽ có đủ thời gian để ngăn chặn! Hơn nữa bọn họ có thể tận dụng thời cơ khi nhóm dẫn đường đang bỏ chạy để tiêu diệt chúng trong một đòn! Thật không may, chiếc máy bay chiến đấu đã bay thoáng qua và họ bị phát hiện.
“Không hợp lý, em cảm thấy không hợp lý.”Sở Lâm liên tục xem video bọn họ khi bị xạ kích, sau đó nhìn góc độ bắn, nói: “Chúng ta không có khả năng bị bắn trúng!”
Lúc đầu, hậu quả do bộ não chủ nhân tính toán là chính xác, nhưng kết quả thực tế lại trái ngược với tính toán. Sau khi Sở Lân trở về, hắn và Sở Kỳ lặp lại suy luận mấy lần, nhưng bọn họ vẫn không thể tin được mình lại dễ dàng rơi vào bẫy của tên bắn tỉa như vậy.
“Em không tin.” Sở Lân nói. Sau nhiều lần cân nhắc, hắn vẫn cảm thấy tính toán của hệ thống có vấn đề hoặc thần kinh của bọn họ có vấn đề.
“Anh cũng không tin.” Sở Kỳ nói, “Mấy ông nội nhóm chỉ huy muốn làm gì mà không được, tính toán này chắc chắn sẽ không bị lỗi.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Sở Lân nói.
“Tìm bọn họ chứ sao! Tìm giảng viên, tìm huấn luyện viên để trình bày, nói chung là chúng ta không có lỗi.” Sở Kỳ hét toáng lên.
Vì thế ——
Vài ngày sau, bên trong văn phòng của bộ chỉ huy quân sự lâm thời.
“Chuyện này không có khả năng! Đây rõ là gian lận!” Sở Kỳ lớn tiếng.
“Con mẹ cậu tệ vãi.” Đàm Lý đạp Sở Kỳ một cái.
“Chúng tôi không có khả năng bị đánh trúng.” Sở Lân nói năng hùng hồn đầy tính lý lẽ, “Theo tính toán của đầu não, góc bắn như vậy là không thể, cho nên chúng tôi mới nghi ngờ, thưa huấn luyện viên.”
“Những đứa nhỏ này ngu quá không đọc được hay sao vây, Vệ Hành, cậu tới giải thích.” Đàm Lý nói xong, tiếp tục trở về bang đánh bài, miệng cắn hạt dưa.
“Ai nói không có khả năng?” Vệ Hành nói, “Cậu sao? Vẫn là do đầu não?” Vệ Hành mặc một bộ quân trang tay cầm súng đi tới, họng súng không kiên nhẫn mà chỉ về phía Sở Lân.
“Chúng tôi chỉ cần một lời giải thích, nếu không chúng tôi sẽ cho rằng anh đang nhắm vào chúng tôi.” Sở Lân nói.
“Tôi nhắm vào cậu?” Vệ Hành đều cười khẩy, “Cậu cho rằng tôi muốn nhắm vào cậu sao? Các cậu chỉ là mấy con thỏ con thôi, càng không là thứ gì trong mắt tôi!”
“Anh!”
Cặp song sinh không biết chuyện gì đang xảy ra, ban đầu họ đến gặp Vệ Hành để thảo luận về góc độ bắn tỉa trong quá trình huấn luyện thực chiến, nhưng sau đó họ bị lời nói của Vệ Hành khiêu khích và đến sân tập để bắt đầu chiến đấu. Alpha nào không phải là một tay đánh đấm giỏi? Tuy nhiên, Vệ Hành vẫn dựa vào kinh nghiệm của mình để trấn áp tình thế, mặc dù cặp song sinh cũng nhân cơ hội đấm Vệ Hành mấy phát.
Có vẻ Sở Lân làm tốt hơn, hắn đang thách đấu phía sau anh trai mình, nhưng Sở Kỳ đã tiến lên ở hiệp thứ hai, đúng như dự đoán, một lúc sau, Vệ Hành đã đánh hắn đánh văg mạnh vào tấm đệm, mặt hắn đỏ bừng bừng, sưng tấy và trên người có rất nhiều vết bầm tím.
“Năm nay tiêu chuẩn cho sinh viên tốt nghiệp chỉ có thế này sao?” Vệ Hằng thong thả xắn tay áo, thái độ khó ưa mà chế nhạo họ. Rất nhiều sinh viên sôi nổi đang theo dõi trận đấu trực tiếp hiếm hoi này.
“Đến đây!” Sở Kỳ không phục đấm vào thảm hắn muốn đứng dậy đánh Vệ Hành lần nữa, nhưng lại bị Sở Lân ngăn lại, Sở Lân đỡ Sở Kỳ đứng dậy nói: “Huấn luyện viên Vệ, chúng ta chỉ muốn đòi công bằng.”
“Công bằng?” Vệ Hành ném bao súng đã tháo móc sang một bên, tức giận nói: “Tôi sẽ cho cậu biết thế nào là công bằng! Công bằng có nghĩa là phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của cấp trên! Chẳng lẽ là kiểu người đến chất vấn huấn luyện viên ngay khi buổi tập kết thúc sao!”
Sở Lân tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nhưng thân là quân nhân, hắn thật sự không thể tùy tiện nghi ngờ mệnh lệnh của cấp trên, cuối cùng chỉ có thể cứng họng không chịu nhận thua. Vệ Hành thản nhiên ngồi xuống ghế da, nới lỏng cúc áo trước ngực, nói: “Các cậu không làm được không có nghĩa là người khác không làm được, hiểu không? Đồ cùi bắp.”
Thấy anh em họ Sở vẫn còn tức giận, Vệ Hành nói tiếp: “Nếu không tin thì tự mình đi tìm đi. Có học trưởng bên khoa quân sự… đó là một tay bắn tỉa giỏi nhất trong lịch sử, tôi quên mất tên anh ta rồi, hình như gọi là gì đó Trương, anh ta là còn được treo hình trên tường danh dự! Hừ, không phải lỗi hệ thống mà đầu não cũng không tính toán ra kết quả sai được, đó là một tiểu xảo, một bước đột phá ở góc độ của Glass… Đúng rồi, hình như còn sót lại một Beta! Đừng có thái độ mới thua một trận thì đã chạy đến hỏi người hướng dẫn vậy, cứ như thể tôi đang bắt nạt cậu vậy….”
Sở Kỳ còn muốn nói thêm điều gì, nhưng Sở Lân đã ngăn lại. Họ nhìn nhau, sự ăn ý ngầm giữa anh em đã khiến họ hiểu ý của nhau. Xem ra hôm nay không thể lấy được điều gì từ Vệ Hành. Nhưng bọn họ không thể nản lòng, có một người bọn họ nhất định phải nhắc nhở, dù sao người đó mới là chủ nhân thực sự.
——————————-
Xem trước chương tiếp theo: Khiếu nại
Tác giả: Mình bị mắc kẹt ở hai chương này lâu lắm rồi ( ̄O ̄;)