Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thế Thân Beta - Chương 33

  1. Home
  2. Thế Thân Beta
  3. Chương 33
  • 10
Prev
Next

Chương 33: Lớp học

Trưởng khoa Tô lớn lên với vóc người nhỏ nhắn, trên mặt có hai cọng ria mép nên khi ông nói chuyện thì hai bộ ria mép rung lên, còn các học sinh phía dưới đều đang cười khúc khích.

Trưởng khoa Tô bắt đầu giới thiệu tổng quát về bộ phận của họ. Ý là khoa của họ cũng có lịch sử hình thành rất lâu đời, là một trong 8 khoa lớn còn tồn tại khi trường mới thành lập, tuy đã không còn được ưa chuộng dần theo thời gian nhưng họ vẫn còn rất nhiều chương trình học để học. Nói chung, cả quá trình học bao gồm cấu trúc và hoạt động của cơ giáp —— đây là công việc của bộ phận bảo trì cơ khí và điều dưỡng; Sơ cứu và điều dưỡng chiến trường —— đây là công việc của bộ phận y tế; Việc triển khai quân nhu, tìm kiếm năng lượng, và vận chuyển vật tư —— đây là công việc của bộ phận năng lượng và bộ phận vận chuyển tài nguyên; Việc nắm vững một số kỹ năng chiến đấu và thay thế chiến binh chính thức khi cần thiết cũng rất quan trọng —— đây là công việc của bộ phận chiến đấu. Trần Dương lắng nghe một lúc rồi kết luận rằng họ cần phải học rất nhiều thứ, thậm chí họ cần biết cách xoa dịu tâm lý bị tổn thương của binh lính trong chiến tranh và cách đối phó với bạo loạn pheromone…

Kỳ thật học thêm nhiều một chút cũng không sao, Trần Dương cảm thấy đây cũng là một cơ hội tốt. Nhưng sau khi xem lịch học, cậu đã biết tại sao khoa của họ lại từ chối… Còn không phải vì lịch học quá kín sao? Học môn nào cũng không chuyên sâu, chẳng trách bị gọi là chuyên ngành vô dụng.

“Khó trách học sinh liên tục phàn nàn, cách sắp xếp khóa học như thế này ai có thể chịu được?” Ngô Việt lẩm bẩm. Mỗi lần học sinh phàn nàn, bên khoa lại điều chỉnh lại kế hoạch giảng dạy. Tập hợp ý kiến của các bên và thêm bớt tùy ý không phân biệt. Kết quả là nếu mỗi môn chỉ học một ít, linh tinh mà không thành thạo thì đương nhiên sẽ không thể trau dồi được tài năng.

Đàm Thu cũng nhận được lịch trình khóa học, nhưng cô không phàn nàn như Ngô Việt, thay vào đó cô nhìn Trần Dương thêm vài lần. Cậu là một Beta sống cùng ký túc xá, cô cũng không thèm quan tâm đến Ngô Việt mà lại ngấm ngầm lên kế hoạch so sánh mình với Trần Dương.

“Tuần đầu tiên đều học tiết của thầy Tô dạy!” Ngô Việt kích động nói.

Trần Dương đối với việc này không có ý kiến gì, chủ yếu là cậu đã rời bỏ trường học đã lâu, nên không có ý kiến gì. Bất kể có nhiều hay ít khóa học, đối với cậu đều như nhau nhưng sẽ không vì thế mà thả lỏng hơn hay siết chặt hơn.

Cuộc sống sinh viên bắt đầu một cách yên bình, Trần Dương cảm thấy mỗi ngày bình thường như vậy cũng tốt. Sau khi vào học viện quân sự, họ phải tập thể dục buổi sáng và buổi tối, đồng thời họ cũng có những yêu cầu nghiêm ngặt về nội vụ. Và trước khi khóa học bắt đầu, họ phải tiến hành huấn luyện thực tế với bộ phận chiến đấu, bộ phận chỉ huy, bộ phận trinh sát và các đơn vị chiến đấu khác, bao gồm đi bộ đường dài xuyên quốc gia ngắn hạn, diễn tập chiến đấu thực tế, điều khiển chiến hạm, v.v… Đây là trải nghiệm ngắn hạn đối với họ, nhưng đối với quân chủng thực chiến thì đó là cuộc sống thường nhật.

“Lớp đã được thông báo, tuần sau chúng ta sẽ cùng ba vị huấn luyện viên dạy chiến đấu, tiến hành bước đầu của việc học huấn luyện quân sự cơ bản, cuối cùng là chấm điểm. Tôi nghĩ chúng ta cũng nên chuẩn bị trước một chút.” Đàm Thu nói. Khuyết điểm của Beta là thể chất không tốt nên cô không cần bỏ nhiều công sức vào việc rèn luyện thể chất, nhưng nếu muốn hoàn thiện tính cách của mình thì cô vẫn phải chuẩn bị trước.

Trần Dương gật đầu, cậu đã nhìn ra sự khác biệt về thể lực giữa Beta và Alpha, Beta phải nỗ lực hơn nữa mới có thể đạt đến trình độ ngang hàng với Alpha. Nhưng cậu lại nghe thấy Ngô Việt phàn nàn.

“Sao lại đi nữa! Không phải bộ phận hậu cần không cần trải qua huấn luyện quân sự khắc nghiệt như vậy sao? Tại sao lại phải đi vậy?” Ngô Việt gần như bật khóc. Có trời mới biết thân là Alpha như vậy thì hắn sẽ dễ bị nhìn thấy giữa đám đông, nên lần nào cũng bị tóm đi một mình và được “Chiếu cố” thật tốt sao! “Người của bọn họ mỗi ngày lăn lộn trong xi măng, luyện tập cùng bọn họ mấy ngày thôi là tôi như sắp thành người tàn phế vậy, rồi từ từ biến thành cái bóng trong đám người đó!”

Là ba người Alpha duy nhất trong khoa, Ngô Việt tự cho rằng mình đẹp trai hơn hai Alpha còn lại. Vì vậy, mỗi lần đến lớp của thầy, hắn sẽ chen vào hàng ghế đầu, tranh nhau ló mặt trước mặt thầy giáo, với cả thái độ tích cực học tập của hắn cũng khác hẳn khi học các môn khác rất nhiều.

Thầy Tiểu Tô chính là con trai ruột của trưởng khoa, tên là Tô Minh. Lại nói tiếp, thật ra chuyện đó có chút đặc biệt… Bởi vì thầy Tiểu Tô đã từng là… một Omega. Vì sao lại bảo là đã từng? Có truyền thuyết kể rằng thầy Tiểu Tô đã từng được ghép đôi, nhưng vừa lấy được kết quả xứng đôi thì anh đã tự mình móc xuống tuyến thể dục ra, cự tuyệt kết hôn với đối tượng ghép đôi… Điều này chẳng khác nào đối với AO là việc tự thiến. Vốn dĩ, việc một Omega cố ý cự tuyệt ghép đôi là hành vi phạm pháp, nhưng có là truyền thuyết đồn là thầy Tô Minh, hình như tâm thần thầy ấy có một chút vấn đề nên trưởng khoa Tô đã nhúng tay vào chuyện này. Vì thế mấy người bên trên cũng bỏ qua và người được đưa về nhà chăm sóc.

Theo lý mà nói thì thầy Tiểu Tô không thể đến trường dạy. Nhưng bởi vì cha thầy là một người có tiếng trong trường… Và một phần là Omega bị cắt bỏ tuyến sinh dục thì không còn tỏa ra pheromone thu hút Alpha, cùng lắm là chỉ có mùi dễ chịu hơn Beta thôi. Cho nên cũng không gây ra xáo trộn gì. Mặc dù thỉnh thoảng sẽ có một số Alpha tò mò đến thăm, nhưng Alpha sẽ không bốc đồng nếu không bị pheromone tác động, hơn nữa bộ phận quản lý hậu cần phần lớn là Beta nên cũng không gây ra rắc rối gì. Giám đốc Tô cũng đã rất cố gắng để trình trạng tâm lý của con trai mình không diễn biến xấu, vì vậy nhà trường thông cảm cho con trai ông và ngầm chấp nhận chuyện này. Bản thân Tô Minh rất có tài hội họa và được coi là một thiên tài trẻ, tuy nhiên sau đó anh gặp phải những thay đổi lớn cuối cùng tác phẩm của anh ngày càng giảm sút. Nhưng anh lại dễ dàng dạy các bạn cùng lớp cách vẽ các bản đồ sao và bản đồ địa hình khác nhau.

“Aaaaaa, tôi mặc kệ! Sắp đến giờ dạy của thầy Tiểu Tô rồi! Tôi phải là người vào lớp đầu tiên, mấy người đi nhanh lên!” Tuy rằng phàn nàn về chuyện tuần sau phải đi huấn luyện nhưng Ngô Việt lại nghĩ tới lớp của thầy Tô sắp bắt đầu, thì đột nhiên hắn bắt đầu thấy phấn chấn tinh thần và chạy nhanh hơn các bạn.

Trần Dương mỉm cười, thu dọn đồ đạc rồi chậm rãi bước vào lớp học với Đàm Thu. Nhưng vừa bước đến cửa lớp, cậu liền cảm thấy không khí bên trong có gì đó không ổn.

Các tân sinh viên vốn ngồi theo hàng đôi, ba người, thân hình nghiêng ngả thì giờ đã ngồi thẳng lưng, mắt sáng như được uống thuốc kích thích. Giáo viên là Tiểu Tô lẽ ra phải đứng trên bục thì đã biến mất không thấy, thay vào đó là trưởng khoa Tô đứng trên bục. Có một không gian rộng ở hàng ghế đầu của lớp, đó là nơi Trần Dương thường ngồi. Ngô Việt không biết từ lúc nào đã nằm trên mặt đất, cơ thể hắn bất động. Một bóng đen cô độc ngồi trên chiếc ghế trống phía trước, nhưng không ai dám ngồi cạnh người đó.

Sắc mặt Trần Dương lập tức tái nhợt vì nhận ra bóng người đó là ai. Sau khi nghe thấy âm thanh, người đàn ông chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Trần Dương, khóe môi hắn hơi nhếch lên, mỉm cười. Hắn ta làm vài khẩu hình miệng như đang bảo mọi người im lặng, nhưng chỉ có Trần Dương mới có thể hiểu được điều đó ngay lập tức:

“Nhóc lừa đảo, em còn dám chạy nữa không?”

*

Vệ Hằng mỉm cười. Sau đó theo lời mời của trưởng khoa Tô, hắn quay người bước lên bục. Trần Dương vẫn còn hoảng sợ, tựa hồ lời Vệ Hành vừa rồi nói với cậu khi nãy chỉ là ảo giác của riêng cậu. Trưởng khoa Tô ở bên cạnh bục bắt đầu giới thiệu với mọi người:

“Các em nhiệt liệt chào mừng một nhân vật mới đến… Đây là thiếu tá Vệ Hành đang công tác tại khu quân sự của Tử Vi tinh, người sẽ hướng dẫn huấn luyện quân sự cho tân sinh viên khóa này, hắn là cựu sinh viên đã tốt nghiệp loại xuất sắc của trường chúng ta… Thiếu tá Vệ Hành sẽ đến giảng dạy cho chúng ta! Thiếu tá Vệ đã nhận lời mời điều đặc biệt của trường nên mới có cơ hội trở lại trường cũ, truyền dạy kinh nghiệm của mình cho các sinh viên khóa sau. Mọi người vỗ tay để chào đón hắn nào… Thiếu tá Vệ vừa trở về sau trận chiến khốc liệt ở tiền tuyến Bắc Đẩu 7. Hắn là một người có kinh nghiệm chiến đấu thực tế đã đúc kết và tôi luyện rất nhiều lúc ở tiền tuyến, mọi người có thắc mắc gì có thể hỏi hắn…”

Sau một loạt giới thiệu này, vẻ mặt của mọi người từ bối rối chuyển sang nhiệt tình. Ai ai cũng tò mò tại sao quân nhân thuộc quân đội trung ương với bộ quân phục gọn gàng và lý lịch hoàn hảo này, lại hạ mình đến bộ phận hậu cần của họ để hướng dẫn. Thay vì đi đến ba hệ thống chiến đấu truyền thống trước. Mọi người đều rất nhiệt tình đặt câu hỏi và hỏi đủ loại câu hỏi không liên quan. Ví dụ như cuộc sống, quá trình chiến đấu ở tiền tuyến, sự khó khăn trong quá trình huấn luyện, liệu Thiếu tá Vệ có độc thân hay không…

Trần Dương cảm thấy choáng cả đầu, cậu vội vàng chạy tới đỡ Ngô Nhạc từ trên mặt đất đứng lên. Vẻ mặt Ngô Việt vẫn còn ngơ ngác nói với những người khác là “hắn không sao”, nhưng có thể thấy rõ khóe miệng hắn đã bầm xanh, hiển nhiên là bị đối phương cho ăn một đấm. Trong lòng Trần Dương trầm xuống, đỡ người nọ đứng dậy ngồi xuống và cùng hắn ngồi ở hàng ghế đầu.

Mọi người vẫn tiếp tục đặt vô số câu hỏi nhưng Trần Dương lại cúi đầu không nói vì không biết vì sao vệ Hành đột nhiên xuất hiện. Cậu không dám nghĩ Vệ Hành tới đây là vì mình. Có khả năng là Vệ Hành vẫn chưa có ý định thả cậu đi! Trần Dương ngồi ở hàng ghế đầu khiến cậu càng có cảm giác như đang đắm mình trong ánh mắt Vệ Hành. Ánh mắt của Alpha quét qua những người ở hàng ghế đầu, Trần Dương vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, không muốn giao tiếp bằng ánh mắt với hắn, nhưng càng sợ thì chuyện đó càng tới——

Vệ Hành mỉm cười, ôn nhã chậm rãi bàn luận: “Chúng tôi vừa mới nói đến xuyên hệ thống viễn chinh quân sự tác chiến cần chú ý vấn đề… Nếu đây là tinh đồ lớp, thì chúng ta sẽ nói một chút về việc quan sát và lập bản đồ. Người bạn cùng lớp này hình như đang rất nghiêm túc lắng nghe, em có thể trả lời tôi được không?”

Đôi mắt mang theo ý cười của Vệ Hành rơi vào người Trần Dương, theo ánh mắt của hắn, những người khác cũng nhìn về phía Trần Dương.

Trong khi mọi người đang chờ đợi câu trả lời của Trần Dương thì đầu óc đã cậu trống rỗng: “… Ngại quá, vừa rồi anh đang nói gì?”

Có người xì cười một tiếng, thiếu tá Vệ rất hiểu biết tình huống hiện tại nên không tiếp tục quấy rầy cậu, sau đó liền có người nhanh chóng bổ sung câu trả lời khi nãy. Thời gian của Thiếu tá Vệ cũng rất quý giá, hắn chỉ ở lại Cục Hậu cần hơn mười phút rồi phải chuyển sang bộ phận khác.

Ngô Việt cử động tay và cổ, cảm thấy toàn thân đau nhức, không dám lớn tiếng phàn nàn: “Sao Thiếu tá Vệ lại tức giận như vậy? Người ta không biết còn tưởng tôi cướp vợ của hắn…”

“Cậu nói hươu nói vượn gì vậy!” Trần Dương hoảng sợ.

“Sao anh lại phản ứng mạnh vậy.” Ngô Việt nói. “Không lẽ anh là vợ hắn.”

Tim Trần Dương đập thình thịch trong lồng ngực, mặc dù biết Ngô Việt chỉ nói đùa, vì cái gì hắn cũng không biết, cậu quay đầu đi với gương mặt trắng bệch.

Ngô Việt cảm thấy mình đã gặp họa vô đơn chí, vốn là hắn đến sớm nhất lớp, khi nhìn thấy một sĩ quan Alpha trong phòng học nên hắn rất hưng phấn, với lại hắn thấy nét mặt đối phương cũng khá dễ chịu. Chỉ là không biết tại sao người quân nhân đó lại đột nhiên thay đổi sắc mặt rồi trở người vật hắn xuống đất. Những học viên khác đúng mà không có lương tâm, bọn họ còn đứng đó cổ vũ huýt sáo và vỗ tay rôm rả, nếu hắn không phải người bị ăn đòn thì tưởng rằng đây là cuộc cạnh tranh giữa các Alpha.

Sau khi Vệ Hành rời đi, mọi người vẫn còn tranh luận ồn ào, thậm chí bọn họ còn không biết rằng thầy Tô đã đến. Những người yếu đuối trong bộ hậu cần đã ý thức được rằng đợt huấn luyện quân sự tiếp theo sẽ giống như một nấm mồ chôn họ, nhưng bây giờ bọn họ lại cảm thấy hưng phấn hơn một chút. Rốt cuộc, họ cũng có thể liên lạc với các sĩ quan quân đội thực sự, có sinh viên khoa học quân sự nào không có ước mơ lái cơ giáp và bảo vệ đất nước chứ?

Trong lòng Trần Dương rối như tơ vò, cậu hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh của mỗi ngày. Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt đầy ẩn ý của Vệ Hành trước khi rời đi, tự hỏi liệu có phải hắn đang nhìn cậu không. Trần Dương cảm giác như mình rơi vào hầm băng, vốn tưởng là thoát khỏi và cắt đứt với mọi chuyện trong quá khứ, chẳng lẽ cậu sẽ rơi vào cơn ác mộng vô tận một lần nữa?

Trần Dương không hề nghe lọt gì vào tai trong cả tiết học, thậm chí cậu còn không biết khi nào tiết học đã kết thúc. Mãi đến khi Đàm Thu vỗ vai cậu nói rằng bên ngoài có người đang tìm cậu, sắc mặt cậu bắt đầu tái nhợt.

——————————-

Tác giả: Ôm ôm chàng trai tội nghiệp của tôi ~ Dương Dương đáng yêu

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 33"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online