Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thế Thân Beta - Chương 36

  1. Home
  2. Thế Thân Beta
  3. Chương 36
  • 10
Prev
Next

Chương 36: Huấn luyện

Sân tập thực chiến cho khoa học quân sự thật sự rất ấn tượng. Nó trông giống như một con tàu vũ trụ gần mặt đất với lớp sơn màu xám đen khổng lồ, họ đưa tàu con thoi đến van cabin, khi vào bên trong, mọi người giống như đã bước vào một thế giới nhỏ bé. Địa hình, khí hậu và sinh thái của mỗi hành tinh được mô phỏng thông qua các phương tiện kỹ thuật trong cabin, thay đổi theo mùa và các chủng tộc thù địch và sinh vật ngoài hành tinh tương ứng có thể được thiết lập thông qua hệ thống để đáp ứng yêu cầu của nhiều địa điểm huấn luyện khác nhau.

Tất cả học sinh đều được sắp xếp thành quân hồng, và tất cả giảng viên đều đóng vai quân xanh để chiến đấu với nhau. Mặc dù số lượng giảng viên thấp hơn nhiều so với quân đội sinh viên do sắm vai, nhưng có thể nói một người chống lại một trăm người. Đối với những người lính tại ngũ vừa mới ra tiền tuyến phải đối phó với một vài em lính trẻ ở trường không phải là điều dễ dàng như việc thái dưa, thái rau. Tuy nhiên, đoàn quân sinh viên này có thể chiến thắng bằng quân số, tất nhiên không nên đánh giá thấp họ.

Đây là lần đầu tiên Trần Dương đến cabin huấn luyện mô phỏng mọi địa hình như vậy, nên cậu cảm thấy mọi thứ rất mới lạ. Nhưng các bạn cùng lớp phàn nàn: “Ồ, mỗi lần mời chúng ta tham gia huấn luyện, cuối cùng họ lại được giao công việc dọn dẹp chiến trường và vận chuyển vật tư. Công việc bẩn lại nặng nhọc. Bọn họ có ý gì đây?”

“Thôi đi, cho cậu ra đây tham quan cũng không tốt sao. Hay là cậu muốn ra tiền tuyến vậy?” Một bạn học tiếp lời.

Trên thực tế, các sinh viên đã nói đúng. Việc vận chuyển vật liệu trong chiến lược được thực hiện tự động bằng các phương tiện vận chuyển được trang bị vũ khí đầy đủ dưới sự triển khai của hệ thống. Mỗi phương tiện vận tải đều được trang bị áo giáp chì chống nổ hạt nhân cấp ba và súng máy góc rộng cỡ nòng lớn, hỏa lực của nó mạnh hơn tất cả chúng cộng lại. Thậm chí còn có robot bay theo sau để dọn dẹp chiến trường. Làm sao họ có thể lấy vật tư dưới thiết bị quét của robot? Đây chỉ là một màn biểu diễn thôi.

Nhưng dù vậy, phía nhà trường cũng trang bị cho mọi người đồng phục chiến đấu chuyên nghiệp, thiết bị liên lạc và súng năng lượng chỉ có mười viên đạn. Vì vậy sinh viên Khoa Quản lý hậu cần giống như ngựa hoang trên đồng cỏ, chạy lung tung nhưng cũng có thể an toàn ở phía sau và ghi điểm.

Theo quy định tính điểm, họ cần đi theo xe vận chuyển vật liệu đến địa điểm được chỉ định, gỡ lỗi chương trình dẫn đường và vượt qua các chướng ngại vật để đạt được điểm cơ bản là 6 điểm cho khóa huấn luyện này, tức là điểm đậu và hầu hết các điểm đều đạt rồi các sinh viên bắt đầu giải tán. Nếu họ đủ may mắn, hãy đến những đồng cỏ và ngọn đồi gần đó để tìm kiếm các loài động thực vật, mẫu vật khoáng sản, v.v. Họ có thể nhận được 1 đến 2 điểm cho mỗi thông tin địa phương được thu thập và họ cũng có thể đề cập đến các điểm đó. Ngô Việt nhìn đám đông đang cúi xuống nhặt những viên đá nhỏ và côn trùng trong cỏ, trong lòng hắn thực sự rất chán nản nói: “Chúng ta đổi chỗ đi, lên ngọn đồi kia nhìn xem?”

Lời vừa nói ra, các bạn học cũng cho rằng mình không có được vị trí tốt nên liền chuyển lên đỉnh đồi.

Sau khi bò lên sườn đồi, Trần Dương dùng thiết bị trinh sát quan sát phía xa đội quân loại chiến đấu, bọn họ tựa hồ đang mâu thuẫn với nhóm hướng dẫn của huấn luyện viên trong thung lũng, đám người Vệ Hành đại khái cũng ở đó. Lúc này, những loạt mệnh lệnh, thông điệp chỉ huy của quân đội, cũng như việc triển khai đội ngũ bận rộn đều phát ra từ thiết bị liên lạc gắn trên tai, khi được chuyển đến kênh riêng của Cục Quản lý hậu cần thì có tiếng nói chuyện rôm rả. Trần Dương chuyển liên lạc sang kênh báo cáo tình báo quân sự đơn giản nhất, đồng thời cùng đám người Ngô Việt bao vây khu vực đồi chờ đợi, nghe nói lần này học viên cao cấp cũng sẽ tham gia, nhưng lại không biết Sở Kỳ, Sở Lân và những người khác đang làm gì.

“Cậu có nghĩ rằng họ sẽ tấn công chúng ta không? Cắt đứt đường lui hay gì đó?” Có một bạn học học Beta đang núp ở phía sau một tảng đá to, nói ra ý nghĩ kỳ lạ của mình.

Một bạn học lhasc tiếp lời nói: “Sao có thể chứ? Đội chỉ đạo bên phía họ chỉ có mấy người thôi? Tại sao bọn họ lại chia quân đến đường lui của chúng ta để làm gì? Bộ không thấy bộ phận quân chiến đấu ở đó hết rồi sao?”

“Nói cách khác, nếu có cơ hội chiến đấu, những người của bộ phận chiến đấu sẽ sẵn lòng sắp xếp để chúng ta tới đây sao?” Ngô Việt thản nhiên nói xong, mọi người đều gật đầu đồng ý. Trần Dương phát hiện, mặc dù Ngô Việt hay có thái độ trốn tránh mọi việc, nhưng hắn dù sao cũng là một Alpha chân chính, bởi vì hắn có pheromone nên hắn có nói cái gì mà không thể hiểu được thì mọi người cũng tuân theo, điều này khiến hắn có cảm giác không nói nên lời.

Điều đó không hẳn là đúng, Trần Dương nghĩ. Tổ hướng dẫn biết bọn họ chỉ có một ít người, cho dù sinh viên của quân đội là người mới ( khá cùi bắp ) vào đây thì chỉ cần một viên đạn lạc thôi thì cũng đủ giết chết họ, liệu tổ hướng dẫn có ngoan ngoãn ở lại chờ chết không? Mấu chốt là Trần Dương biết Vệ Hành ở đó, cậu cũng biết Vệ Hành không phải người thành thật như vậy. Nhưng nghĩ tới Vệ Hành gần đây hay dây dưa với mình, Trần Dương lại có chút bối rối.

Trần Dương lắc đầu, tự nhủ đừng nghĩ tới, chiến trường là chiến trường, thà không gặp Vệ Hành thì tốt hơn, nếu gặp thì hắn sẽ không bao giờ khoan dung! Nhưng vào lúc này, anh em nhà Sở đột nhiên gửi cho cậu một yêu cầu truy cập vào thiết bị liên lạc.

“Alo alo! Là anh Dương đúng không?” Giọng nói sôi nổi này của Sở Kỳ.

“Chào anh Dương, hiện tại các anh đang ở đâu?” Còn giọng điềm tĩnh này là của Sở Lân.

Trần Dương báo cáo vị trí và tình hình của khoa hậu cần, nghe xong Sở Kỳ liền vội nói: “Anh Dương, lúc này xin mọi người đừng di chuyển! Đội dẫn đường đã bị chúng tôi bao vây rồi! Đến một con chim cũng không bay ra được! Anh chỉ cần yên lặng và núp ở phía sau là được!”

Sở Lân ở bên kia cũng nói: “Chúng ta cũng không thể khẳng định như vậy, tổng bộ cũng đang điều tra tình hình nội bộ của tổ hướng dẫn… Nhưng tóm lại, anh Dương và mọi người ở phía sau phải cẩn thận, tôi không nghĩ rằng họ sẽ im lặng đến vậy…”

Tình hình chiến đấu hiện tại là quân học sinh tuy chiếm địa thế thuận lợi nhưng mọi hành động của họ cũng đều nằm dưới sự chỉ đạo của tổ chỉ huy. Tổ huấn luyện biết ngay nếu có dấu hiệu rắc rối, tuy số lượng ít nhưng các huấn luyện viên có sức mạnh vượt trội và có thể tiêu diệt từng người một. Hơn nữa, nếu quân học sinh muốn tiến hành điều tra, muốn bao che số ít điều tra viên, nhất định phải phái thêm nhân viên đến hỗ trợ, từ đó gây ra nhiều thương vong hơn. Bộ chỉ huy vẫn chưa đưa ra quyết định về bước tiếp theo.

Bên kia lại nghe thấy một âm thanh ồn ào khác, trong đó có tiếng điện dẫn, Sở Lân vốn tốt tính rốt cục cũng không chịu nổi nữa, hai tay đập bàn, quát: “Đừng làm ồn nữa! Cử người đi ra ngoài điều tra đi! Tại sao chúng ta không điều tra xem bọn họ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Vấn đề là ai đi?” Có người nói.

“Hiện tại có phải dựa vào quân lực để đè bẹp bọn họ không?” Có người hỏi.

“Chưa được. Suy cho cùng, tỷ lệ tổn thất trong trận chiến cũng là cơ sở quan trọng để xem xét kết quả của cuộc chiến.”

“Nếu cứ trì hoãn thời gian như thế này! Thì lấy đâu ra thời gian?” Có người quát

Trần Dương nghe được. Bộ chỉ huy vẫn chưa thống nhất về ý kiến. Vì thế Sở Lâm vội vàng nói: “Anh Dương! Hiện tại anh cũng đã nghe được chuyện gì xảy ra… Tóm lại, anh phải cẩn thận! Nếu có thắc mắc gì thì cứ nói với chúng tôi, còn bên này tôi đang bận xử lý một số chuyện…” Sau đó, cuộc liên lạc đã kết thúc.

Bên tai nghe thấy tín hiệu liên lạc bị ngắt quãng, trong lòng Trần Dương liền trầm xuống. Cậu nhìn đám sinh viên hậu cần tản mác như cừu béo đi lại trên đồng cỏ, đội hướng dẫn liệu có ngồi chờ chết như thế này không? Tổ hướng dẫn vẫn đứng yên, phải chăng việc im lặng không bình thường có ý gì?

Bên kia, sau khi thảo luận kỹ lưỡng và thu thập ý kiến từ các bên, trụ sở cuối cùng quyết định cử lực lượng tinh anh đi theo con đường bí mật đến trước nhóm dẫn đường để tiến hành trinh sát và tìm hiểu tình hình cụ thể của họ. Đồng thời, đội quân sinh viên cũng sẽ cử một đội nhỏ đến quấy rối tiền đồn của nhóm dẫn đường để hỗ trợ cho hoạt động điều tra thực tế.

Những cảm tử quân cuối cùng được phái đi đương nhiên người bất hạnh trúng thăm lần này là Sở Kỳ, và Sở Lân người phải hỗ trợ người anh trai dày dặn của mình.

Sở Kỳ và Sở Lân chán nản bước ra khỏi trụ sở của bộ chỉ huy. Ngôi sao chổi Sở Kỳ nói: “Anh không biết tại sao, anh nghĩ lần này chúng ta sẽ thua, xem ra kết quả sẽ không xuất sắc lắm… nhưng nếu hắn có thể chết một cách anh dũng, có lẽ được coi là ‘ liệt sĩ ’.” Sở Kỳ còn nhớ thương kết quả khảo hạch.

Sở Lân cạn lời mà đỡ trán, nhìn anh trai: “Trước khi lên đường, anh có thể nói những lời khiến người khác phiền muộn như vậy không?”

Nhưng ai đã khiến họ gặp xui xẻo? Hai anh em ngụy trang toàn thân, nằm trên bãi cỏ bò chầm chậm như con sâu. Kế hoạch của họ là tiếp cận nhóm chỉ đạo trinh sát, đồng thời tìm cách chặn mạng lưới liên lạc hoặc chương trình virus thực vật của họ. Thứ ba, nó còn có thể gây bạo loạn và tạo cơ hội cho người khác tấn công.

“Có đúng là chúng ta di chuyển như vậy sẽ không bị phát hiện không?” Sở Kỳ hỏi. Trong lòng hắn luôn có chút bối rối, rốt cuộc xung quanh bọn họ không thấy thứ gì để ẩn nấp, một khi bị phát hiện, liền ngay cả một chỗ che chắn cũng sẽ không có.

“Đây đã là con đường tốt nhất mà đầu não đã tính toán. Nếu muốn tấn công chính xác vào chúng ta trên con đường này, tay bắn tỉa phải tìm góc tốt nhất cách đó 30 tinh. Và máy dò độ cao đi kèm sẽ giúp chúng ta trong mọi trường hợp. Thời gian tiến hành hộ tống. Trừ khi họ có thể liên tục phản ứng và điều chỉnh góc độ kịp thời trong vòng 0,2 giây tinh, nếu không thì đơn giản là không thể hoàn thành. Và theo giới hạn sức lực của con người, một tay bắn tỉa như vậy chỉ có thể tồn tại trên lý thuyết. Nếu họ ở hậu trường can thiệp vào chế độ cài đặt thì điều đó là phạm quy…”

“Bùm” Sở Lân nhìn bộ ngực bốc khói của hắn, phù hiệu trên ngực trái lóe lên rồi dập tắt. Điều này có nghĩa là hắn đã được đánh dấu là đã chết trên chương trình hệ thống. Hắn còn chưa giải thích xong thì bị vả vào mặt quá nhanh.

“Thằng em cẩn thận!” Sở Tề hét lớn, rất nhanh liền di chuyển vị trí. Hắn trốn trong bụi cỏ và ngay lập tức gỡ bỏ mọi thiết bị định vị có thể phát hiện được trên người. Sau khi Sở Kỳ ẩn nấp một lúc, hắn thận trọng xuất hiện để tìm kiếm vị trí của tay súng bắn tỉa vừa bắn chết em trai mình. Nhưng một lúc sau, trên mông Sở Kỳ cũng xuất hiện một lỗ khói, ấn ký trên ngực cũng tắt đi.

Sở Lân: “…”

“Sao có thể chứ!” Sở Kỳ ném khẩu súng liền hét lớn, “Không phải bọn họ vừa nói nơi này sẽ không bị đánh lén sao!”

Tại sao, bọn họ vừa mới ra khỏi cửa lại bị đánh cho bầm dập!

Lúc này, một tiếng cười kỳ quái phát ra từ thiết bị liên lạc đang theo dõi tình trạng của các học viên, cho thấy đường dây liên lạc đã bị hack. Người hướng dẫn đã giết hai tên nhóc cười ranh mãnh nói: “Các em đã bị bắn chết! Theo quy định, các em không được phép nói chuyện!”

Sở Kỳ tức giận ném máy liên lạc xuống đất và câm nín, dù sao thì các dấu chấm tượng trưng cho họ cũng biến mất khỏi hệ thống. Họ chỉ có thể đợi tại chỗ để kho cứu hộ đưa họ ra khỏi chiến trường. Sở Lân tiến về phía trước mấy bước, cuối cùng nhìn thấy mục tiêu chuyến đi của bọn họ, trại của tổ dẫn đường mà bọn họ vẫn luôn nghĩ tới. Sở Lân kiểm tra trang bị còn sót lại trong trại và bóng người trong lều, trong lòng đột nhiên có chút nghi hoặc, chuyện này nhìn có vẻ không ổn…

“Không đúng! Bọn họ đã đi rồi!” Sở Lân ý thức được, đoàn dẫn binh căn bản không có ở trong thung lũng bọn họ đang vây hãm! Chỉ còn lại một số ít người để bảo vệ và tạo ra ảo ảnh! Những người hướng dẫn thực sự đã ra quân đầy đủ, nhưng vấn đề là sở chỉ huy Hồng quân trên đỉnh núi vẫn chưa biết gì! Kẻ thù có thể đã đến được phía sau họ! Nhưng Sở Lân lại không thể chần chừ… bởi vì hắn đã bị giết trong trận chiến. Lúc này Sở Lâm chợt nhớ tới đại lượng hậu cần vẫn đang trấn giữ hậu phương…

—————————–

Tác giả: Chương này sẽ chuyển tải một phần nội dung của Phiên Ngoại.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 36"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online