Thế Thân Beta - Chương 34
Chương 34: Quấy rối ( mới )
Trần Dương thất hồn lạc phách đi ra ngoài chuẩn bị nghênh đón sự phán xét của số phận thì số phận lại nhân từ bỏ qua cho cậu. Bởi vì người tới không phải Vệ Hành, mà là thầy Tiểu Tô mới dạy xong.
Tóc thầy Tiểu Tô tuy hơi dài nhưng lại óng ả mềm mại, màu tóc nâu hạt dẻ như mịn như vải sa tanh. Khuôn mặt thanh tú của anh như được chạm khắc bởi bàn tay của Chúa, màu mắt xanh đa tình luôn thu hút đối phương mỗi khi nhìn họ. Khó trách cho dù anh có tự móc tuyến thể của mình ra thì vẫn có rất nhiều Alpha muốn cưới anh, bởi vì anh quá xinh đẹp.
“Bạn học này… Em tên là Trần Dương phải không?” Tô Minh mỉm cười dịu dàng, hỏi: “Vừa rồi tôi ở bên ngoài có nghe được em trả lời… Em có muốn cùng tôi học vẽ tinh đồ không
Một mùi thơm thoang thoảng như hoa trong sương chiều bay tới. Qua điều này cũng đủ có thể tưởng tượng thầy Tô Minh đã hấp dẫn mê người như thế nào khi tuyến thể của anh còn nguyên vẹn… Ngay cả trong giọng nói của anh cũng nghe được âm thanh trong trẻo và mềm mại như mây trôi.
“Xin chào thầy Tô! Em…” Đột nhiên được bắt chuyện… Trần Dương không thân với người thầy mới này lắm, nhưng cậu lại bị Ngô Việt nhanh chóng nắm lấy tay.
“Tôi có một gian phòng vẽ tranh, là phòng riêng. Nếu em cảm thấy hứng thú…” Thầy Tô chớp đôi mắt xanh ngọc bích như gợn sóng của mình, “Buổi tối em có thể ghé qua xem… Đương nhiên, những sinh viên khác cũng có thể đến.”
Vốn dĩ các bạn cùng lớp đang định giải tán, nhưng sau khi nghe được điều này, họ lại tụ tập lại với nhau.
“Được ạ, được ạ! Em đi được!” Ngô Việt hét lớn, thay Trần Dương trả lời thầy.
Nhưng Tô Minh đột nhiên lùi lại mấy bước, lông mày của anh bắt đầu nhíu lại, nụ cười ôn hòa trên mặt lập tức biến mất. Ngô Việt lúc này cũng cảm thấy hơi xấu hổ, bởi vì hắn đã quên mất bệnh tâm lý của thầy Tô là… hội chứng sợ Alpha. Ngay khi bất kỳ Alpha nào đến gần anh trong vòng năm mét thì anh đã bắt đầu run rẩy lẩy bẩy, xuất hiện cảm giác chóng mặt quay cuồng, thậm chí phản ứng tệ hơn là ngã ra co giật và nôn mửa. Ngay cả những bác sĩ giỏi nhất ở Thiên Quyền tinh cũng bất lực và không thể chữa khỏi căn bệnh tâm lý của anh.
Cuối cùng, thầy Tô chỉ cho phép một số sinh viên Beta có thành tích tương đối tốt đến tham quan phòng vẽ của mình.
Nhìn bóng dáng thầy Tô từ xa rời đi, Ngô Việt không ngừng than thở trong lòng, tại sao mình chỉ là một Alpha? Bụng và khóe miệng hắn bị Vệ Hành đấm bầm tím giờ đây dường như đã mất đi cảm giác dễ chịu như hết thuốc tê nên cảm thấy hơi đau nhức.
“Ây dà, sao lại đau như thế này!”
Nhìn thấy tình cảnh thảm thương của Ngô Việt, Trần Dương vừa lo lắng vừa xấu hổ. Mặc dù Ngô Việt không biết, nhưng Trần Dương biết, chuyện này rất có thể là vì cậu. Dù sao Vệ Hành và Ngô Việt cũng không có ân oán thù hằn gì… Cậu vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi! Tôi đưa cậu đến phòng y tế nhé!”
“Không, không sao. Với lại không phải là anh đánh, anh xin lỗi làm gì?” Ngô Việt sờ lên khóe miệng sưng tấy, hắn vẫn còn cảm thấy tiếc nuối vì không thể đến phòng vẽ tranh của thầy Tô. Nên hắn chỉ còn cách thúc giục Trần Dương và những người khác đến phòng tranh của thầy Tô đúng giờ vào thứ hai tuần sau, rồi có gì trở về nói cho hắn biết tình hình như thế nào.
*
Trong lòng Trần Dương trĩu nặng tâm sự, không quên đưa Ngô Việt đến phòng y tế trước để bôi thuốc cho vết thương. Ngô Việt đối với việc này vô cùng cảm động, nhân tiện, một lần nữa lại nhấn mạnh nhất định phải giúp hắn có cơ hội đến tham quan phòng vẽ của thầy Tô . Sau này Trần Dương mới biết sở dĩ hắn trốn thoát là do Vệ Hành phải điều động ở bộ phận cơ giới để chỉ huy và điều tra. Cuối cùng cậu cũng hiểu được ở đó tập hợp những thành phần bạo lực, thế mới xương cốt của Vệ Hành đã lớn lên như thế nào.
Bộ phận chiến đấu của khoa học quân sự theo truyền thống đề cập đến ba bộ phận chính là cơ khí, chỉ huy và trinh sát, bây giờ nó cũng bao gồm các vũ khí nhỏ như kỹ thuật, thông tin liên lạc và tình báo. Tóm lại, họ đều là những tên hung thần chuyên nghiệp, được trang bị đầy đủ vũ khí và rất hung hãn. Nơi đó là lãnh địa tụ tập của những Alpha. Mặc dù những năm gần đây, do cân nhắc về mức cân đối nhân sự nên bộ chiến đấu cũng tuyển dụng một số lượng ít Beta, nhưng điều này vẫn chưa thể phá vỡ lợi thế tuyệt đối luôn tồn tại suốt quá trình lịch sử của Alpha trong quân đội. Mọi Alpha ở Bắc Đẩu đều tự hào vì có thể tốt nghiệp ngành khoa học quân sự; và mọi Alpha trong khoa học quân sự đều tự hào khi có thể tốt nghiệp khoa chiến đấu hệ thứ ba.
Xét cho cùng, lợi thế về thể chất và ý chí của Alpha luôn vượt xa Beta, người vốn được thiết kế để trở thành trở thành một công nhân. Nhưng những ấn tượng về định kiến giới tính đã tồn tại hàng ngàn năm nay đang dần bị phá bỏ, bởi mỗi giới tính đều có những ưu điểm và nhược điểm riêng. Và sự lấn chiếm vào lĩnh vực lợi thế truyền thống của Alpha này, cũng là do tất cả mọi người đã làm việc không biết mệt mỏi để chứng tỏ năng lực bản thân.
Trần Dương đưa Ngô Việt về ký túc xá, trên đường tình cờ gặp một nhóm học sinh hệ tác chiến vừa mới trở về sau khi học huấn luyện. Họ cũng trạc tuổi nhau, sau một ngày huấn luyện, quân phục của họ nhăn nheo thấm đẫm mồ hôi nhưng điều này không ảnh hưởng đến trạng thái hưng phấn và tự tin của họ. Bọn họ đang rôm rả trò chuyện, cười đùa và giỡn với nhau một cách ồn ào, đứng từ xa cũng có thể nghe thấy mùi hống hách của Alpha, khiến mọi người dựng tóc gáy. Đặc biệt là khi đi ngang qua nhóm chủ yếu là sinh viên Beta của Khoa hậu cần thì mắt bọn kia đều đặt trên đỉnh đầu, thậm chí còn không thèm nhìn đến họ.
Ngô Việt hâm mộ, nói: “Nhìn mấy người kia… đó mới gọi là thế hệ tinh anh chiến đấu trong tương lai kìa…”
Trần Dương nói: “Hâm mộ hả? Tại sao tôi không thấy cậu tích cực rèn luyện hơn chút nào.”
Ngô Việt nói: “Đó là hai chuyện khác nhau… Tôi phải nhờ người khác bảo vệ cái mạng nhỏ của mình…”
Trần Dương mới vừa đưa Ngô Việt trở về, liền có người nói với cậu: “Bạn học! Bạn đánh rơi đồ kìa!”
Trần Dương nói “Này” rồi quay lại xem mình có đánh rơi thứ gì không, nhưng đột nhiên có người nắm lấy tay và kéo cậu vào một góc.
“Ưm!” Trần Dương mở to hai mắt, nhưng miệng lại bị bịt chặt, ánh mắt Vệ Hành thoáng lên vẻ tà ác nhìn cậu, trên mặt hiện lên một tia giễu cợt:
“Đồ lừa đảo, em diễn tốt lắm.”
Tim Trần Dương đập thình thịch, theo phản xạ kéo tay Vệ Hành ra. Khi gặp lại tên Alpha lần nữa, mùi pheromone hung hãn vẫn khiến cơ thể cậu run rẩy. Thích ứng một hồi, Trần Dương mới bình tĩnh lại, nói: “Anh tới đây làm gì?”
Vệ Hành nhướng mày: “Lá gan của em cũng lớn quá nhỉ? Em còn hỏi tôi sao lại tới đây… Tôi còn chưa hỏi em tại sao em lại đột nhiên bỏ đi mà không nói gì? Em đã xin phép tôi chưa!”
“Vệ tiên sinh” Trần Dương lịch sự nói, “Tôi nghĩ tôi có quyền tự do cá nhân.”
“Tôi đã gửi báo cáo bảo trì giai đoạn hai của Huyền Vũ và những đề xuất bảo trì tiếp theo cho quang não của anh. Nếu anh có bất kỳ câu hỏi nào —— không, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người sẽ giúp anh giải quyết vấn đề…”
Đột nhiên Trần Dương trở nên thật xa lạ, khiến Vệ Hành cảm thấy có chút không quen, hắn hỏi: “Em làm sao vậy…” Hắn theo thói quen chạm vào mặt Trần Dương, nhưng lại bị đối phương tránh né. Vệ Hành nói: “Em không nghe rõ đúng không?”
Trần Dương quay mặt đi, nói: “Vệ tiên sinh, xin ngài lịch sự một chút.”
Vệ Hành nhìn đôi tay đang giơ ra giữa không khí của mình, trong lòng tức giận vì bị bỏ lại và cảm giác lạc lõng chợt nổi lên. Hắn đẩy Trần Dương vào tường, nói: “Tôi thấy em có chút đắc ý tự mãn rồi…”
“Mấy ngày trước bị tôi làm mạnh khiến thắt lưng mỏi đến không đứng nổi, nước dâm từ mông em chảy xuống đầy sàn nhà… Giờ em muốn trở mặt là trở mặt à? Tôi nói cho em biết… không thể nào có chuyện dễ dàng như vậy… đồ lừa đảo…”
Nhóc lừa đảo này… Mấy ngày trước còn chính miệng thừa nhận sẽ nhớ hắn… Hiện tại liền trở mặt giả vờ không quen nhau…
“Rốt cuộc anh muốn gì?!” Trần Dương nói, “Trần Linh và tôi… Lúc trước đã lừa anh. Nhưng hiện tại em ấy đã… Tôi xin lỗi anh, với cả tôi đã giúp anh sửa được Huyền Vũ rồi…”
“Cho nên em cảm thấy mình đã bồi thường cho tôi như vậy là xong rồi sao?” Vệ Hành nói, “Nếu tôi nói… Vẫn không đủ thì sao?”
Sắc mặt Trần Dương lộ rõ nét tái nhợt, quả nhiên ở trong tay Vệ Hành, cậu không còn đường để mặc cả. Có để cậu đi hay không còn tùy thuộc vào tâm trạng của Vệ Hành…
Bàn tay to luồn vào chiếc quần jean mỏng của Beta, cặp mông của Beta không đầy đặn như Omega nhưng lại nhỏ nhắn và tạo cảm giác săn chắc hơn. Ngay lúc Trần Dương muốn phản kháng thì hai tay cậu đã bị hắn tóm lên trên đầu, áo phông cũng bị kéo lên, lộ ra một phần eo.
“Omega có thể sinh cho tôi bảy tám đứa con… Em có thể bồi thường cho tôi không?” Vệ Hành nói.
Đầu óc Trần Dương trống rỗng, điều cậu lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra… Đó là chuyện Vệ Hành không chịu buông tha mình. Cậu chỉ có thể đợi đến lúc Vệ Hành đã chơi chán mình thì liền vứt cậu đi. Trong quá khứ, cậu buộc phải trở thành công cụ để thỏa mãn dục vọng của Vệ Hành. Mà những ngày như vậy, cho dù cậu có chạy tới Thiên Xu tinh cũng không thể trốn thoát.
Tay của Alpha không chút thương hoa tiếc ngọc mà vuốt ve khắp người Beta, Vệ Hành sờ vào máy liên lạc của Trần Dương, cười lạnh nói: “Em còn dám chặn tôi.” Hắn thuận tay bóp nát nó, rồi để lại trên người trên người Trần Dương một chiếc máy mới, nói: “Sau này nếu tôi muốn tìm em thì em phải lập tức xuất hiện, em nghe rõ chưa?”
Cơ thể Trần Dương run lên không kiểm soát được. Khi Vệ Hành ôm lấy cơ thể của Trần Dương, cơn hưng cảm do mất đi bạn tình của Alpha cuối cùng cũng chịu lắng xuống. Hắn hối hận vì Trần Dương không phải Omega, nếu không chỉ cần đánh dấu cậu là xong, cho dù cậu có đi đâu cũng không đi được. Hơn nữa hắn cũng không biết, lúc này trong đầu Trần Dương cũng đang có vô số suy nghĩ xẹt qua, cậu thậm chí còn băn khoăn nếu cậu bỏ lại tất cả những thứ này, rời khỏi Thiên Xu tinh thì liệu Vệ Hành có còn tìm được cậu hay không…
Vệ Hành nhìn dáng vẻ run rẩy của Beta tựa hồ như bị dọa cho sợ rồi, trong lòng hắn liền dịu xuống một chút, nói: “Mấy chuyện linh tinh hay nói trên Tinh Võng em đừng tin. Em chỉ cần nhớ rõ những gì tôi đã nói với em là được… Âm thầm chạy trốn làm gì để người khác lo lắng…”
Mất rồi tìm lại, cuối cùng thì Vệ Hành cũng bắt được nhóc Beta đang chạy trốn mình, hắn không nói bản thân đã tốn bao nhiêu công sức để tìm được nơi này, thậm chí còn kiếm cớ đến đây. Hắn thuận tay lau mồ hôi trên người Beta, cảm thấy nhóc B sau khi đi học có vẻ khỏe khoắn hơn, dễ chịu hơn… Nhưng một người qua đường đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy hai người họ đang ôm nhau mà há hốc miệng. Ngô Nhạc nói:
“Trần Dương, anh làm gì…”
Trần Dương đột nhiên đẩy Vệ Hành ra, khiến hắn loạng choạng lùi lại hai bước. Trần Dương phản ứng rất nhanh, hung hăng kéo Ngô Việt vào phòng và đóng sầm cửa lại, thế là che khuất tầm nhìn của hắn. Trần Dương vẫn đang dựa vào cửa mà trong lòng cảm thấy sợ hãi vô cùng. Cậu nói: “Tô không sao.”
Ngô Việt vẫn còn mơ hồ chưa tiêu hóa được chuyện mình thấy, hắn nói: “Hình như tôi thấy… Thiếu tá Vệ…”
“Cậu nhìn lầm rồi.” Trần Dương nói.
“Ồ… Vậy chuyện vừa rồi là…”
“Biến thái.” Trần Dương nói, “Nếu như cậu bị quấy rối, tôi đề nghị cậu đi báo cảnh sát.”
Ngô Việt có chút bối rối trước tình huống này, nhưng hắn vẫn biết nhìn thái độ của cậu nên không cố ý hỏi thêm gì. Nhưng hắn có thể ngửi thấy mùi hương nồng nặc… Đặc biệt, chậc chậc, pheromone kỳ lạ của Alpha kia đậm mùi ghen tuông và chiếm hữu tỏa ra quá rõ ràng… Trong lòng hắn vẫn cảm thấy vui vẻ, nhưng hắn không biết vài ngày nữa hắn cũng sẽ gặp rắc rối.
Mặc dù tạm thời thoát khỏi Vệ Hành, nhưng tới ban đêm lên giường nghỉ ngơi thì Trần Dương vẫn trằn trọc khó ngủ. Đặc biệt là chiếc máy liên lạc mà Vê Hành vô cớ nhét vào trong người cậu, lại liên tục gửi đi các loại tin nhắn không phù hợp với trẻ em! Hắn còn bắt buộc cậu phải nhận nó nữa chứ! Trần Dương nhịn không được nữa, tìm một cốc nước rồi ngâm thiết bị liên lạc vào trong đó thì cậu mới có thể xem như bình tĩnh lại. Mấy ngày sau, Trần Dương mới biết được thế nào là “Quấy rối”.
Những ngày kế tiếp, Trần Dương sẽ “tình cờ gặp” Vệ Hành ở nhiều nơi địa điểm khác nhau. Nếu không phải cậu biết Vệ Hành còn có việc phải làm thì câju còn cho rằng chuyên môn của Vệ Hành là cản đường cậu. Mỗi lần nhìn thấy Vệ Hành luôn khiến Trần Dương vừa lo lắng vừa bối rối, nhất là Vệ Hành thích giở trò vuốt ve, sờ soạng cơ thể cậu, hay nhìn chằm chằm vào tuyến thể sau gáy cậu giống như hắn đang có âm mưu gì đó. Một mặt Trần Dương không muốn từ bỏ cuộc sống hiện tại, mặt khác lại không muốn làm ầm ĩ vì sợ bị người khác phát hiện, nên chỉ có thể chịu đựng hành vi quấy rối của Vệ Hành.
——————————-
Tác giả: Mọi người ngủ ngon nha! Đọc xong rồi đi ngủ sớm nhé!